Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 104: Hồi Tám: Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác (a)



Bây giờ sân khấu thuộc về Đới Thiện Hưng. Gã ngồi nói thao thao bất tuyệt về mọi chi tiết có liên quan đến Đới Kiện Khang, kể cả việc ông ta từng đi vay mượn nợ của ai, chủ nợ lúc trước sống ở đâu, anh ta đều khai ráo trọi.

Đám người điều tra viên đã bật sẵn máy ghi âm, nên là họ chỉ còn mỗi việc ngồi ăn bánh, uống nước trà và hóng chuyện.

Ân Hiểu Lam nhàn rỗi sinh nhàm chán, y bèn lấy tranh chữ thập ra thêu. Bức tranh ấy mang chủ đề "Uyên ương túy".

Đến hơn tám giờ sáng thì cuộc điều tra mới chấm dứt.

Tiễn ba vị điều tra viên ra tận cửa, vẫy tay chào tạm biệt và chúc họ một câu tốt lành xong, Ân Hiểu Lam chốt cửa, rồi gài ổ khóa lại, đoạn nhào vào lòng Đới Thiện Hưng.

- Này, tụi mình đi hội chợ chơi đi. Nghe nói ở đấy bán đồ ăn ngon lắm. Với lại mình cũng muốn tìm thêm tư liệu cho bộ ảnh sắp tới.

- Để chiều tối được không, trong người tôi hiện không được khỏe... - Đới Thiện Hưng ôm ghì Ân Hiểu Lam, đoạn luồn tay vào trong áo y.

- Ừm, tùy chồng vậy. - Vừa dứt lời, Ân Hiểu Làm liền hôn lên môi Đới Thiện Hưng.

...

- Đi ăn cái gì đó không? Bụng của tôi sôi ùng ục đây này. - Phùng Bác Văn vừa cất giọng đề nghị vừa vỗ vai hai người.

- Tôi không thích ăn món Việt lắm. - Tào Việt Bân ngại ngần báo trước.

- Yên tâm đi... Quán này bảo đảm ngon, mà không nặng mùi. - Phùng Bác Văn dịu giọng trấn an cậu.

Nhưng rốt cuộc bữa cơm của họ đã bị trì hoãn đến tận khuya, vì một sự cố bất thình lình xảy ra trong lúc cả bọn đang đi ngang qua khu hội chợ náo nhiệt trên đường Hồi Thử.

Trước sự cố đó khoảng nửa tiếng, Tào Việt Bân bỗng nhiên rẽ vào lối vào khu hội chợ ở hướng Tây, cậu ta nhăn mặt bảo rằng muốn đi vệ sinh một lát.

Thế là hai người đành xuống xe, ghé vào một quán nước gần đấy ngồi chờ Tào Việt Bân.

- Cậu chàng này đang cố tình tránh né ai đó, nên mới bịa chuyện gạt chúng ta. - Phùng Bác Văn sầm mặt nhai đá viên rôm rốp.

Đoàn Chí Viễn khuấy khuấy ly chanh muối, đoạn hỏi:

- Sao anh biết?

- Với cái da mặt trắng như vừa bị dội một xô thuốc tẩy của cậu ta thì phải chuyển sang màu xanh tái khi bị đau bụng, chứ không phải giữ nguyên hiện trạng như thế này đâu... Đây này!!

Tào Việt Bân dẩu môi nhìn Đoàn Chí Viễn, rồi không nói không rằng, cậu ta kéo hắn đứng bật dậy.

Phùng Bác Văn bị bỏ lại trong quán, y đưa mắt đánh giá tình hình, rồi chấp nhận ngồi đây chờ họ trở về.

Sáng Chủ nhật được vỗ về trong tiếng kinh cầu râm ran nơi nhà thờ Công giáo đông đúc. Khu hội chợ tổ chức bên hông giáo đường, quán nước này lại vừa vặn nằm gần những ô cửa sổ nên âm thanh vọng ra rất rõ.

Phùng Bác Văn che miệng ngáp. Đêm qua y chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, đến nửa đêm phải thức dậy làm báo cáo và xem lại hồ sơ của Francis Châu, nên giờ thèm ngủ kinh khủng.

Một người đàn ông Nam Mỹ đến ngồi bàn kế bên Phùng Bác Văn. Thân hình gã cao lớn, vạm vỡ, trông có vẻ giống một người làm trong công ty vệ sĩ hay chủ câu lạc bộ boxing hơn là một luật sư.

Biết tại sao y lại nhận ra ngay gã là luật sư không?

Đáp án đã thể hiện trên dáng ngồi thẳng thớm, hai chân khép vào nhau, đầu tuy cúi nhưng phần lưng không hề gù, ánh mắt sáng quắc, râu ria nơi cằm được cạo sạch sẽ, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng; hết thảy đã nói lên nghề nghiệp chính của gã là luật sư. Đối với những người đàn ông theo nghiệp võ hoặc thể thao, cách ngồi của họ phóng khoáng hơn, lưng hơi khom xuống, đầu hơi chúi về phía trước và mọi động tác đều thể hiện nét cá tính mạnh mẽ, không câu nệ; đôi lúc bốc đồng, cộc tính.

Nghề nghiệp chìm của gã rất có thể là thám tử tư. Hai lần ánh mắt gã hướng về phía Phùng Bác Văn, nhưng chỉ có đôi con ngươi di chuyển, còn phần mắt thì không.

Gã đặt cuốn Kinh Thánh dạng sổ nhỏ bỏ túi xuống mặt bàn nhựa rẻ tiền, lớp sơn bong tróc đã được chủ hàng nước sơn chồng lên một lớp sơn mới cùng màu, nhưng vẫn nhìn thấy nét tương phản giữa lớp cũ và lớp mới một cách rõ rệt.

