Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 93: Hồi Ba: Bình thản bước qua cuộc đời (c)



Văn phòng thanh tra Kinh tế chi nhánh Na Lạp Tư Khả chìm trong một bầu không khí tang thương vô ngần.

Trên sân thượng, các tăng ni đang tụng kinh cầu siêu cho hương hồn của cô gái trẻ Lộ Khiết. Gia đình Lộ Khiết đã đến đây đông đủ từ khi trời vừa tờ mờ sáng; đầu chít khăn xô, cơ thể khoác lên tấm áo tang trắng muốt, tay chắp trước ngực một cách thành kính, trên khuôn mặt của họ không có lấy một giọt nước mắt, bởi lẽ không còn ai đủ sức để mà khóc nữa.

Các điều tra viên phải vất vả lắm mới có thể thuyết phục ba mẹ Lộ Khiết đồng ý cho ho ̣khám nghiệm tử thi, nhưng với điều kiện chỉ được khám nghiệm tử thi hạn chế, tức là chỉ được giải phẫu vùng bụng và phần ngực, các bộ phận còn lại tuyệt đối không được đụng chạm đến. Hiện tại thi thể của cô đang nằm trong phòng giải phẫu tử thi của học viện Cảnh sát quốc gia Na Lạp Tư Khả 2. Người đứng ra thực hiện là giám định viên Bạch Lãng và hai người cộng sự trẻ tuổi: Kha Ngạn và Viên Thùy.

Lộ Khiết nằm trên bàn mổ mà sắc diện thoạt trông như cô đang say ngủ trên giường nệm phòng mình. Mọi hỉ, nộ, ái, ố đều đã chìm sâu dưới lớp bụi thời gian, lắng đọng dần theo dĩ vãng. Nhưng đoạn clip sex của cô và người chồng sắp cưới đã, đang và sẽ lan truyền mãi trên những trang mạng xã hội...

- Súng laser? Đùa tôi à? - Bạch Lãng cau mày nhìn lỗ thủng trên bầu ngực Lộ Khiết. Rồi tiếp tục xuống dao mổ tách lồng ngực của cô ra.

- Xét qua vóc dáng thì cô ấy mặc váy cưới rất đẹp. - Viên Thùy thấp giọng nhận xét. Đây không phải là lời bình luận khiếm nhã, mà là lời tiếc thương thật lòng của anh dành cho cô gái yểu mệnh này.

Kha Ngạn không đành lòng nhìn trực diện. Bởi lẽ rất hiếm khi nào anh phải tham gia giám định và giải phẫu tử thi đối với những người hãy còn rất trẻ như thế này.

Bạch Lãng dùng tay miết trên quả tim của Lộ Khiết. Ông kiểm tra từ tâm thất, động mạch vành, van tim, đến cả những đường dây mối nhợ chi chít gắn kết lá phổi, buồng gan và quả tim. Độ nửa khắc sau, ông mới kéo khẩu trang xuống nói:

- Quả tim rất khỏe mạnh. Phải nói cô gái này sinh hoạt điều độ lắm mới có thể bảo dưỡng trái tim tốt đến thế này. Tuổi thật của nó ước chừng hai mươi bốn tuổi, trong khi cô ta đã bước vào tuổi hai mươi sáu.

Viên Thùy và Kha Ngạn hý hoáy ghi chép, rồi tiến tới chụp hình làm bằng chứng.

- Nhìn thẳng đi, cậu Ngạn! - Bạch Lãng đanh giọng bảo. - Muốn giúp hương hồn cô Lộ thì bỏ qua khái niệm giới tính, cũng như tuổi tác hay xuất thân mau!

Vết đạn đục vào động mạch chủ và động mạch phổi, tạo thành một cái lỗ nhỏ xíu như đầu đinh ghim, nhưng lại xuyên qua một cách công phu đến mức khó tin.

- Mẹ kiếp thật.

- Chuyện gì vậy, thưa thầy? - Viên Thùy hoảng hốt hỏi dồn.

