Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 121: Hồi Mười Bốn: Sự thật có vị giống hệt Chocolate (a)



An Kỳ đang ngồi đợi gã bạn làm ăn chục năm mới tái ngộ một lần trong một quán cóc ven đường xinh tươi. Chung quanh quán trồng nào là hồng dại, dã quỳ, mimosa, trạng nguyên, thược dược và lay-ơn kiều diễm. Chủ quán là đôi vợ chồng giáo viên đã về hưu, nhân lúc nhàn tản bèn lập ra điểm uống cà-phê này cho qua ngày đoạn tháng.

- Của con nè. - Bà giáo hiền từ nói.

- Dạ, con cảm ơn bà.

An Kỳ uống sữa bắp đá lạnh được một đỗi thì Hoàng Lý tới. Chiếc Ducati mà anh mua được với giá hời là nhờ vào việc Hoàng Lý quen biết với ông chủ của đại lý phân phối xe.

- Không cần khoa trương thế chứ? - An Kỳ biết Hoàng Lý tạm nghỉ đua xe F1 vài năm để kiếm thằng cu, nhưng cái máu yêu nghề đã khiến anh ta không thể ăn vận như người bình thường được.

- Dạ, cho con một ly bạc xỉu. - Hoàng Lý nói với vào trong. Rồi đưa hộp gà nấu đông cho An Kỳ. - Tặng! Của Tố Nhân làm đấy... Gì mà nhìn suy tư thế hử? Nay vợ tôi nó biết nấu ăn rồi. Ăn vào cùng lắm súc ruột thôi, chứ không tới nỗi "đi luôn" đâu.

Lâu lâu mới gặp mặt mà bạn hữu của anh lại nỡ tặng gói thuốc chuột "thượng hạng" cho anh.

- Sợ thì vừa ăn vừa cầm điện thoại. Để lỡ có chuyện thì kêu cứu kịp.

- Gọn quá hén?

Hoàng Lý cười như nắc nẻ. Rồi mở ba lô, lấy ra hai hộp quà thắt nơ xinh xẻo đưa cho An Kỳ.

- Quà cho hai thằng cu.

- Cảm ơn mày.

- Chịu gọi tao là "Mày" rồi hả thằng quỷ? Tưởng đâu xa mặt cách lòng, "cách" luôn tình nghĩa huynh đệ chớ?

An Kỳ bật cười ha hả.

Trong đám cưới của thằng bạn thân, anh đã hát tặng gã ca khúc "Thằng Tàu lai". Nhưng vì chất giọng quá ư "xuất sắc", nên Hoàng Lý đã bắt anh phải hát bè theo ca sĩ Jimmi Nguyễn, chứ không cho đứng hát riêng!

- Tao cần mày giúp tao liên lạc với người trong bức ảnh này. - An Kỳ đưa bức ảnh chân dung cho thằng bạn thân.

Sau khi nhấp một ngụm bạc xỉu, Hoàng Lý mới cầm lấy tấm hình. Đôi lông mày của gã chau lại, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường.

- Thật không?

- Phải, tao cần liên lạc với người này gấp.

- Tại sao? - Sắc diện Hoàng Lý càng lúc càng khó coi.

- Tao muốn xem Cấp Dưới và Cấp Trên, ai mới là kẻ làm chủ ván cờ này...

- Mày điên rồi! - Hoàng Lý vứt tấm ảnh xuống đất. Gã toan dùng mũi giày đạp lên, thì đã bị An Kỳ lấy tay chèn đi. Mũi giày của gã cấn lên năm ngón tay anh, in hằn những vết bùn đất nhớp nháp, và đem đến cho thằng bạn thân một trận đau buốt.

Hai người trầm lặng uống nốt ly đồ uống của mình. Mây lang thang trên vòm trời mù sương; từng cụm, từng cụm trắng xốp như muôn vàn đóa bồ công anh góp lại.

- Hãy nhớ lấy! Kết cục của mày cũng sẽ giống y hệt thế nếu còn đùa bỡn hai thằng nghiệt súc đó. - Hoàng Lý nắm ve áo An Kỳ và nhắn nhủ, trước khi quày quả cầm nón bảo hiểm bỏ đi một hơi ra bãi đậu xe.

oOo

Judas bị một kẻ nặc danh spam email mỗi ngày. Không có nội dung gì sất, ngoài link dẫn tới ca khúc "Người tình Nam Mỹ" do ca sĩ Ngọc Lan trình bày.

Tỏ tình với một gã trai Mỹ Latin như gã à? Hay chỉ đơn thuần là một cậu nhóc nhàn tản tập tành làm hacker thôi? Bởi nội dung của ca khúc hình như không liên quan lắm đến nhan đề.

Judas trầm mình trong bồn tắm thoảng hương tinh dầu cỏ xạ hương. Phiên tòa mà gã biện hộ cho Đường Trí Nghĩa vẫn chưa ngã ngũ, dự kiến sang tháng Tư năm tới sẽ ra hầu tòa tiếp, nên bây giờ gã và thân chủ cần phải tính toán từ lúc này mới kịp.

- Chào thân chủ.

Đường Trí Nghĩa bắt tay Judas, rồi dẫn gã vào một quán ăn kiểu Tây đắt khách. Bữa cơm trưa hôm nay do anh chi trả.

- Ngon! - Judas bật ngón cái khen ngợi. Một người đàn ông mặc thường phục đứng gần đó nghe thế liền mỉm miệng cười thật tươi, ắt hẳn là nhân viên trong quán đến đây có việc cần chứ không phải đang trong ca làm.

Đường Trí Nghĩa ra dấu "OK".

- Đến Brazil đừng ra dấu "OK", ký hiệu này tương đương với ngón tay thối đấy. - Judas vừa nói, vừa xúc một muỗng nui xào bò ngon ngọt.

- Oa... Nay tôi mới biết đấy. - Đường Trí Nghĩa chống cằm nói.

- Phía gia đình hai người kia có còn quấy nhiễu anh không?

- Có, anh trai của cậu cao có tới hỏi chuyện tôi. Còn gia đình cậu thấp thì không...

- Nước anh bây giờ có những năm nguyên thủ. Chức danh ấy đáng lý ra chỉ dành cho mỗi mình Hác tổng thống, bây giờ... - Người dân nào trong cái xứ này ai mà chẳng hay Đại Việt dân quốc do năm thế lực chi phối. Ngoài gia đình đại tướng họ An và đề đốc họ Tăng, tài phiệt Âu Dương, tổng thống Hác, thì người thứ năm chính là một gã trai ngoại quốc không rõ mặt mũi và lai lịch. Thành thử ra, danh từ "nguyên thủ" vốn là chỉ một người nắm quyền chấp chính cả nước, thì bây giờ lại hóa ra năm.

Đường Trí Nghĩa nghe thế, vẫn bình thản cuộn mỳ Ý ăn tiếp. Rồi múc một muỗng súp mướp hương lên ăn.

Sau khi tiễn chân Đường Trí Nghĩa, Judas tản bộ đến nhà thờ St. Phao-lô (Bảo Lộc) nằm cách nhà hàng chỉ chừng hai trăm mét. Nhà thờ có lối kiến trúc tân Cổ điển, khoảnh sân trước của nhà thờ có dựng một bức tượng Đức Mẹ Maria chạm khắc rất đẹp. Nếu đến đây vào một ngày ấm áp, ắt hẳn gã có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh mượt, bụi hồng trổ bông rực rỡ, đài phun nước lung linh dưới ánh mặt trời sáng chói và vô vàn sắc màu tuyệt diệu đến từ quang cảnh thiên nhiên.

Judas theo Thiên Chúa giáo, chứ không theo Cơ Đốc, Tin Lành, Chính Thống giáo hay những dòng khác của Công giáo. Cho nên phần lớn gã thường đi lễ ở các nhà thờ Thiên Chúa giáo. Nếu nhàn tản thì sẽ viếng thăm các nhà thờ Cơ Đốc hay Tin Lành. Chính Thống giáo thì hiếm hơn.

Kể từ ngày quen với Vệ Minh, Judas được cậu ta giới thiệu rất nhiều ca khúc mang chủ đề Công giáo vừa hay, vừa dễ trau dồi tiếng Việt.

Nhạc phẩm mà Judas thường nghe nhất là bài "Lời người ngoại đạo" do ca sĩ Anh Khoa trình bày. Nội dung kể về một chàng trai trẻ vô thần yêu một cô gái Công giáo. Từ một người không tin vào tín ngưỡng, chàng trai bắt đầu tìm hiểu về đạo giáo mà người thương tin kính. Nhưng gia đình nàng lại dùng chữ Hiếu để ép nàng kết hôn với một người đàn ông khác. Và trong đêm Tân hôn của nàng, chàng trai quỳ dưới chân Chúa khóc than cho mối tình chóng tàn của mình.

