Tiệm Trà Bánh Dâu Tây

Chương 22



"Hừm, sức khỏe cậu ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ là ăn thiếu chất nên nhìn có vẻ không được khỏe khoắn cho lắm. Với cả, màng nhĩ đã bị tổn thương khá nghiêm trọng. Cậu ấy cố gắng duy trì đến bây giờ cũng rất tốt rồi, chắc đã học cả cách đọc khẩu hình nữa."

"Tổn thương, tổn thương là sao?"

Cẩn Tranh vừa hỏi vừa xem bản báo cáo để xem cần bổ sung dinh dưỡng gì cho Hiểu Ngụy hơn, nhưng ít nhất phải ở cạnh cậu ấy mới có thể dễ dàng bồi bổ được, có lẽ nhân cơ hội này...

"Cậu biết những đứa trẻ khi bị ốm nặng không được chữa trị kịp thời sẽ gây ra rất nhiều hậu quả không? Tụi nhỏ không thể uống hạ sốt tùy tiện như người lớn được, nếu trên 38 độ phải đưa vào viện khẩn cấp đấy."

"Vấn đề này, cậu thử hỏi bệnh nhân xem."

- --

Tuyết Nhi đến ngáp một cái cũng khiến các khách hàng đổ dồn sự chú ý, chỉ riêng có anh chủ là nhếch môi ngao ngán, thử ở cạnh lúc cô ta ngoác mồm to hết cỡ để ngáp ra cả tiếng xem có còn hứng thú đến vậy được không chứ?

"Tiểu Tuyết xinh nhỉ?"

Phó Nghĩa vừa lau cốc vừa bắt chuyện với chủ tiệm, anh liếc nhìn Tuyết Nhi thêm một cái nữa, cô ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn như người nổi tiếng, đôi mắt to tròn, hàng lông mi cong vút, mũi cao, môi cũng rất đầy đặn. Khi cười tươi còn có má lúm lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng kết hợp với son môi đỏ thật hợp với cô nàng này.

"Trông na ná mấy cô ngoài kia mà, gọi là dễ nhìn thôi."

"Mỗi mình anh là chê cô ấy đấy."

Chủ tiệm đờ đẫn khi mọi người đều nhận định rằng Tuyết Nhi rất xinh, còn đang định nhìn thêm cái nữa, Tuyết Nhi đã thay đổi sắc mặt rồi chạy ra ngoài quán. Phó Nghĩa với chủ tiệm nhìn nhau, giật mình vội chạy theo xem có chuyện gì.

"Tuyết Nhi, sao...."

"Chú Đằng, cháu sẽ không khách sáo vì chú là bố của Hiểu Ngụy đâu!"

Trước mặt bọn họ là người đàn ông trung niên có phần nhếch nhác bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, chân mỗi bên một loại dép. Nụ cười của ông ấy lại rất hiền hòa không hề có ý gì xấu, cúi thấp đầu xấu hổ.

"Không phải, chú là, chú là muốn tìm Hiểu Ngụy với Hiểu Chúc. Chú tìm mấy hôm mà...không thấy bọn trẻ đâu cả."

"Chú muốn đòi tiền từ em ấy tiếp ư?" - Tuyết Nhi gay gắt chỉ trích - "Chú cố gắng bù đắp bằng cách mang hai anh em em ấy từ mẹ đẻ về, nhưng nhìn xem, chú còn khiến em ấy bị bên đòi nợ thuê đánh đập, buộc phải đưa Hiểu Chúc vào trung tâm. Chú, chú có xứng đáng không?"

Người đàn ông lúng túng hồi lâu, ông đúng là lại nợ tiền người ta rồi, bấy lâu nay còn quen lấy tiền từ Hiểu Ngụy nên ông càng trở nên phụ thuộc hơn. Những quyết tâm ban đầu khi dành lại con đã không còn nữa, thậm chí nghe Tuyết Nhi mắng, ông còn chẳng quá cảm thấy tội lỗi nữa.

"Tuyết Nhi, chú vẫn là bố của Hiểu Ngụy..."

"Có bố nào như chú! Nhẫn tâm bỏ đứa con mới hai tuổi đang sốt nặng để đi đánh bạc không?" - Tuyết Nhi bức xúc rơi cả nước mắt, làm cả hai người kia nghe chuyện cũng sửng sốt theo.

"Nếu không vì chú, nếu chú thực sự coi em ấy là con..."

- --

"Hồi bé, bố không có nhà, tôi sốt nặng, hàng xóm, có Tuyết Nhi, phát hiện."

"Hồi bé cậu bị sốt nặng, bố cậu không có nhà, có hàng xóm và Tuyết Nhi phát hiện ra sao?"

Hiểu Ngụy gật đầu, cậu cũng chỉ được nghe kể lại thôi nên không biết chắc chắn được. Lúc ấy Tuyết Nhi ở ngay sát nhà cậu, là chị lớn hơn cậu hai tuổi, rất thích chạy qua tìm Hiểu Ngụy cùng vui chơi.

"Rồi sao nữa, sau đó thế nào?"

"Không biết, bé quá, xin lỗi."

Cẩn Tranh thở dài khi đang đòi hỏi quá đáng, nhưng trong lòng lại tự nhiên nặng trĩu khi nghe cậu ấy kể lại như vậy. Rút trong túi quần ra một chiếc chìa khóa, rồi ôm hai bên má cậu lên, để cậu nhìn thật kĩ khẩu hình anh sắp nói bây giờ.

"Hiểu Ngụy, tôi muốn cậu tới nhà tôi làm đầu bếp. Cái này sẽ tính vào tiền nợ của cậu."