- Kỹ thuật của loại súng bắn tỉa này quá tiên tiến. Nó khiến cho tôi không thể tin rằng nó lại có thể xuất hiện ở thế kỷ này.

Cường độ ngưng tụ ước khoảng năm trăm miliwatt, đủ để xuyên thủng lớp kính dày cộm và tiến đến vị trí nạn nhân đang hoạt động. Chỗ bắn vừa khéo cắt đứt sự kết nối của hai khu vực cực kỳ quan trọng đối với sự dẫn truyền máu và điều hòa không khí của cơ thể; nó khiến cho nạn nhân chết không kịp ngáp, nhưng vẫn đủ thời gian nếm mùi bị thiêu đốt từ bên trong.

Bạch Lãng càng phân tích, đôi lông mày của ông càng chau lại, cơ hồ như muốn dính chặt vào nhau.

Ông thở hắt ra, rồi đưa dao mổ xuống rãnh bụng Lộ Khiết, phanh ra.

- Mỡ bụng hơi nhiều, ắt hẳn là kết quả do công việc văn phòng mang lại. Bao tử... - Bạch Lãng rạch dạ dày một đường dài độ năm phân. - Bên trong còn sót lại một số cặn thức ăn chưa tiêu hóa hết. Cậu nào lại đây giúp tôi thu thập mẫu vật chứng coi!

Kha Ngạn gắp những mẩu cặn vào túi zip, rồi kéo khóa lại.

- Lục phủ ngũ tạng đều đầy đủ. - Bạch Lãng nhăn mặt kiểm tra lần lượt từng phần nội tạng, bắt đầu từ hai lá phổi, rồi đến buồng gan, tiếp nữa là dạ dày và bộ ruột. Sau đấy là cổ tử cung và buồng trứng. Khu vực bài tiết chất thải là nơi mà ông khám nghiệm cuối cùng. - Thận có vấn đề, cái này chắc là do thói quen xấu uống ít nước và nhịn tiểu tạo thành.

Bao tay trắng tinh của Bạch Lãng bị sắc đỏ yên chi của máu vấy bẩn, nom hệt như ông ngâm tay vào thùng sơn có sắc đỏ đậm đặc nhất vậy. Cộng thêm mỡ người dính dáp trên đó, đem đến một loại xúc cảm kỳ dị đến mức không thể nào tả được bằng ngôn ngữ hay câu từ.

Khẩu trang không thể ngăn nổi mùi máu, mỡ người và màng nhầy cùng một số chất dịch còn tồn dư trong cơ thể Lộ Khiết xông đến khứu giác ba người. Dù là một chuyên viên pháp y hay giám định viên kỳ cựu thì vẫn là một con người được cấu tạo bằng xương, bằng thịt và các búi cơ cùng với một số cơ quan chức năng khác, nên buồn nôn là một điều hoàn toàn đương nhiên và hợp lý đối với các phản ứng truyền từ khứu giác lên hệ thần kinh họ.

Bạch Lãng càng đi sâu vào các cơ quan chức năng ở vùng bụng dưới, thì mùi tanh tưởi và thum thủm càng bốc lên nồng nặc; có thể ví von hỗn hợp này với mùi cá chết trộn với phân mèo.

Viên Thùy không ngừng nhợn lên nhợn xuống, yết hầu của anh di chuyển liên tục như thang máy ở khu trung tâm thương mại vào mùa khuyến mãi. Anh siết mẩu vải nơi phần đùi của chiếc quần kaki đang mặc, tự cố trấn an bản thân.

Kha Ngạn khá khẩm hơn Viên Thùy. Anh chỉ hơi cau mày một chút, rồi tiếp tục bình thản ghi chép các số liệu của tử thi vào trong cuốn sổ tay.

Tổng cộng có bốn con dao mổ được Bạch Lãng sử dụng trong lúc giải phẫu thi thể của Lộ Khiết. Tùy theo cơ quan chức năng và vị trí khung xương mà kích thước của dao mổ dao động từ nhỏ, vừa cho đến lớn. Ánh kim loại loang loáng dưới ánh đèn chụp sáng choang, toát lên một cỗ tử khí rợn người.

