Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 88: Hồi Hai: Buông rèm nhiếp chính (c)



Sáng nay mới thức dậy, chưa kịp đánh răng, chải đầu gì cả, thì Cổ Tường Quang đã gọi cậu vào phòng Vệ Úy bàn bạc công chuyện.

Vệ Úy kiên nhẫn chờ đợi Vệ Minh. Ông thưởng trà đậu biếc với dăm miếng mứt bí đao thanh nhiệt. Và xem xét lại trác tòa vừa gửi tới sáng hôm qua. Nội dung rập khuôn như cũ, luật với chẳng lệ chồng chất lên nhau như những cái bẫy gài doanh nghiệp đến bờ vực phá sản. Ông mở ra xem chữ ký của người gửi có khác nhau không thôi, chứ nội dung nhạt hơn cả nước ốc, đọc xong nhạt miệng nguyên ngày.

Ngồi xuống chiếc ghế bành bọc vải nỉ quen thuộc, Vệ Minh thưa cha một tiếng.

- Richard Trương đã trở về rồi... Nên phiên hòa sẽ diễn ra vào cuối tháng Tư. Lần này, không còn trì hoãn nữa, mà là, làm thật.

Hiếm khi nào Vệ Minh nghe thấy Vệ Úy nói chuyện một cách ngắc ngứ như vậy. Cậu nhai vội một miếng mứt bí đao, cốt để không để bộc lộ sự ngỡ ngàng của mình ra quá nhiều trước mặt cha.

- Tôi bỗng có một dự cảm không lành về chuyện này. - Vệ Úy nhận thấy những nét biến hóa ẩn giấu trên khuôn mặt Vệ Minh, ông khẽ nhếch miệng cười, rồi chỉnh sửa lại tâm trạng rối bời của mình như thể là phẳng một chiếc áo sơ-mi nhăn nhúm. - Tôi đồ rằng sẽ có một người trong bồi thẩm đoàn bị ám sát. Tiếp theo, họ sẽ đổ vấy cho Vệ gia rằng chúng ta "chó cùng dứt dậu" nên muốn trì hoãn phiên tòa bằng mọi cách. Vậy là scandal chính trị kia sẽ bị dập tắt một cách kín đáo...

Vệ Minh ngồi ngây người trên ghế. Kim đồng hồ đã nhích về phía trước rất nhiều mà cậu vẫn không hề hé răng một tiếng.

Vệ Úy rót trà vào tách của Vệ Minh, đoạn nói:

- Thôi, đưa Vệ Khương đến trường đi. Rồi thứ Ba tuần sau theo tôi lên công ty họp cổ đông định kỳ.

- Vâng, thưa cha. - Vệ Minh uống cạn nước trà trong tách mới đứng dậy cúi đầu chào Vệ Úy, và rời khỏi phòng.

Vệ Minh dẫn Vệ Khương đến trường họp phụ huynh định kỳ hàng tháng. Vẫn còn sớm chán nên cậu đưa Boo mỡ đến một quán bánh canh nổi tiếng ăn sáng. Thật tiếc vì không được gặp mặt ba cha con An Kỳ. Với cái tính trễ nãi của anh thì chắc giờ này tụi nhỏ mới ngủ dậy mà thôi, đánh răng không biết đã xong chưa, chứ đừng nói đến chuyện ăn sáng.

...

An Tần vừa chỉnh sửa quần áo cho An Dĩ Mai, vừa thấp giọng quở trách An Kỳ:

- Sao anh không đợi đến sáng mai rồi đi họp phụ huynh luôn.

An Kỳ lườm em trai mình, rồi tiếp tục gặm nốt miếng bánh mì sandwich. Đoạn quay sang kiểm tra đầu tóc của An Dĩ Thâm. Cu cậu hiện đang uống sữa hộp.

oOo

Vệ Thanh bấu năm ngón tay căng cứng vào gờ tường. Phía trên là nhân thế phồn hoa náo nhiệt, bên dưới là địa ngục chông ngọn lạnh lẽo. Chỉ cần hắn sượt tay rơi xuống, dãy chông sắt chống trộm của hàng rào chung cư sẽ nghênh đón hắn một cách cực kỳ nhiệt liệt.