Cô bé con ước khoảng mười tuổi bưng ra một ly nước "Root beer float". Công thức pha chế đồ uống này hết sức đơn giản, chỉ cần xịt kem tươi đầy ly, rồi rót nước ngọt ướp lạnh vào là xong; hoặc làm theo trình tự ngược lại. Phiên bản thứ hai là đặt một viên kem vanilla trên bề mặt ly sau khi đã đổ đầy xá xị với đá viên. Tùy theo sức sáng tạo của người pha chế mà nước xá xị sẽ được giữ nguyên hoặc là pha trộn thêm với những nguyên liệu khác; có thể thay xá xị bằng các loại nước ngọt khác để đổi mới hương vị. Đương nhiên, món này không được khuyến khích cho người bụng yếu uống!

Ly "Root beer float" của gã thuộc phiên bản thứ nhất.

Gã cất giọng cảm ơn cô bé, đoạn uống ngay một ngụm.

- Tôi tên là Judas. Còn anh?

- Kai.

- "Bầu trời" à? Tôi lại nghĩ phải là một cái tên tiếng Pháp nào đó... Muốn nếm thử món xôi đùi gà rim nước dừa không? Tôi đoán phải đến trưa bạn anh mới quay lại đây, trước mắt, anh cần phải lấp đầy bụng để...

Hai người rời khỏi quán, mỗi người cầm theo đồ uống của mình, đi song song với nhau đến hàng xôi nằm cách quán nước năm mươi mét.

Phía sau những hàng quán được dựng một cách tạm bợ và đầy tính chắp nối ấy là dãy bồn hoa tử đinh hương thơm ngát xây sát tường nhà thờ, hòng ngăn khách tham quan đứng nhòm vào bên trong.

Hàng cây me tây đã thuộc dạng cổ thụ, bóng mát tỏa ra đủ sức để làm dịu đi cái nóng của một ngày nắng hạ oi bức.

Hai người đi dưới tán me tây, nhấm nháp từng chút, từng chút một cảm giác mát mẻ và thanh bình mà không khí nơi đây đem lại.

- Anh không đi lễ sao? - Judas hỏi.

- Tôi theo đạo Tin Lành, không phải đạo Công giáo. - Phùng Bác Văn trầm giọng giải thích. Gió vẫn dè dặt xuyên qua những tán cây me xanh rì, những trái me to với sắc màu giản dị nằm đan xen với hoa me tim tím, tương phản như hành động và suy nghĩ của con người khi bị ép buộc phải làm một việc gì đó mà bản thân không thích vậy.

Trời ngả về trưa nên hàng xôi không còn đông đúc mấy như vắt sáng. Hai người đứng đợi khoảng mười lăm phút là đến lượt. Mua xong, đồ uống trên tay cũng cạn, hai người bèn vứt ly rỗng vào trong thùng rác, rồi cứ thế ngồi bệt dưới vệ gạch ốp xung quanh cây me tây, thư thả dùng xôi nóng với đùi gà.

Bên nào cũng đã phát hiện ra thân phận của nhau nên cả hai không buồn giấu giếm nữa, mỗi bên chậm rãi bộc bạch đời tư của mình, song vẫn khôn khéo giữ lại những thông tin về nghề nghiệp mà bản thân đang làm.

Ivan Choi có sở thích đi hội chợ, bất kỳ hội chợ nào đang tổ chức trong địa phương y đều tham gia đủ; thậm chí, y sẵn sàng xin nghỉ phép để đến được đó.

- Nói chuyện một lát được không, anh bạn tóc đỏ? - Một gã trai cao ngang y, cất giọng mũi bắt chuyện.

Ivan Choi nhận kem xong, ăn phần chóp kem, rồi thủng thẳng trả lời:

- Được thôi.

Gã trai kia vừa đi vừa xem đồng hồ, nom như thể đang đợi ai đó. Rồi hốt nhiên, gã ra hiệu cho Ivan Choi lại ghế đá ngồi.

- Anh có quen người này không? - Gã đưa cho y một tấm ảnh chân dung, thoạt trông rất giống ảnh thờ.

Đương nhiên là y biết. Đó là Henry khói xám, bạn tình của Simon stylist.

- Biết. Nhưng anh muốn hiểu mối quan hệ giữa tôi và anh ta theo nghĩa nào mới quan trọng?

- Đồng phạm.

- Oa. Nghe nghiêm trọng đấy. - Ivan Choi tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi vì ngạc nhiên quá nên y ăn hết cây kem luôn.

Gã đút tay vào túi quần, hòng kiềm chế việc đấm vào mặt tên ngoan cố đang cười nham nhở kia.

- Anh có muốn gặp rắc rối với pháp luật vì tội bao che cho nghi phạm không?

- Anh có tin tôi đưa anh ra tòa vì tội vu khống và có hành vi quấy rối nơi công cộng không? - Ivan Choi rút khăn lạnh ra lau miệng. Đôi môi mỏng như không có của y nhờ thế điểm chút sắc đỏ hồng.

"Roạt."

Gã bất thình lình đẩy Ivan Choi nằm rạp xuống mặt ghế, thân hình gã áp sát y.

Ivan Choi liếc nhìn lên lưng ghế. Một vết đạn sâu hoắm hãy còn bốc mùi khói khét lẹt.

- Chạy mau! - Gã thừa cơ tát vào mặt Ivan Choi một cái, nửa để báo động, nửa để trả thù cho chuyện ban nãy.

Không rõ mục tiêu của tên sát thủ nhắm vào ai nên hai người quyết định chạy theo hai hướng nghịch nhau. Lâu lắm rồi cả hai mới tham gia cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật không đích đến dài hơi thế này.

- "Ai"... - Chưa kịp phát âm đầy đủ, Judas đã đánh hơi thấy mùi bất thường. Gã và Phùng Bác Văn đồng loạt nhìn theo hướng tay Ivan Choi, rồi không hẹn mà lập tức cùng nhau co giò chạy.

- Với đôi mắt nhanh nhạy của một điều tra viên đã từng đi du học Pháp, anh đoán xem có bao nhiêu tay súng bắn tỉa hả?

- Anh hỏi tôi trên trời có bao nhiêu vì sao thì tôi sẽ đưa ra đáp án ngay trong tích tắc, chứ đừng có hỏi theo kiểu móc họng thế này. - Phùng Bác Văn tức tối nói.

