Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 50



Người phụ nữ vừa đi, hai đứa nhỏ lập tức quay qua nhìn nhau chớp chớp mắt, đồng thờ, trong con ngươi của cả hai toát ra ý cười tinh nghịch.

“Mẹ cậu thật hung dữ a, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết. Cậu bé châm chọc bạn mình nói. “Trước kia mẹ mình rất ôn nhu, tính tình không như bây giờ, nhưng mà sau khi sinh em trai thì tâm trạng mẹ càng ngày càng kém, dù sao thì tớ cũng quen rồi” Quan Giác một bên thuận miệng nói một bên ghé lỗ tai vào khe cửa cẩn thận nghe, trên khuôn mặt tròn trắng nõn còn treo hai vệt nước mắt khô cạn.

Cả hai chăm chăm chú chú nghe trong chốc lát, trong mắt của cô bé lóe lên hào quang của sự ngạc nhiên cùng hưng phấn: “Trên thế giới này thật sự có quỷ, thật ngầu nha!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Cậu bé leo lên cửa sổ, tay vịn khung cửa nhìn ra bên ngoài, lơ đễnh nói: “Cha tớ nói, những thứ đó đều là do lừa đảo cố ý làm ra cho người khác xem, cậu vậy mà thật sự tin tưởng quỷ có thật, đúng là ngốc mà.”

Quan Giác không phục, nói: “Cậu mới ngốc, ngày nào cũng cha tớ thế này cha tớ thế kia, suốt ngày treo tiếng cha ở bên miệng, Dương Tư Hạo, cậu còn là bạn nhỏ đi nhà trẻ sao? Có muốn sang phòng bên cạnh uống sữa với em trai tớ không?”

Dương Tư Hạo hất cằm lên, vẻ mặt không so đo với cô bạn mình: “Cậu đừng kích tớ làm gì, mấy cái chiêu vớ vẩn của cậu không có tác dụng trên người tớ đâu. Cha tớ rất lợi hại đấy, cái gì cũng biết hết đó!”

Gương mặt cậu bé tràn đầy sự kiêu ngạo khi kể về cha mình.

“Vậy nếu cha cậu phát hiện cậu hôm nay vụng trộm đi ra ngoài chơi đến bây giờ còn chưa trở về, cha cậu, sẽ như thế nào đây a?” Quan Giác sau khi rời khỏi cánh cửa kia liền đứng thẳng, hai tay chống nạnh đi tới trước mặt cậu bạn, nụ cười trên môi không có ý tốt.

Nhà Dương Tư Hạo ở nội thành nên khi đến nghỉ hè, cậu sẽ đến nhà bà ngoại ở, mà nhà bà ngoại lại cách biệt thự Quan gia rất gần, chỉ cách mấy con đường nhỏ.

Bởi vì tuổi tác gần nhau, cậu bé và Quan Giác rất nhanh liền chơi với nhau và trở thành bạn tốt, hôm nay nghe Quan Giác nói trong nhà có đạo sĩ tới nên trong lúc tò mò liền quyết định chạy tới xem.

Cậu bé không nói cho ông bà ngoại bởi vì cậu biết bọn họ nhất định sẽ không đồng ý cho đến nhà Quan Giác chơi vào buổi tối, cho nên cậu mới gạt bọn họ tự mình từ ban công phòng len lén bò ra.

Việc này nếu như bị cha mà biết, cậu biết mình nhất định sẽ bị đánh.

Dương Tư Hạo rối rắm, cậu bé quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nhưng chỉ thấy một màn đêm đen tuyền bao trùm cả không gian, cái gì cũng không thấy rõ.

Cậu bé bắt đầu lo lắng, trời tối như vậy mà đi trên đường sẽ rất kinh khủng ấy, không muốn về đâu, nhưng nếu như chờ tới hừng đông mới đi thì kiểu gì ông bà ngoại cũng sẽ phát hiện ra, sáng sớm mỗi ngày bọn họ đều sẽ rời giường ở trong sân luyện Thái Cực.

Quan Giác thấy cậu bạn mình do dự liền cười rộ lên: “Có phải cậu sợ rồi không? Một mình không dám đi đường đêm, ai nha, vừa rồi có ai đó còn nói trên đời không có quỷ, hừ, kẻ nhát gan khẩu thị tâm phi.”

Mấy bé trai còn nhỏ tuổi đã có lòng tự trọng rất mạnh, Dương Tư Hạo cũng không ngoại lệ, hay sĩ diện lại mạnh miệng nên không chấp nhận được bản thân bị nghi ngờ, huống chi còn là bị bạn nữ cùng tuổi cười nhạo. Dương Tư Hạo đen mặt mở cửa sổ ra, thò nửa người ra nhìn xuống. Quan Giác bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng Dương Tư Hạo bị tức giận đến mức nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy lầu, đột nhiên nhào tới bắt lấy chân cậu: “Cậu đừng có mà nghĩ lung tung rồi chết ở nhà tớ nhá, sau này âm hồn bất tán tớ không lấy được chồng thì làm sao bây giờ!”

Dương Tư Hạo bị cô bé bổ nhào mất đi thăng bằng, cả người nửa treo ở trên bệ cửa sổ, cậu bé đành phải dùng sức bám vào vách tường, nghiến răng nghiến lợi: “Ngu ngốc, não cậu bị úng nước hay gì, ai lại muốn chết ở đây chứ!