Mồ hôi trên trán túa ra như tắm, bờ môi bị cắn nát đến mức rươm rướm máu, hốc mắt ươn ướt, cánh mũi phập phồng theo từng tiếng chân đang dạm bước trên hành lang, Vệ Thanh còn cảm nhận được cơn đau quặn thắt ở vùng bụng vì vết thương đang nhiễm trùng.

Bị truy sát đến nông nổi này, Vệ Thanh thật không biết nên khóc hay nên cười.

"Soạt."

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Vệ Thanh trượt khỏi gờ tường. Hắn chật vật bám trụ bằng bàn tay trái, hiện cánh tay hắn đang sưng phồng lên vì bị trật khớp.

Hương xì-gà Cuba quen thuộc phảng phất trong cơn gió xuân thấm đẫm sương mù. Mũi giày dừng cách mặt Vệ Thanh khoảng một tấc.

"Xoạt."

Dalziel kéo Vệ Thanh lên bằng cả hai tay. Gã cố gắng hạn chế chạm vào chỗ sưng trên cánh tay trái của hắn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi được việc tác động lên nó.

Vệ Thanh nhìn hình tượng này của Dalziel, chợt cảm thấy rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải...

Đúng rồi!

Là Hứa Văn Cường!

Dalziel cõng Vệ Thanh trốn thoát khỏi sòng bài.

Đi vào thang máy, thẳng tiến xuống tầng hầm số 3, rồi lẻn ra lối thoát hiểm ở gần kho lạnh.

Vệ Thanh nằm gục trên lưng Dalziel. Vết thương ở vùng bụng hiện đang không ngừng chảy máu. Hắn mơ hồ hiểu được cảm giác "đến tháng" của hai cô em gái. Thậm chí, là cảm giác đau bụng kinh!

Hẻm tối sâu hun hút, tựa hồ như, hai người đã lọt vào lỗ đen vũ trụ rồi bị cuốn mất. Chiếc xe Maybach xanh đen chìm trong màn sương mù giá lạnh. Vệ Thanh phải căng mắt mãi mới thấy được vị trí của nó.

Đến bệnh viện gần nhất băng bó vết thương và tiêm ngừa uốn ván mất khoảng hai tiếng đồng hồ, vì còn phải làm một mớ xét nghiệm và thủ tục cùng với đóng viện phí.

Đưa Vệ Thanh về căn hộ của mình ngay tại một ngã tư sầm uất, Dalziel nhắn tin trước cho Douglas biết để tiếp đón.

Cõng Vệ Thanh đi suốt một chặng đường dài, nhưng Dalziel không hề than vãn, hay biểu hiện ra rằng mình đã thấm mệt. Gã lẳng lặng làm hết thảy, kể cả việc đóng tiền viện phí cho Vệ Thanh.

Douglas mặc độc cái quần lót trắng cho phần bên dưới và áo thun ba lỗ cho phần bên trên. Dáng người hắn trung bình, không có gì gọi là xuất sắc hay lạ mắt. Vẻ mặt nửa Á, nửa Âu có lẽ là điểm nhấn cứu vớt cho diện mạo tầm trung của hắn.

- Anh có biết tại sao người xưa lại không cho con cháu quay đầu lại trong đêm tối khi nghe thấy người gọi không? - Căn hộ gồm hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh chung và một bếp mở; nhìn chung khá chật chội và bí bách. Vệ Thanh ngồi dựa lưng vào chân ghế sofa xanh rêu, mắt chăm chú nhìn ly rượu Cognac trên tay.

Dalziel chống cằm nghe câu trả lời của Vệ Thanh.

- Bởi tư thế đó bẻ cổ rất thuận tiện, thời ấy lại hay có nạn cướp đường, nên tốt nhất là mau chạy khỏi đấy trước khi bị sát hại, hòng tránh để cho hung thủ có thêm thời gian để hành động. Ma quỷ không đáng sợ, người còn thở mới đáng sợ. Thời thời khắc khắc đều sẵn sàng mưu hại mình.