Những người đi hội chợ vẫn mảy may không hề hay biết gì. Đầu óc họ bận rộn trong việc suy nghĩ nên làm gì, đi đâu trong một sáng Chủ Nhật đẹp trời thế này. Hoàn toàn không hề hay biết họng súng đang tăm tia từng bộ phận trên cơ thể mình.

Tuy vậy nhưng bên phía bắn tỉa cũng không có ý định đồ sát dân thường. Dường như sau sự kiện Francis Châu bị tống vào ngục, chúng đã cẩn thận hơn trong mọi hành động, không quá hấp tấp triệu tiêu đối tượng được thuê bắn hạ mà đi xả súng bừa bãi vào dân thường vô can nữa.

Băng qua con hẻm nhỏ nằm phía sau nhà thờ là đến một công viên ồn ã với tạp âm bát nháo của đám trẻ đang chơi trò trốn tìm.

Ba người chạy xuống cầu thang thoát hiểm, rồi lần mò tìm vị trí thích hợp để ẩn thân.

Nơi đây là hầm trú ẩn cho dãy nhà kho bên trên. Khi có thiên tai bủa vây bất thình lình, những người làm công sẽ chạy xuống đây trú nạn. Lối ra của hầm trú ẩn thông với một hầm chui gần ngã ba Cảnh Điền, từ đấy chạy thẳng lên cao tốc số Mười bảy hoặc rẽ vào khu vực nội đô Vân La.

Ivan Choi nhảy lên một container đậu ven đường, rồi lẩn người vào trong dãy thùng xốp hôi rơm.

Judas và Phùng Bác Văn cũng nhảy lên theo, đoạn đóng cửa container lại.

- Í chời ơi! Tui đóng cửa hồi nào mà hổng hay dậy cà?

- Chất hết hàng lên xong chưa? - Bác tài xế hỏi ông bạn già.

- Rồi, nhưng... - Ông gãi gãi đầu, ngơ ngác nhìn chiếc container tự nhiên đóng cửa.

- Nếu không chắc ăn thì vào kho kiểm tra lại xem. Còn tui thì kiểm tra bên trong container cho. - Bác tài xế sợ trễ giờ giao hàng nên hối thúc ông bạn già lẹ lên.

Ông bác ngó nghiêng cái container thêm một lần nữa, rồi bặm môi chạy tốc vào trong kho hàng.

Vừa lúc vịn tay vào thanh cửa, điện thoại của bác tài xế bất ngờ reo lên. Nghe được non nửa câu chuyện, bác ta nổi sùng lên:

- ĐM Muốn nhanh thì thuê tên lửa của Nasa ấy. Trong nội đô mà xúi chạy nhanh rồi lỡ có chuyện gì ai chịu trách nhiệm đây??? Bây đừng ỷ bỏ tiền ra là có quyền quay thằng già này như con dế hen?

Nghe tiếng la, ông bạn già hớt hải chạy ra hỏi:

- Có chuyện gì nữa dậy hả?

- Khỏi kiểm tra nữa. Chốt cửa rồi chở tới nhà nó luôn đi. - Bác tài xế nói xong, đoạn hùng hùng hổ hổ leo lên cabin xe.

Đám người Ivan Choi thở phào nhẹ nhõm, rồi lết tới bên lốc nước suối, lấy uống.

Phùng Bác Văn uống sạch chai nước suối, rồi rút điện thoại ra bấm số gọi về đồn.

- Có ai muốn uống thuốc chống ói không? - Phùng Bác Văn huơ huơ vỉ thuốc.

Ivan Choi và Judas mệt mỏi gật đầu.

- Tôi vốn là một điều tra viên, thường phải đến hiện trường khám nghiệm tử thi và tìm thêm vật chứng, nên phải thủ sẵn thuốc này mới cầm cự được mùi hương trong không khí ở đấy. - Phùng Bác Văn vừa tách thuốc ra khỏi vỉ, vừa cất giọng phân trần với hai người.

- Toàn là trứng gà không nhỉ? - Uống xong viên thuốc, Ivan Choi bèn đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.

Judas xem định vị trên điện thoại, rồi nhăn mặt báo:

- Nếu như đi theo đường này mãi, xem chừng chúng ta sẽ tới Chu Diêu Kim Tuế.

- Còn cách bao xa? - Phùng Bác Văn cau mày hỏi.

- Khoảng ba mươi mấy cây số.

Ba người lặng lẽ ngồi xem Google Map. Tổng cộng họ đã vượt qua mười sáu ngã tư, chạy qua ba cây cầu, đi hai tuyến đường cao tốc, rồi rẽ vào một hầm chui thưa thớt.

Hễ dừng đèn đỏ, bác tài xế lại vươn vai ngáp dài, rồi xoa bóp lần lượt từng bên vai, kế đấy hớp một ngụm nước vối, sau đó ư ử ngâm nga theo giai điệu cải lương trên đài radio.

Tất nhiên toàn bộ quá trình đấy cả ba đều không hề hay biết. Không chỉ vì container có tính chất cách âm cao, mà còn vì độ xốc nảy theo từng cú lăn bánh đã khiến họ thấm mệt, không còn đủ sức mà ngồi đó nghe ngóng nữa.

Một giờ chiều, xe dừng trước kho hàng của một nhà máy sản xuất bánh bông lan nổi tiếng.

Quản lý kho hàng là một người đàn ông trên năm mươi, đầu hói, bụng phệ, thanh âm quang quác như vịt chạy đồng.

Sau một đỗi quan sát cuộc đối thoại giữa tay quản lý và bác tài xế, Judas quyết định hành động. Gã đợi cho tay quản lý mở chốt cửa, tra chìa vào ổ khóa, mở hé một bên cửa, đoạn miết con dao bấm lên cổ ông ta.

- Suỵt. - Judas nhịp nhịp con dao trên cổ ông quản lý.

- Đi... đi... đi... vệ... sinh... đi...

Bác tài xế sực nhớ đến ban nãy mình bị con trai ông ta mắng như chim hót:, nên xẵng giọng nói:

- Không cần anh nhắc, ngồi chết trong xe hơn ba tiếng đồng hồ là đủ đ** ra quần rồi.

