Tiên Đài Có Cây

Chương 10: Dược Tính Kỳ Diệu



Trong ngũ hành phái Cửu Hoa chủ về thủy, môn hạ đệ tử tùy thời có thể sử dụng nước băng đến xuất thần nhập hóa, nhìn đại sư huynh chế trụ tên lỗ mãng, đám đệ tử còn lại nhao nhao ôm bụng cười.

"Tô Dịch Thủy dạy ra thứ phế vật vặt vãnh này còn không cảm thấy ngại mà đi thách thức chúng ta?"

Câu nói này khiến đám đệ tử nhỏ Tây Sơn xúc động phẫn nộ không thôi, đại sư huynh Cao Thương đang muốn tiến lên lại bị tiểu sư muội Nhiễm Nhiễm ngăn cản, sư thúc đến nửa chiêu còn chưa xuất ra được thì đã bị đông cứng thành cục nước đá thì đám gà mờ mới vào cửa như họ liệu có thể mổ được gạo tốt hay sao?

Cao Thương chỉ nghĩ là sư muội sợ hãi, trừng mắt nói:

"Kẻ sỉ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, đám khốn nạn này đã giẫm đạp lên đầu chúng ta, ta há lại có thể làm rùa đen rụt đầu?"

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói:

"Không phải đại sư huynh có thể dùng ná cao su đến trình độ xuất thần nhập hóa à?"

Nói xong nàng cúi đầu móc ra viên đan dược hôm đó bị sư phụ ném xuống đất rồi dùng đầu ngón tay bóp nát vo thành mấy viên tròn tròn nho nhỏ đưa cho đại sư huynh, sau lại chỉ chỉ ná cao su bên hông hắn.

Thứ này Cao Thương hay dùng để bắn chim, hiện nhìn thấy sư muội nhỏ của mình xuất ra đan dược nàng đã luyện chế thì hắn cũng ngầm hiểu được dụng ý, dạo nọ hắn ăn phải thứ đồ tốt đẹp này đã nằm sấp trên giường ngót một ngày một đêm.

Thế là Cao Thương giơ ná cao su lên bắn ra Thanh Tâm hoàn của tiểu sư muội, Cao Thương xuất thân nhà võ, ná cao su này lại là đồ đặc chế nên uy lực mạnh mẽ vô cùng. Thuốc kia bắn ra rất chuẩn, có vài viên nho nhỏ đã nhảy vào trong miệng của đám đệ tử đang cười ha ha.

Đan dược tan ngay trong miệng làm đám đệ tử dù móc họng cũng nôn không ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà bọn chúng lại cảm thấy thứ này cũng... khá là ngon miệng. Chúng nhấm nháp mấy lần, sau lại trợn mắt nói:

"Thằng nhóc thối, ngươi vừa bắn cái gì?"

Đúng lúc này Nhiễm Nhiễm bình tĩnh cởi ra túi đồ ăn vặt từ bên hông, móc một mảnh thịt khô thơm phức ném xuống đất giống như cho chó. Vệ Phóng nhíu mày, cô nhóc nhỏ gầy này rốt cuộc định làm gì đây?

Đương khi ấy mấy sư đệ đằng sau gã bỗng trợn mắt há mồm, mấy cái lỗ mũi hỉnh lên đánh hơi, cuối cùng nhịn không được xoay người lục tìm những mảnh thịt khô vương vãi trên đất. Dáng vẻ đó chẳng khác nào đám quỷ đói không được đầu thai, chẳng còn biểu lộ ra chút dáng vẻ uy nghiêm nào của đệ tử danh môn chính phái.

Khâu Hỉ Nhi nhịn không được vỗ tay nói:

"Đám chó hoang này ở đâu ra thế, thì ra là đói bụng tìm đồ ăn nên mới ở đây sủa bậy!"

Vệ Phóng cũng sợ ngây người vội vàng quát lớn, thế nhưng những sư đệ kia lại như điên như dại tiếp tục cúi đầu nhặt ăn, cho dù miệng dính bùn đất cũng không thèm quan tâm, giống như đám lưu dân đói khát. Điều này làm cho những kẻ đến sau trong ba đại môn phái là đệ tử phái Không Sơn và Phi Vân Sơn đều vô cùng kinh ngạc.