Dalziel nhấp một rượu Cognac, gã khẽ liếm môi, đưa cặp mắt xám khói về hướng Douglas.

- Quan niệm dân gian không phải đa phần đều là mê tín. Chẳng qua con cháu lì quá nên ông bà mới thổi phồng các điều kiêng kỵ thêm một chút, nhằm răn đe và hù dọa thôi. Như phong thủy chẳng hạn, việc tránh xây xà nhà trên giường nằm là để phòng khi xảy ra hỏa hoạn hay động đất, nó không đè xuống người mình gây tử vong. Trong dân gian gọi nó là "Hình sát", còn khoa học thì gọi đó là "Thiếu an toàn và gây cảm giác bất an cho người sử dụng". Vậy thôi.

Rượu vào lời ra, Vệ Thanh càng nói càng hồ ngôn loạn ngữ. Dalziel đột nhiên ghé sát tai Vệ Thanh, tuôn ra đúng ba câu. Lập tức, hắn nín thinh, đoạn lầm lầm lì lì nhìn thủ hạ của gã nắn khớp cho mình.

- Tôi cần phải liên lạc với Vera. Nó hiện chỉ có một mình, hai người vệ sĩ kia...

- Hai người vệ sĩ kia là người của tôi. - Dalziel châm một điếu xì gà, rồi cặp giữa đôi môi khô khốc, đoạn rít một hơi dài, sau đó nhả khói.

Vệ Thanh hiện đang gay mắt Vệ Lô Địch, nên hắn đâm ra chán ghét hình ảnh hút thuốc của Dalziel.

Douglas nấu cho Vệ Thanh một tô mỳ Đại Hàn cay xè lưỡi, điểm thêm một quả trứng chần và phô-mai que giàu canxi, cùng với một ít rong biển, và cà rốt thái sợi.

Vệ Thanh không thể ăn quá cay, vì vậy tô mỳ đành đổi chủ.

- Ngày mai tôi sẽ cùng anh đến trường đua ngựa... Được không? - Douglas cất giọng đề nghị.

Trường đua Lingfield Park nằm cách Luân Đôn mấy mươi dặm, nếu di chuyển bằng xe hơi phải mất đến hai tiếng đồng hồ mới đến được đó, chưa kể là nạn kẹt xe vào buổi sáng có thể làm lãng phí thêm một tiếng đồng hồ, nên Dalziel đề xuất sử dụng trực thăng.

- Bớt phô trương một chút đi. - Người phản bác đề xuất của Dalziel là Douglas. - Ngồi xe có mấy tiếng đồng hồ thôi mà.

- Mai anh muốn cá con nào? - Dalziel vén áo Vệ Thanh xem vết thương. Khoảng độ năm phút thì gã mới chịu bỏ xuống.

- 017, người chủ của nó là một cậu trai sống ở vùng nông thôn hẻo lánh. - Vệ Thanh cuộn mình trong chăn lông ngỗng và uống rượu Cognac cho đỡ lạnh.

Dalziel hết nhìn Douglas (hiện đang ăn tô mỳ cay chết người), rồi lại dời tầm mắt sang phía Vệ Thanh (hiện đang nhấp từng ngụm rượu Cognac như em bé bú bình), gã quyết định rời khỏi phòng khách, đi sắp xếp phòng cho Vệ Thanh nghỉ ngơi.

oOo

Kenneth chọn vị trí ngoài cùng của khán đài, cách xa đường đua đến nỗi thật khó lòng mà quan sát rõ diễn biến ở đấy.

Vệ Hồng Sương hôm nay diện một bộ cánh xinh xẻo, với quần lửng ống rộng có họa tiết hoa lá sặc sỡ và áo sơ-mi trắng lệch một bên vai, chân mang đôi giày đế bệt mũi nhọn ánh bạc để thuận tiện hơn trong việc di chuyển (vì tình hình hiện nay không cho phép cô mang giày cao gót). Do chưa quen với thời tiết bên này nên cô mặc thêm một chiếc áo len dài tay và qua mông. Vệ Hồng Sương không có hứng thú với mấy cái trò cá cược. Đối với cô, đầu tư vào hàng hiệu xa xỉ để mai sau túng quẫn còn có thể đem đi bán đấu giá được; còn hơn là bỏ tiền ngu cho người khác thông qua hình thức như thế này. Vệ Hồng Sương không hề tin vào vận may, niềm tin của cô chỉ đặt trọn vào đôi bàn tay của mình thôi.

