Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 146



Hiểu Mẫn, quả thật có người này, là người thành phố C, nhưng cô ta đã chết được nửa tháng rồi, chỉ vì sống một mình nên mới không bị người khác phát hiện.

Thẩm Như Như nhớ rõ những mảnh thân thể bị treo lên tường trong căn nhà gỗ nhỏ đó, bộ mới nhất cũng phải cách đây hai tháng trước, cho nên Hiểu Mẫn chắc chắn không phải do nữ quỷ giết, có khả năng là do Liên Vụ ra tay.

Trước đây bọn họ đều bỏ sót một điểm, Liên Vụ cần hấp thu sát khí của quỷ hồn, không nhất thiết cứ phải đuổi theo quỷ mới được, hắn có thể trực tiếp xuống tay với người sống. Nếu hắn đã xui khiến nữ quỷ đến đối phó với bọn họ, vậy chắc chắn hắn vẫn còn ở thành phố C. Bọn họ vội vã chạy đến khu chung cư nơi Hiểu Mẫn sinh sống, tòa chung cư có chút cũ, vách tường lụp xụp rách nát, trên nền nhà tràn đầy rác thải, sảnh lớn ở lầu dưới cũng không có bảo vệ, người ra vào tòa nhà loại nào cũng có.

Bách Lý Vô Thường ở lại lầu dưới chờ tiếp ứng, bốn người còn lại đi thang máy lên lầu hai mươi hai. Thẩm Như Như đi trước dẫn đường, giữa ngón tay kẹp một tấm [ bùa Dương Hỏa ] màu đỏ, thoạt nhìn giống như đầu ngón tay sinh ra lửa, đây là bùa chú công kích mà cô vừa học được.

Bùa chú công kích của càng về sau hiệu quả càng mạnh, [ bùa Dương Hỏa ] là bùa chú ở trang thứ ba đếm ngược, lực công kích cực kỳ mạnh, hơn nữa còn là khắc tinh của ác quỷ, chuyên đốt khí âm hối. Cô vốn chưa học đến trang này, lần này thuần túy là vì đối phó với Liên Vụ nên mới đặc biệt nhảy cóc học trước.

Tai hại của việc nhảy cóc học trước chính là nền tảng không vững chắc bằng việc học từng bước một, linh lực của cô vẫn chưa đủ để thoải mái sử dụng tấm bùa này, trong thời gian ngắn chỉ có thể dùng nhiều nhất ba tấm, cho nên cần phải một kích tất trúng.

Đến trước cửa phòng 2224, Bùi Y bắt đầu ngồi xổm xuống bày trận, phải phong kín cả tòa lầu này lại, đề phòng có người đi vào, còn phải làm tốt biện pháp cách âm. Anh ta chun mũi, lẩm bẩm nói: “Mùi thuốc đông y từ chỗ nào mà nồng nặc thế này, vừa tanh vừa thối, xông chết người rồi.

Thẩm Như Như nhìn về phía căn phòng đối diện, mắt mèo trên cửa phản xạ ánh đèn trên hành lang, mùi thuốc là từ trong căn phòng đó tỏa ra.

Cô nói: “Ngửi không giống thuốc đông y.

“Đúng không? Tôi nhớ thuốc đông y mà tiểu Thanh sư huynh uống lúc trước cũng thối như thế này, còn thối hơn chân của nhị sư bá” Trên mặt Bùi Y tràn đầy vẻ ghét bỏ, phủi phủi tay đứng dậy: “Được rồi, chuẩn bị hoạt động thôi”

Bách Lý Thanh liếc anh ta một cái, nhấc kiếm lên định phá cửa xông vào, Từ Dẫn Châu lập tức ngăn anh ta lại, duỗi tay đặt lên khóa đấm cửa: “Ở đây có nhiều người sinh sống, tốt nhất là không tạo ra thiệt hại nghiêm trọng, xong chuyện nếu bị người phát hiện sẽ dấy lên những đồn thổi không hay” Trong lúc nói chuyện, bàn tay anh khẽ vặn khóa đấm cửa, mở cửa ra.

Bùi Y nhích đến gần, nhìn lỗ gắn chìa khóa, kinh ngạc thốt lên: “Giỏi vậy đại ca, vậy mà dùng băng mở khóa, thật là sáng tạo.

Từ Dẫn Châu đẩy cửa bước vào trong.

Trong phòng thoang thoảng mùi chua chua thối thối, cảnh sát từng đến dọn dẹp một lần, thi thể đã được mang đi, nhưng mùi khó ngửi vẫn chưa tiêu tán.

Bách Lý Thanh lần lượt mở cửa nhà xí và phòng bếp thăm dò một lượt: “Không có ai cả, hắn thật sự sẽ đến nơi này ư?”

Thẩm Như Như không chắc lắm lắc đầu, nữ quỷ tóc trắng nói bọn họ hẹn nhau ở nơi gặp mặt, ngoài nơi này ra thì cô không còn nghĩ được nơi nào khác.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hét của Bùi Y, Bách Lý Thanh lập tức lao ra ngoài, chỉ thấy cánh cửa phòng đối diện mở ra một nửa, giày của Bùi Y biến mất đằng sau cánh cửa, người đã bị kéo vào bên trong.