Tớ chỉ đang xem làm thế nào để leo xuống thôi!”

Cửa phòng bị khóa trái, vậy chỉ có thể đi qua cửa sổ.

Quan Giác nghĩ cũng đúng nên nhất thời yên lòng, bò đến bên cửa sổ cùng bạn mình nghiên cứu.

“Tối quá, cái gì cũng không thấy rõ, không cẩn thận sẽ ngã chết mất.

“Sẽ không, tớ có biện pháp…….

*

Bách Lý Vô Thù bị một trận gió lạnh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, trong bóng đêm dường như có một bóng dáng cao gầy màu đỏ hiện lên vụt qua bụi cây đen kịt.

Anh ta trong nháy mắt tỉnh táo lại, chuẩn bị đuổi theo nhìn xem.

Vừa mới đứng lên liền ý thức được tình huống hiện tại có cái gì đó không đúng, vừa rồi không phải mình đang làm phép sao, sau đó xảy ra chuyện gì, những người khác trong phòng đâu?

Nghĩ tới đây Bách Lý Vô Thù nhanh chóng xoay người, mới đi được hai bước đã thấy được trong phòng khách bây giờ tụ tập một đống người, không biết vây quanh cái gì xì xào bàn tán, anh ta đi qua: “Mọi người đang nhìn cái gì?”

“Bách Lý, may quá, anh đã tỉnh rồi!” Lão Quan cao hứng nói: “Thẩm đại sư đang siêu độ” “Siêu độ?” Bách Lý Vô Thù đi đến bên cạnh Lão Quan, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Như Như ngồi khoanh chân giữa đám người, quanh thân cô đốt nến, hai tay giơ cao không ngừng thay đổi động tác, nhìn qua giống như đang thực hiện nghi thức hiến tế nào đó.

Lúc này Thẩm Như Như vừa mới làm xong bước cuối cùng, cơm trắng trong bát trước người trong nháy mắt biến thành cặn đen, ba nhánh hương dài hóa thành làn khói nhẹ lượn lờ bay lên không, Diệp Nghiêu cùng mẹ anh ta theo làn khói cùng nhau tiêu tán không còn thấy bóng dáng.

Cô xoa xoa hai chân đã bị tê cứng, chống sàn nhà gian nan đứng lên: “Bọn họ đã rời đi, chuyện này xem như kết thúc”

Lão Quan lập tức xông lên đỡ cô, cúi đầu khom lưng nói lời cảm ơn. Thẩm Như Như chú ý tới Bách Lý Vô Thù đã tỉnh lại, cô cẩn thận hỏi mấy vấn đề, xác định anh ta không có chỗ nào không thoải mái liền tạm biệt Lão Quan.

Chuyện đã làm xong, cô cũng nên về nhà nghỉ ngơi, trưa mai còn phải cùng cha mẹ đến nhà hàng chúc mừng kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của họ nữa.

Lão Quan có mở miệng vài lần muốn giữ cô lại, thế nhưng thấy cô thật sự không muốn ở lại, anh ta đành phải nói: “Vậy để trợ lý của tôi đưa cô về đi, hiện tại cũng quá muộn rồi, con gái một mình ra ngoài giờ này quá nguy hiểm”

Thẩm Như Như liếc mắt một cái liền nhìn thấy trợ lý đứng ở phía sau Lão Quan đang bị chấn kinh, sắc mặt cậu đều thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy sự kính sợ, cô nhịn không được nở nụ cười, khách khí khéo léo từ chối: “Không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình”

Cô hiện tại học được ở không ít cách công kích bằng bùa chú, đối với người bình thường mà nói thì lực sát thương của đống bùa đó đều rất cao, nếu gặp phải kẻ xấu thì hoàn toàn có thể tự mình ứng phó. Nói cách khác, nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn ngay cả cô cũng không ứng phó được, trợ lý lại càng không có cách nào.

“Tôi tiễn cô. Từ Dẫn Châu vẫn im lặng đứng ở một bên đi ra: “Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn đi ra ngoài làm việc” Bách Lý Vô Thù nhìn hai người bọn họ, nói: “Tôi cũng muốn rời đi, cùng nhau đi đi”

Đoàn người đi ra cửa lớn, đang muốn lên xe, trong biệt thự đột nhiên truyền ra một trận thét chói tai. Lão Quan sửng sốt một chút, mặt trắng bệch chạy trở về: “Là giọng của vợ tôi!”

Thẩm Như Như ngây người trong chớp mắt lập tức theo sau, tai hoạ không phải đã được giải quyết rồi sao, chẳng lẽ có thứ gì bị cô bỏ sót sao?

Mọi người chạy về trong phòng chỉ thấy bà Quan đang ôm con trai từ trên lầu vụt chạy xuống, vẻ mặt lo lắng: “Con gái cùng đứa nhỏ kia đều không thấy!”

Chị ta bối rối đem chuyện vừa rồi ở trên lầu nói một lần, mình thì ở phòng bên cạnh cho con trai bú sữa xong trở lại gian phòng ban đầu, kết quả hai đứa bé không cánh mà bay, mà cửa sổ phòng lại mở ra.