Kenneth nhìn Vệ Hồng Sương mỉm cười. Gã đưa túi bắp rang vị caramel hạnh nhân cho cô, rồi quay sang bàn chuyện cùng Vệ Thanh. Phiếu đặt cược đã bị họ quên lãng đi tự lúc nào.

...

Cách đó không xa, tại một trang viên tràn ngập nắng trời.

Dalziel chĩa súng vào màng tang Thẩm Ý Hiên, điếu xì-gà trên môi gã chầm chậm tỏa ra mùi thuốc lá độc hại.

- Mày theo phe của ai?

Nửa bên mặt Thẩm Ý Hiên bị suối tóc phủ khuất, nửa bên mặt ái nam, ái nữ hiện ra như thể muốn thách thức cảm quan của người đối diện.

Douglas bất ngờ vươn tay về phía Thẩm Ý Hiên. Hắn vén tóc Thẩm Ý Hiên qua một bên, rồi đanh giọng ra lệnh.

- Nhìn vào mắt tôi. Now!

Dalziel bẻ ngoặt tay Thẩm Ý Hiên ra sau lưng, rồi lấy sợi dây thừng trói hai tay y lại với nhau.

Douglas gỡ kính áp tròng ra khỏi mắt Thẩm Ý Hiên, đoạn đưa chiếc đồng hồ quả quýt đến trước mặt y, bắt đầu thôi miên.

Đồng hồ quả quýt đủng đỉnh lắc theo chiều đồng hồ.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút.

...

Cổ tay Douglas đã mỏi nhừ, nhưng Thẩm Ý Hiên vẫn cứ trơ trơ.

- Y ắt hẳn đã uống cả tấn cà-phê-in, nên mới không bị tôi thôi miên. - Douglas nhìn khuôn mặt ráng nhịn cười đến đỏ bừng của Thẩm Ý Hiên mà quê xệ quá xá.

- Một con ma cà-phê ư? - Dalziel nhón nhón chân.

- Không bằng một góc của Anthony. - Thẩm Ý Hiên cười dài.

Douglas siết cổ Thẩm Ý Hiên bằng sợi dây của chiếc đồng hồ quả quýt. Mãi đến khi cái cổ trắng ngần của y hằn lên một vệt đỏ, hắn mới chịu buông tha.

- Muốn nghe tôi kể không? - Thẩm Ý Hiên dụ hoặc.

- Điều kiện? - Dalziel săm soi chiếc bật lửa khô.

- Một chầu cà-phê kèm bánh ngọt.

Douglas ấn đầu Thẩm Ý Hiên vào trong xe, rồi mới tới lượt hắn.

Chiếc xe Lamborghini lao vun vút trên con đường nông thôn êm ả, rồi ghé vào khu khách sạn và nghỉ dưỡng của trường đua ngựa Lingfield Park.

Thẩm Ý Hiên chọn một phần bánh tart nấm truffle, một bánh xốp kem trứng và một tách cà phê Cherry.

Dalziel và Douglas gọi trà Shan Tuyết cổ thụ và một dĩa cupcake sáu cái.

- Mười bảy tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu ấy đã đem đến cho Andy một cơ hội đổi đời. Tại sao không phải là độ tuổi khác mà là độ tuổi này? Bởi vì khi ấy Anthony đã cùng bà Tần đi sang Hoa Kỳ định cư, nên ông ta mới có thể bảo đảm được sự an toàn cho anh ta. Nhưng ông ta không vì thế mà nhận con vội, tình hình lúc bấy giờ phải gọi là "tứ bề thọ địch", sau cái chết của Phương Hạo Nhiên và sự phản trắc của Triệu Mộ Vân cùng thế lực chống đối của Phạm Đình Vân, ba sự kiện này đã giáng vào cái ghế cũng như quyền lực của ông ta một đòn chí mạng...

