Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 35



Hai mẹ con tranh cãi, đám đông đứng bên ngoài cửa sổ mờ mịt nhìn một hồi mới hiểu hai bên trong phòng đang tranh cãi chuyện gì. Vì vậy, tất cả mọi người đều mở miệng nói chuyện giúp Thẩm Như Như, nói rằng bùa chú của Kính Hoa Duyên cực kỳ hiệu quả, tuyệt đối không phải thần côn* lừa đảo người khác. *Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác

Lưu Ái Trân vẫn không tin: “Phố cổ các người chính là một thể, ai biết có phải các người cấu kết với nhau để lừa gạt người khác không?”

Một câu này lập tức đắc tội tất cả mọi người xung quanh.

Để tránh cho hàng xóm bị hắt nước bẩn, Thẩm Như Như không thể không nói chuyện đàng hoàng với Lưu Ái Trân. Cô đi ra từ phía sau quầy, kéo triệu Hằng Nhất về phía sau mình, nghiêm túc nói: “Bác gái này, bà không tin thì đừng mua, chỗ tôi không ép tiêu thụ, cậu bé này cũng là có ý tốt, bà đừng dùng suy nghĩ ác ý của mình để phán xét thằng bé. Tôi buôn bán luôn chú trọng chữ tín, hòa khí sinh tài, bất kể là chậu hoa hay là bùa chú các màu đều do tôi tự tay làm ra, không có nửa phần giả dối, điểm này, rất nhiều khách hàng có thể chứng minh giúp tôi. Tất nhiên, mỗi người có một quan niệm tiêu dùng khác nhau, nếu bà cảm thấy không đáng giá thì đừng mua, cứ chọn thứ thích hợp với mình là được”

Những người xung quanh sôi nổi phụ họa.

“Đúng vậy, không thích thì đừng mua, tại sao lại hắt nước bẩn vào người khác như thế?” “Nếu như bị hiểu lầm và lan truyền ra ngoài, sẽ không có ai mua bùa chú của Kính Hoa Duyên nữa.

“Sẽ không đâu, ai mua rồi đều biết hiệu quả rất tốt, nhưng đúng là giá hơi đắt, có điều, tiền nào của nấy…”

“Đắt chỗ nào? Bùa chiêu tài chỉ có tám trăm tệ, mang theo đi bày một quầy hàng hay là chơi mạt chược cũng có thể hồi vốn. Tôi nghe con trai của tôi nói, nó mua một lá bùa hộ bạn của nó, người bạn đó mở một công ty bất động sản ở tỉnh G, vốn cảm thấy tình hình năm nay không tốt nên muốn kéo dài tiến độ một chút. Kết quả là sau khi nhận được bùa chiêu tài, cậu ta lập tức nhận được tin tức nội bộ, ngày hôm sau, cậu ta liền bán ra thị trường, kiếm lợi nhuận.”

Mọi người nói một hồi liền tám chuyện, đều nói rằng XX mua bùa XX, sau đó thế nào, thế nào đó… Quả thực là hiện trường người mua diễn thuyết quy mô lớn.

Ban đầu, Lưu Ái Trân cũng chỉ là nóng nảy nên mới túm lấy Triệu Hằng Nhất và quát lên như vậy, nhưng sau đó lại cảm thấy Thẩm Như Như trẻ tuổi dễ bị lừa, bà ta tính hù dọa một chút xem có thể lấy được một lá bùa miễn phí về dùng thử không, cho dù không lấy được cũng không sao, cùng lắm thì không cần, bà ta cũng không tổn Nhưng mà bà ta không ngờ người đến vây xem càng ngày càng đông, ai cũng nói chuyện giúp Thẩm Như Như thất gì.

Lưu Ái Trân dài mặt ra, tức giận túm Tiểu Bàn ra ngoài. Bà ta nhìn cũng không nhìn đám đông xung quanh, trực tiếp dùng thân hình đẫy đà của mình chen ra ngoài: “Tránh ra! Chặn cửa làm cái gì?” Không còn gì để xem, đám đông cũng tản đi, Triệu Hằng Nhất sửng sốt một hồi, rồi quay sang xin lỗi Thẩm Như Như: “Xin lỗi, tôi không ngờ mẹ của Tiểu Bàn lại như vậy…”

“Không sao.”

làm ăn buôn bán như tôi, sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải người như vậy, đây là chuyện rất bình thường? Tâm trạng Thẩm Như Như rất tốt, xua tay nói: “Được rồi, cậu đi cho vịt vàng nhỏ ăn giun đi, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, không biết nó có bị dọa không?”

“À, vâng” Triệu Hằng Nhất ủ rũ, cúi đầu đi vào cửa sau.Thẩm Như Như trở lại phía sau quầy, mở ngăn kéo kiểm kê lại thu nhập ngày hôm nay, lát nữa cô còn phải đến ngân hàng một chuyến để gửi tiền tiết kiệm. Web‎ đọc‎ 𝓃ha𝓃h‎ tại‎ ﹙‎ TR𝑼‎ 𝑴TR𝑼𝒴Ệ𝐍.V𝓃‎ ﹚

Đột nhiên, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện trước quầy hàng, ngay sau đó là một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Bà chủ, cô biết thuật bùa chú?”

