Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 126



Tuệ Trí vỗ vai cậu ta: “Đừng căng thẳng, quan chủ bằng lòng nhận cậu làm học trò chứng tỏ tư chất của cậu tốt, người khác mong còn chẳng được, cậu do dự cái gì?”

Linh Khê đau khổ, nhăn mặt: “Nhưng mà..”

Thẩm Như Như chỉ bỗng nhiên nổi hứng hỏi chơi, có thể nhận được một học trò nhỏ tuổi như này cũng hay, học hành từ nhỏ thì kiến thức sẽ vững chắc hơn. Có điều thấy cậu ta khó xử như vậy, cô vô thức đưa mắt nhìn Tuệ Trí, xua xua tay: “Không sao đâu, tôi chỉ hỏi chơi thôi, chuyện này cần Tổ sư gia đồng ý mới được. Linh Khê không biết che giấu cảm xúc, thở phào nhẹ nhõm như thể được đại xá, chạy về đại điện đọc sách. Tuệ Trí “hừ” một tiếng, nói: “Đứa nhỏ này cả nghĩ quá.

Thẩm Như Như bình tĩnh tưới cây tiếp: “Tuệ Trí, Linh Khê là đồ đệ của cậu à? Lúc ở Tam Thanh Quan thành phố B, cậu từng nhận cậu ta làm học trò à?”

Rất nhiều lần, suýt chút nữa Linh Khê đã buột miệng nói hai chữ “sư phụ”, cô đứng bên cạnh nghe mà sốt ruột giùm cậu ta.

Tuệ Trí hơi ngạc nhiên: “Ồ, quan chủ, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra rồi ư?”

””

Thẩm Như Như: “ ”

Rốt cuộc cũng phát hiện là có ý gì?? Cô chỉ không nói thẳng ra thôi mà!

Tuệ Trí giải thích bằng giọng điệu thành khẩn: “Mỗi lần có đạo quan mới đăng ký, hiệp hội Đạo giáo đều cử người xuống giám sát, xem đây có phải một mầm non tốt hay không. Mỗi khi phát hiện ra đệ tử Huyền môn đều sẽ báo cáo lên bên trên, được ban Đặc Biệt để ý… Thật ra tôi muốn nói chuyện này cho cô từ lâu rồi, có điều vẫn chưa tìm được cơ hội.

Thẩm Như Như chỉ nghe lọt nửa câu đầu, nửa câu sau coi như anh ấy đang nói linh tinh, cô vỡ lẽ, gật đầu: “Vậy nghĩa là ban Đặc Biệt gửi thiệp mời đến là do cậu báo cáo à?”

Trước kia cô vẫn tưởng Bách Lý Vô Thù báo cáo tình hình của mình cho ban Đặc Biệt, nhưng không ngờ lại là Tuệ Trí làm. Tuệ Trí vẫn thành khẩn như cũ: “Đúng là tôi báo cáo lại, đây là quy định của Hiệp hội Đạo giáo. Tôi không còn cách nào khác, đành phải làm việc theo quy định của Hiệp hội, mong quan chủ thông cảm.

Điều khiến Thẩm Như Như để ý không phải là chuyện này, cô nghĩ đến một việc khác: “Cậu nói mỗi khi có đạo quan đăng ký thì Hiệp hội đều sẽ cử người đến giám sát à? Vậy nghĩa là Hiệp hội nắm rõ thông tin của hầu hết các đạo sĩ đúng không? Cậu có cách nào tìm được một người tên là Liên đại nhân không?”

Tuệ Trí thấy cô truy cứu việc mình giấu giếm thân phận, bằng lòng đồng ý chuyện này: “Tôi có thể nhờ người quen tra cứu, có điều Liên đại nhân chỉ là tên gọi, tìm ra không phải chuyện dễ, có lẽ tốn một khoảng thời gian. “Không sao, không cần gấp”

Tuệ Trí lập tức liên lạc với bạn thân nhờ vả, Thẩm Như Như tiếp tục tưới cây. Sau khi tưới được một lượt, tiếp theo cứ cách ba giờ lại tưới một lần là được.

Sau khi tưới nước ba lần, những chậu hoa ban đầu vốn héo hon giờ đều tràn đầy sức sống, khoe sắc rạng ngời.

Ba ngày sau, Lý Mạnh Huy dẫn hơn hai mươi công nhân và một đội xe tải kích cỡ nhỏ đến mang nhóm cây tươi tốt kia đi, chỉ để lại một số cây giống tiếp tục tẩm bổ linh lực.

Lúc chạng vạng, Thẩm Như Như đeo bao tay nilon, tỉa cành tỉa lá cho cây. Từ Dẫn Châu ngồi trên bằng ghế đá bên cạnh khắc gì đó, đã lâu anh chưa khắc đồ trước mặt cô, cô hơi tò mò, tranh thủ đưa mắt nhìn mấy lần: “Anh Từ siêu cấp đẹp trai ơi, anh đang khắc gì đấy?”

Từ Dẫn Châu giơ miếng ngọc thạch xanh biếc, to chừng nửa đốt ngón tay lên, trên bề mặt miếng ngọc trơn nhẫn hằn vài đường cong: “Bùa bình an.

Cô thường vẽ bùa, anh nhớ như in từng nét trong lá bùa ấy.