Douglas ngắt ngang:

- Thế lực thứ tư là bà Tần và Anthony?

- Kristian, cũng tức là An Đình Luận, em trai của An Đình Siêu. - Thẩm Ý Hiên cắn một miếng bánh xốp kem trứng giòn thơm.

Dalziel vừa ăn bánh cupcake vanilla bạc hà và kem tươi, vừa nhấp một ngụm trà.

- An Đình Luận không ra mặt nhận con là để tránh bị thiên hạ đồn thổi ông ta rửa tiền phải không? - Douglas bẻ đôi cái bánh cupcake vị kem chanh chua ngọt, rồi cho nửa cái vào miệng.

- Ông ta không cần thiết phải làm thế đâu! - Thẩm Ý Hiên lập tức phản bác. Y vừa dùng nĩa và muỗng xắn bánh tart, vừa nói tiếp. - Ai mà biết trong đầu ông ta đang nghĩ gì. Cuộc hôn nhân với người vợ đầu hiện vẫn còn là một ẩn số. Ẩn số ở đây là có đúng như những gì mà bà ta đã từng tuyên bố với giới báo chí, rằng ông ta tham phú phụ bần...

Dalziel đẩy dĩa bánh cupcake đa sắc về phía Douglas và Thẩm Ý Hiên, rồi cất giọng hỏi:

- Ý của cậu là có thể bà ta là gái bao hạng sang, may mắn "úp sọt" được một người tài hoa như ông ta, nên mới nhồi sọ con trai rằng ông ta tham phú phụ bần, hòng kiếm chác từ tình phụ tử? Nhưng không ngờ ông ta đành đoạn "từ mặt" luôn, nên bà ta bèn chuyển sang kế hoạch B, ném đứa con trai ra ngoài đường cho rảnh nợ, rồi bỏ xứ đi nơi khác kết hôn cùng một thương gia trong ngành giải trí? Đánh tiếng rằng mình là gái nhà lành bị lường gạt nên muốn đến nơi khác nhằm quên đi quá khứ "đau buồn"?

Thẩm Ý Hiên lấy một chiếc bánh cupcake hai tầng thơm bơ đặt vào trong dĩa của mình, đoạn bảo:

- Phải.

Douglas tọng nốt phần bánh còn lại, rồi uống cạn một tách trà, nhằm làm dịu vị gắt nơi cổ họng.

- Mỗi người ăn thêm một cái cho xong đi. - Thẩm Ý Hiên thấp giọng đề nghị. Rồi tự nhiên lấy một chiếc bánh cupcake Blue Velvet.

Douglas để cho Dalziel chọn trước, hắn nhấp thêm một ngụm trà nữa trong lúc chờ đợi.

Dalziel biết ý Douglas không hảo ngọt nên nhường cho hắn vị cà-rốt, còn mình thì ăn loại phô-mai dâu rừng.

oOo

Richard xem lại tập hồ sơ thuế và kê khai tài sản của nhà họ Vệ. Không phát hiện dấu hiệu bất thường nào. Nộp thuế đúng hạn, không bóc lột sức lao động của công, nhân viên, cổ phần minh bạch, giao dịch cũng vô cùng rõ ràng. Vậy án kiện sắp tới là nhằm vào điểm gì?

Chồng văn kiện nom như hai ngọn núi nhỏ, Richard ngồi đọc suốt mấy ngày nay mà vẫn không xuể.

Đầu choáng, mắt hoa, huyết áp suy giảm. Richard vội mở hộp đựng bánh, lấy ra một ổ bánh bông lan cuộn kem đào, nhai ngấu nhai nghiến.

"Cộc... Cộc... Cộc..."

- Vào đi!!

Người bước vào là thanh tra Lộ Khiết, công tác tại đây mới có mấy tháng. Cô nàng thay thế cho thanh tra Trần, ông ta năm nay đã hơn sáu mươi tư tuổi.