Đợi bác tài xế đi khỏi, tay quản lý mới lắp bắp hỏi Judas:

- Cậu... cậu... cậu...

- Cút! - Ivan Choi chĩa súng vào ngực trái tay quản lý. Bên cạnh y, Phùng Bác Văn cũng giơ con dao quân dụng lên đe dọa.

Judas nhảy xuống xe trước, kế đó là Phùng Bác Văn, sau cùng là Ivan Choi.

Nhận biết mình đã thoát chết, tay quản lý rút khăn mùi soa ra lau mồ hôi. Hai chân ông ta hiện giờ vẫn không ngừng run rẩy lẩy bẩy.

- Xe buýt chở công nhân đang đậu ở đâu? - Phùng Bác Văn lạnh giọng hỏi.

Tay quản lý sợ đến mức cứng họng. Ông lật đật ra hiệu cho cả ba theo mình.

Xe buýt vàng chóe nằm bơ vơ bên bãi sông lộng gió. Nắng trời rải sắc vàng rực xuống bãi cỏ đuôi mèo um tùm. Đôi con chim chiền chiện đang chao lượn nơi thinh không không một gợn mây.

Cậu tài xế hãy còn rất trẻ, mặc bộ đồng phục của xưởng bánh bông lan, trên đó in logo và slogan của hãng kèm theo địa chỉ và số điện thoại để tiện cho việc liên hệ với xưởng bánh.

- Chở mấy anh thanh tra về lại thành phố được không? Xe họ bị hư dọc đường nên muốn nhờ cậu chở về giùm. - Tay quản lý gượng gạo đưa ra lý do với cậu tài xế trẻ tuổi.

Cậu tài xế nhăn nhó nói:

- Sao không kêu...

"Tạch."

Ivan Choi chĩa khẩu súng vào giữa yết hầu cậu tài xế tuy đứng tuổi nhưng mặt mày non choẹt kia.

- Được, được. Để tôi chở các anh ấy về cho. Bớt nóng, làm ơn bớt nóng... - Cậu tài xế giơ hai tay tỏ ý đầu hàng vô điều kiện.

Từ điều tra viên trở thành xã hội đen chỉ trong vòng một nốt nhạc, Phùng Bác Văn không biết nên cười hay nên khóc. Trước mắt là nên khóc vì bụng dưới của y sắp "vỡ đập" đây này.

- Ở đây có cây xăng hay trạm dừng xe nào không? - Judas nhàn nhạt hỏi.

- Có, các anh muốn đi vệ sinh hả?

- Ừ. - Phùng Bác Văn đáp cộc lốc.

- Đưa bọn tôi đến đó rồi cậu muốn đi đâu thì đi. - Ivan Choi cười cười nói.

- ... Đã hiểu. - Lam Vân Khởi liếc nhìn Ivan Choi qua chiếc kính chiếu hậu.

Mất khoảng một cây số nữa cả ba mới tìm thấy một điểm đổ xăng heo hút.

Sau khi xả bụng xong xuôi, bọn họ ghé mua nước và một ít trái cây sấy nhằm ngăn chặn việc tụt đường.

Nhân viên thu ngân là một cặp vợ chồng trên tuổi tứ tuần, tính tình xởi lởi, thích quảng giao nên hỏi họ búa lua xua.

Lại một lần nữa, Ivan Choi phải rút súng ra uy hiếp, hai vợ chồng mới chịu im miệng.

- Đi bộ về hả? - Phùng Bác Văn vừa hỏi vừa xé gói chuối sấy.

- Gọi taxi hoặc Uber... Ăn cái gì mà hỏi ngu dữ vậy? - Ivan Choi bực mình quát.

- Lên xe đi, tôi chở cho. - Dầu đã đổ đầy bình, nước uống và thức ăn vặt cũng đã mua đủ, cậu trai trẻ bèn đi tìm bọn họ.

- Không sợ sao? - Judas nhếch miệng hỏi.

- Các anh còn chưa biết tôi là ai đâu... - Lam Vân Khởi nhếch miệng đáp.

Lam Vân Khởi hướng dẫn họ cách bật ghế để ngả lưng nằm nghỉ, đoạn trở về ghế lái của mình, khởi động xe, rồi dận nhẹ chân ga và chỉnh côn thắng. Trước khi rời đi, y đeo tai nghe kết nối với điện thoại.

- Làm ơn đổi nhạc được không? - Phùng Bác Văn uể oải nói.

- Tôi thích bài này... - Lam Vân Khởi lắc lư theo điệu nhạc "S&M" do Rihanna song ca với Britney Spears. - Vả chăng, việc của các anh là đi ngủ. Còn việc của tôi là lái xe. Hai bên không hề có can dự và dính dáng gì với nhau hết. Bớt ảo tưởng.

- Làm ơn làm phước đừng có thuận chân lái xuống ruộng trong lúc bọn tôi đang ngủ đấy. - Phùng Bác Văn dặn dò xong, bèn nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.

Hộp thư thoại bất ngờ vang lên, truyền đến tai y là một giọng ca trầm ấm. Không phải là của ai đó, bởi ai đó hát dở như hạch, nên chắc chắn cái này là của người khác trình bày.

"... Em là tất cả của đời anh. Xin đừng lo lắng hay sợ hãi nữa, bởi vì còn có anh đây..."*

Lam Vân Khởi nghe hết bài hát, y trầm mặc lái xe. Cung đường này là vùng ngoại ô tiếp giáp với tiểu bang Chu Diêu Kim Tuế. Nơi đây đồng không mông quạnh, ruộng nương, vườn kiểng và nhà máy là chủ yếu, còn nhà dân và các dịch vụ tiện ích khác thì vô cùng thưa thớt, ít ỏi; hầu như chung quanh khu vực này không hề có hàng quán hay siêu thị nào, bởi thế nên thống đốc tiểu bang Na Lạp Tư Khả phải lập một cây xăng quốc doanh để hỗ trợ đời sống bà con trong khu vực.