"Chúa ơi... Con là người ngoại giáo. Lỡ yêu, yêu một người có đạo

Tình yêu chúng con là tình yêu Thiên Chúa hằng ban xuống trần gian

Chúa ơi... Con là người ngoại giáo. Lỡ yêu, yêu một người có đạo

Thường thì Chủ Nhật chúng con hằng đi xem Lễ để cầu xin Chúa thương tình

Nhưng bỗng đâu có một đêm, một đêm thật buồn

Nàng ôm mặt khóc trên vai con

Vì chữ Hiếu đành bỏ con, nàng đành bỏ con

May áo về cùng nhà chồng..."

Judas không rõ có phải vì chàng trai không theo Đạo mà gia đình nhà nàng mới ngăn cản hay không, sự thắc mắc này đã khiến gã từng suy tư rất lâu. Nhưng rồi giai điệu tuyệt vời của ca khúc đã khiến gã buộc phải thôi suy tư, để toàn tâm toàn ý thưởng thức một khúc nhạc hay. Không chỉ riêng ca sĩ Anh Khoa thể hiện thành công nhạc phẩm này, đôi danh ca Tuấn Ngọc - Thùy Dương cũng đã làm nổi bật lên chất thơ và nét đẹp ca từ vốn có trong bài hát.

- Ô, lại là con à? - Vị Cha xứ vui mừng tiếp đón Judas. Ông cũng là một trong những vị có chức sắc trong Giáo hội khuyên Judas nên đi sửa tên, các vị không muốn một con chiên thuần thành với Chúa lại mang cái tên nhơ nhuốc ấy. Để chiều lòng họ, Judas bèn lấy cái tên Thánh là Jayden, tức "Lòng biết ơn", nó còn có nghĩa khác là "Người phán xử" trong tiếng Do Thái.

- Thưa Cha, con muốn tới đây xưng tội... - Gã nói láo nhiều quá rồi, dám chừng đủ để in ra một bộ từ điển Anh ngữ toàn tập và phát hành trên toàn thế giới ấy chứ.

oOo

Mười bảy ngày. Chính xác là mười bảy ngày, đội của vợ chồng Vân Lãng mất liên lạc với Phùng Bác Văn. Bên phía chính phủ Hác Đăng Khánh từ chối hỗ trợ tất cả phương thức tìm kiếm, cũng như cung cấp thông tin về y cho bọn họ. Bây giờ chỉ còn nước liên lạc với Cánh Hữu, cũng tức là các nghị viên bên đảng Cộng Hòa, thì may ra mới có thể gây sức ép lên chính phủ của Hác Đăng Khánh được. Bởi Cộng Hòa và Dân Chủ luôn trong tình trạng đối đầu nhau đến từng giây, từng khắc; bây giờ có cớ hạ bệ bên còn lại, bọn họ mà không mừng như bắt được vàng mới là lạ.

- Triều Dương!

- Tôi và "cô" có quen nhau à? - Triều Dương vừa vuốt lông con chó giống Collie, vừa ngẩng mặt lên hỏi cậu trai xa lạ.

- Tôi mua bánh bông lan trứng muối bị dư một phần. Thấy... - Suýt nữa thì Lam Vân Khởi đã thốt lên cái tên Phelan*, đó là cái tên của con cảnh khuyển này.

- Ừ, trao đổi. - Triều Dương nhận hộp bánh. Rồi ra hiệu cho Phelan bước đến chỗ Lam Vân Khởi.

Hàng loạt tiếng sủa váng lên đầy mừng vui của Phelan khiến tâm trạng y càng thêm tồi tệ.

- Mày vẫn thích món này phải không? - Lam Vân Khởi thì thầm, đoạn đưa cho nó một cây xúc xích nướng.

Phelan cẩn thận cắn lấy cây xúc xích, rồi ngồi cạnh bên chân Lam Vân Khởi mà thưởng thức món ngon. Thời gian bất chợt quay lại một năm lẻ mấy tháng về trước, cũng trong khung cảnh này, y đã gặp Triều Dương và Phelan. Tuy rằng mấy hôm trước anh ta còn định bắt y về tội "đứng đường", nhưng nhờ có vợ chồng Vân Lãng mà y thoát khỏi phiền hà, lại còn được làm quen với anh ta và chú chó Phelan đáng yêu.

Hai người trò chuyện bâng quơ mấy câu, chủ yếu là về các giống chó dễ nuôi, quán ăn nào đang đại hạ giá và mùa đông năm nay không lạnh mấy nhỉ? Những câu hỏi bâng quơ, những câu trả lời bâng quơ của hai con người cố tình giữ thái độ "bâng quơ" với đối phương. Phelan đã ăn xong cây xúc xích nướng, vậy là... Lam Vân Khởi xin phép rời đi. Triều Dương cũng không hỏi xin số điện thoại hay cất giọng chào lại, trong đôi mắt đã nhuốm màu tục lụy của cõi Ta Bà, dường như đang toát lên vẻ hoài niệm, nên không để tâm về chuyện đang diễn ra ở hiện tại.

Lam Vân Khởi nợ Triều Dương và Trịnh Thế Khải mỗi người một mạng. Giờ một kẻ thì bị loạn trí, còn một người thì bị mất trí nhớ. Điểm chung của họ là không còn ai nhớ ra đã từng quen biết với y...

Như thế cũng tốt!

- Cậu "trap" ơi!

Trịnh Thế Khải mặc đồng phục cảnh sát cơ động. Khuôn mặt vẫn lạnh tanh như những năm về trước. Cả cái dáng đi ấy nữa. Không biết về già xương yếu sụn đau, liệu có còn giữ được phong thái ấy không?

- Sau sự việc vừa rồi, cậu làm nghề gì?

- Hả? À... Chụp vài bộ ảnh cosplay, phụ anh trai bán mỳ và... lái xe cho hãng bánh ngọt Mỹ Vị.

- Nhiều nghề nhỉ? Cậu không thích làm công việc toàn thời gian sao? Hay là... cánh tay của cậu... - Trịnh Thế Khải trầm giọng hỏi.

- Phải, cánh tay của tôi không thể hoạt động liên tục như lúc trước nữa. Nên giờ phải giới hạn thời gian làm việc để các khớp xương mau chóng bình phục.

- Tôi mời cậu đi uống nước nhé?

- Anh có đói bụng không? Tôi dẫn anh đến quán này dùng bữa. Giá cả phải chăng lắm, mà lại rất sạch sẽ.

Trịnh Thế Khải đã đổi xe, rớt chức, bị chấn thương xương đùi do vết đạn găm vào, chưa kể đến là... Lam Vân Khởi nghĩ đến đó, thôi không nghĩ nữa, bấy nhiêu cũng đủ để ghi tên mối tình đầu vào trong danh sách "Những người xui xẻo nhất năm 20xx" rồi.

- Thực sự thì khi đi ăn với bạn, tôi chẳng dám gọi mấy món nặng mùi. - Trịnh Thế Khải quyết định chọn món bún mắm sau một hồi nghiền ngẫm thực đơn, và gọi một ly nước mía sầu riêng để tẩy vị.

- Bởi vì đấy không phải là bạn tri âm của anh, nên sẽ khó bỏ qua những thứ mà họ thấy không hạp ý.

- Tôi lại thích những người nói thẳng hơn... Còn cậu, sao lại ăn bún riêu với hột vịt lộn?

- Bỏ thêm hột vịt lộn để thay đổi khẩu vị thôi. - Lam Vân Khởi giải thích cho người tình năm cũ hay lý do ăn bún riêu mà bỏ thêm thứ này. Mới đây còn ngọt ngào nói yêu, hiện tại đã quên sạch sẽ tất. Hệt như câu hát, "Tình yêu ấy anh mang về trao cho tình mới đi anh. Rồi năm tháng em nơi này vẫn thương người tình lỡ trăm năm...", trong nhạc phẩm "Tình lỡ trăm năm" mà y từng nghe qua giọng ca của cô Ngọc Lan.

Hai người chia tay nhau nơi công viên ngập nắng hoàng hôn rực rỡ. Rồi mỗi người đi theo một ngã rẽ mà bản thân lựa chọn.

