Tiên Đài Có Cây

Chương 12: Trở Về Cố Hương



Theo lẽ thường trong tông môn chỉ cần các đệ tử dưới gối vui vẻ hòa thuận thì người làm thầy đã đủ thấy an ủi trong lòng, có điều khi Cao Thương mang vẻ mặt tươi cười lên đến đỉnh núi mới phát hiện ra sư phụ đeo mặt nạ gỗ đen thui đã đứng giữa đường dùng ánh mắt u ám lạnh lẽo mà nhìn bọn họ. Bầu không khí hân hoan lập tức tan rã, bọn họ liền chột dạ cúi đầu ở trước sư phụ thỉnh an.

Tô Dịch Thủy giống như không có miệng, đứng chặn giữa đường hồi lâu vẫn không nói một lời khiến bọn Cao Thương và Bạch Bách Sơn liếc trộm nhau không biết chính mình đã làm gì chọc ghẹo tới hắn. Tiết Nhiễm Nhiễm đứng sau hai vị sư huynh, chỉ dám nhón mũi chân đưa mắt qua bả vai hai sư huynh để lén nhìn sư phụ.

Sư phụ tuy không mang mạng che nhưng lại đeo mặt nạ gỗ mun đen thui chỉ chừa ra bờ môi mím chặt không rõ vui giận, đợi tới lúc mấy đệ tử đang thấp thỏm hắn mới chậm rãi mở miệng hỏi:

"Nhiễm Nhiễm xuống núi thăm cha mẹ, các ngươi cũng chạy theo làm gì?"

Cao Thương ngây thơ đáp:

"Bọn con sợ sư muội mệt mỏi nên cố ý đi xuống giúp muội ấy khuân đồ."

Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu:

"Đồng môn tương trợ... rất tốt. Chỉ là ngày thường học hành chăm chỉ như vậy đáng ra các ngươi phải có chút ít bản lĩnh trên người, lý nào chỉ mỗi việc lên núi thôi đã phải vừa đi vừa nghỉ chậm chạp như vậy? Hành lý kia đổi thành hai mươi cân cát, cứ thế trên dưới lên xuống hai mươi lần."

Sư phụ nói xong thì nghe hai vị sư huynh cùng nhau rên lên một tiếng. Núi Tây không tính là cao nhưng dốc lại rất đứng, mỗi lần lên xuống đều rất tốn công, sư phụ để bọn họ cõng lên cõng xuống hai mươi lần rất có khả năng sẽ khiến họ mệt chết ngay giữa sườn núi.

Tiết Nhiễm Nhiễm đứng một bên nghe cảm thấy hai vị sư huynh bất ngờ gặp tai ương rất có khả năng là dính líu tới mình, nàng bèn nhỏ giọng xin xỏ:

"Là tại con, con nhờ hai sư huynh giúp đỡ..."

Mặc dù nói một cách công tâm thì chính là hai vị này không mời mà tới, nhưng kỳ thực là do bọn họ có lòng thành, nàng thay họ cầu xin cũng xem như hết tình hết nghĩa.

Thế nhưng Tô Dịch Thủy lại chỉ cứng nhắc nói:

"Ồ, còn có ngươi! Thời gian mỗi ngày ngươi ở trong phòng bếp còn dài hơn ở phòng luyện đan ấy chứ, ta nhớ mình nhận đệ tử chứ đâu phải nhận đầu bếp đâu nhỉ? Ngươi đi chép tất cả phương thức luyện đan ba lần, trước khi xuất phát nếu không chép hết thì mang giấy bút cùng đi, trên đường vừa đi vừa chép."

Phương thức luyện đan là một quyển sách dày, muốn chép xong một quyển phải tốn ba ngày là ít. Cả ba đồ đệ đều xám xịt mặt mày cúi đầu ngậm miệng, sau đó mạnh ai nấy đi nhận phạt.

Mặc dù ban đầu tâm trạng Tiết Nhiễm Nhiễm có hơi sa sút nhưng tỉ mỉ nghĩ lại lời sư phụ cũng không phải không có đạo lý, sư tỷ Khâu Hỉ Nhi đã bắt đầu luyện tập ở tầng cao hơn, còn nàng ngay cả cái lò luyện đan cũng không sờ tới được. Nghĩ xong từ uất ức rất nhanh đã chuyển sang cam tâm tình nguyện, việc chép phạt này vừa giúp nàng ghi nhớ phương thuốc lại vừa vặn có thể ôn tập chữ nghĩa, tâm trạng vì thế cũng khả quan hơn rất nhiều.

