Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 95



Sự lạnh lùng trên mặt Từ Dẫn Châu lập tức tan biến, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Được, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện và trở về sớm”

Hai người nói chuyện rất bình thường, Bách Lý Vô Thù đứng bên cạnh quan sát đột nhiên xoa xoa cánh tay của mình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là không lạnh, tại sao lỗ chân lông đều dựng lên thế nhỉ?

Buổi tối cùng ngày, Từ Dẫn Châu trực tiếp mang theo hai mẹ con nhà họ Từ rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên, bay đến nước M.

Không có Từ Viên Viên dây dưa, Bách Lý Vô Thù cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại Huyền Thiên Quan, dù sao đây cũng là đạo quan, không phải tổ chức từ thiện. Sau khi trở về từ bệnh viện, anh ta đến nhà ăn kiếm một bữa ăn khuya, sau đó tự giác dọn về chỗ ở do mình thuê.

Thẩm Như Như không muốn ăn, cảnh đánh nhau với tà tu kia vẫn còn đọng trong tâm trí cô, thật sự rất ảnh hưởng khẩu vị, cô chỉ uống mấy ngụm chè liền về phòng tắm rửa và đi ngủ. Đêm nay cô ngủ rất say, nhưng chất lượng giấc ngủ không tốt lắm. Có lẽ là mệt mỏi do linh lực tiêu hao quá độ, cô liên tục nằm mơ, còn mệt hơn so với làm việc ban ngày.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như bị tiếng kêu của hai con chim anh vũ ở cửa phòng đánh thức, cô ngơ ngác mở mắt ra xem giờ, lập tức giật mình đến mức ngã xuống giường.

“Tại sao sắp trưa rồi mà không có ai đến gọi mình?” Cô có chút khó hiểu, cởi bộ đồ ngủ lao vào phòng tắm rửa mặt đánh răng. Đến khi cô thay quần áo hàng ngày và mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tuệ Trí đang thong thả từ sân trước đi đến.

“Quan chủ, cô tỉnh rồi. Tôi vừa mới hỏi có nên đánh thức cô dậy ăn cơm không, cô đã tự mình tỉnh” Tuệ Trí cười đi tới: “Tối hôm qua, khi cô trở về sắc mặt không tốt lắm, giống như người kiệt sức, cho nên sáng nay thấy cô chưa dậy, chúng tôi cũng không đánh thức. Thế nào, nghỉ ngơi tốt rồi chứ?”

Thẩm Như Như duỗi eo, trêu chọc hai vợ chồng Chu Chu và Niệu Niệu, sau đó mới xoay người đi về phía nhà ăn: “Nằm mơ rất nhiều, ngủ không ngon lắm.

Tuệ Trí gật đầu: “Bình thường, mệt quá sẽ bị như thế. Tôi dạy cô một bí quyết, ngồi thiền mười phút trước khi ngủ, sau đó xoa bóp đầu thư giãn một lát, nếu thích có thể đặt thêm một ít huân hương trong phòng, bảo đảm đầu chạm gối là ngủ, ngủ dậy làn da còn sáng mịn hơn.

“Thật không?” Thẩm Như Như nhìn làn da của anh ấy, đúng là sáng mịn, hơn nữa còn mềm mại, không giống gương mặt của một người đàn ông trung niên chút nào, cô im lặng ghi nhớ bí quyết: “Buổi tối tôi sẽ thử. Trong nhà ăn, Mạch Mạch và Chiêm Hạc đã chuẩn bị sẵn thức ăn và ngồi chờ bọn họ. Thẩm Như Như nhìn thức ăn trên bàn, hầu như đều là món cô thích ăn. Cô sững người một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Trong quan ít đi hai người, nhưng lại náo nhiệt hơn trước.

Từ Dẫn Châu và Bách Lý Vô Thù đều không phải người thích náo nhiệt, mỗi ngày hai người ở cạnh nhau, người này còn nói ít hơn người kia, lúc ăn cơm lại càng không nói câu nào, khiến cho những người xung quanh cũng không nói chuyện. Bọn họ vừa rời đi, Tuệ Trí và Chiêm Hạc giống như chim sổ lồng, ríu ra ríu rít, vô cùng vui vẻ. Trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng hai người họ thảo luận về những tin đồn mới nhất trong thị trấn. Thẩm Như Như vừa ăn cơm vừa nghe bọn họ nói chuyện, vui vẻ ăn xong thì đến cửa hàng Kính Hoa Duyên mở cửa bán hàng. truyện kiếm hiệp hay

Buổi sáng cô không mở cửa hàng, cũng không xem Wechat, khách hàng muốn mua đồ đều đang chờ. Buổi trưa, sau khi mở cửa hàng, cô bắt đầu bận đến mức chân không chạm đất, vẽ bùa, thu tiền, gói hàng và gửi cho bên vận chuyển… Cô giống như một con quay không ngừng nghỉ.