Ngồi trên băng ghế nơi sân ga đông đúc, Trịnh Thế Khải ngây người cố nhớ ra khuôn mặt luôn hiển hiện trong muôn giấc mơ của gã. Cậu "trap" ban nãy và người trong mộng đều có nụ cười buồn ấy, cái nụ cười coi mạng sống của mình như không còn cơ hội tồn tại đến ngày mai nữa...

Ngay cả khi chuyến tàu mà gã định đi rời bến hơn nửa tiếng, gã cũng chẳng hề hay biết gì. Ký ức bốn năm về trước đã bị gia đình của gã và đội ngũ y, bác sĩ lén lút gián tiếp phong tỏa. Cứ hễ cố nhớ ra là đầu lại đau như búa bổ, rồi một cơn buồn nôn bỗng chốc từ đâu kéo đến, nhấn chìm gã trong một trận rối loạn tiền đình khó chịu.

Trịnh Thế Khải đành bỏ cuộc. Gã bước vào một quán kem nhỏ, đặt một phần kem trái dừa, rồi chọn một góc ngồi bên cửa sổ.

"Sướng vui cùng ai trong nỗi đau

Trong giấc mơ ta ngậm ngùi

Hồ điệp Uyên ương ơi số kiếp ta mang sầu theo hoa tàn buổi sáng

Trời xanh có hay, Tình duyên có là

Đâu Hồ điệp cùng Uyên ương

Duyên ngàn năm còn hay chăng

Nếu là duyên số thì còn đây..."

Phải, nếu gã và người trong mộng còn duyên số thì trước hay sau, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có ngày tái ngộ. Và gã sẽ đợi người đó cả đời...

Bản nhạc "Uyên ương Hồ điệp mộng" do cố ca sĩ Minh Thuận trình bày vẫn vẳng lên trong quán kem vắng khách.

"Lanh canh... Lanh canh..."

Lam Vân Khởi đẩy cửa bước vào. Ba Lãng chợt nổi cơn thèm ăn kem sầu riêng, nên nhờ y mua giùm một phần. Y tra cứu điểm bán trên Google thì thấy chỗ này gần nhất nên ghé vào mua cho tiện.

Ánh mắt hai người chợt giao nhau. Y sửng sốt, gã sửng sờ. Rồi như thể đã hẹn trước, hai người đều nhoẻn miệng cười với đối phương. Nụ cười hệt như bốn năm về trước. Ngọt ngào và đầy thân quen, không pha tạp chút nghi kỵ hay ngờ vực.

"Mong được bên người mai sau

Duyên mình sẽ là ngàn năm

Xin đừng ngang trái người ơi..."

oOo

An Kỳ ôm mớ hồ sơ sức khỏe đến bệnh viện tiêm chủng theo lịch đã hẹn trước.

Khu vực tiêm chủng huyên náo bởi tiếng khóc la của đám trẻ con, tiếng rì rầm dỗ dành hoặc tám chuyện của các bà mẹ, các người thân của đám nhóc ấy. Anh cảm thấy bản thân đã biến thành sinh vật lạ, bởi dường như chỉ có anh là người lớn duy nhất đi chích ngừa trong căn phòng này.

Chợt nghe có tiếng loa gọi tên mình, An Kỳ liền đứng bật dậy, rồi sải bước đến căn phòng đã được thông báo trước.

Mặc dù An Kỳ đã có mặt trong phòng, nhưng viên bác sĩ hãy còn nghe điện thoại. Không phải điện thoại cá nhân, nên anh đoán rằng ông chú đương phải giải quyết việc công.

Nhưng ngồi nghe lỏm một hồi thì An Kỳ mới biết mình lầm...

"Cụp."

Viên bác sĩ thở hắt ra một hơi, rồi ngả lưng ra sau ghế, lấy hai đầu ngón tay day huyệt thái dương. Độ chừng năm, mười phút sau, ông chú mới cất giọng bắt chuyện với An Kỳ:

- Thành thật xin lỗi anh. Vì một chút chuyện riêng mà tôi đã làm trễ nải thời gian của anh.

- Ồ, không có sao đâu mà, thưa bác sĩ.

- Người nhà của một bệnh nhân cũ cứ hễ đúng Rằm là lại gọi lên chỗ tôi hỏi thăm tung tích đứa con trai và đứa cháu. - Viên bác sĩ đứng dậy, đeo bao tay mới vào, rồi lật xem hồ sơ y tế của An Kỳ. Đoạn mở cửa gian phòng sau. Căn phòng này chia làm hai gian, gian trước thì có chức năng tiêm chủng, thử máu và trao đổi-tư vấn sức khỏe cho bệnh nhân, còn gian phòng sau là nơi cất chứa các trang-thiết bị y tế và dược phẩm, xử lý rác thải và một góc nhỏ để thay trang phục khi cần.

An Kỳ xắn ống tay áo lên cao ngang bắp tay, rồi gác tay lên chiếc gối đỡ êm ái.

Viên bác sĩ trở ra với hộp đựng vắc-xin Rubella. Tâm trạng của ông chú vẫn không khá lên là bao.

- Thứ cho tôi nhiều chuyện, nhưng nếu muốn thì bác sĩ có thể tâm sự với tôi một ít để giải tỏa nỗi lòng.

Viên bác sĩ nghe thế, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một đỗi, rồi gật đầu chấp nhận. Còn mười hai phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, ngó xem số thứ tự thì thấy anh ta là người tới khám cuối cùng trong ca trực sáng nay, chính vì vậy mà ông chú mới ngồi lại nói chuyện với anh.

- ... Cô gái ấy được bên nhà chàng trai đối xử tốt quá nên bắt đầu nhen nhóm ý định làm dâu. Gia đình của anh ta vốn không ưng chuyện con mình yêu đàn ông, nay thấy cô gái này cũng vừa mắt nên ráng moi cách gán ghép họ với nhau...

- Hiện thời hai người ấy ra sao?

- Anh ta đã cùng người yêu bay sang Úc Đại Lợi định cư. Gia đình nghĩ tôi giật dây nên cứ đều đặn hàng tuần lại tìm tôi tra hỏi.

- Sao lại nghĩ thế chứ?

- Tại hôm ấy tôi và bác đồng nghiệp đang thảo luận kế hoạch du học cho sắp nhỏ. Anh ta nghe thấy nên... - Viên bác sĩ thở dài. - Tôi với bác trai cứ thế nhiệt tình giải thích chương trình xin visa định cư cho người được cấp học bổng cho anh ta hay. Người yêu anh ta nghe vậy, liền dồn hết tâm huyết học hành, luận án của cậu ta đã khiến một trường đại học lừng danh chú ý tới, rồi họ lập tức "hốt" cậu ta qua bển luôn; hiện thời nghe đâu đang làm giảng viên Đại học Kinh tế...

- Còn... còn cô gái kia thì sao thưa bác sĩ?

- Có chồng rồi. Gia đình hạnh phúc. Má chồng mở vũ trường, bà ấy chịu chơi lắm, không câu nệ quá khứ hay đặt nặng thân phận trước đây của con dâu. Cũng mừng cho cổ. Sống cuộc đời khổ quá nên mới nghĩ không đúng... Xong rồi!

Dán xong miếng băng keo y tế lên vết tiêm trên cánh tay An Kỳ, viên bác sĩ rầu rầu bộc bạch:

- Tôi thường hay khuyên những đôi đồng tính có ý định nhờ người mang thai hộ hoặc xin con nuôi rằng, "Hãy lường trước tất cả các tình huống xấu nhất có thể xảy ra, bao gồm cả việc tranh chấp thừa kế giữa người thân của đứa trẻ, để tránh sau này hối hận không kịp." Một trong những câu nói mà tôi thường nghe người giúp mang thai hộ hoặc kết hôn giả phát biểu là, "Cam kết với anh/chị là tôi sẽ làm đúng theo hợp đồng, nhận tiền xong rồi "dong"", nhưng rất ít người giữ được lời hứa đến phút cuối cùng, vì khi thấy điều kiện sống của người thuê quá tốt, họ lại nảy sinh lòng tham và sự đố kỵ với người yêu đồng giới của người kia, dẫn đến muôn vàn chuyện rắc rối về sau. Một trong số đó là dùng đứa con làm công cụ để moi tiền của người thuê, hoặc đi vu vạ người yêu đồng giới của người thuê để tiện bề "danh chính ngôn thuận".