“Bùa bình an ư?” Thẩm Như Như hơi bất ngờ, cô còn tưởng anh đăng khắc cho mình: “Anh muốn tặng cho ai? Chi bằng tôi vẽ một lá bùa cho anh, hiệu quả tốt hơn nhiều.”

Từ Dẫn Châu hơi mỉm cười, cúi đầu tiếp tục khắc, làn gió đêm đưa lời trêu ghẹo của anh rót vào tai cô: “Bắt em làm rồi tặng cho em, tôi e rằng mình không giữ được danh phận này nửa.”

Người của Huyền Thiên Quan thường lấy danh phận đó ra đùa chơi, cơ mà không ngờ cũng có lúc được nghe anh nói giỡn như vậy.

Ái chà, hóa ra là làm cho cô. Thẩm Như Như vui phơi phới, đang định lên tiếng đùa vài câu thì Linh Khê lon ton chạy tới từ nhà trước: “Thẩm quan chủ, có người tìm quan chủ “Người đó tên là Lưu Tuyền, anh ta nói cha mẹ Tây Mộc cũng đến, muốn gửi lời cảm ơn trực tiếp đến quan chủ Tây Mộc là tên thật của Lật Tử, Thẩm Như Như ngẩn người một lúc mới nhớ ra.

“Là bọn họ à.”

Lúc gặp cha mẹ của Lật Tử, Thẩm Như Như cảm thấy cực kỳ thổn thức.

Hai vị phụ huynh này đều công tác trong lĩnh vực văn hóa, hình tượng và khí chất đều có, loáng thoáng có thể nhận ra phong thái ngoại hình thời son trẻ. Chẳng qua tinh thần của hai ông bà không bằng bạn bè cùng tuổi, thoạt nhìn già hơn tuổi thật ít nhất mười mấy tuổi. Có lẽ trong ba năm chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tung tích của con trai, truy tìm chân tướng sự thật, cả thể xác và tinh thần của bọn họ đều suy sụp rất nhiều.

Lưu Tuyền đứng bên cạnh hai người kia, lúc nhìn thấy Thẩm Như Như, anh ta lập tức rảo bước đến chào hỏi. Vẻ mặt anh ta kích động, đôi mắt ửng đỏ, ánh lên nỗi đau thương và niềm sung sướng mãnh liệt, hai loại cảm xúc mâu thuẫn trộn lẫn vào nhau khiến người ngoài đứng nhìn cũng không kìm lòng được là xúc động. “Xin chào cô Thẩm, tôi là sinh viên của thầy Tây Mộc, hai bác đây là người nhà của thầy”

Anh ta kể lại rằng sau khi xem được video lan truyền trên mạng, nghe ngóng được một ít thông tin từ bên cảnh sát, mới biết Thẩm Như Như là người tìm ra hung thủ. Thấy án tử sắp được phán quyết, các tội phạm sắp bị đưa ra xét xử, bọn họ bèn lặn lội đến thị trấn Mộ Nguyên để ngỏ lời cảm ơn, đồng thời mời cô cùng đến dự phiên tòa xét xử, chứng kiến thời khắc nhóm hung thủ bị định tội.

“Video tự thứ” của Hướng Ân Trừng tạo nên làn sóng hưởng ứng dữ dội của mọi người, bối cảnh gia đình và đủ loại lịch sử đen khốn nạn của anh ta bị đào lên, phơi bày trên mạng xã hội, chịu sự chỉ trích, thóa mạ của cư dân mạng. Còn những tên đồng phạm mà Hướng Ân Trừng nhắc đến trong video cũng bị các cư dân mạng truy lùng bằng được, ảnh chụp và thông tin cá nhân tràn ngập trên các trang mạng.

Thậm chí còn có một lượng lớn cư dân mạng tự phát, tập trung trước cổng trường đại học Z, giương cao biểu ngữ biểu tình, chỉ trích bên nhà trường đã không điều tra rõ chân tướng sự việc, chỉ tin vào lời khai của một bên đã sa thải một thầy giáo vô tội, tiếp tay cho lũ sinh viên khốn nạn, thế nên bọn chúng mới phách lối hung tàn như thế, nhóm cư dân mạng cho rằng bên nhà trường cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.

Bởi vì có không ít người biểu tình nên bảo vệ của trường không dám bắt bọn họ rời đi, ngộ nhỡ làm người ta tức giận, bị đánh hội đồng thì quá thảm. Có điều dùng lời lẽ khuyên nhủ lại không ăn thua, cuối cùng các nhân viên bảo vệ quyết định mặc kệ, báo cáo tình hình lên cấp trên, để cho cấp trên quyết định mọi chuyện.

Mọi chuyện ồn ào đến mức này, nhà trường cũng không ỉm được đi. Để hạ thấp ảnh hưởng tiêu cực xuống đến mức tối đa, cuối cùng bên ban giám hiệu nhà trường đứng ra đại diện cho trường học, viết một thông báo xin lỗi, cũng hứa hẹn sẽ phối hợp với cảnh sát để điều tra sự việc, còn liệt kê tất cả những sinh viên năm xưa đã lén lút tố cáo Lật Tử suy đồi đạo đức thành một danh sách, đăng lên weibo nhà trường. Những người trong danh sách đó đều bị xử phạt, có người bị cảnh cáo, có người bị kỷ luật, có người bị cách chức.