...

Phạm Đình Vân đang trao đổi thông tin với tổ điều tra và người nhà Lộ Khiết. Các cá nhân phát tán đoạn clip sex của cô và người chồng sắp cưới cũng đã bị triệu về đồn; nếu bị gia đình cô khởi tố, mức án thấp nhất đối với họ là mười hai năm tù, cộng thêm một khoản tiền bồi thường không dưới mười vạn đồng.

- Biết bao nhiêu vụ tự tử do bị bắt nạt trên mạng rồi nhỉ? - Mạnh Cường chán chường nhìn thân nhân Lộ Khiết và đám người phát tán clip sex đấu tố nhau mà buông lời cảm thán.

Mạnh Cường hết ca trực, bèn ghé quán bún mắm ven đường ăn trưa.

Mạnh Cường kêu thêm một ly đá me và một cái bánh cống làm món khai vị. Đoạn mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Ngoài những tin nhắn nhắc nhở nạp tiền của nhà mạng, và bạn bè, đồng nghiệp rủ đi uống cà phê ra, thì còn có tin nhắn của mẹ hắn hỏi rằng: "Chừng nào mày mới chịu lấy vợ dzậy thằng quỷ? Hết Tết mày kiếm cớ rồi trở lên đơn vị trốn biệt luôn. Má với ̀ông tía mày già rồi nghen. Không đợi được nữa đâu..."

Cháu chủ quán là người đem đồ ăn, thức uống lên cho Mạnh Cường. Cậu ta trạc khoảng mười ba tuổi, nước da bánh mật, vóc người gầy nhẳng như que củi. Trên người mặc đồng phục học sinh cấp Trung học cơ sở.

Mạnh Cường xoa đầu, cảm ơn cậu nhóc. Rồi dùng muỗng xắn một miếng bánh cống nếm thử xem mặn, nhạt thế nào. Sau đó mới chan thêm một tí nước mắm ớt.

Ăn được hơn non dĩa bánh cống, cậu nhóc mới bưng tô bún mắm ra bàn Mạnh Cường. Tô bún vừa mới chạm bàn, là cậu ta đã chạy ù vào trong nhà chơi game.

Mạnh Cường hút một ngụm đá me, rồi chén món bánh cống tiếp.

"Cạch."

Cậu nhóc đột nhiên "bay" trở ra, rồi đặt vội dĩa rau ghém xuống bàn Mạnh Cường.

Thì ra cậu ta sực nhớ ra rằng, mình chưa đem rau lên cho khách!

Mạnh Cường nhìn cậu nhóc cười xòa, không bình luận chi cả.

Trở lại chuyện của bản thân, hắn có dự định khi nào chấn thương thì sẽ xuất ngũ, về quê lo làm ăn, phụng dưỡng song thân. Còn cái chuyện kết hôn, sinh con cưới vợ...

Quân phục tôi mặc trên mình

Trách nhiệm tôi gánh trên đôi vai này

Cho nên người ngược xuôi ơi

Xin người đừng hỏi sao tôi một mình

Thân trai đâu thể một nơi

Thân trai là phải tung hoành bốn phương

- Đồng chí! Thật ngại quá! Cho tui ngồi cùng được không?

Mạnh Cường đang húp nước lèo, suýt nữa thì đã bị chất giọng của người thanh niên vô duyên kia làm cho sặc nước. Hắn che miệng, húng hắng ho vài tiếng, rồi ngước mắt lên nhìn. Bên cạnh anh ta là một cô gái hãy còn rất trẻ, nhưng cái bụng bầu đã to vượt mặt rồi.

- Chẳng giấu gì đồng chí. Con vợ của tui sắp đẻ rồi, mà gia đình dưới quê không an tâm chất lượng mấy cái nhà thương ở địa phương, nên kêu tụi tui lên đây cho chắc ăn. - Rồi đột nhiên, anh ta thấp giọng. - Tụi tui nhà quê, hổng có biết xài thẻ hay ra ngân hàng gửi tiền nên toàn mang theo tiền mặt. Mà hổm rày trộm cướp lộng hành với xả súng ghê quá...