Già rồi thì đi xuống cho lớp trẻ lên phát triển đất nước, cứ ngồi trên đó ôm khư khư tư tưởng cũ mãi thì đất nước bao giờ mới khá lên được?

Nhưng Kristian là một ngoại lệ, không có một người dân nào muốn ông về hưu, thậm chí người bên đảng đối lập cũng vậy, bởi lẽ ông điều hành quân đội và đất nước quá tốt.

- Cơm hộp em mua đấy. - Lộ Khiết đặt hộp cơm Bento lên bàn làm việc. Hộp cơm gồm có trứng rán, khoai tây nghiền, cơm cuộn rong biển, đậu đũa xào dầu vừng, xúc xích nướng tỏi và gỏi hải sản kim chi.

Richard ngắm nghía hộp cơm chán chê, bèn chuyển sang ngắm nghía đôi bàn tay Lộ Khiết đang được bao bọc trong hai chiếc găng tay vải nhung sang trọng, khóe miệng y khẽ câu lên.

- Cảm ơn em. Cứ để đó đi, một lát nữa tôi sẽ ăn.

Lộ Khiết vâng vâng, dạ dạ. Rồi mau chóng xoay người rời đi.

- Khoan!!

Lộ Khiết giật bắn mình, bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa bất giác đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Ồ, không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi em rằng hộp cơm này mua ở đâu thôi. Màu sắc, cách trình bày và hương vị rất vừa mắt tôi.

Lộ Khiết lí nhí đáp rằng cái này là do mẹ mình làm để cảm ơn Richard đã hướng dẫn cho cô lúc mới vào.

Richard chống cằm nghe Lộ Khiết kể một cách hăng hái. Trong con ngươi của y thoáng qua một đợt cảm xúc không rõ ràng.

- Em đi làm việc đi kẻo không kịp giờ. - Richard nói đoạn, y nhấp một trà lúa mạch ướp lạnh tuyệt hảo. - Một lần nữa, cho tôi gửi lời cảm ơn gia-đình-em!

Richard nhìn cánh cửa đóng lại, tiếng "cạch" vang lên thật thanh thúy, y mới chậm rãi mở hộp cơm ra ăn.

...

- Thanh tra Trương! Hôm nay cậu về sớm thế? - Bác bảo vệ vừa kiểm tra thẻ thông hành, vừa niềm nở bắt chuyện.

Richard thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, đoạn đáp:

- Dạ, con xong việc rồi nên muốn về sớm nghỉ ngơi. Cái này... tặng cho gia đình bác.

Bên trong bao thư là phiếu tổ chức hôn lễ miễn phí từ A - Z của công ty tổ chức sự kiện LIF. Công ty này là của dòng họ bên ngoại Richard thành lập hồi cuối năm 200x, với vốn điều lệ lên đến hàng chục vạn.

- Bác cứ bảo chị ấy tổ chức hôn lễ ở đây đi. Đời người chỉ có một lần, đám cưới phải rình rang coi mới được.

Bác bảo vệ bặm môi, cố gắng kìm chế cơn xúc động. Nhưng không thể... Trên khuôn mặt già nua của bác khẽ hiện lên hai hàng nước mắt nóng rẫy.

Richard vỗ vai bác một cái, nhắc bác trả lại thẻ thông hành cho mình, rồi dận ga, rời đi.

"Một vài huyền thoại đã từng huy hoàng rồi tàn lụi. Nhưng riêng với tôi thì không, tên của tôi sẽ mãi lưu danh thiên cổ..." Bản nhạc "Centuries" của Fall Out Boys nhanh chóng lấp đầy không gian nặng nề của chiếc Audi.

Sắc mặt Richard càng lúc càng tái mét...

...

Vệ Minh đang ngồi câu cá bên đầm lầy Thủy Mặc, nơi phát hiện thi thể không đầu đầu tiên trong chuỗi thảm án*.

- Hửm?

Richard ngồi tựa lưng vào gốc cây, mặt xanh hơn cả tán lá trên đầu, mồ hôi tươm ra nhiều đến nỗi lau không kịp.

Vệ Minh gác cần, rồi bước từng bước một đến chỗ y dò xét. Tay trái thủ sẵn con dao bấm, sẵn sàng chống trả nếu người này dám gài bẫy mình.

