Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 103



“Như vậy không tốt sao?” Anh chăm chú nhìn cô, khóe miệng vẫn cười nhẹ, ý cười chạm đến đáy mắt: “Có lẽ là bởi vì nhìn thấy những người đó không vui, cho nên tâm trạng cũng không tự chủ được tốt lên.”

“Đương nhiên là chuyện tốt, hy vọng sau này anh cũng có thể vui vẻ như vậy? Thẩm Như Như cân nhắc từng câu từng chữ nói, hai người nhìn nhau thật lâu, cho đến khi người phục vụ bưng thức ăn đến cắt đứt bọn họ. Thức ăn nóng hổi bốc khói làm nhòe đi biểu cảm trên gương mặt hai người.

Từ Dẫn Châu cầm đũa lên: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn ở nhà hàng kiểu này, xung quanh đều là những người trẻ tuổi, cảm giác thật kỳ diệu, như thể mình cũng biến thành sinh viên vậy.

“Lời này của anh giống như mình đã một đống tuổi rồi vậy, rõ ràng cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu. Thẩm Như Như nói xong đẩy một cái đĩa ra giữa bàn: “Món cá hấp này ăn rất ngon, anh nếm thử xem…”

Tính cách hai người đều không vội vàng, động tác chậm rãi thong thả, vừa ăn vừa trò chuyện, thực khách ở mấy bàn xung quanh đã đổi mấy lượt.

Thẩm Như Như đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy một vài người quen thời đại học đang ngồi ở bàn ở góc xéo phía sau, đều là thành viên trong cùng một câu lạc bộ, đối tượng thầm mến trước đây của cô là Dư Bích cũng ở đó, anh ta nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ rất kinh ngạc.

“Thẩm Như Như, thật sự là cậu!” Một cô gái tóc dài buộc tóc đuôi ngựa kinh ngạc nhìn cô và Từ Dẫn Châu, trong mắt bừng lên vẻ hóng hớt: “Không phải cậu về quê mở cửa hàng hoa sao? Sao lại trở về thành phố B?”

Thẩm Như Như qua loa nói: “Trở về xử lý một số chuyện. Các cậu thì sao, liên hoan câu lạc bộ à?”

“Đúng vậy, tuần sau hội trưởng sẽ ra nước ngoài, chúng tôi tổ chức liên hoan để tạm biệt anh ấy. Như vậy mà cũng có thể gặp nhau, thật trùng hợp.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói, cô ta liếc nhìn từ dẫn Châu lần thứ N, sau đó không nhịn được hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là bạn trai của cậu à?” Cô ta vừa hỏi, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Từ Dẫn Châu, Dư Bích cũng nhìn theo.

Thật ra mọi người đã chú ý đến người này từ lâu, bởi vì khí chất và ngoại hình của người này quá bắt mắt, muốn không chú ý cũng khó, dù sao con người cũng là động vật thị giác.

Trong lòng Thẩm Như Như khẽ động, cô liếc nhìn Từ Dẫn Châu một cái, anh cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa một cảm xúc mơ hồ vô hình, khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Cô sững người một lúc, lắc đầu phủ nhận: “Đây là bạn của tôi”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa có chút không tin, còn muốn hỏi cái gì đó nhưng hội trưởng đã chuyển chủ đề trước:

“Như Như, hiếm khi cậu về thành phố B, cùng tôi uống một ly đi, có lẽ hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau. Bạn bè một năm không gặp, đã nói đến mức này mà không nể mặt thì thật sự không còn gì để nói.

Thẩm Như Như nhỏ giọng nói với Từ Dẫn Châu: “Tôi qua đó uống một ly rồi trở lại, anh đợi một lát. Từ Dẫn Châu khẽ gật đầu, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Em đi đi”

Thẩm Như Như đi đến chỗ ngồi của hội trưởng, rót cho mình một cốc bia: “Hội trưởng, cảm ơn cậu đã quan tâm tôi khi ở trường, chúc cậu sau khi ra nước ngoài mọi chuyện đều như ý”

Cô nói xong, đang định một hơi uống hết thì hội trưởng đã đứng lên cản cô lại: “Tôi nói đùa thôi, cậu tưởng thật đấy à? Sao có thể để một cô gái như cậu uống rượu được, đêm hôm xảy ra chuyện thì làm thế nào? Nhưng mà cậu vừa nhắc đến mấy chữ mọi chuyện đều như ý, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện. Nghe nói công việc phụ của cậu hiện tại là thần côn, chuyên bán bùa chú, phải không?”

