Tiên Đài Có Cây

Chương 15: Lập Hồn Thề



Thời khắc Mộc Thanh Ca sắp hồn phi phách tán chỉ có Tô Dịch Thủy ở cạnh, nếu như hắn lấy được chìa khóa trên người nàng thì nói ra cũng hợp tình hợp lý. Nghe lời Ngụy Củ chất vấn, Tô Dịch Thủy bình tĩnh đáp lời:

"Chính thế! Nếu như không có vật này thế gian sẽ không còn hy vọng tìm được cửa âm giới."

Ngụy Củ gắt gao nhìn tấm lệnh bài, chậm rãi nhếch môi, trong mắt xoẹt qua thứ ánh sáng tà tà:

"Họ Tô, ngươi mang cái này ra là muốn cùng ta trao đổi?"

Tô Dịch Thủy nắm chặt chìa khóa trong tay, nói:

"Hôm nay ta tới đây là muốn cùng Ngụy môn chủ lập ra hồn thề, chỉ cần môn chủ đồng ý thì vật này sẽ là của ngươi."

Lời vừa nói xong không những khiến cho Ngụy Củ kinh ngạc mà người của những môn phái khác cũng nhao nhao biến sắc, ngay cả kẻ luôn giữ thái độ bình thản như chưởng môn Khai Nguyên chân nhân phái Cửu Hoa cũng cảm thấy hơi khó thở, nói:

"Tô Dịch Thủy, ngươi điên rồi sao?"

Nếu như Ngụy Củ thật sự tìm được suối linh âm giới kết thành Nguyên Anh, khi ấy chẳng ai địch nỗi gã, chẳng phải tà ma sẽ xưng bá giới tu chân? Tam giới đại loạn thì chính đạo làm sao có thể trở mình?

Ngụy Củ cũng cảm giác được lời kia có điều gian trá, cảnh giác hỏi:

"Thề cái gì?"

Tô Dịch Thủy trầm giọng:

"Không thể con rô cũng tiếc con diếc cũng muốn, nếu Ngụy chưởng môn muốn thăm viếng âm giới thì không thể mảy may dòm ngó tới đứa trẻ trên cây luân hồi. Ngươi chỉ cần lập lời thề mang người rời khỏi núi Tuyệt, sau này không động tới tính mạng của đứa trẻ, không đem nó đi luyện công. Nếu vi phạm lời thề sẽ bị thiên kiếp giáng xuống, mãi mãi không được siêu sinh."

Người tu chân không thể tùy tiện lập ra hồn thề bởi vì khi lập lời thề sẽ đem linh hồn trở thành khế ước, lời thề cũng trở thành sự thật, Tô Dịch Thủy muốn hắn thề hiển nhiên là ép hắn lập tức từ bỏ Mộc Thanh Ca. Nếu như dùng một thứ khác đến đổi Ngụy Củ căn bản sẽ khinh thường, thế nhưng đây lại là suối linh âm giới quá mức hấp dẫn.

Mộc Thanh Ca tuy có linh lực chí âm nhưng lại không có khả năng so sánh cùng với nơi thượng cổ mật địa, gã cũng biết cây luân hồi kết ra hai quả, một quả rơi xuống chắc chắn thể chất sẽ suy nhược nhưng ít nhiều linh lực vốn có cũng đã bị phân chia. Hiện giờ đứa trẻ rơi xuống đã mất tung mất tích, kể cả tìm được chăng nữa thì sợ là hấp thụ toàn bộ linh lực của hai linh quả cũng không đủ điều kiện giúp gã phi thăng Nguyên Anh. Nếu như Tô Dịch Thủy nói được làm được, lấy chìa khóa kia là tốt nhất.

Còn Mộc Thanh Ca.. trong lòng gã biết rõ mình đối với nàng kỳ thực có bụng dạ khác. Đối với người tu chân mà nói thì trong năm tháng dài dằng dặc, thứ không đáng sợ nhất chính là chờ đợi. Hôm nay gã lập lời thề buông tha nàng, sau này tuy không thể tổn hại đến tính mạng nàng nhưng cũng không nói đến là không được làm những việc khác... Chỉ là chìa khóa kia sẽ là đồ thật sao?

Trong lúc Ngụy Củ đang trả giá việc thật giả, Tô Dịch Thủy cũng thong dong nói:

"Ta cũng có thể lập hồn thề cam đoan thứ này là đồ thật, còn nếu ngươi khăng khăng muốn đánh nhau, ta lập tức bóp nát nó thành bụi phấn."