Mạnh Cường dìu người thai phụ ngồi xuống ghế, rồi ra hiệu cho người thanh niên ngừng nói.

Thai phụ có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt tái mét, đôi môi nhợt nhạt đến nỗi dù có dùng son che đi nhưng người đối diện vẫn sớm nhận ra được. Cô gái mặc chiếc đầm bầu khá cũ in hoa văn đơn giản, chân mang đôi giày bệt rẻ tiền và lấm lem bùn đất.

Người thanh niên hồ hởi ra mặt, rồi mau mắn ngoắt chủ quán lại đặng gọi món.

- Ngoài bún mắm ra, trong quán của mình còn có món chi không chị?

Có lẽ là vì cách cư xử chân chất và thanh âm mộc mạc của anh ta, nên mặc dù quán đang đông khách, chị chủ quán vẫn vui vẻ giới thiệu ẩm thực quán mình cho người thanh niên hay.

- Dạ, vậy chị cho vợ chồng tụi em hai tô bún nước lèo và hai ly chanh muối nghen. Vợ ơi! Em muốn ăn thêm gì hông nè?

Cô gái lí nhí đáp rằng, muốn ăn thêm gỏi cuốn.

Mạnh Cường nhìn đôi vợ chồng, chợt nhớ tới một câu chuyện vui đăng trên tạp chí mà hắn đã từng đọc qua trong lúc chờ làm răng

Người vợ sinh con xong, ở cử trong bệnh viện khoảng một hai, tháng thì có kinh lại. Thế là cô nàng nhờ chồng mua hộ gói băng vệ sinh. Anh chồng vác về một bao bông băng cầm máu. Chuyện tiếp theo không cần phải kể, bởi lẽ ai cũng biết cô vợ nổi cơn tam bành như thế nào rồi!

Cô gái ngồi ăn uống rất từ tốn. Nhìn cứ như là đang tham dự một buổi tiệc quan trọng vậy. Trái ngược hẳn với dáng vẻ thô tục của người chồng nông dân thứ thiệt kia. Điều đó càng khiến cho lòng hiếu kỳ và nghi hoặc của Mạnh Cường càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ.

oOo

Trương Tử Kỳ hễ cứ nhắm mắt lại, là khuôn mặt trắng bệch của Lộ Khiết và sắc xanh của tấm nệm cứu hộ lại hiện rõ mồn một trong đầu y. Đến bác sĩ tâm thần, rồi chuyên viên tâm lý, nhưng bệnh tình của y càng ngày càng trầm trọng hơn. An Đình Luận đành phái cháu trai đến trông nom, săn sóc y hộ ông; nên là dù muốn dù không, An Đỉnh Nhân vẫn phải vác xác đến ngôi nhà hai tầng mà Trương Tử Kỳ đang cư ngụ.

Đêm nay là đêm thứ ba rồi đấy!

An Đỉnh Nhân trở về sau một ngày huấn luyện nhóm thanh niên mới nhập ngũ đầy vất vả. Cái tôi của họ quá cao, nhưng sức chịu đựng thì lại quá thấp; như thể một cái bập bênh nghiêng lệch hẳn sang một phía vậy. Phạt họ thì họ cho rằng "ma cũ ăn hiếp ma mới"; không phạt họ thì y như rằng lần sau thế nào cũng xảy ra những sự cố nguy hiểm tương tự, gây ảnh hưởng tính mạng cũng như tài sản của quân đội quốc gia.

An Đỉnh Nhân chỉ mặc độc một cái quần đùi quân đội, rồi leo lên giường ngủ, sau khi đã tắm và gội đầu gần một tiếng đồng hồ với nước lạnh.