An Kỳ cảm thấy cả anh và Vệ Minh thật may mắn khi không phải rơi vào những tình huống trên. Bởi việc biến con trẻ thành món đồ vật để đổi chác hay kiếm lời là việc cả nhóm bọn anh không bao giờ chấp nhận. Tô Gia Hân vẫn đều đặn gửi quà sinh nhật cho Vệ Khương dưới danh nghĩa chị đỡ đầu, Hồng Tuệ Yến thì không. Có lẽ vợ cưng đã đúng khi trách anh quá thờ ơ với hai đứa con trai, nếu không có đợt giả vờ sa cơ thất thế đó, chắc anh vẫn chưa tự tay chăm sóc cho núm ruột của mình một ngày nào. Bây giờ sắp nhỏ đeo dính vợ cưng của anh như sam, ngày nào nói chuyện qua màn hình Laptop anh cũng thấy tụi nó quấn quýt với vợ cưng, hết hỏi cái này lại bắt chước Boo mỡ ôm chân vợ cưng làm nũng.

Chia tay viên bác sĩ "làm ơn mắc oán", An Kỳ quải ba lô cuốc bộ ra trạm xe buýt. Dẫu mặt trời đã lên đến đỉnh sào, nhiệt độ nơi thành phố sương mù vẫn không nóng lắm, cái thời tiết man mác, se sẽ ấy làm lòng khách vãng lai dịu đi mọi ưu tư trong cuộc sống, hai bên đường rợp bóng mát của cây hoa phấn hồng rực. Nhạc sĩ Lam Phương từng viết một nhạc phẩm dành tặng cho vùng đất này với tựa đề "Thành phố buồn", và chỉ có mỗi mình bác Chế Linh mới thể hiện thành công giai điệu của ca khúc này.

Cấp Trên đã đứng chờ sẵn trước sân nhà anh tự bao giờ. Hai ngón tay kẹp điếu xì-gà hạng sang. Chân thì đứng bắt chéo nhau. Đôi mắt anh ta đương nhìn về phía rừng thông bạt ngàn trước mặt, hay là đương nhìn theo hướng bay của những con chim trời đang sải cánh bay theo đàn? Cái nhìn mông lung và xa xăm ấy khiến An Kỳ có đôi chút thương cảm. "Một đời quẩn quanh giành tranh, chẳng qua một chớp mắt..."

- Tân Gia Ba? - Cấp Trên hỏi khẽ. Đoạn dập tắt điếu xì-gà.

- Singapore.

An Kỳ nhìn Cấp Trên một đỗi, rồi thở dài mở cửa mời gã cô hồn sống này vô homestay mà mình đương thuê.

Cấp Trên vừa đẩy kính mắt, vừa bỡn cợt nói:

- Muốn uống "sữa" à?

- Giờ tôi hiểu tại sao "em yêu" của anh lại né anh như né tà... - An Kỳ chán đến nỗi chẳng thèm cãi lại.

- Tôi không thể nào làm giảm chỉ số biến thái của mình được. - Cấp Trên hiểu ra, nên nói với chất giọng buồn buồn. - Theo thời gian nó chỉ có tăng gấp đôi chứ không suy giảm. Có thể khi nào gân cốt rệu rã mới không còn đi chọc ghẹo thiên hạ nữa.

An Kỳ mở ứng dụng đặt vài món nhậu để thết đãi Cấp Trên. Tên chết bầm ấy hiện đương ở trong nhà vệ sinh, chắc là "nhịn" từ nãy đến giờ rồi!

- Ha! Khỏe rồi... Gì mà cười ghê thế cha nội?

An Kỳ giờ mới hiểu ra tại sao gã cô hồn sống ban nãy lại đứng bắt chéo chân, nên không nhịn được mà cười sặc sụa.

Mà hình như Cấp Trên cũng đã hiểu ra, nên gã cũng cười hùa theo anh. Cái sự không thèm để tâm khi mình bị đem ra làm trò tiêu khiển ấy của gã, làm An Kỳ thật lòng ngưỡng mộ. Những kẻ sĩ diện hão thường rất ít khi nào dựng lên được sự nghiệp lớn.

Mất khoảng bốn mươi lăm phút thì người giao hàng mới tới. Vắt giờ đường chật như nêm, mà người cũng đông như ri, đi như vậy là cũng nhanh lắm rồi, nên An Kỳ "boa" thêm cho cậu giao hàng vài chục bạc để đỡ tiền xăng, chứ chẳng cằn nhằn, cử nhử chi sất. Cái hồi còn là kẻ hàn vi, hễ mà anh đi giao hàng trễ chừng năm phút, là khách hàng lẫn chủ thuê chửi như con hủi. Số lần gặp được người tính tình độ lượng còn ít hơn cả số lần anh nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa.

Cấp Trên rót bia vào hai ly thủy tinh đựng đầy đá viên. Rồi đem ra để trên bàn nước trong phòng khách. An Kỳ đã bày biện xong bàn ăn; một con gà nướng muối ớt, một cái giò heo quay lá mắc mật và hai phần gỏi ốc vòi voi ăn với bánh phồng tôm. Vợ cưng của anh mà biết anh lại "trốn" ăn rau nữa thì thế nào cũng lải nhải suốt mấy tiếng cho mà xem.

Trên đài đang phát sóng về cuộc đua tranh chức dân biểu của những gương mặt chính trị gia trẻ tuổi và học thức, một trong số đó là người quen của anh, mang tên An Tần.

An Tần đứng trên bục diễn thuyết. Tác phong vô cùng chuẩn mực và bặt thiệp, ra dáng một nghị viên tương lai lắm lắm. Bộ âu phục xanh nhung điểm tô cho vẻ ngoài điển trai và phong độ của gã. Ngôn ngữ hình thể được sử dụng đúng cách nên không gây ra cảm giác phô trương hay phản cảm.

Cấp Trên vừa bẻ một cái đùi gà nướng, vừa hỏi:

- Nếu em trai anh trở thành hạ nghị sĩ, anh cảm thấy như thế nào?

- Tôi đã dành sẵn cho nó một phiếu bầu rồi. - Miệng thì nói, còn đôi mắt của anh thì vẫn chăm chú dõi theo từng động tác của đứa em trai cùng cha khác mẹ.

- Ngon thật! - Do Cấp Trên vừa nhai vừa nói, nên An Kỳ không nghe rõ là anh ta nói mình "Ngu thật" hay chỉ đơn thuần là khen đồ ăn ngon...

Bên phía An Tần, anh ta đang bị cánh phóng viên cật vấn đủ điều. Tai tiếng của Tần Di Giai đã khiến quan lộ của gã càng lúc càng trở nên chông gai như con đường đi thỉnh kinh của thầy trò Đường Tăng. Cho nên gã thừa hiểu bọn họ sẽ đem người mẹ tệ bạc của mình ra làm căn cớ dìm hàng, cũng như là hạ bệ mình.

- Anh hùng vốn không luận xuất xứ. Nếu như luận xuất xứ, há còn ai đủ tiêu chuẩn để đứng ra cáng đáng đại sự nữa đây? - Đấy là câu kết thúc buổi diễn thuyết của An Tần. Những người ủng hộ gã liên tục cất cao giọng cổ vũ và động viên, gã cũng ráng nhoẻn miệng cười thật tươi và vẫy tay chào lại. Dưới ánh đèn sân khấu sáng loáng, một giọt nước mắt nơi mắt trái gã câm lặng chảy xuống...

An Tần trở về căn hộ xa hoa của mình. Không buồn tắm rửa, cũng chẳng thèm thay đồ gì sất, gã lột đôi giày da và vớ chân ra, rồi nằm bẹp xuống giường ngủ.

- Tôi nấu cho cậu súp bạch tuộc kiểu Hàn nhé?

- Làm phiền anh quá rồi. - An Tần thở dài thườn thượt. Gã toan chuẩn bị đánh một giấc, thì bỗng nhiên cất tiếng hô. - Nathan Doanh!

Liễu Nhược Doanh toan bước ra khỏi phòng, nghe thế, liền đứng khựng lại. Đoạn hơi quay đầu lại nhìn.

- Sao anh lại đi cắt tóc?

- Đến mùa rồi, bạch tuộc phải thay đổi lớp ngụy trang thôi. - Liễu Nhược Doanh vuốt những lọn tóc đen nhung của mình. Kiểu tóc mới đem đến cho y một diện mạo nam tính và chững chạc hơn xưa rất nhiều. - Ngủ đi. Chừng nào tôi nấu xong sẽ gọi cậu ra ăn.