Thẩm Như Như đang tập trung đếm tiền thì bị câu hỏi đột ngột dọa sợ, tay run lên, tiền rơi lung tung đầy đất. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy một đạo sĩ mặc đạo bào, búi tóc đang đứng ở trước quầy, ánh mắt hối lỗi nói: “Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?”

Thời buổi này, đạo sĩ ăn mặc chính quy như vậy rất hiếm thấy, mà đạo sĩ trẻ tuổi đẹp trai còn để tóc dài lại càng hiếm. Thẩm Như Như giật mình, nhanh chóng đánh giá anh ta một lượt, cô mơ hồ cảm thấy trên người anh ta có một hơi thở quen thuộc, trong đầu hiện lên một ý niệm: “Anh là…”

“Ồ, quên không giới thiệu, tôi là Bách Lý Vô Thù, là đạo sĩ sống trên núi của Tam Thanh Quan, thị trấn Mộ Nguyên. Ánh mắt của Bách Lý Vô Thù hơi rời khỏi Thẩm Như Như, dừng trên kệ hàng phía sau cô: “Vừa rồi khi đi ngang qua, tôi nghe thấy mọi người đang thảo luận bùa chú của Kính Hoa Duyên, tôi tò mò nên vào xem một chút, không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào?”

Bách Lý… Họ này rất hiếm thấy. Thẩm Như Như gật đầu, mời anh ta ngồi xuống: “Hóa ra là đạo trưởng của Tam Thanh Quan, tôi là Thẩm Như Như, mọi người đều gọi tôi là bà chủ Thẩm. Đạo trưởng, mời ngồi, chúng ta uống trà trước đi, chuyện khác từ từ rồi nói.

Bách Lý Vô Thù ngồi xuống bên cửa sổ, thấy trên bàn bày giấy vàng và chu sa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Đạo hữu Thẩm, cô vẽ bùa ở đây sao?”

Thẩm Như Như lấy ra một ly trà sạch, rót cho anh ta một ly Bích Loa Xuân, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện, gật đầu nói: “Đúng vậy, bình thường tôi đều ở đây luyện tập bùa chú, có vấn đề gì không?”

“Cửa sổ sát đường, trên đường người người qua lại, âm thanh ồn ào. Bách Lý Vô Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nói: “Còn có khách hàng ra ra vào vào, chẳng lẽ đạo hữu Thẩm không cảm thấy nơi này rất ổn sao?”

Thẩm Như Như lắc đầu, nhấp một ngụm trà: “Lúc trước, khi tôi thức đêm ôn tập ở thư viện của trường, người ở bàn bên cạnh ăn mì gói cũng không thể ảnh hưởng đến tôi, như này có là gì. Hơn nữa, quan trọng nhất khi vẽ bùa không phải là linh lực sao? Không đủ linh lực thì tập trung đến mấy cũng vô ích.” Cô im lặng nhìn người đàn ông đối diện, cẩn thận quan sát biểu cảm và động tác của anh ta.

Bách Lý Vô Thù rốt cuộc cũng quay đầu lại đối diện với cô: “Cô là đệ tử của môn phái nào?”

Thẩm Như Như thầm nói quả nhiên là đồng đạo, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Đạo trưởng Bách Lý, trước khi hỏi người khác, tốt nhất nên tự báo gia môn

“Xin lỗi, lâu lắm rồi tôi mới xuống núi, không hiểu thói quen kết giao hiện nay cho lắm. Bách Lý Vô Thù gật đầu xin lỗi, một giây sau, anh ta lấy từ trong áo ra một tấm thẻ nhỏ, đặt lên bàn và đẩy về phía Thẩm Như Như: “Trong quan của chúng tôi trừ ba vị tôn thần, còn thờ bảy vị Bắc Đẩu Tinh Quân, tôi bái sư dưới môn hạ của Ngọc Hành Tinh Quân, đây là danh thiếp của tôi”

Danh thiếp in bảng hiệu Tam Thanh Quan, thị trấn Mộ Nguyên, in màu, dưới bảng hiệu là tên và thông tin liên lạc của Bách Lý Vô Thù, dưới cùng còn có địa chỉ của đạo quan.

Thời buổi này, ngay cả đạo sĩ cũng có danh thiếp… Thẩm Như Như nhìn đi nhìn lại vài lần, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng keo kiệt: “Tôi là đệ tử của Vô Lượng Tổ Sư, ngại quá, tạm thời không có danh thiếp.

“Vô Lượng Tổ Sư?” Bách Lý Vô Thù vô cùng khiếp sợ: “Vị này cũng thu nhận đệ tử dân gian sao?”

Thẩm Như Như thấy phản ứng của anh ta lớn như vậy liền sửng sốt: “Tổ sư gia không thể thu đệ tử à?”

“Không, tất nhiên là không phải…”