Trương Tử Kỳ nhìn An Đỉnh Nhân ngủ ngon lành, liền len lén vươn tay, kéo khóe miệng gã lên một chút. Y đã được nhìn thấy bức ảnh chụp An Đình Siêu hồi trẻ, nhưng vẫn hết sức tò mò về chuyện khuôn mặt của gã sẽ ra sao khi cười rộ lên như cha mình.

- Đau. Cắt móng tay đi. - An Đỉnh Nhân nắm tóc Trương Tử Kỳ kéo lấy kéo để.

oOo

Vệ Úy cùng Vệ Minh, Cổ Tường Quang thống nhất bỏ phiếu trắng. Hôm ấy là ngày Mười bảy, tháng Ba, lúc mười giờ rưỡi sáng, tại điểm bầu cử trên đường Song Vy.

Cả ba về thẳng nhà luôn, thay vì ghé nhà hàng của gia đình họ ăn sáng.

Án kiện sẽ diễn ra vào ngày Mười bốn, tháng Tư; sớm hơn so với thời gian ghi trong trác tòa. Ắt hẳn cái chết của Lộ Khiết là nguyên nhân chính dẫn đến sự thay đổi này. Mọi người đồ rằng, Vệ Úy "chó cùng dứt dậu" nên đã tìm mọi cách nắm thóp Lộ Khiết, khiến cho cô phải xuống tay với Trương Tử Kỳ hòng cứu vãn danh dự của mình.

An Đình Luận và Trương Tử Kỳ đã cố ngăn không cho kết quả xét nghiệm bị tiết lộ ra ngoài. Nhưng nội gián bên trong đã đánh gãy hết thảy.

Vệ Úy và Vệ Minh bị cấm xuất cảnh trong khoảng thời gian chờ ra tòa. Đối với chuyện vừa nêu, hai người vẫn bình chân như vại, cười khẩy trước mọi luận điệu xuyên tạc của những kẻ hóng hớt nửa vời. Họ là Nhạc Phi, dù cho Tống Cao Tông có bôi nhọ danh dự hay chà đạp nhân phẩm ông ta trước đây như thế nào đi chăng nữa, ánh mắt hậu thế vẫn biết ngay ai là người trung thần, ai là kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván.

An Đình Luận theo chân Vệ Úy bước vào một nhà hàng kiêm quán bar nằm trên con phố Song Vy. Đó là một chiều thứ Năm đẹp đẽ với những tia nắng cuối ngày nhàn nhạt như cánh chuồn trong khu rừng mù sương. Trật tự xã hội đã được thiết lập lại sau ngày tổng tuyển cử một cách đầy khiên cưỡng, như thể những miếng ghép hình trong bộ puzzle vậy, người ta sắp xếp cho chúng ăn khớp nhau, chứ không màng đến việc chúng có muốn mang hình hài như thế không.

Vệ Úy chọn cho mình chỗ ngồi chính giữa bức vách tường phải; phía trên có treo một bức tranh vẽ tĩnh vật bằng chất liệu sơn dầu.

Vệ Úy gọi bồi bàn, rồi đặt cho mình một phần cocktail Puszta, và một dĩa lạc rang.

Triệu Mộ Vân đến ngay sau khi Vệ Úy vừa đặt xong đồ uống. Ông bình thản đặt mông ngồi xuống ghế đối diện Vệ Úy, rồi gọi một phần cocktail Sangria.

Hai con quỷ già nhìn nhau cười, đoạn quan sát khuôn miệng đối phương, xem xem đối phương sẽ thốt ra những lời lẽ gì.

- Thằng già kia đang theo dõi chúng ta. - Hai người bất ngờ nói một lượt. Rồi ngớ người nhìn nhau, sau đó phá lên cười một cách thật sảng khoái.

Cocktail Angelo Azzuro tuyệt ngon vẫn không thể xoa dịu được cơn nghẹn của An Đình Luận. Đã lâu lắm rồi ông mới nghe lại tiếng "Thằng già" từ miệng người khác.

- Thiếu chữ "Chó". - Hai người đồng thanh nhắc nhở nhau.