Món súp bạch tuộc nấu với kim chi sen, củ cải muối và hành boa-rô thơm nồng. Bánh gạo xào với chả cá thác lác, xúc xích tỏi, tôm sú bóc vỏ và cà-rốt baby. Liễu Nhược Doanh nấu phỏng theo công thức của món súp hàu, mỳ sợi kiểu Đài, nên hương vị rất lạ miệng và độc đáo, mà lại giúp giảm bớt cảm giác ngán ngấy.

Ngồi một mình nơi đảo bếp, Liễu Nhược Doanh mở Laptop ra soạn thảo văn bản, và lập biểu đồ tính tổng phần trăm các loại hình hàng hóa mà khách thường mua trong tháng này. Công việc này do bên Bộ phận Bán hàng đảm trách, y chỉ là người kiểm tra lại thôi. Nhưng để bảo đảm không có gian lận, thỉnh thoảng y sẽ tự làm một mình.

Sau giấc ngủ trưa ngắn, sắc mặt An Tần trông tươi tỉnh hơn rất nhiều. Suốt cả đêm hôm qua gã đã đứng tập dượt trước gương. Mơ ước của gã là được trở thành một thượng nghị sĩ có ích cho Tổ quốc. "Đã mang tiếng ở trong trời đất. Phải có danh gì với núi sông", cụ Nguyễn Công Trứ đã từng nói như thế qua bài thơ "Đi thi tự vịnh".

- Bên thiếu tướng Phạm đang làm căng với chính phủ tổng thống Hác lắm à? - Liễu Nhược Doanh đặt hai dĩa bánh gạo xào thập cẩm xuống bàn.

- Chỉ thiếu nước căng băng-rôn, "Trả người lại đây" thôi. - An Tần xăm một miếng bánh gạo, rồi quệt vào chút nước sốt cay xè. - Anh trai tôi cũng bị bọn họ quấy rầy tới xế chiều.

Liễu Nhược Doanh múc cho An Tần một thố súp đầy vung. Phần y thì ít hơn một chút.

An Tần hôn khẽ hôn lên môi Liễu Nhược Doanh, khi y vừa hãy đặt thố súp xuống. Hai người đùa bỡn nhau như đôi tình nhân trước mặt mọi người, còn sau lưng thì xem đối phương như người bạn tri kỷ của mình. Bây giờ hôn thế, có chút lạ lẫm xen lẫn yêu chiều, chẳng hiểu sao nữa!

Hai người quen nhau khi phòng trà vang lên ca khúc "Ai đưa em về" do bác Elvis Phương trình bày.

'Đêm nay tôi đưa cậu về... Đường khuya sao trời lấp lánh...' Liễu Nhược Doanh hát nhại theo ca từ của nhạc phẩm. Đấy là lần đầu tiên y làm cho An Tần cười.

Liễu Nhược Doanh chợt nhớ đến chuyện xảy ra cách đây một tuần.

"Boo mỡ ú nu. Cậu không lo cậu Vệ sẽ càm ràm sao?"

"Trẻ con mà. Calories đi vô đi ra rất nhanh. Không giống đám người già chân mỏi gối mềm như tụi mình đâu."

Hôm ấy không thấy Uông Trác đâu cả. Ắt là anh ta đang lên đồn giải quyết vụ bằng lái. Không biết có bị bắt thi lại lý thuyết không đây?

Sắp nhỏ khoanh tay thưa từng người. Rồi đứng chờ "lệnh" của hai ông chú trẻ tuổi.

"Chú Ant chở tụi con đi ăn buffet BBQ nghen?"

Sắp nhỏ vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Người vỗ tay lớn nhất chắc chắn là Boo mỡ.

"Em lấy cho tôi năm vé người lớn luôn đi. Sắp nhỏ ăn khỏe lắm, mà giờ bắt các con ăn nhín nhín tôi chịu không nổi." An Tần cất giọng thương lượng.

Cô tiếp tân nhìn Vệ Khương liền không kiềm được mà che miệng cười khì. Bé con nuôi sao khéo quá, tròn tròn, mập mập trông cưng ơi là cưng!

"Dạ được. Hai anh chờ em một lát nha?" Cô tiếp tân cúi xuống bẹo má Vệ Khương, rồi sải bước đến chỗ quản lý nhà hàng thuật lại đề nghị của An Tần. Anh ta nghe thế, liền vui vẻ đồng ý.

"Mấy đứa không được chạy giỡn nghen hôn? Toàn là bếp than với nồi lẩu, té vào một cái là xấu trai cả đời đó...", Liễu Nhược Doanh dặn dò sắp nhỏ trước khi bước vào khu vực ăn uống.

"Dạ!!!"

Buổi ăn uống chắc sẽ không có gì đáng nói nếu hai người không vô tình gặp mặt đôi vợ chồng đồng giới nổi tiếng nhất hiện nay: Ngôn Thiệu Phong và Giai Thụy. Hai người trông thì có vẻ thân mật và yêu đương, nhưng với kinh nghiệm đóng vai nhân tình của y và gã, thì đủ để họ biết hai người này đang kết hôn theo dạng hợp đồng. Cũng đáng thương thay, bị đem ra làm con tốt thí để định hướng dư luận.

Boo mỡ và hai anh em họ An được các bà, các mẹ đối xử rất tốt. Hết người này lại đến người kia hỏi han xem tụi nhỏ có cần giúp gì không. Dưới bàn tay chăm sóc của Vệ Minh, ba đứa trẻ lớn phổng phao, tóc tai sạch sẽ và ăn vận chỉnh tề, nên ai nhìn cũng cảm thấy quý mến.

- Đang nhớ lại hôm ăn buffet à? - An Tần ngắm nhìn mảnh trăng lưỡi liềm nằm vắt vẻo nơi đường chân trời mịt mùng mây xám.

- Ừ, cảm thấy... Xùy... Không có gì đâu!

- Không muốn nói hả? Hay là cảm thấy không chắc chắn với quan điểm của mình?

- Phải, tôi không cảm thấy chắc chắn. - Liễu Nhược Doanh lấy tay làm gối đỡ đầu. Những ngón tay xương xương của y đan vào nhau.

- Thôi! Tới giờ đi đón sắp nhỏ rồi. Hôm nay định dẫn tụi nó đi đâu đây?

- Ghé quán thức ăn nhanh nào đó đi. - Liễu Nhược Doanh nhìn tháp đồng hồ nằm chếch về hướng Tây tòa cao ốc mà hai người đang cư ngụ, nó hiển thị 17:05 phút. Hôm nay sắp nhỏ ở lại lao động, nên về trễ hơn thường ngày nửa tiếng. Boo mỡ chắc đã đói meo râu rồi.

...

Đến hơn một giờ sáng, Vệ Minh mới xách cặp táp về nhà. Áo dạ cao cổ bằng chất liệu lông cừu và khăn choàng len vẫn không đủ giữ ấm. Có lẽ là tại vì đợt trước mất máu nhiều quá nên sức khỏe suy giảm đi nhiều; tuy rằng cậu may mắn có cuộc sống sung túc hơn vạn người, nhưng những thứ đồ tẩm bổ đắt tiền ấy cũng chẳng thể nào giúp cậu hồi phục nhanh chóng, tựu trung, khi bị bệnh hay bị thương thì ai cũng mất sức và đau đớn như nhau thôi, nhưng với điều kiện sống khá giả thì có thể nghỉ phép vài ngày mà không lo đói ăn hay bị sa thải.

Vệ Minh lái xe tới một quán đồ nướng nghi ngút khói bếp. Lác đác vài gã công nhân ngồi chén chú, chén anh. Một cô gái ăn diện theo kiểu "dị nhân", tức là váy ngắn cũn cỡn và áo hai dây trễ vai khiêu gợi; nhìn lại mình "quấn" từ đầu đến chân như xác ướp thế này, tự dưng cậu bật cười thành tiếng, sao phải cực thân mà ăn mặc thế chứ...

Chiếc máy cát-xét trong quán đang phát bài "Tình thiên thu", hay còn có tên gọi khác là "Chuyện tình của Nguyễn Thị Mộng Thường", do bác Trần Thiện Thanh tự sáng tác dựa trên một câu chuyện truyền miệng và trình bày với nghệ danh Nhật Trường.

"Vẫn biết trên cõi đời thường, yêu thường mơ lứa đôi

Nếu biết sống giữa trời tình, yêu là con nước trôi

Trôi lang thang qua từng miền, lúc êm ái xuôi đồng bằng

Cũng có lúc thác gập ghềnh, chia đường con nước êm

Mời bạn nghe chuyện thê lương

Khóc cho người lỡ yêu đương

Trời già nhưng còn ghen tuông

Cách chia người trót thương..."