Cuộc sống bình yên và bận rộn như vậy trôi qua hơn nửa tháng, vẫn chưa có tin tức gì của Từ Dẫn Châu. Thẩm Như Như không nhịn được bắt đầu suy diễn đủ loại cốt truyện cẩu huyết về ân oán hào môn, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Sáng nay, Thẩm Như Như đang cắt tỉa cành lá của giống hoa hồng mới do nhà cung cấp gửi đến thì có một cuộc gọi quốc tế lạ gọi đến, cô chưa nhìn kỹ đã bắt máy, điện thoại kẹp giữa vai và tai, vừa tỉa cây vừa nói chuyện: “Đây là Kính Hoa Duyên, Huyền Thiên Quan, xin hỏi có chuyện gì không?”

Một giọng nói hơi khàn khàn quen thuộc từ trong micro truyền ra rõ ràng: “Tôi tìm bà chủ Thẩm mua mấy lá bùa”

Thẩm Như Như giật mình, không khống chế được lực tay, lỡ tay cắt mất bông hoa, cô cầm hoa đi sang một bên: “Từ Dẫn Châu, tôi còn tưởng anh đang chạy án, không có một chút tin tức nào.

“Xin lỗi? Từ Dẫn Châu khẽ cười một tiếng: “Tôi vừa sang bên này nên có khá nhiều chuyện phải giải quyết, hôm nay mới có thời gian.

Hai người với múi giờ chênh lệch mười hai tiếng đồng hồ trò chuyện rất lâu, Từ Dẫn Châu nói cho cô nghe hoàn cảnh hiện tại của hai mẹ con nhà họ Từ và một một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Lúc trước, hai mẹ con nhà họ Từ đều bị sát khí trên người anh ăn mòn, lại bị trùng tá mệnh làm bị thương, tuy rằng vẫn còn sống nhưng cũng tương đương với mất đi nửa cái mạng. Nhất là Hoa Thu Nhiêu, vì trùng tá mệnh trong người bà ta chưa bị loại bỏ, sau khi tà tu kia chết, trùng tá mệnh cũng biến thành một luồng âm khí tích tụ trong cơ thể của bà ta, gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Hậu quả trực quan nhất chính là không thể đứng dậy đi lại. Không có tu vi để có thể chống lại nó, nửa người dưới của bà ta sẽ bị teo cơ và mất cảm giác, hành động của nửa thân trên cũng trở nên vô cùng chậm chạp, nếp nhăn tàn nhang đầy mặt, cơ mặt cũng cứng đờ, khó thể hiện cảm xúc, tâm trạng kích động sẽ nôn ra máu, vô cùng thê thảm. Cũng chính vì những thay đổi này trên cơ thể, cha của Từ Dẫn Châu đã hoàn toàn không còn tình cảm với bà ta, còn đưa bà ta vào viện dưỡng lão. Mặc dù không ly hôn nhưng hôn nhân của bọn họ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Người tình của Hoa Thu Nhiêu cũng lập tức rũ sạch quan hệ với bà ta, bán sạch nhà và xe do bà ta tặng để lấy tiền mặt, sau đó cùng bạn gái trẻ rời khỏi nước M sang Châu Âu phát triển.

Kết cục của Từ Viên Viên tốt hơn Hoa Thu Nhiêu một chút, nhưng mà sau một trận ốm nặng, cơ thể cô ta trở nên yếu hơn, không thể chịu được gió lạnh và liên tục đổ bệnh. Ngoài ra, thân phận CEO công ty chi nhánh của cô ta cũng bị người khác cướp mất, bây giờ bị nhốt ở nhà dưỡng bệnh, không thể đi đâu được.

Hai mẹ con ở trong nước chịu tội lớn như vậy, trở về lại bị đối xử lạnh nhạt, mới đầu còn giả bộ, diễn mấy trò hề.

Nhưng những trò hề đó không những không mang lại may mắn cho bọn họ mà còn bị những kẻ có lòng lợi dụng đẩy bọn họ vào kết cục tồi tệ hơn. Cộng thêm sự uy hiếp của Từ Dẫn Châu, dần dần, hai mẹ con nhà họ Từ cũng mất hết tâm trạng để gây rắc rối, cả ngày hoảng hoảng hốt hốt, lấy nước mắt rửa mặt. Trong lòng bọn họ vô cùng hối hận vì hành vi về nước lần này, nếu ông trời cho bọn họ một cơ hội nữa, đánh chết bọn họ cũng không đến thị trấn Mộ Nguyên quỷ quái đó.

Biết hai mẹ con đó có kết cục thê thảm như vậy, Thẩm Như Như không khỏi thổn thức, đang sống tốt, sao lại cứ lăn lộn làm ra mấy chuyện xấu hại người hại mình như vậy? Thật sự không hiểu trong đầu bọn họ nghĩ cái gì?

Cô âm thầm cảm thán hai câu, lại hỏi Từ Dẫn Châu bao giờ về.

Từ Dẫn Châu im lặng một lát: “Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian, lần này tôi đến đây là muốn giải quyết triệt để một số người và một số việc.