Vũ Đồng chuẩn bị hành lý đi ngang qua thư phòng bỗng nghe thấy thanh âm của một cô nhóc đang ngâm nga bài đồng dao núi Tuyệt, chất giọng nàng trong trẻo mềm mại, ngọt ngào như rót mật vào tai. Vũ Đồng mỉm cười ngó qua khung cửa sổ, trông thấy hình ảnh cô bé một tay chống cằm, dáng vẻ cầm bút thanh tao phóng khoáng thì bỗng có chút hốt hoảng. Nàng cảm thấy dường như mình đã gặp hình ảnh này ở đâu đó rồi, có lẽ là một đoạn ký ức xa xưa nào đó mà nàng không tày nào nhớ được.

Đến giờ cơm chiều hai vị huynh đệ nào đó chỉ còn sót chút hơi tàn lảo đảo vào nhà ăn, gian nan bò lên bàn, riêng Tiết Nhiễm Nhiễm vì viết chữ quá nhiều nên ngay cả đũa cũng cầm không nổi. Cũng may hôm nay nhị sư thúc Vũ Đồng đảm nhiệm nấu nướng, ăn ít đi mấy miếng cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nên bọn họ chỉ nhắm mắt nuốt cơm trắng đảm bảo cho cái bụng đói.

Đáng tiếc là có người tựa hồ lại không thể làm được.

Sư phụ Tô Dịch Thủy từ lúc xuất quan xuống núi hình như tu vi cũng không có gì đột phá, đã liên tiếp mấy bữa ăn cơm cùng đám đệ tử. Mỗi bữa sư phụ ăn không ít cơm, về phần món ăn cũng rất được chú trọng. Ví như thịt cá không thể để cùng một chỗ với đồ tươi sống, lại ví như thái thịt phải thái ngang không được thái dọc cùng chiều với thớ thịt.

Hôm nay Nhiễm Nhiễm không thể nấu cơm, trù nghệ khiến quỷ thần khiếp đảm Vũ Đồng liền đem một bàn rau xanh xào thành một màu nâu óng ả.

Lúc không tuyệt thực Tô tiên trưởng cũng cực kỳ kén ăn, chỉ nếm một ngụm đã buông đũa. Hắn không hề nếm thử từng món mà trực tiếp hỏi Nhiễm Nhiễm:

"Món nào của ngươi làm?"

Nhiễm Nhiễm cắn đũa rụt rè nói:

"Sư phụ không phải mắng con không chịu học hành, không cho con vào bếp hay sao?"

Tô Dịch Thủy bị đồ đệ nhỏ nhắc nhở thì hơi khựng lại, khuôn mặt bị cái mặt nạ đen thui che đi hơn phân nửa nhìn không rõ biểu tình. Sau hắn đặt đũa xuống, đứng dậy nhanh chân rời khỏi.

Vũ Đồng tâm tình chán nản, ôm đầu tự lẩm bẩm:

"Làm sao đây? Ta không biết nấu ăn, chủ nhân không tuyệt thực mà một ngày ba bữa cơm lại không nuốt nổi thì ta phải làm gì bây giờ?"

Tiết Nhiễm Nhiễm đồ rằng trước kia sư phụ Tô Dịch Thủy yêu dấu của nàng là bị tài nghệ nấu ăn quỷ khóc thần sầu của Vũ Đồng bức cho tuyệt thực. Có điều nhìn sư thúc sầu khổ Tiết Nhiễm Nhiễm cũng không đành lòng, nhỏ nhẹ khuyên nàng có lẽ sư phụ muốn cùng ma tu Ngụy Củ quyết đấu một trận sống còn, trong lòng có ưu tư nên mới không muốn ăn.

3

Vũ Thần nghe xong lại hừ lạnh một tiếng:

"Nếu trước đây chủ nhân không dùng Kết Đan dẫn hồn làm chậm trễ hai mươi năm thì mười Ngụy Củ so ra vẫn còn hơi ít."

Khâu Hỉ Nhi bèn khẩn trương hỏi:

"Ý sư thúc là sư phụ hiện giờ đánh không lại Ngụy Củ? Nếu là vậy... chúng ta chuyến này không phải đi tìm chết ư?"

Vũ Thần vỗ bàn một cái:

"Đánh không lại là như thế nào? Ngươi đây là xem thường sư phụ, đại nghịch bất đạo! Sư phụ ngươi là kỳ tài tu tiên mười sáu tuổi đã Kết Đan, người lại còn là chính đạo tu tiên hàng yêu trừ ma phổ độ cứu thế. Tà ma trước mặt há có thể tham sống sợ chết hay sao?"