Vệ Minh vẫn nhớ như tạc hai câu kết của nhạc phẩm này, "Chàng thề không còn yêu ai, dẫu cho ngày tháng phôi phai. Nhiều lần chàng mộng Liêu trai, nàng hẹn chàng kiếp mai..."

Tự dưng đáy lòng cảm thấy đắng ngắt, như thể vừa nuốt phải một ly cà-phê đen không pha đường vậy. Vệ Minh xách cặp táp đi vào góc trong cùng của quán, ngồi xuống và mở Laptop ra tìm người thương tâm sự.

An Kỳ không có ở nhà nên Viber trên Laptop của anh không hoạt động, vì thế nó chuyển cuộc gọi sang điện thoại di động.

Bà chủ quán niềm nở ghi đơn, rồi tất tả xuống bếp chế biến thức ăn. Nhìn phong thái mau mắn của bà, Vệ Minh đoán bà chắc dưới sáu mươi tuổi, trẻ lắm cũng khoảng năm mươi.

- Đang ở đâu đó?

- Ngoài chân cầu Nam Phương... Về trễ thế? - An Kỳ nhịp nhịp ngón trỏ trên cánh cửa gỗ tróc sơn.

- Qua Tết có định dẫn các con đi chơi ở đâu không?

- Cưng đang bị thương mà. Đi đâu mà đi! Đứa nào đòi bậy về tôi...

- Đứa này! Đứa này nè... Giờ muốn xử sao?

- "Đứa này" thì thương nhất trần đời rồi.

Vệ Minh che mặt lắc đầu. Nụ cười hạnh phúc thấp thoáng sau những kẽ tay thon mảnh của cậu.

Món bánh cống nhiều dầu ăn nhanh ngán là thế mà nay cậu ăn hết veo trong vòng chỉ mười lăm phút.

...

An Kỳ tha thẩn dạo quanh ngôi nhà bỏ hoang nằm cách chân cầu Nam Phương ba trăm mét. Rêu phong vây lấy nơi hoang lạnh, mái ngói đã vỡ nát gần hết, bức tường loang lổ những vệt thời gian tủi hờn, sàn nhà vương đầy kim tiêm và bao cao su đã qua sử dụng. Từ một căn biệt thự kiểu Pháp sang trọng, nơi này đã biến thành một chốn nương náu của sự điêu tàn và tệ nạn xã hội. Không biết những chủ nhân năm xưa hiện thời đương ở nơi mô, liệu rằng họ có còn nhớ về nó hay không nhỉ?

Có hai con nghiện trạc khoảng tuổi anh, nhìn bộ dạng như ma đói ấy, thật là vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy tồi tội... Anh tự biết mình không khôn hơn ai, nên cực chẳng đã hoặc thân thiết lắm mới đưa ra lời khuyên. Cũng bởi thế mà hiếm khi nào anh phán xét người khác một cách thiếu suy nghĩ. Nên nhiều người nghĩ anh vô tâm khi họ nhờ anh cố vấn mà anh lại từ chối trả lời.

An Kỳ nhớ đến câu chuyện về một vị doanh nhân giàu có làm việc tại Los Angeles. Thừa lúc anh ta sơ ý, đối tác đã cho ma túy vào trong đồ uống của anh ta. Nếu như chỉ dừng lại ở đó, ắt hẳn anh ta đã không trở thành người vô gia cư. Sau khi được trải nghiệm cảm giác hưng phấn của loại thuốc á phiện ấy, anh ta bèn muốn thử thêm một ít để xua đi trạng thái mệt mỏi do công việc mang tới. Và rồi, anh ta đã tự đem cuộc đời mình giao nộp cho nàng tiên Nâu. Công ty biến mất, người thân và bè bạn biến mất, mọi thứ trong cuộc đời anh ta biến mất. Hiện giờ hàng ngày anh ta đi xin tiền từ người qua đường hoặc nhặt phế liệu để có tiền mua "thuốc". Chương trình ấy do đài National Geographic phát sóng để giúp mọi người hiểu và lánh xa thứ chất gây nghiện này.

Đứng đợi hồi lâu sinh nhàm chán, An Kỳ bèn lựa một chạc cây sứ chắc chắn để ngồi xuống nghe nhạc giải khuây.

"Bài không tên số Bảy trở lại"* là một kiệt tác khác của nhạc sĩ Vũ Thành An. Nhưng thật đáng tiếc, ngoài ca sĩ Khánh Hà và chính tác giả ra, An Kỳ không còn tìm thấy ai hát nữa.

"Một đời quẩn quanh giành tranh, chẳng qua một chớp mắt

Sẽ cho em hạnh phúc ư?

Có không em?

Sẽ cho ta bình yên ư?

Vẫn đang xin...

Đã cho nhau những điều lạ gì?"

- Tới trễ vậy?

Người đàn ông kia ném túi thức ăn và hai chai sữa đậu nành nóng cho hai con nghiện, rồi kéo An Kỳ đi ra ngoài bờ đê.

Bờ đê giờ này vô cùng rộn rịp, đối lập một cách rõ rệt với bầu không khí đìu hiu xung quanh căn biệt thự cổ kính. Những gánh hàng rong bán quà vặt đủ mùi đủ vị, với giá tiền khá bình dân. Mấy bác tài lái taxi đương tụm năm tụm ba đánh bài cào trong lúc rỗi rãi.

Hai người chọn một góc dưới chân cầu vượt, rồi thư thả ngồi bệt xuống vỉa hè.

- Anh nuôi tụi nó? - An Kỳ hỏi đoạn, liền nhấp một ngụm sữa hạt điều âm ấm.

- Không nỡ bỏ đói thôi... Lát nữa sẽ có xe cảnh sát và nhân viên An sinh Xã hội tới hốt tụi nó về trung tâm cai nghiện. Trốn ra ba lần rồi. - Người đàn ông kia rít một hơi thuốc lá, rồi quay mặt sang hướng khác phả khói. Đôi lúc An Kỳ lại có một ước ao rằng, nên để anh ta gặp Cấp Trên một lần để giúp Cấp Trên học về phép lịch sự.

- Anh có biết ai là người đã sắp đặt hiện trường giả ấy không? - An Kỳ đi thẳng vào vấn đề.

- Không phải là bà Tần, có thể là một trong số những nhân tình của bà ta. Người mà liên quan tới tai nạn của cậu Pink... Này, gì mà cười ngặt nghẽo vậy?

- Không có gì... Không có gì... - An Kỳ lau nước mắt. Rồi ráng nhịn cười.

Người đàn ông kia bĩu môi, rồi tựa đầu vào mố cầu lem luốc bụi đường. Bây giờ là hai giờ sáng, chợ sắp nhóm rồi, đi sớm dễ gặp cá ngon lắm. Tiếc rằng gã không ở miệt miền Tây, ở đấy cá bông lau và cá lóc đồng khá dễ kiếm, đem về kho tiêu quéo hay nấu một nồi canh chua me vắt là ngon hết sảy. Cả cá rô phi nữa, đem về ủ muối hay chiên tươi rồi chấm nước mắm gừng pha chút tỏi, ớt băm nhuyễn là tuyệt cú mèo.

- Anh rảnh không?

- Không. - An Kỳ lắc đầu nguầy nguậy.

Không biết người đàn ông kia đã rỉ tai An Kỳ thế nào, mà anh đã quyết định cùng gã đi thăm thú Chu Diêu Kim Tuế sau vài phút suy nghĩ ngắn ngủi.

oOo

Mộ Khuynh Chiêu đợi cậu học trò thắp xong nén nhang cho ngài Pétrus Ký, rồi mới bước tới dâng hương kính cụ.

Pétrus Ký, tên thật là Trương Vĩnh Ký, là một nhà bác học biết rất nhiều thứ tiếng, và là nhà dịch giả kiêm ký giả đầu tiên của Đại Việt dân quốc. Sĩ tử tới mùa thi thường hay đến đây thắp hương cầu cụ phù hộ, lâu dần thành thông lệ và nét đẹp văn hóa. Người khá giả đem theo cả hoa tươi, trái cây và bánh mứt làm lễ. Kẻ sĩ nghèo thì bóp bụng mua bó nhang hạng Nhứt để tỏ lòng thành tâm. Xung quanh khu vực tượng đài của cụ không khí nào ngớt hơi người. Ai nấy đều xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt của mình, chớ không dám giành chen đi trước, vì sợ hương hồn cụ quở phạt. Để giảm tình trạng lãng phí, số bánh mứt và trái cây cuối ngày được đem đi quyên tặng cho trẻ em trong làng S.O.S và bệnh viện Ung-Bướu. Còn hoa héo thì đem về làm phân bón bồi đắp cho những cây Vô Ưu và cây me dốt trồng trong khu vực này. Riêng phế liệu tái chế được thì gom sẵn thành từng bao để các cô, các bác lao công đem bán. Những người phụ trách công việc trên đa phần là "thành viên" trong hội vi phạm luật giao thông, xả rác bừa bãi và bạo hành trẻ em; tùy theo tội trạng mà chính phủ bắt họ phải lao động công ích trong bao nhiêu lâu, có người chỉ bị vài tháng, có người lại tới vài năm.