Doanh trại quân đội nằm phía bên tay phải ngã ba Ông Đá. Hàng ngày toán thanh niên nhập ngũ đều chạy bộ trên con đường này.

Lam Vân Khởi ngó đồng hồ. Đã hơn bốn giờ chiều, tầm này kẹt xe kinh khủng, nếu lết được về tới thành phố Diệp Trầm phải mất thêm ba giờ đồng hồ nữa.

- Ba à... Tối nay con không về nhà đâu... Chắc là sẽ ngủ lại ở nhà anh Yên... Vâng, con biết rồi...

Kết thúc cuộc gọi, Lam Vân Khởi thở hắt ra một hơi đượm màu phiền não.

Đường phố đã lên đèn. Ánh sáng cam nhạt nhòa như thể phát ra từ thân những con sứa nơi biển cả sâu thẳm. Mặt trời dụ dự mãi mà vẫn không chịu nghỉ ngơi, cứ núp sau đụn mây trắng xóa mà rải những chùm sáng ấm áp xuống nhân gian.

Bây giờ là sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.

Phùng Bác Văn, Ivan Choi và Judas đã tỉnh giấc ngủ, hiện đang ngồi chuyện gẫu với nhau.

Lam Vân Khởi đột nhiên chuyển làn, thay vì thẳng hướng đến thành phố Diệp Trầm, y chở bọn họ tới phố biển Viễn Dương.

- Này, đi đâu thế? - Phùng Bác Văn vừa nhai kẹo cao su, vừa cất giọng hỏi Lam Vân Khởi.

- Đón hai người cộng sự của anh.

Phùng Bác Văn chống cằm nghĩ ngợi rất lung, nhưng vẫn không hiểu sao Tào Việt Bân lại đoán biết trước tất cả mọi sự việc một cách đáng nghi hoặc thế này.

- Xin tự giới thiệu với anh, tên thân sinh của tôi là Đoàn Cảnh Trú. - Đoàn Cảnh Trú tươi cười bắt tay Phùng Bác Văn.

Phùng Bác Văn liếc mắt sang Đoàn Chí Viễn, ngầm hỏi "Họ hàng à?"

- Tư Mã Tương Như, Lạn Tương Như, danh tương như, thực bất tương như. - Đoàn Chí Viễn khẽ ngâm câu đối của cổ nhân.

- Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, ngã diệc vô kỵ. - Đoàn Cảnh Trú tiếp lời hắn bằng một vế đối của cổ nhân khác.

Tào Việt Bân lững thững bước đến chỗ họ với cái chân cà nhắc và dáng đi khệnh khạng.

- Mới được xuất viện cái sột. - Tào Việt Bân giải thích luôn.

Lam Vân Khởi bắc tay làm loa:

- Này, nhanh vào xe đi. Đã tám giờ tối rồi đấy. À mà gượm đã, ai buồn đi vệ sinh thì đi lẹ lên. Từ đây về thành phố Diệp Trầm phải mất thêm bốn tiếng đồng hồ nữa đó.

Kiểm tra đâu đấy xong xuôi, Lam Vân Khởi mới lái xe rời đi.

Tào Việt Bân ngồi ghế cạnh cửa lên-xuống, Judas và Ivan Choi ngồi sau lưng cậu. Đoàn Chí Viễn ngồi ghế phó lái, cũng tức là ghế dành cho cánh phụ xe. Đoàn Cảnh Trú ngồi sau lưng Lam Vân Khởi cùng với Phùng Bác Văn.

Tào Việt Bân thong thả thuật chuyện vì sao mãi đến giờ này cậu và Đoàn Chí Viễn mới gặp lại bọn họ, và vì lý do gì mà hai cả hai tình cờ gặp Đoàn Cảnh Trú.

Số là như thế này:

Hay tin có toán lính bắn tỉa mật phục trong một tòa nhà gần đây, Tào Việt Bân gấp gáp đậu xe vào một bãi giữ ở khu phía Tây nhà thờ để nghe thông báo của Cấp Trên. Sau khi nghe rõ thông báo từ phía Cấp Trên, cậu bèn tuân theo chỉ thị mà đưa Đoàn Chí Viễn đến gặp Sầm Bân. Không may cho cậu, vừa chạy được nửa đường thì đã bị rơi vào tầm ngắm của một tay súng. Cường độ súng laser lần này không cao như lần trước, nên chỉ để lại một mảng vết bỏng trên vai trái Tào Việt Bân. Đoàn Chí Viễn nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện quân đội Diệp Trầm, nằm cách nhà thờ Công giáo hai cây số về hướng Đông.

Nhắc đến khúc này, Tào Việt Bân buông xuống một tiếng thở dài. Đoạn vừa xoa xoa vai, vừa kể tiếp:

- Đội ngũ y, bác sĩ vô cùng ân cần. Tôi muốn xuất viện sau ca phẫu thuật để đến gặp các anh nhưng họ không cho phép, ai nấy đều bắt tôi phải ở lại qua đêm để tiện cho việc theo dõi và chăm sóc vết thương. Tôi đã cam đoan với họ rằng khuya nay sẽ quay lại bệnh viện tịnh dưỡng, họ mới đành bấm bụng cho đi. Dẫu sao, tôi cũng là người mang quốc tịch Đại Hàn, họ không thể áp dụng một số điều khoản trong Luật Y tế một cách gắt gao được... Tôi định sẽ mua sầu riêng biếu họ, không biết có được không...

- Mua thêm một ít trái cây khác đi. - Lam Vân Khởi gợi ý. - Tuy rằng tôi là người Đại Việt chính cống nhưng cũng không thể ưa nổi mùi sầu riêng.

Tào Việt Bân dẩu môi, chống cằm suy nghĩ một đỗi, rồi khẽ cất giọng cảm ơn Lam Vân Khởi.

- Bọn chúng hình như vẫn chưa thể chế tạo được súng laser liên thanh, nên phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thực hiện lần bắn thứ hai, nhờ thế mà chúng tôi thoát nạn. - Đoàn Chí Viễn cau mày phỏng đoán.