Vệ Minh vạch mắt Richard kiểm tra xem đồng tử hiện thế nào, rồi liếc mắt xuống phần đũng quần của y. Bình thường và không có mùi khai. Vậy tức là vẫn còn sống.

- Ách giữa đàng lại mang vào cổ.

Vệ Minh cõng Richard chạy xuyên rừng, rồi ném Richard vào trong cốp xe, sau đó chở đến phòng khám của Lang Quân Tử. Cốp xe được cậu cơi nới thêm bằng cách tháo rời băng sau, rồi chỉnh sửa cho chúng lấn về trước một khoảng nhỏ, nên nằm khá thoải mái. Miễn là đừng có bị say xe thì sẽ nằm rất thoải mái!

- Ri... Richard??? - Lang Quân Tử vừa mới khóa cửa phòng khám, thì bất thình lình nhìn thấy Vệ Minh và Richard. Y hốt hoảng mở cửa, toan đỡ Richard hộ Vệ Minh.

- Suỵt. - Richard đáp xong, bèn phi ngay vào nhà vệ sinh xổ bụng.

Vệ Minh mệt muốn đứt hơi. Cậu tu nước khoáng mang theo sẵn trong xe một cách liên hồi, tới nửa chai thứ hai mới hãm lại, để phòng bụng bị óc ách, khó tiêu.

Lang Quân Tử mời Vệ Minh ở lại dùng tí bánh ngọt cho đỡ choáng đầu. Song Vệ Minh từ chối, rồi mau chóng thoát khỏi hang ổ "Con sói cười".

...

Vệ Minh sực nhớ đến bộ đồ câu, cậu hộc tốc quay trở lại bìa rừng. Ngộ nhỡ ai đó gây ra án mạng rồi dùng nó làm vật chứng gài bẫy cậu thì tiêu.

Thật mừng vì dân tình ở đây có truyền thống sợ ma nên không ai bén mảng tới khu đầm lầy vào lúc trời đã xế chiều.

Kiểm tra xem nó có phải là bộ đồ câu của mình không đến năm lần bảy lượt, Vệ Minh mới yên tâm đặt nó vào cốp xe. Đoạn đặt thêm hộp sáp thơm ở đấy để khử mùi thum thủm. Nhưng không hiệu quả mấy, nên Vệ Minh quyết định đi rửa xe luôn.

Giao chiếc xe cho cơ sở rửa xe "thanh toán", Vệ Minh cuốc bộ ra đầu đường đón Vệ Khương về nhà. Hôm nay Boo mỡ tan trễ hơn thường ngày vì phải tham gia trang trí lớp cho đợt thanh tra sắp tới. Cu cậu hiện đang đói bụng quá trời quá đất.

Vệ Minh dẫn Vệ Khương bắt xe buýt đến quán cơm gà xối mỡ làm một bụng no căng.

Cục mỡ hồn nhiên kể về chuyện trường, chuyện lớp cho Vệ Minh nghe. Chất giọng đớt đát ấy xua tan hết mọi phiền muộn trong tâm hồn cậu.

- Dĩ Mai, Dĩ Thâm học giỏi không Boo?

Vệ Khương nhai xong thức ăn trong miệng, nuốt xuống, rồi mới trả lời Vệ Minh:

- Các bạn ấy học tốt lắm. Nhưng Dĩ Thâm không được cô thương.

- Sao nó không được cô thương? - Vệ Minh ngạc nhiên hỏi. Tuy rằng An Dĩ Thâm không phải là một cậu bé hòa đồng, nhưng tính cách rất chững chạc và tự lập. Mà nếu không phải thế, thì cũng không nên đối xử thiên vị với một cậu bé mới nhỉnh hơn năm như vậy.

Vệ Khương mím miệng:

- Tại Thâm không chịu chơi với các bạn. Với lại... tánh bạn ấy kỳ lắm.

oOo

Chú thích:

1/ Việc này được đề cập bên "Cùng trúc mã bước qua từng bậc thang nhân sinh", phần Trung.