- Ngày trước tôi là vũ nam nổi tiếng ở hộp đêm, không biết ông có từng xem qua các show biểu diễn của tôi không? - Triệu Mộ Vân thay đổi sang tư thế ngồi vắt tréo chân, hai tay khoanh lại và đặt trước ngực. Đây là tư thế phòng thủ của đối phương khi sắp sửa mở miệng phát biểu về một vấn đề khó nói.

Vệ Úy hơi nhếch miệng, đáp:

- Nếu là hộp đêm "Luxury Man, please bring me here" ở Hoàn Khởi Điển Ba thì chắc chắn có, bởi vì anh em trong bang phái và tôi đều hoạt động ở đó trong một thời gian dài.

- Vậy sao... - Triệu Mộ Vân liếc nhìn bức tranh.

- Gọi tôi là Cian cho gần gũi. - Vệ Úy nói đoạn, rồi nâng ly cocktail lên nhấp một ngụm nhỏ.

- Còn tôi là Rhys. - Triệu Mộ Vân nhón một hạt lạc, se se nó trên tay vài lần như thể muốn chắc chắn rằng không còn lớp màng bọc nào nữa, sau đó thư thả cho vào trong miệng, nhai rôm rốp.

An Đình Luận đang nhìn lên sân khấu. Nơi ấy có một cô ca sĩ đang vừa đàn, vừa hát bài "Khi nàng yêu". Nhìn sơ qua chắc khoảng hai mươi ba tuổi, tóc cột đuôi ngựa và mặc váy hoa tím biển. Một cô gái không đẹp nhưng bù lại rất dễ thương và có duyên ngầm.

Triệu Mộ Vân chống cằm, nói:

- Tôi không hiểu nổi một điều... Lấy lý do vợ mình có thai, đàn ông có thể viện cớ giải quyết nhu cầu để ra ngoài kiếm đ*; vung cho con ả một xấp tiền mà nếu như người nhận là vợ họ, họ sẽ rủa xả không thương tiếc vì tội phung phí hoặc kể lể công trạng tới chết. Một con điếm chỉ giúp họ thỏa mãn có mỗi phần "con", mà được nhận nhiều hơn một người vợ thỏa mãn cho họ tất cả. Và ngược lại, một người đàn ông suốt ngày đầu tắt mặt tối lo vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình, nên chức năng sinh lý bị suy giảm, dẫn đến chuyện không thỏa mãn được người đàn bà mình yêu trên giường. Vậy là cô ả đó lại đi lăng loàn với người khác, viện cớ rằng mình không thể sống thiếu tình yêu, hay nói huỵch toẹt ra là tình dục. Tại sao người tốt không thường thành đôi với nhau, mà phải ghép cặp với một con người sống theo bản năng động vật vậy?

- "Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, nên hãy tập quen dần với điều đó."

- Bill Gates?

- Chính là lão già tỷ phú ấy.

Là do bị cảm lạnh hay do đề tài của câu chuyện đã trở nên cay đắng, mà bỗng dưng miệng của Vệ Úy nhạt thếch quá chừng. Ông ngoắt bồi bàn, rồi đặt hai phần bò Bulgogi làm thức nhắm rượu.

Triệu Mộ Vân kêu hai chai Heineken và đặt thêm vài món hải sản.

- Tại sao ông lại đặt tên cho hai đứa con trai là Thanh Minh vậy? Đừng bảo là mộng kiến Đạm Tiên* nên mới đặt thế nha.

- Lưu Dĩnh Phương sinh Vệ Thanh trong tiết Thanh Minh. - Vệ Úy ngừng lại, tu một hơi Heineken. Tâm trí ông hồi tưởng về cái thời điểm cách đây ba mươi ba năm về trước. - Hôm ấy vợ tôi "vượt cạn" một mình.

Triệu Mộ Vân hiểu ngay vế sau mà Vệ Úy không muốn nói. Trách sao được Lưu Dĩnh Phương luôn ngờ vực rằng hôn nhân của họ chỉ làm tấm bình phong che mắt thiên hạ. Bà đay nghiến cái lần "vượt cạn" một mình ấy bằng cách đặt tên cho đứa con trai kế tên Minh, hàm ý muốn ông suốt đời nhớ bà đã vì cái nhà này sinh cháu đích tôn vất vả thế nào.