Bách Lý Thanh cầm kiếm phá cửa xông vào.

Trong phòng tràn ngập một mùi hôi chua khiến người ta hít thở không thông, trong bóng tối có thể lờ mờ thấy mấy cỗ thi thể nằm ngang dọc trên sàn nhà, mà Liên Vụ lúc này đang gặm cắn cần cổ của Bùi Y.

Bách Lý Thanh trực tiếp đâm kiếm về phía đỉnh đầu hắn.

Liên Vụ ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ với một cái vẫy tay đã dễ dàng hất kiếm ra. Bách Lý Thanh mũi chân chạm đất, xoay người nhảy lên, lại đâm tới một kiếm. Liên Vụ lách mình né tránh, Bùi Y mất đi điểm tựa ngã nhào xuống đất, Bách Lý Thanh thấy anh ta vẫn còn thở thì yên tâm tiếp tục quần đấu với Liên Vụ.

Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đuổi kịp cùng gia nhập vào trận đấu, vết thương của Liên Vụ vẫn chưa khỏi hẳn, cộng thêm lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, nhân số nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã đánh gục hắn. Liên Vụ ngã sóng soài trên mặt đất, trên trán thủng một lỗ, khí đen từ bên trong tràn ra ngoài, hắn cười nói: “Hôm nay mấy người đến đúng lúc lắm, tôi vẫn còn thiếu hai loại thuốc dẫn, vừa vặn góp đủ số lượng”

Nói xong, lượng lớn khí đen từ giữa trán của hắn trào ra mãnh liệt, bao phủ toàn bộ căn phòng. Từ Dẫn Châu duổi tay chạm vào khí đen, sau đó thu tay lại và nói: “Không phải sát khí, không biết là thứ gì, mọi người cẩn thận chút”

Thẩm Như Như nhíu mày, rút [ bùa Dương Hỏa ] ra đánh vào giữa trán Liên Vụ, tấm bùa tiêu tốn hơn phân nửa linh lực trên người cô, trong khoảnh khắc vừa ném bùa ra, đầu óc cô chợt choáng váng. “Phù” một tiếng, ngọn lửa màu đỏ hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt đốt cháy gần hết khí đen, khe hở giữa trán Liên Vụ cũng bốc lên một ngọn lửa, hắn lăn lộn gào thét thảm thiết.

Thế lửa càng ngày càng lớn, nhưng trừ khí đen và trán của Liên Vụ ra, ngọn lửa không hề tàn phá chỗ nào khác.

Thẩm Như Như thoáng thấy dáng vẻ không thoải mái và khuôn mặt đầy mồ hôi của Từ Dẫn Châu, vội nói: “Anh lùi ra sau một chút.

Lúc này, Liên Vụ đột nhiên bò dậy, nhào về phía Từ Dẫn Châu, giờ phút này thân thể hắn đã xuất hiện triệu Lửa của [ bùa Dương Hỏa ] chuyên đốt âm vật, trên người Từ Dẫn Châu mang sát khí, lại có thể chất Thiên Âm chứng khô héo tàn lụi, chỉ có đốm lửa giữa trán càng ngày càng phát ra sáng ngời, nhìn mà giật mình.

trời sinh, một khi bị đụng trúng, e rằng sẽ biến thành hiện trường hỏa táng.Thẩm Như Như muốn ngăn Liên Vụ lại, nhưng chỗ cô đứng cách anh hơi xa, căn bản đến không kịp. Liên Vụ đã có chuẩn bị từ trước, ngay từ đầu hắn đã nhìn chằm chằm vào Từ Dẫn Châu để chờ cơ hội, mắt thấy có cơ hội lập tức tấn công một cách gọn gàng dứt khoát, khiến mọi người không thể tránh được.

Từ Dẫn Châu dứt khoát không né tránh, anh đứng bất động tại chỗ, duỗi một tay về phía trước nhẹ phất, một luồng sát khí lạnh lẽo từ trong lòng bàn tay anh trào ra, đánh về phía Liên Vụ. Bước chân của Liên Vụ chững lại trong chốc lát, đốm lửa trên trán càng ngày càng cháy mạnh hơn, cả người hắn lắc lư bất ổn, hai mắt đỏ kè, động tác công kích càng hung ác hơn.

Từ Dẫn Châu thừa dịp hắn chững lại lách người tránh khỏi một đợt công kích, sau đó tiếp tục lợi dụng sát khí trong lòng bàn tay mình khiến cho đốm lửa giữa trán hắn càng cháy mạnh hơn. Lửa càng vượng, năng lực khống chế thân thể của Liên Vụ cũng chịu ảnh hưởng theo, bước chân bắt đầu lảo đảo.

Trong lúc hai người quấn lấy nhau, Thẩm Như Như tận dụng cơ hội rút [ bùa dẫn hồn ] ra ném lên lưng Liên Vụ, hồn phách vốn đã không ổn định của hắn triệt để thoát ly khỏi cơ thể, biến thành một quả cầu lửa.

Cầu lửa tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, chạy trốn khắp nơi trong căn phòng chật hẹp, phát ra tiếng hét chói tai. May mắn thay, mặc dù cầu lửa mang nhiệt độ cao, nhưng lại không đốt cháy nhưng vật khác trong phòng.