Mộ Khuynh Chiêu lầm rầm khấn vái cho đứa cháu nội, rồi cung kính cắm nhang vào chiếc lư hương quanh năm thoảng hương gỗ trầm. Đoạn nhanh chóng rời đi, để không làm mất thêm thời gian của người khác.

Căn hộ mà Mộ Khuynh Chiêu cư ngụ nằm trên đường Phan Thanh Giản, giá thuê khá rẻ, phòng ốc sắp xếp thoáng mát. Người già sắp chết như ông chẳng cần sắm sửa chi nhiều; sau khi kiểm tra lại nội và ngoại thất của căn hộ kỹ càng, ông thương lượng với chủ nhà cho mình đổi bộ sô-pha và giường nằm, cùng một số trang-thiết bị nhà bếp để bảo đảm vệ sinh. Chủ nhà ưng thuận, liền hẹn ngày chở mấy thứ từng thuộc về gia đình mình trở lại nhà mình, "châu về hợp phố", hai bên đều vui vẻ.

Hàng ngày ông ăn hai bữa chính, một bữa xế. Độ rày sức khỏe không mấy tốt, cứ hễ ăn sáng là lại đau bao tử, có khi tệ đến nỗi nôn thốc nôn tháo, nên ông đành dẹp thói quen ăn sáng đi. Trong phim thì tới khúc này nhân vật chính sẽ bị ung thư hay máu trắng, nhưng ông biết rằng mình bị "bệnh hậu" do những năm tháng chinh chiến trong giới giang hồ. Nói một cách dễ hiểu là thời trẻ ông bị chấn thương "ngầm" do đánh nhau, nhưng vì khi ấy đương sức xuân nên các triệu chứng tạm thời dịu xuống, bây giờ về già sức đề kháng yếu đi, nên dẫn tới các cuộc "Loạn Mười hai Sứ quân" trong kinh mạch, huyết quản, lục phủ ngũ tạng và xương cốt...

Con đường mòn dẫn xuống bãi đậu xe vô cùng vắng lặng. Cơn gió rét lạnh thổi qua chỗ Mộ Khuynh Chiêu như thể muốn xô ông ngã. Mặt trời ban trưa ủ rũ nấp mình sau những cụm mây xám trắng khổng lồ, nhìn theo hướng mây bay thì ông đoán là trời sắp đổ mưa to.

- Hự.

Mộ Khuynh Chiêu ôm ngực gục xuống. Máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo sơ-mi trắng.

- Tổng thống! Khoan đi đã. - Tay tài xế nắm lấy cánh tay Hác Đăng Khánh.

Hác Đăng Khánh thừa hiểu mình đã bị gài, nhưng lương tri của chú không cho phép bản thân bỏ mặc người bị nạn, nên vội mở cửa xe bước tới giúp đỡ.

Buổi sáng thứ sáu êm đềm bỗng chốc bị phá hủy bởi âm thanh huyên náo của còi hụ phát ra từ xe cứu thương, xe cảnh sát và xe cứu hỏa. Cánh phóng viên đánh hơi thấy tin tức sốt dẻo, nên đã có mặt ở khắp khu vực này trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ; hiện cả đám đang đi phỏng vấn những người dân có mặt tại thời điểm đó.

...

- Cảm ơn ba.

Triệu Kiếm Phong, hay nói đúng hơn là Hác Vũ Quân, lặng người nhìn cha ruột. Năm gã vừa tròn mười tuổi, Hác Đăng Khánh mới có hai mươi chín. Gã là kết quả của một lần yêu đương của Hác Đăng Khánh với một quý bà ba mươi hai tuổi.

Lúc ấy, hễ mà gã đáp trái ý đám buôn người, chúng sẽ không nhân nhượng mà vụt gậy thẳng tay vào đầu, vào mặt gã, cốt để khiến gã không còn nhớ ra thân phận trước đây của mình. Về sau nhờ tham gia vào một chương trình Thôi miên chữa trị bệnh tâm lý, mà gã mới lấy lại được chút ký ức ít ỏi về bản thân và cha ruột, cũng như là cái tên thân sinh Hác Vũ Quân.

Cho tới một ngày, gã đi mãi võ Sơn Đông trên phố cổ thì được vợ chồng Minh Vân giải cứu. Họ không những triệt phá được đường dây buôn người và mại dâm xuyên Quốc gia, mà còn giúp rất nhiều đứa trẻ bất hạnh tìm lại gia đình ruột thịt. Riêng gã thì họ đem về nuôi luôn, sau hơn một năm đăng báo và phát tin tức trên đài mà không ai tới nhận. Trong khoảng thời gian đó, Hác Đăng Khánh đang đi tu học ở Anh quốc, nên hai cha con đã bỏ lỡ cơ hội đoàn viên với nhau.

Hác Đăng Khánh niềm nở gắp thức ăn cho con trai.

- Không sợ bị "mối tình xưa" tố anh quấy rối tình dục hay cưỡng hiếp bà ta sao chàng trai không lớn? - Cấp Trên bông đùa hỏi. Mắt thì vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

- Kệ con mẹ nó. Cha con tôi đoàn viên là được rồi. - Đấy là lần đầu tiên Cấp Trên nghe thấy Hác Đăng Khánh văng tục, nên anh ta lấy làm thú vị và thích thú lắm, cứ tủm tỉm cười suốt.

- Con xin lỗi ba... - Nếu như năm ấy Hác Vũ Quân không tin theo lời con mụ buôn người đó, ắt hẳn gã và cha đã không chia lìa lâu đến như vậy.

Mộ Khuynh Chiêu đã qua cơn nguy kịch. Hiện đã được chuyển sang phòng Hậu phẫu. Có vẻ ngoài mục đích tạo thêm tai tiếng cho Hác Đăng Khánh, thì hung thủ không còn mục đích nào nữa.

Hác Vũ Quân nhìn tay điều dưỡng viên đang kiểm tra bình nước biển, bình truyền máu và bình truyền dịch của cha nuôi mà trong lòng chợt thấy ngậm ngùi. Mới đây mà mười một năm đã trôi qua. Cha Minh không còn nữa, cha Vân thì đang trong diện điều tra của cơ quan an ninh Nội vụ.

Hác Đăng Khánh bước vào với bốn gã cận vệ mặc âu phục đen. Trên tay chú là lẵng hoa lan hồ điệp, lan chuông và sen Thái rực rỡ. Hóa ra đây là lý do tại sao mà tổng thống Hác nhắn gã tới bệnh viện trước. Bữa ăn tối ban nãy phong phú là thế, mà gã lại chẳng có lấy một xíu cảm giác nào...

- Xem như cha Khuynh thay mặt cơ quan điều tra tội phạm tử hình chúng thôi con. - Hác Đăng Khánh áp lòng bàn tay phải lên mu bàn tay trái của Hác Vũ Quân. - Đấy là lý do tại sao mà bên phía cơ quan điều tra lại chây ì trong việc tiếp quản hồ sơ của chú ấy.

Hác Vũ Vân bỗng vỡ lẽ ra. Gã cần một lời xác nhận từ chính miệng cha ruột, nhưng đây không phải là lúc thích hợp, cũng như là chỗ an toàn.

Hác Đăng Khánh cắt cử một toán đặc vụ và mấy tay binh chủng Lục quân ở lại bảo vệ Mộ Khuynh Chiêu. Kiểm tra và sai sử đâu đã vào đấy, chú mới cùng con trai ghé quán Starbucks mua đồ uống rồi tắp sang tiệm bánh mì.

- Ba chưa thể nào tiết lộ cho con nghe được. - Hác Đăng Khánh bẻ ổ bánh mì làm đôi, chú ăn một nửa, còn một nửa để lại ăn sau. Hai cha con chú hiện đang ở trong căn hộ của Mộ Khuynh Chiêu, các nguyên liệu tươi sống đã ôi thiu và bốc mùi vô cùng khó ngửi, nên các đặc vụ giúp chú mở cửa sổ thông gió và dọn dẹp lại gian bếp.