Tiết Nhiễm Nhiễm ngồi một bên trợn mắt, lúc trước nàng bái sư học nghệ là vì giữ mạng, nếu biết sớm việc tu tiên có thể sẽ cùng người ta liều chết thì nàng trước đã phải suy nghĩ cho thật kỹ càng. Mẹ nói sau này nàng còn phải xuống núi lấy chồng nữa cơ đấy!

Đáng tiếc mặc dù Tô Dịch Thủy đã vứt bỏ môn quy cũ của cung Linh Tê nhưng khi bái sư đã nhấn mạnh một chỗ, cửa Tây sơn tuy dễ vào nhưng khó ra, một khi đã bái sư thì trừ khi bị trục xuất khỏi sư môn chứ tuyệt đối không thể nửa chừng bỏ đạo.

Về phần nửa đường muốn đánh trống lui quân sẽ có hậu quả gì thì sư phụ không nói, có điều trong lúc bọn họ ngồi thiền trong nhà tranh dưới tán cây, một con rắn độc đột nhiên bò tới trên đệm cỏ. Lúc ấy sư phụ chỉ tay một cái... con rắn độc trong nháy mắt xương thịt tan ra thành tro, tản đi trong gió mát...

Thế nên Tiết Nhiễm Nhiễm cảm thấy nếu như nửa đường đổi ý chạy trốn phản bội sư môn thì ước chừng sẽ đồng cảnh ngộ với con rắn đó, ngay cả cơ hội trở thành một bát canh rắn cũng không còn. Không cần biết thế nào, con đường hàng yêu trừ ma này bất luận là ai cũng không thể lùi bước.

Tô Dịch Thủy hình như cũng rõ ràng việc chính mình lấy trứng chọi đá nên không vội đi chịu chết, lề mề sắp đến cuối tháng mới bắt đầu đi, lại không biết chỗ phí khám bệnh ngàn vàn kia tiêu vào chỗ nào hết rồi mà ngay cả xe lừa cũng còn không có. Cuối cùng tựa hồ thương xót hai nữ đệ tử ốm yếu mà lúc đi ngang thôn trấn hắn rốt cục cũng mua một con ngựa để cho hai nữ đệ tử cùng mớ hành lý được nghỉ chân, về phần những kẻ khác, hết thảy đều đội một chiếc mũ rộng vành, cõng hành lý trên lưng mưa gió cùng tiến.

Đồ tùy thân của Nhiễm Nhiễm là một túi trà rễ cây do sư phụ đích thân nấu, chính là thứ trà một cốc có giá đến một hai lượng vàng dạo nàng mới đến Tây sơn, vào mỗi buổi sáng sư phụ kiệm lời đều nhắc nhở nàng uống thuốc.

Nhiễm Nhiễm xúc động trong lòng, nàng cảm thấy sư phụ ngày thường mặc dù khắc nghiệt nhưng đối với đám đệ tử lại rất quan tâm. Sau này sư phụ cùng người ta quyết đấu, nếu không may vì quá gắng sức mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kẻ làm đệ tử như nàng sẽ ở bên giường bệnh tận hiếu, nhổ cỏ trước mộ phần, lập bài vị thắp hương không rời không bỏ!

Có điều trông dáng vẻ Tô Dịch Thủy lại rất nhàn nhã, không giống đi hàng ma mà có chút giống với thầy phong thủy đang đi tìm long mạch, trên đường thi thoảng sẽ móc ra một cái la bàn rỉ sét nhìn một hai lần. Về sau lúc đi ngang qua một mảnh rừng hòe, Tô Dịch Thủy dừng chân để họ dựng lều qua đêm nghỉ tạm.

Một đêm này sau khi Tô Dịch Thủy tản bộ trong rừng đi ra liền gọi Nhiễm Nhiễm đang nướng khoai bên đống lửa tới, sau đó hắn dẫn Nhiễm Nhiễm một lần nữa tiến vào rừng hòe giữa màn đêm đã bao trùm khắp mọi nơi. Tiếng cú vọ quái dị phát ra từ trong rừng cũng không làm chùn bước chân của Tô Dịch Thủy, Nhiễm Nhiễm tuy bước theo hắn nhưng không nén được run rẩy trong lòng.

Cho dù là nghĩa sư đồ nhưng cô nam quả nữ ở chung trong rừng vào đêm hôm thế này cũng không ổn, ngay lúc Nhiễm Nhiễm định lựa lời khuyên sư phụ quay trở về thì Tô Dịch Thủy lại dừng chân quay người cởi mặt nạ xuống.