Rốt cuộc dằn xé lẫn nhau non nửa cuộc đời, người bị tổn thương nhiều nhất lại chính là đứa con trai Út của họ.

Bồi bàn đem lên thố crawfish sốt Cajun và bơ tỏi cùng dĩa bào ngư nướng mỡ hành béo ngậy.

An Đình Luận bên này cũng đang dùng bữa, ông dùng món cua sốt ớt và mỳ Lasagna, thức uống là nước khoáng mát lành.

Ba người tập trung dùng bữa. Không phải vì độ hảo hạng của bữa ăn, mà là vì... họ già rồi. Mệt rồi.

Đấu đá với nhau từ lúc còn trong quân ngũ, cho đến khi tóc bạc hoa râm, da trổ đồi mồi, mắt điểm chân chim, tính đến nay chắc cũng đã gần tròn bốn mươi năm. Nửa đời người cứ thế bay biến cùng với dòng chảy thịnh suy của Tổ quốc.

Trên sân khấu, tiếng hát ngọt ngào của cô gái lại vang lên:

- Chiều nay sương gió, lữ khách dừng bên quán xưa. Mơ màng nghe tiếng chuông chiều hướng về bên quán tiêu điều. Vầng trăng hoen úa như lá vàng rơi cuối thu, lững lờ sau mấy hàng cây, u sầu đang ngắm trời mây...*

Vệ Úy và Triệu Mộ Vân chia đôi hóa đơn với nhau. Chầu nhậu này chẳng đáng là bao đối với hầu bao của Vệ Úy, nhưng ông phải làm vậy vì Triệu Mộ Vân không muốn bị mang tiếng ăn chực.

oOo

- Đi hát karaoke với tôi không? - Cánh tay phải của An Kỳ đã được trả về nguyên dạng. Chân trái của anh cũng vậy. Hết thảy đều đã hồi phục một cách khá chóng vánh.

Sắp nhỏ bị "vứt" ở nhà Vệ Úy, hiện đang chơi game cùng Uông Trác trong phòng sinh hoạt gia đình.

Chỉ còn đúng một tuần nữa, là hai cha con Vệ Úy phải đi hầu tòa. Ivan Choi đã cam kết hỗ trợ tối đa cho bọn họ; thậm chí nếu không may thất bại, y không những không lấy tiền thù lao, mà còn giúp họ đệ đơn lên tòa án tối cao giải quyết.

Đối với lòng nhiệt tình bất thường của Ivan Choi, Vệ Úy và cậu con Út chỉ điềm tĩnh cảm ơn, tuyệt nhiên không bộc lộ thêm một chút thái độ hay câu từ nào cho y nắm bắt. Song vốn đã quen với lối sống loài báo của nhà họ Vệ, nên Ivan Choi không hề tỏ ra thất vọng hay bất mãn một xíu nào cả.

Phòng karaoke mà An Kỳ dẫn Vệ Minh đến khá nhỏ. Tầng dưới và sân thượng là quán cà phê bình dân, còn tầng trên là phòng hát karaoke.

An Tần đặt phòng ở bìa ngoài, cũng tức là nằm cạnh cầu thang và giếng trời. Gã hiện đang vừa ăn khô bò, vừa nhắn tin với Liễu Nhược Doanh; y hiện thời đang đi khắp nước Mỹ truy tìm em trai Liễu Nhược Thần.

- Chào cậu! - An Tần không ngẩng mặt lên, gã làm động tác vẫy tay cho có lệ.

- Chào. - Vệ Minh ngồi ghế đôi với An Kỳ, rồi nhón tay bốc một nhúm khô bò cho vào miệng.

An Kỳ đưa cho Vệ Minh một cuốn list nhạc. Hai người chụm đầu vào nhau thảo luận. Rồi như có như không, An Kỳ hôn trộm trên má Vệ Minh.