- Tôi gặp họ trong lúc đang trực ở đó. - Đoàn Cảnh Trú góp lời.

Đồng hồ hiện chỉ mười giờ hơn.

Xe của họ rẽ vào một xóm nhỏ, đời sống dân cư có thể phỏng đoán nằm ở mức khá giả.

Ngôi nhà của Sầm Bân nằm trên một mảnh đất hình tam giác vát góc, những khúc không đều nhau được ông biến tấu thành những mảnh vườn trồng hoa và rau độc đáo.

Tào Việt Bân nhấn chuông cửa, rồi chỉnh sửa lại bộ vest đang mặc trên người.

Sầm Bân thong dong ôm con Múp béo ú ra mở cửa. Nụ cười trên môi ông tựa như cánh bướm dưới trăng, thấy đó rồi mất đó.

- Tôi muốn mời ngài đi ăn tối.

- Mời tôi? - Sầm Bân nheo mắt hỏi.

- Phải. Tôi muốn mời ngài đi ăn tối. - Tào Việt Bân nhã nhặn nói.

- Đợi tôi một lát. - Sầm Bân nháy mắt nhắn nhủ.

Sầm Bân thay sang một bộ thường phục đơn giản, không mặc âu phục như Tào Việt Bân tưởng tượng. Đôi tay ông phảng phất mùi xà phòng Tổ Ong, khứu giác cậu cảm nhận một cách rõ rệt khi ông khóa cổng rào. Nét thanh lịch và nho nhã ngày xưa vẫn vẹn nguyên theo dòng chảy gắt gao của thời gian.

Tào Việt Bân toan gọi taxi để đi ăn riêng với Sầm Bân, song ông đã nói trước:

- Tôi muốn đi ăn mỳ, ở tiệm mỳ Lam ký.

- Việc này...

- Có người đã biết trước chuyện này từ lâu rồi nên không cần phải giấu giếm nữa. Ba mặt một lời vẫn tốt hơn.

Tào Việt Bân ngồi đúng vị trí cũ, Sầm Bân thấy cậu ngồi ở đó bèn ngồi xuống ghế bên.

Đoàn Chí Viễn đứng dậy chào theo kiểu quân đội với Sầm Bân. Sầm Bân cũng đứng dậy chào đáp lễ hắn:

- Thượng úy Hải quân Thành Mỹ Thiên Á xin gửi lời chào đến thượng sĩ Lục quân Na Lạp Tư Khả.

Kể từ sau ngày bị thương trong lúc truy bắt hải tặc, Sầm Bân gần như đã rút lui khỏi con đường quân sự, chuyên tâm vào công việc pháp y và điều trị cho binh sĩ.

Lam Yên đã đứng trước cửa quán chờ họ tự bao giờ, trên tay anh cầm điếu thuốc lá hãy còn phân nửa.

- Em về rồi à?

- Dạ vâng, anh Hai.

- Các người vào trong làm bậy tô mỳ cho ấm bụng. Đi loanh quanh cả ngày chắc là đói rã bụng rồi hỷ?

Lam Yên làm cho mỗi người một tô mỳ tự chọn. Ai muốn ăn gì thì gắp thứ ấy vào tô của mình, sau đó chan nước lèo, kế đấy tự bưng ra bàn, anh chỉ giúp họ mỗi công đoạn trụng mỳ, hủ tíu và bột nui.

- Đã năm năm rồi mới gặp lại cậu, Leon. - Sầm Bân nhẹ nhõm nói.

- Không có ngài giúp đỡ, ắt năm nay là năm thứ năm tổ chức đám giỗ của tôi rồi. - Lam Yên nhào bột đặng làm món há cảo cho ngày mai.

- Cậu Vương không có ở đây?

Lam Yên không đáp, chỉ thoáng cười buồn.

Sầm Bân hiểu ý, bèn lại bàn trao đổi với Tào Việt Bân - Cậu ta hiện đang ngồi húp nước lèo xì xụp.

oOo

Francis Châu bị dẫn đến phòng hỏi cung. Căn phòng này bắt đầu trở nên thân thuộc với gã, đến độ không cần mở mắt, gã vẫn có thể ung dung tìm thấy chỗ ngồi định sẵn của mình.

Tào Việt Bân là người chủ trì buổi hỏi cung hôm nay. Cậu cần phải xác nhận một số tình tiết liên quan đến cái chết của Bàng Khởi Hân để trình lên cấp trên bên Đại Hàn.

- Cậu có từng nghe đến cái tên Bang Kae Heun không?

- Quen đấy. - Francis Châu hút một ngụm sinh tố bơ. - Một con ngu hám tiền phải không?

- Tại sao anh lại nói như vậy?

- Đáng ra cô ả không chết nhưng vì máu anh hùng nổi lên nên đã chết thay cho cô bạn mới quen trên mạng. Con ả kia khốn nạn kinh khủng...

- Khốn nạn sao?

- Dùng tiền để mua chuộc niềm tin với cô Bang, khiến cho cô ta nghĩ rằng quả này mình vớ bở.

- Nói cụ thể hơn đi.

- Này nhé, con ả tôi không biết tên kia là con của một nhà tài phiệt nổi tiếng, hiện đã lấn sân sang lĩnh vực sân khấu-điện ảnh. Hợp đồng đóng quảng cáo là do con ả đó giới thiệu, nên cái cô Bang gì đó mới tin sái cổ lời hứa hẹn sẽ cho mình đóng vai chính của con ả kia.

- Và...

- Tôi không giết cô Bang... Cô ta trong lúc chạy trốn đã ngã xuống vực chết. Người phi tang cái xác là mẹ con Hàn Triệt, Cảnh Hòa không hề dính dáng gì trong chuyện này, khi ấy cô ta còn gửi túi thốt nốt cho tôi ăn lấy thảo sau khi đi đóng phim về.

- Tại sao chủ nhà lại không biết? - Rkir Ton đã quyết sống quyết chết để bảo vệ căn nhà, không vì lý do gì khi thấy căn nhà bị đào xới ông cụ không lên tiếng cả.