- Vậy ra...

- Ba được tổng thống Bàng Đông Quân giao lại trọng trách này trước khi ông ấy mất vì bị phe đối lập đầu độc. Ông ấy là ân nhân của ba, và cũng là người đặt tên cho con. Con trai ông ấy mất chung đợt với Mộ Duyệt Chiêu, tên của chú ấy là Vũ Quân... Con cứ như là chú ấy đầu thai chuyển thế vậy, vết bớt trên lưng hình mẫu đơn ấy, hình thù từa tựa vết bỏng do lựu đạn gây nên trên lưng chú ấy.

Hác Vũ Quân im lặng gặm bánh mì.

- Mà, nhà cha Khuynh gọn gàng thật đấy! - Hác Đăng Khánh trầm trồ. Không có các dì giúp việc quét dọn chắc nhà chú đã thành chuồng heo mất.

Hác Vũ Quân nghe thế, chỉ mỉm miệng cười mà không đáp.

- Thưa ngài Hác, đồ dùng cá nhân và trang phục của ông Mộ đã được thu xếp xong.

- Tốt lắm.

Hác Đăng Khánh đưa Hác Vũ Quân về dinh Đại Việt ngủ qua đêm. Tư dinh mà chú được cấp nằm trong vườn thượng uyển, diện tích ước khoảng hai ngàn mét vuông, gồm ba tầng lầu, một sân thượng và hai tầng hầm.

- Nói thật, sau này mãn nhiệm rồi, ba sẽ về miệt vườn đào ao, thả cá, mần ruộng... Mua một căn nhà... Ờm, nhỏ hơn gấp năm tư dinh này... Xây một lầu thôi. Xây thêm sân thượng và có một tầng hầm để trú bão hoặc làm nhà kho, chỗ để xe. Còn ruộng vườn thì phải mua cỡ ba mẫu trở lên... Đám cháu, chít, chắt của ba mới có chỗ thả diều...

- Ba nợ ơn ai mà phải cố sống cố chết làm tổng thống vậy? - Hác Vũ Quân hỏi thẳng. Gánh trên vai vận mệnh của một Quốc gia, chỉ cần một phút sảy chân, tiếng xấu sẽ lưu danh muôn thuở.

- Như ba đã nói, ba thọ ơn ngài Bàng. - Hác Đăng Khánh vỗ vai con trai một cách đầy thương yêu. Chú chẳng lấy làm gì cáu gắt hay bực dọc khi con trai hỏi một câu đầy vẻ "móc họng".

Hác Đăng Khánh vừa rời đi được mười lăm phút, thì Triệu Kiếm Phong nghe thấy tiếng chuông cửa phòng vang lên, lúc ấy gã đang tắm nên nhấc máy nhắn với người đang đứng ngoài cửa là hãy đợi một lát. Giọng nói của đầu dây bên kia làm gã liên tưởng tới chiếc bánh Macaroon mềm ngọt thơm ngon, nhưng xen lẫn chút vị đắng của lớp gan ngỗng.

- Anh là...

- Cấp Trên. - Cấp Trên nhún vai. Mái tóc bạch kim biến khuôn mặt anh ta trông hệt như Peter Pan, có chút gì đó vừa liêu trai, mà cũng vừa ma mị.

Triệu Kiếm Phong mời Cấp Trên vào phòng. Căn phòng chia làm ba gian: Phòng khách kiêm nơi làm việc, phòng ngủ và phòng tắm kiêm spa nghỉ dưỡng.

Cấp Trên tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bành đơn trong bộ sô-pha chữ U. Chân vắt tréo, còn hai tay dang ra và gác trên thành ghế.

- Tôi không biết lý do tại sao chưa xét nghiệm ADN, chưa... - Triệu Kiếm Phong thừa biết mục đích của Cấp Trên khi đến đây gặp mình, nên gã quyết định đi thẳng vào vấn đề. Song gã chưa kịp nói hết câu thì chợt nghe tràng cười giòn giã của Cấp Trên.

Cấp Trên ngừng cười. Gã nâng cằm Triệu Kiếm Phong, đoạn ghé sát tai mà "thủ thỉ":

- Cậu nghĩ một người ngồi ở ghế nguyên thủ ngu đến mức để mặc cậu dắt mũi như bò sao?

Triệu Kiếm Phong siết tay thành hình nắm đấm.

Cấp Trên gỡ từng ngón tay của Triệu Kiếm Phong ra. Động tác vô cùng thân mật và trìu mến.

- Nếu nhận cậu sớm quá thì quan lộ của anh ta sẽ đóng lại vĩnh viễn. Việc một cậu thanh niên mới nứt mắt ra đời đã biết làm tình với một con đàn bà hám hơi trai trẻ, để rồi sinh ra một đứa con rơi, con rớt như cậu... Nghĩ mà xem, chỉ cần tung ra thôi... Chà! Còn hơn là vụ nổ siêu tân tinh ấy nhỉ?

Triệu Kiếm Phong nhìn Cấp Trên bằng ánh mắt thẫn thờ. Đôi mắt nâu sẫm của gã từng trở thành lý do khiến gã bị bạn bè cùng lớp trêu chọc, chưa kể đến là gã còn mang khuôn mặt lai Tây khác biệt. Mãi đến năm gã mười sáu tuổi, đám bạn mới chuyển từ trêu chọc sang ghen tỵ vì gã có khuôn mặt thật đẹp trai như tài tử trong ciné. Bây giờ ngẫm lại, chỉ cần nhìn vào mắt của gã và tổng thống Hác thì sẽ thấy được điểm chung ngay. Gã thật sơ ý khi không để tâm đến đặc điểm nhận dạng ruột thịt rất dễ nhận biết ấy. Chắc có lẽ vì thế nên cha của gã mới để lại cuốn album ảnh cho gã tự so sánh lấy.

- Song anh ta vẫn là một người cha tốt. Hồi cậu còn tham gia quân dịch, có phải cậu đã được một bác trai lớn tuổi "thương" con, "thương" cháu chiếu cố theo kiểu tri ân bất cầu báo phải không? Suất cơm cũng thuộc loại ngon và nhiều hơn các lứa thanh niên khác. Phòng ốc thuộc loại tươm tất. Mọi thứ đều được ưu đãi gấp đôi bình thường... Đi xin việc thì được nhận vào làm ngay. Không có chỗ ở thì "tình cờ" được giới thiệu chỗ thuê với giá rẻ như cho không, với lý do cần người trông nom nhà nên không tính giá cao. Mua xe thì được sang nhượng lại với giá thật hời. Còn gì nữa không ta? Cậu c-ố n-h-ớ ra giùm tôi đi! - Cấp Trên vừa nói vừa cười cợt, nhưng Triệu Kiếm Phong nhận thấy được một cách rõ rệt sự khó chịu trong lòng của anh ta. Không biết quá khứ của người đàn ông hai mặt này đã từng xảy ra những biến cố gì mà khiến cho tâm tính của gã độc đoán và vị kỷ đến thế?

oOo

Chú thích:

1/ Phelan có nghĩa là "Sói".

2/ Nếu các bạn muốn nghe nhạc phẩm "Bài không tên số Bảy trở lại", thì tìm trên Facebook với cú pháp "không tên số 7 trở lại", từ đó sẽ dẫn tới liên kết của link nhạc; hoặc tìm trực tiếp trên trang web "Chia sẻ Nhạc" nha. Thật tiếc là Youtube chỉ có mỗi bản của cô Khánh Hà, cá nhân mình thấy giọng của cô Khánh Hà không truyền cảm bằng nhạc sĩ Vũ Thành An, chắc vì đấy là tâm sự riêng của cụ với vợ mình và những mối tình muôn năm cũ nên giọng hát mới truyền cảm và đượm buồn đến thế...

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Thông báo thêm lần nữa:

Mình đăng nhầm chương "Hồi tám: Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác (c)" thành chương "Hồi Tám: Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác (a)", nên là nếu bạn nào chưa đọc, mình mong các bạn sẽ đọc lướt qua một chút để nắm được một số tình tiết liên quan tới thân phận của Băng Dương, Văn Quân và tiền kiếp của hai anh em họ Vệ và Phương Bạo Vũ.

Sau khi viết xong bộ Mạt thế thì mình sẽ quay trở lại viết nốt "Em không phải cô gái Ngôn Tình", để giải đáp hết những lỗ hổng bên đây. Còn hai bộ Giải trí kia thì chắc sang năm quá...

Have a good day everyone! (。・ω・。)ノ♡