Vệ Minh chọn bài "Teenage Dream", rồi cất giọng ngân nga:

- " Anh nghĩ em dễ thương, ngay cả khi em không trang điểm. Anh nghĩ em vui tính, ngay cả khi em nói chuyện vô duyên. Em biết anh luôn thông cảm cho em. Bởi vì anh chấp nhận con người thật đầy khiếm khuyết của em, nên em sẽ phá vỡ bức tường phòng thủ đi."

An Kỳ đặt khuỷu tay trái lên đầu gối, rồi đặt cằm trên lòng bàn tay đó. Trong miệng khe khẽ hát theo Vệ Minh. Đôi lúc, lại quay sang bẹo má cậu.

- Tôi có chút chuyện cần phải giải quyết gấp. Hai người... - An Tần bỏ dở câu nói, rồi vội vàng lao ra khỏi phòng.

"Rầm."

Nhác thấy An Tần đã đi ra ngoài nghe điện thoại, Vệ Minh liền ngồi xuống đùi phải của An Kỳ.

An Kỳ liếc nhanh ra cửa, rồi cúi xuống hôn Vệ Minh một cách ngấu nghiến, đến nỗi cậu phải véo tay anh cảnh cáo.

- Phù... Suýt chết ngợp. - Vệ Minh lấy tay quạt lấy quạt để.

- Cái hôm mà tụi mình thuê nhà trọ ấy. - An Kỳ luồn tay vào trong áo Vệ Minh, sờ soạng từ dưới lên trên, rồi vòng ra sau lưng cậu. - Tôi biết ngay là babe đang giả bộ. Vì tính cách những hôm làm thuê ở tiệm trà sữa trái ngược hẳn với lúc tụi mình ở nhà trọ.

Vệ Minh nhỏm dậy, rồi xoay người hướng vào trong, đoạn nhéo tai An Kỳ:

- Tôi không thể đóng giả một "Tiểu bạch thỏ" hay "Tiểu ngốc manh" được sao?

- Mặt mũi babe già chát hà. Nên làm vậy chỉ tổ buồn cười thôi, chứ không giúp ích gì cho việc ngụy trang đâu. - An Kỳ vỗ mông Vệ Minh một cái, rồi cọ mũi vào xương quai xanh của cậu.

- Nín. - Vệ Minh vừa dứt lời, bèn cho tay xuống đũng quần An Kỳ, toan "hành hạ" thằng nhỏ của anh.

An Kỳ bất ngờ chộp lấy micro, rồi chọn một bài của Bruno Mars kết hợp với B.O.B, sau đó khẽ hát:

- Những cô gái xinh đẹp trên thế gian này... anh hoàn toàn có thừa khả năng chinh phục họ. Nhưng việc đó chỉ tổ khiến anh phí thời gian, bởi vì không có một ai sánh bằng em cả. Không có ai hơn được em cả, bé cưng à. Họ có thể nói "Hi", và anh sẽ lịch sự chào lại; nhưng xin em đừng bận tâm đến tiểu tiết đó, bởi vì không có ai sánh được với em hết...

Ca khúc "Nothing on You" cứ thể đi sâu vào tim Vệ Minh, đi sâu mãi cho đến ngày cậu chào tạm biệt cõi đời...

oOo

Vệ Lô Địch cau mày nhìn gói bưu kiện có địa chỉ người gửi tít tận Anh quốc. Anh đắn đo hồi lâu, rồi thận trọng bóc từng lớp giấy gói ra.

Bên trong chỉ vẻn vẹn một cái mặt nạ nửa đen, nửa trắng; ngoài ra, không còn gì.

oOo

Chú thích:

1/ Một nhân vật trong "Truyện Kiều" của cụ Nguyễn Du.

2/ Ca khúc được mang tên "Dừng bước giang hồ".

Cian có nghĩa là "Cổ kính" và "Lâu dài".

Rhys có nghĩa là "Nhiệt tình" hoặc "Nồng nhiệt".