- Lúc ấy ông cụ bận đi đăng ký mổ mắt miễn phí trên phố núi nên phải vắng nhà một tuần. Tại đây họ chỉ thăm khám và cấp thuốc uống chứ không có ưu tiên mổ cho ông cụ. Cái này cũng là do họ muốn dành suất cho người trẻ tuổi hơn, còn ông cụ thất thập cổ lai hy rồi, mổ xong vài năm nữa cũng chết, thế thì giành với con cháu chi... Ở đâu mà chẳng có quan liêu, ở đâu mà chẳng có phân biệt đối xử... Bởi thế nên bây chừ ông cụ mới bị đục thủy tinh thể... Mổ sớm là ngon lành rồi...

Đột nhiên gã chuyển sang nói giọng miền Trung, thanh âm của một người đàn ông khoảng độ ngũ tuần.

- Ô, mi nỏ biết mô tê chi rứa mà đi hỏi tau cái ni... Trước sau gì tau cũng chệt, chỉ tội thằng bẹ mà tau mượn xác thôi... Tau biết mi nỏ tin, nhưng những gì mà thằng bẹ nói đều là sự thật... Bọn mi giết nó là nỏ phải rứa... Tau là dân giang hồ, sống theo đạo nghĩa giang hồ, chỉ ngặt là đi hại một thằng bẹ bệnh tim thôi...

Tào Việt Bân rùng mình. Tuy cậu chẳng hiểu lắm, vì đa phần là phương ngữ miền Trung, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác đây không phải là triệu chứng do bệnh tâm thần phân liệt gây ra.

Chẳng lẽ trên đời này có hiện tượng một xác hai hồn sao?

- Anh đã tin tôi chưa? - Francis Châu vừa khóc vừa nói. - Đáng ra ông ấy nên để tôi chết đi từ lâu mới phải... Rối loạn ám ảnh cưỡng chế còn có cơ may chữa khỏi, rối loạn đa nhân cách như tôi... À, mà vốn dĩ ngay từ đầu, nó đách phải đa nhân cách hay tâm thần phân liệt, mà là bị chiếm xác... Anh có xem bộ phim "Exorcist" không? Tôi đấy, cũng không khác gì con bé trong phim đấy...

"Rầm."

- Đừng có mà ngụy biện! Với tội ác của cậu thì cái danh bệnh nhân tâm thần không thể nào giúp cậu giảm một năm tù nào đâu! Thôi ngay cái trò diễn hài đầy kệch cỡm ấy đi... - Tào Việt Bân phẫn nộ đập bàn.

- Mày vẫn không tin tao... Đúng, thời buổi bây giờ, số giả điên chạy tội nhiều vô kể, nhiều như chó dại gia tăng mỗi năm ấy... Còn tao... tao đã muốn chết từ lâu lắm rồi... Rạch tay, cứa cổ, mổ bụng,... có bao nhiêu cách tao đều thử qua, nhưng con quỷ ấy không cho tao chết. Tay phải tao cầm dao, tay trái nó ngăn tao lại. Mày phải sống như tao một ngày đi, rồi mới biết. Mày chưa từng trải qua nỗi đau của tao, thì mày cũng không có quyền phán xét tao nốt.

Tào Việt Bân sầm mặt lắng nghe.

- Mày với đám bác sĩ trong bệnh viện tâm thần cũng y hệt nhau. Tao đến kể lể cho chúng nghe về bệnh tình, rặt một lũ cấp cho tao thuốc an thần, đơn cử như Quetiapine, tao còn nhớ rất rõ tên thuốc. Chúng muốn tao khi nào lên cơn thì uống thuốc này để ngủ, không quậy phá... Tao đâu muốn ngủ, tao muốn sống. Tao muốn làm một con người bình thường, cắp sách đến trường như chúng bạn, đá bóng ầm ĩ ở đâu đó, tăm tia cô nữ sinh dễ thương lớp bên... Bởi thế nên trên thế giới này có rất nhiều bệnh nhân không chịu đựng nổi mà đã nốc sạch số thuốc chúng cấp cho một lần để dứt điểm mọi thứ... Bởi đơn giản họ muốn sống, họ không muốn nằm liệt trên giường mộng mị mãi, trong khi hóa đơn tiền thuốc càng ngày càng cao... Mày chỉ học mỗi nghiệp vụ, mày chưa từng ở trong hoàn cảnh của bọn tao thì làm sao mày hiểu được? Hả?

Đấy là lần đầu tiên, Tào Việt Bân chứng kiến một người tử tù khóc đẹp đến thế. Như đóa hoa anh túc hay loài hoa loa kèn, chúng đâu muốn mang trên mình độc dược hại người, nhưng tạo hóa vốn ban cho chúng độc dược, ban cho chúng khả năng giết người. Liệu trong số chúng, có cây hoa nào đã từng khóc than cho số phận của mình hay không?

Francis Châu vì không muốn liên lụy đến cha mình khi bệnh tình của gã tái phát ngày một nặng hơn nên đã bỏ nhà đi.

Francois vì không muốn con trai bị rơi vào vòng lao lý nên đã chọn cách tự sát để giải oan cho Francis Châu và nhằm đánh lạc hướng tổ chuyên án.

Tình thương của một người cha, đôi khi đã đẩy đứa con vào bước đường cùng, đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời mà họ không hề hay biết.

Tào Việt Bân kéo ghế, đứng dậy, đoạn xoay người rời đi. Cặp kính của cậu bị hơi nước làm mờ đi, nhưng cậu chẳng buồn lau sạch.

Đằng sau lưng cậu, Francis Châu vẫn không ngừng khóc. Âm thanh nức nở ấy vọng vào tai cậu nghe đau buốt cả óc.

"Cạch."

- Cậu khóc sao? - Phùng Bác Văn nhướng mày hỏi.

- Không, tôi đang phát điên lên vì đến những giờ phút cuối cùng Francis Châu vẫn lấy người khác làm lá chắn, chứ không chịu thừa nhận rằng mình đã phạm tội tày đình. Một con người quá ư là hèn hạ, không ̣đáng sống kiếp con người. - Sắc mặt của Tào Việt Bân thay đổi một cách ngoạn mục, như thể một nghệ sĩ vừa lui xuống cánh gà, liền tháo chiếc mặt nạ mang sắc thái Bi thương - Đồng cảm xuống vậy.