Vệ Phóng biết mấy sư đệ này bị người ta gài bẫy, mặt mũi phái Cửu Hoa hôm nay cũng vì bọn chúng mà coi như đi tong, mà hiện gã chỉ có thể xanh mặt điểm huyệt ngủ của đám sư đệ đang tìm thức ăn đến cả người dính đầy đất cát. Hôm nay nếu không lấy lại được mặt mũi thì thân là đại đệ tử đời thứ mười của phái Cửu Hoa như gã cũng không thể vác mặt về gặp sư tôn, thế nên trong thoáng chốc gã bèn rút ra bảo kiếm, hung hăng khí thế đánh về bọn Cao Thương ở bên này.

Nhưng đến lúc ánh kiếm sắp chạm đích, một luồng sóng nhiệt khuấy động trong không trung lập tức đem khí tức của gã dội ngược trở về, kể cả gông xiềng của Vũ Thần cũng bị tan rã. Vũ Thần hét lên một tiếng túm lấy cổ áo Vệ Phóng, dùng hết sức lực ném gã ra thật xa.

Bất chợt những kẻ xông vào sơn môn nghe được một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa không trung:

"Tây sơn không tiếp khách, Tô mỗ đang bế quan, không có thời gian chiêu đãi chư vị."

Âm thanh cực kỳ rõ ràng giữa không gian càng lúc càng tới gần, cuối cùng dừng lại bên tai khiến người của ba môn phái lông tơ dựng đứng nhịn không được mà thoái lui vài bước. Bọn chúng biết giọng nói này không phát ra ở chỗ gần đây, đích xác là một kẻ sở hữu tu vi cực cao dùng thiên lý truyền âm đưa giọng mình đến.

Nghĩ đến Tô Dịch Thủy chưa qua ba mươi sáu tuổi so với những kẻ tu đạo tùy tiện nói đến cũng vài trăm tuổi có dư thì chỉ như một đứa nhóc con tóc còn để chỏm, ấy vậy mà sự tiến bộ trong việc tu đạo của hắn lại vượt xa người thường. Vài chục năm gần đây tu vi của Tô Dịch Thủy vẫn chưa hồi phục nên hắn vẫn luôn sống ẩn dật, hôm nay hắn xuất ra chiêu này chứng tỏ năng lực của hắn cùng với những đệ tử có chút mặt mũi kia đã cách nhau rất xa.

Lúc này đám đệ tử phái Cửu Hoa lại âm thầm cảm thấy may mắn vì năm đó ma nữ Mộc Thanh Ca đã cướp Tô Dịch Thủy đi, nếu như trong sư môn có tiểu bối mang thiên phú bực này thì đến khi nào mới tới lượt mình thể hiện?

Tô Dịch Thủy vẫn chưa xuất quan, hắn dùng thiên lý truyền âm phát ra tiếng hét dài đến chói tai đem những kẻ không mời mà tới đánh văng ra khỏi cửa Tây sơn.

Đại diện phái Không sơn là một cô gái xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, đáng tiếc trên má phải của nàng có một vết sẹo nghiêng vô cùng bắt mắt. Sau khi nàng ta bị đánh văng ra khỏi sơn môn thì trong chốc lát đã lấy lại tinh thần, bèn cũng dùng linh lực truyền âm đứng ở ngọn cây hướng về đỉnh núi phía Tây nói:

"Dịch Thủy, chúng ta không có ác ý, sư tôn ta mời huynh ra mặt để liên minh chống lại ma tu Ngụy Củ, chắc huynh cũng không muốn bi kịch năm đó lại xảy ra... Đệ tử phái Cửu Hoa hơi vô lễ l.ỗ mãng, ta thay họ giải thích với huynh."

Nói xong thì nhìn xoáy sâu về phía đỉnh núi Tây bị một màu xanh che phủ, trông đợi Tô Dịch Thủy hồi âm.

Đợi một hồi lâu cả đỉnh núi vẫn một mực im ắng, nữ tử đành lộ ra vẻ thẩn thờ không thể nói ra, quay người mang theo đệ tử phái Không Sơn vội vàng rời khỏi.