Trăng tròn treo cao, ánh trăng thanh lạnh trong vắt xuyên qua tán lá soi xuống gương mặt tuấn mỹ hiếm có của nam tử, Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm thấy đáy lòng khẽ thả lỏng, âm thầm cảm khái: "Thì ra dáng vẻ đẹp mắt vẫn có chỗ hữu dụng, tối thiểu là trong lúc làm chuyện phi pháp sẽ khiến người ta không cảm thấy ghê tởm chút nào".

5

Trong lúc nàng đang nhìn chòng chọc vào hắn nghĩ lung tung thì Tô Dịch Thủy đã móc ra một cái túi gấm:

"Ngươi đem những hạt giống này gieo vào rừng."

Nhiễm Nhiễm nhận lấy cái túi đem mấy chục hạt giống tròn dẹp đủ loại đổ vào lòng bàn tay, nàng không nhận ra đây là những thứ hạt gì. Sư phụ phân phó, nàng chỉ cần làm theo là được.

Tô Dịch Thủy hướng dẫn nàng trồng chúng xuống dưới tám gốc cây rồi ngồi xếp bằng trên một khối đá, trông dáng vẻ chắc là định hấp thụ tinh hoa của ánh trăng. Hắn không nhắm mắt mà chỉ nhìn chòng chọc vào thiếu nữ vừa gieo hạt vừa một mình lẩm nhẩm:

"Phải uống nhiều nước vào, sau đó mau lớn lên!"

Khóe môi nàng nhếch lên cười ngọt ngào, trông cử chỉ giống như đang chăm một lũ trẻ con không nơi nương tựa.

Lúc Nhiễm Nhiễm gieo xuống hạt giống cuối cùng đứng dậy mới giật mình phát hiện có người, thì ra là sư phụ ngồi đằng ấy chẳng biết tự lúc nào đã đứng ở sau lưng. Tiết Nhiễm Nhiễm không cẩn thận đâm sầm vào lồ.ng ngực rộng lớn của hắn, chóp mũi bỗng thấy hơi đau.

"Sư phụ.." – Nàng xoa chóp mũi nhỏ giọng kêu lên.

Tô Dịch Thủy cúi đầu trầm mặc nhìn khóe mắt phiếm hồng của nàng một hồi, ánh mắt chuyên chú như muốn nhìn ra thứ gì đó, cuối cùng lại không nói gì quay người rời đi.

Sáng ngày thứ hai sau khi gieo hạt giống thì cả bọn tiếp tục lên đường, bởi vì vừa đi vừa nghỉ không hề vội vã nên phải mất đến năm ngày mới đến được thôn Tuyệt Phong. Đến nơi thì lại phát hiện ra cái thôn khỉ ho cò gáy ngày nào lại trở nên náo nhiệt như thành trấn.

Ngoại trừ người của ba đại môn phái cùng đệ tử Ngụy Củ thì những môn phái tu tiên lớn nhỏ khác cũng tới không ít người.

Năm đó Mộc Thanh Ca tạo nên sóng gió hai giới tiên ma, bây giờ ma nữ sống lại ắt sẽ làm kinh động lòng người, thiên hạ đều muốn biết quả luân hồi có thể triệt để khiến người ta cải tà quy chính hay không. Nếu như sau khi nàng ta rơi xuống đất lại muốn thông đồng làm bậy với Ngụy Củ thì đúng là cô phụ cơ hội được sống lại mà trời xanh đã ban cho, khi ấy chính đạo tất sẽ hợp lực đưa nàng ta đền tội.

Có lẽ là quả chín sắp rơi xuống, tiên đài Tuyệt sơn tự động hình thành một lớp giáp bảo hộ mạnh mẽ mà không ai có thể đến gần, bọn họ cũng không biết chính xác khi nào thì nó rơi xuống, chỉ có thể ở dưới chân núi chờ đợi.

Nhưng nhà ở trong làng không nhiều, mặc dù mấy người bọn họ không thiếu tiền bạc nhưng phòng trọ cũng đáp ứng không xuể với lượng người quá đông đúc, đám người khác môn phái lại chẳng chịu ở cùng nhau, cuối cùng không ít kẻ chịu cảnh màn trời chiếu đất. Thế nhưng đồ nhi của Tô Dịch Thủy lại là thôn dân ở đây, lúc trước Xảo Liên đi gấp còn chưa cho thuê phòng nên bọn họ bèn ở lại nhà họ Tiết.

Lúc bước vào nhà, Nhiễm Nhiễm bỗng phát hiện cửa lớn vốn dĩ nên khóa chặt đã bị mở ra, hình như có ai đó đã vào bên trong nhà mình.