Em gái buộc tóc đuôi ngựa cũng xem náo nhiệt nói: “Tôi cũng từng nghe nói, chỉ là chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến,”

Dư Bích vẫn luôn im lặng đột nhiên nói một câu: “Tôi có một người bạn từng mua bùa ích khí, đúng là rất thần kỳ. Sức khỏe của cô ấy không tốt, có bệnh mãn tính di truyền từ gia đình, thường xuyên tái phát, sau khi dùng bùa ích khí, sức khỏe càng ngày càng tốt, hơn nửa năm rồi vẫn chưa phát bệnh”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ví dụ như vậy tôi đã nghe thấy rất nhiều, nhưng mà chưa thấy trực tiếp bao giờ, rất khó phán đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Như Như không ngại đề cập đến công việc của mình với bạn bè, hào phóng thừa nhận: “Thực ra bùa chú dễ bán hơn hoa nhiều, hiện giờ tôi còn xây dựng một tòa đạo quan, thật sự không biết nên nói đâu là công việc chính đâu là công việc phụ nữa”

“Xây đạo quan?” Hội trưởng có chút bất ngờ: “Xem ra cậu phát triển rất tốt, bùa chú có hiệu quả thần kỳ như vậy là dựa vào nguyên lý gì?”

Anh ta nghe được lời khen bùa chú của Thẩm Như Như linh nghiệm từ các bạn học không chỉ một lần. Nhưng mà anh ta không tin lắm, chỉ nghĩ rằng những bạn học đó chịu ảnh hưởng của ám thị tâm lý. Bây giờ xem ra là anh ta nghĩ quá đơn giản.

Thẩm Như Như dở khóc dở cười, nguyên lý gì đây? Câu này bảo cô nên trả lời như thế nào? Thuật pháp Huyền Môn mà còn muốn nói nguyên lý à?

“Chuyện này tôi thực sự khó có thể giải thích, nếu cậu muốn biết như thế nào thì có thể mua một lá bùa thử xem. Chỗ tôi bùa chú gì cũng có, tám trăm tệ một lá, tùy cậu chọn”

“Tám trăm tệ, đắt như vậy sao?” Một cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh Dư Bích kinh ngạc hô một tiếng: “Nếu không có hiệu quả, vậy chẳng phải là ném đá trên sông sao?”

Cô gái này nhìn rất lạ, Thẩm Như Như không có ấn tượng, có lẽ là thành viên mới vào câu lạc bộ, cô cười nói:

“Không hiệu quả thì tôi sẽ hoàn tiền, đều là bạn học cũ, còn sợ tôi lừa tiền à?”

Cô gái tóc ngắn có chút xấu hổ, cẩn thận nhìn thoáng qua Dư Bích, dịu dàng giải thích: “Em không hiểu biết về những thứ này, chỉ cảm thấy định giá hơi cao, không có ý gì khác.

Hội trưởng là người có tiền nên không có cảm giác đối với giá cả, anh ta gãi đầu suy nghĩ: “Vậy mua một lá bùa chuyển vận đi, ra bên ngoài, may mắn một chút sẽ không bao giờ sai?

Thẩm Như Như gật đầu: “Được, tối mai tôi sẽ tranh thủ mang cho cậu, hiện giờ trong tay không có tài liệu, không vẽ được.

Hai người đánh nhịp đặt thành công một đơn hàng, em gái tóc ngắn thấy không có người đáp lại mình, cúi đầu yên lặng chọc chọc thức ăn trong bát, vừa xấu hổ vừa tủi thân, gương mặt đỏ bừng.

Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi bộ trở về khách sạn.

Hai người đứng trong thang máy, yên lặng đối diện với tấm gương.Thang máy dừng ở tầng 16, hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

Hành lang yên tĩnh, Từ Dẫn Châu đột nhiên dừng bước, Thẩm Như Như đi được vài bước mới phát hiện ra dáng vẻ kỳ lạ của anh, quay đầu nhìn anh: “Anh sao vậy?”

“Có cách nào loại bỏ sát khí trong cơ thể tôi không?” Anh vươn tay ra, bàn tay nắm chặt và nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen thăm thẳm không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Thẩm Như Như không có cách nào trả lời câu hỏi đó, có thể tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ cũng là niềm vui bất ngờ, còn chuyện loại bỏ sát khí, cô thực sự chưa có manh mối. Cũng không thể làm thí nghiệm trên người anh, lỡ như tạo thành hậu quả tệ hơn thì làm thế nào?

Từ Dẫn Châu im lặng một lát, từ từ đưa tay lên chạm vào lọn tóc xõa trên vai cô, anh rất cẩn thận, nhẹ nhàng chạm vào một chút liền thu tay lại.

Trái tim Thẩm Như Như đập thình thịch, cô nhìn xuống bàn tay thon dài đang rút lại, một cảm giác chua xót dâng lên, cô xúc động tiến lên một bước, vừa định nắm lấy tay anh, cuối hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nói quấy rầy.