Vũ Thần trước đây cùng tu hành với chủ nhân nên cũng coi như là một nửa sư thúc của bọn Cao Thương Bạch Bách Sơn, đáng giận là hôm nay sư thúc lại biểu hiện không tốt, suýt chút nữa ở trước mặt hậu bối bẻ gãy mặt mũi. Sau cơn xấu hổ, y vừa rũ bỏ những giọt nước trên người vừa hắng giọng mắng mỏ đệ tử phái Cửu Hoa xảo trá dám đánh lén khiến y mắc lừa, nếu còn là một thằng đàn ông thì nhanh nhanh bước vào đây cùng y đại chiến ba trăm hiệp.

Nhiễm Nhiễm như hiểu tiếng lòng y, phụ họa:

"Sư thúc, bọn họ trẻ người non dạ không hiểu chuyện người đừng nên để trong lòng. Khi trở về con nấu chè đậu đỏ cho người dùng, đề phòng người bị cảm lạnh."

Bắc cái thang cho sư thúc leo xuống đương nhiên sẽ khiến y vui vẻ, Vũ Thần nhìn Nhiễm Nhiễm cười cười lại đắc ý mang cái người đầy nước của mình về phòng khổ luyện tu vi.

Bữa cơm tối cả Vũ Thần và Vũ Đồng đều không có mặt, bữa cơm này Tiết Nhiễm Nhiễm theo thường lệ làm món thịt viên ngọt mặn vừa miệng khiến mấy huynh tỷ khen không dứt. Giữa bữa cơm Bạch Bách Sơn tiếp tục tường thuật những giai thoại tu tiên, lại hỏi ngày hôm nay trong lúc đối đầu với ba môn phái kia có ai đã phát hiện ra điều kỳ lạ?

Mẹ của Khâu Hỉ Nhi làm bà mai trong trấn nên đối với chuyện nhân tình thế thái rất am hiểu, nàng đảo tròn mắt một cái, thần thần bí bí nói:

"Nữ tử phái Không Sơn trên mặt có vết sẹo kia gọi sư phụ chúng ta là "Dịch Thủy", sao ta lại nghe ra có gì đó sai sai?"

Nhị sư huynh lập tức dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy tán thưởng nhìn tam sư muội:

"Mọi người biết không, cô gái có vết sẹo trên mặt kia là đại trưởng lão Ôn Hồng Phiến của Không Sơn phái, Không Sơn và Cửu Hoa có quan hệ tốt, đệ tử hai phái vẫn thường tu luyện cùng nhau. Sư phụ trước đây là đệ tử Cửu Hoa, cùng với vị Ôn Hồng Phiến đó thân thiết đến mức suýt nữa kết thành tiên lữ."

Tiết Nhiễm Nhiễm rất thích nghe mấy chuyện liên quan tới sư phụ, nghe thế liền cắn một miếng bánh ngọt hỏi:

"Vậy thế nào lại không thành, chẳng lẽ nàng ta ghét bỏ sư phụ chúng ta không có mặt?"

Bạch Bách Sơn rất quen thuộc những chuyện vụn vặt xung quanh núi Tây, khinh thường nói:

"Muội nghĩ sư phụ chúng ta từ lúc sinh ra đã không có mặt mũi à? Trước kia danh tiếng Dịch Thủy tiên quân vang dội cỡ nào có ai không biết, nữ tử muốn kết thành tiên lữ với người xếp hàng từ chân núi đến đỉnh núi còn không hết kìa! Thậm chí còn có nam tử đã từng... ây dà, nói tóm lại sức hấp dẫn của sư phụ rất ghê gớm!"

Cả bàn người nghe xong ai nấy đều lấp lánh ánh mắt, Khâu Hỉ Nhi càng thêm gấp gáp hỏi dồn:

"Sau đó thì sau?"

Đầu tiên Bạch Bách Sơn ôm quyền hướng Linh Tê cung thở dài áy náy với sư tôn, sau đó đè thấp thanh âm nói:

"Sư tôn ma đầu của chúng ta há lại tha cho kẻ khác liếc mắt làm vấy bẩn đệ tử mình, nhẹ nhàng giơ tay rạch xuống khiến gương mặt Ôn Hồng Phiến để lại vết sẹo dài, đem mối duyên tiên lữ đẹp đẽ xé ra làm hai."