Hóa ra hơi nước ban nãy là mồ hôi chảy xuống từ trên trán Tào Việt Bân, xuất phát từ nguyên nhân cậu tức giận đến phát sốt.

- Cậu không tin chuyện một xác hai hồn, hay nói theo hướng khoa học huyền bí là hiện tượng thay đổi tâm tính, khả năng và thói quen sau khi cấy ghép nội tạng, nhỉ? - Phùng Bác Văn nhúng nhúng túi trà Lipton, đoạn đậy tách trà bằng chiếc nắp sứ.

- Tôi chỉ tin vào hướng thứ hai, còn hướng thứ nhất... Xin lỗi, tôi là một con người vô thần. - Đôi mắt Tào Việt Bân lạnh lẽo như lớp băng phủ trên mặt hồ.

- Sẽ có lúc cậu phải tin. - Trong lúc hãm trà, Phùng Bác Văn bật bếp, làm món cơm rang với tóp mỡ ăn lót dạ.

oOo

Bà đã từng được mời tới hỗ trợ tiết mục ẩm thực cho nhiều chương trình truyền hình thực tế, và cũng đã chứng kiến bộ mặt thật của nhiều ngôi sao nổi tiếng, đâm ra bà không có cảm tình mấy với giới giải trí.

Con trai bà ngày trước say mê điếu đổ một nữ thần tượng trong một nhóm nhạc quốc dân, đến nỗi sẵn sàng cúp học đi "support" cô ta. Sau một ngày tới phim trường phụ bà nấu nướng, cậu đã thôi không còn nghĩ nhiều về nàng thơ của mình nữa.

- Mẹ à, con dọn cơm cho ông chủ nghen? - Lê Danh Toại cất giọng hỏi.

- Ừm, bưng bê cho cẩn thận đấy. - Lê Thụy Hương vừa nói vừa gói ghém thức ăn vào trong một cái hộp xốp lớn.

Vệ Khương và hai anh em họ An đang học Toán trong phòng 206. Gia sư là một ông tiến sĩ trạc thất tuần, đã về hưu được sáu năm. Dáng người của ông bệ vệ, đầy phúc hậu. Tiếng nói của ông sang sảng, uy nghi. Ngoại trừ phải đeo răng giả thì nhìn chung sức khỏe của ông hãy còn tốt lắm.

- Ngài Vệ biếu cụ một cặp cá Sapa nướng muối ớt ăn lấy thảo. Mong cụ nhận cho.

Ông giáo sư rối rít cảm ơn, đoạn quay qua bảo con trai cầm hộ - Anh con trai hiện đang làm kế toán trưởng của một công ty chứng khoán quốc tế, vì không yên tâm khi thấy bố mình đi lên xuống nên tan làm anh thường đến đây đón. . Đam Mỹ Sắc

Tiễn hai cha con ra đến tận thang máy, bà Lê mới trở về căn-tin, cùng đầu bếp trưởng của Vệ gia dọn dẹp gian bếp, rồi chia nhau mớ cá còn dư.

Uông Trác giúp Lê Danh Toại bày biện bàn ăn. Nơi họ tổ chức ăn uống là sân thượng về đêm phủ trong muôn vàn ánh sao sáng ngời, thoạt trông chúng nhiều đến nỗi có thể dùng vợt hái.

Phần cá của sắp nhỏ đã được lọc xương sạch sẽ, cái đầu cá thì chuyển cho Cổ Tường Quang.

Vệ Minh chỉ cho sắp nhỏ cách cuốn cá, cuốn thế nào để vừa đẹp vừa đủ vị và không bị vỡ.

Đám trẻ lóng ngóng học theo. Âm thanh con trẻ trong trẻo như tiếng chuông ngân trong giáo đường buổi sớm tinh mơ.

Vệ Minh ăn được vài cuốn cá thì bỗng dưng Lưu Dĩnh Phương gọi tới, bảo rằng muốn nói chuyện riêng với cậu một lát, nên là bữa ăn đành phải ngắt ngang.

Bên kia đường truyền, Lưu Dĩnh Phương đang khuấy cốc nước. Âm thanh lanh canh vọng sang nghe thật vui tai. Nhưng nó cũng là tín hiệu cho thấy tâm trạng của bà hiện đang bất ổn, vì mỗi lần như thế, bà đều tự pha cho mình một loại đồ uống có muỗng khuấy trong lúc uống để giải tỏa căng thẳng.

- Mối tình đầu cũng như lần đầu tiên vào bếp vậy. Nếu bất cẩn, sẽ để lại một vết thương rất sâu hoặc rất nông trên bàn tay, nhưng dù nông hay sâu cũng đủ khiến con khiếp sợ mà không dám bén mảng đến căn bếp lần thứ hai, cần một khoảng thời gian khá dài để con bình tâm lại mà tiếp tục công việc đứng bếp. Hoặc giả như con là một người lạc quan, con sẽ bất chấp nỗi đau và thử bước vào bếp lần nữa. - Nhấp một ngụm chocolate ấm áp, để cho thứ chất lỏng ngọt ngào xen lẫn chút nhân nhẩn đắng ấy trôi tuột xuống cổ họng, Lưu Dĩnh Phương mới chậm rãi tiếp lời. - Thật không may! Đa số đều thất bại vào lần thứ hai, và thậm chí còn khiến vết thương cũ trở nên nặng hơn. Số thành công thì ỷ y vào kết quả đạt được, dẫn đến muôn vàn rắc rối khác... Đơn cử như mẹ đây...

Vệ Minh nghe tiếng nuốt khan của Lưu Dĩnh Phương truyền qua, nhưng một hồi lâu sau bà cũng không nói gì.

oOo

Chú thích:

1/ "You are my everything" của Santa Esmerald, lời Việt "Anh/Em là tất cả" do Ngọc Lan trình bày.