Tiết Nhiễm Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy phong cách làm việc của sư tôn Mộc Thanh Ca ngày trước thật quá cực đoan. Chẳng lẽ nàng không rõ đạo lý dưa hái sớm không ngọt, chia cắt tình duyên tốt đẹp của người ta, khó trách lại rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

"Nghe đủ chưa?"

Lúc bốn người chụm đầu ghé tai vào một chỗ chia sẻ tình sử của ân sư, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng, nhị sư thúc Vũ Đồng chẳng biết tự lúc nào đã trừng mắt đứng bên cạnh bọn họ. Bạch Bách Sơn nhiều chuyện lập tức đem cổ co lại thành con chim cút.

Khác với đại sư thúc cẩu thả, nhị sư thúc Vũ Đồng tính toán chi li không dễ lừa gạt, nếu như chọc giận nàng thì thoát không được cảnh khổ sai gánh nước mười lần lên xuống núi Tây.

Có điều lần này Vũ Đồng chỉ lườm họ một cái, sau đó nói với Tiết Nhiễm Nhiễm:

"Chủ nhân gọi ngươi lên đỉnh núi."

Tô Dịch Thủy đã bế quan nửa tháng không biết vì sao muốn gặp nàng, Tiết Nhiễm Nhiễm tranh thủ uống một hớp nước liền theo Vũ Đồng hướng về phía đỉnh núi mà đi.

Con đường dẫn lên đỉnh núi đều là thềm đá, ngày trước Nhiễm Nhiễm cùng lắm là đi được vài bước, nếu như dùng sức nhiều nàng sẽ không chịu được mà ngã lăn quay. Nhiễm Nhiễm bái sư ở Tây sơn ngoài một lần được sư phụ cho uống linh thủy từ rễ cây thì thời gian tiếp theo cũng chỉ làm mỗi việc tưới nước hằng ngày cho cái cây bị dời đến trồng ngoài cửa sổ, vậy mà lại cảm thấy sức khỏe mình tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ chính là thủy thổ nuôi người chăng?

Chắc là để Nhiễm Nhiễm rèn luyện gân cốt nên Vũ Đồng cũng không cưỡi gió mà đi, cả hai từng bước nối tiếp nhau lên đỉnh núi, đến mấy bậc cuối cùng Vũ Đồng dừng lại để nàng một mình bước lên.

Nhiễm Nhiễm đi đến đỉnh núi thì men theo con đường đá chui vào cửa hang, vừa tới đã ngửi thấy bên trong hang tựa hồ có một mùi thuốc nồng nặc. Nàng đưa mắt vào thăm dò thì thấy Tô Dịch Thủy đang ngồi đun nước uống trà trên ghế đá cạnh cửa hang.

Sự chú ý của Nhiễm Nhiễm dừng lại trên người một con mèo con lông trắng tròn vo nằm bên cạnh ấm trà, khẽ thốt:

"Mèo con ở đâu ra vậy ạ? Đáng yêu quá!"

Lúc Nhiễm Nhiễm nói xong mèo con nhếch miệng kêu lên một tiếng, cho dù biểu hiện ra vẻ hung dữ nhưng lọt vào tai chỉ là tiếng "meo" ngây ngô.

Tô Dịch Thủy nhìn sang con mèo vẫn đang xù lông, chỉ về phía đối diện:

"Được ít trà ngon, ngồi xuống uống một cốc đi."

Có lẽ do chỉ ở trên núi một mình nên Tô Dịch Thủy cũng không mang mặt nạ, mái tóc dài đen nhánh cũng không cột qua, giống như thác nước tùy ý trút xuống dài tới ngang hông.

Cho dù là lúc váy áo lộng lẫy hay khi phục trang giản dị ở trên người sư phụ đều nhìn rất hợp mắt, với bộ dạng này nếu đặt lên người kẻ khác hẳn sẽ cảm thấy tóc tai bù xù quần áo lôi thôi, ấy vậy mà đặt trên người sư phụ lại thoải mái như thơ như hoạ.

Tiết Nhiễm Nhiễm ban nãy còn cảm thấy nhị sư huynh nói về tình sử của sư phụ có hơi khoa trương, nhưng bây giờ nhìn người mày kiếm mắt tinh đẹp đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn thì bỗng dưng trộm nghĩ vì để tranh giành một mỹ nhân như vậy có khả năng chính mình cũng sẽ phát điên mà chém lên mặt người ta một nhát.