Sắc mặt Ngụy Củ khẽ động, theo truyền thuyết thì suối linh âm giới có cánh cửa hư vô, nếu không có chìa khóa thì cho dù tìm đến cùng trời cuối đất cũng không thấy được. Gã cười tà, trầm ngâm một lát thì nhíu mày nói:

"Nếu lời ngươi nói là thật, đương nhiên bản tọa sẽ làm."

Mắt thấy vụ mua bán sắp đạt thành, người của ba đại môn phái cũng rục rịch. Chưởng môn Ôn sư thái phái Không Sơn trước nay tính tình nóng nảy, liền nghiêm nghị nói:

"Tô Dịch Thủy, ngươi đến tột cùng cũng là người chính đạo, sao bây giờ lại làm ra chuyện bảo hổ lột da*? Đừng nói nhảm với gã nữa, mau giết gã đi!"

*

Giải thích:

Bảo hổ lột da: Trong nguyên tác thì gọi là "Dữ hổ mưu bì".

Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thái bình ngự lãm".

Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: "Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao".

Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiên túc bàn với chúng rằng: "Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?". Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.

Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: "Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?". Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

*

Đừng nói tới đám danh môn kia, ngay cả Vũ Thần và Vũ Đồng cũng đều hận không thể lý giải, cảm thấy chủ nhân không có một chút khí thế rút đao lượng kiếm ngày xưa. Dậy sớm nhưng đến muộn cũng không nói, bây giờ còn cùng tà ma ngoại đạo cò kè mặc cả, thật là cạn lời.

Riêng Tiết Nhiễm Nhiễm cảm thấy ân sư có cương có nhu biến thế trận thành không đánh mà thắng thật quá tuyệt diệu. Ban nãy nàng cũng nhìn rõ sự đáng sợ của Ngụy ma đầu, một đôi móc treo thịt heo giống như muốn mổ bụng người ta, nếu như sư phụ giao đấu cùng gã thì chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi? Nghe Không sơn bà bà dùng kế khích tướng đưa sư phụ vào chỗ chết, Tiết Nhiễm Nhiễm không nhịn được cao giọng nói:

"Ba đại môn phái các ngươi hợp lực cũng đánh không lại người ta, sao không tự tìm cách mà lại bắt sư phụ ta phải cứu mạng? Nếu như có thể giết được thì các ngươi đã chẳng thoái lui. Hiện đến giờ cơm trưa mà còn chưa giải quyết xong nữa, nếu đàm phàn thành công thì chẳng phải tất cả sẽ cùng nhau vui vẻ xuống núi ăn cơm à? Sư phụ ta không phải là cái bao cát chắn đê cho các ngươi tùy tiện xách lên rồi thấy hướng nào lọt được thì chắn hướng đó!"

Sư phụ tuyệt không thể vì một phút bốc đồng mà xông lên, đệ tử Tây sơn các nàng cũng không phải mấy thứ cỏ dại không có đầu óc mà việc gì cũng muốn ôm vào người.

Nhiễm Nhiễm mặc dù tự cho rằng mình thét rất lớn nhưng cổ họng nàng vốn nhỏ, lúc nói chuyện lại mang theo giọng nói thiếu nữ ngây thơ trong veo nên đem lời nói trào phúng trở nên mềm mại đáng thương hơn rất nhiều. Gò má Ôn sư thái đỏ lên, đầu óc trống rỗng.

Kỳ thực những lời Tiết Nhiễm Nhiễm nói cũng là tâm bệnh trong lòng mọi người, ba đại môn phái đều sai người đi tìm Tô Dịch Thủy là vì muốn Tô Dịch Thủy có thể đi tiên phong, trừ đi một chút nhuệ khí của Ngụy Củ. Đợi đến khi đã đánh được hơn phân nửa, lúc khí thế của ma đạo đã suy kiệt thì cả ba môn phái nhất tề xông lên đánh lui ma tu, lần nữa tạo nên giai thoại hàng yêu trừ ma truyền đời.

Đáng tiếc từ sau khi Tô Dịch Thủy bị phong ấn dung mạo đã trở nêu xấu hổ không muốn gặp ai, ở Tây sơn quá lâu đến tính tình cũng thay đổi, vậy mà lại dứt khoát từ chối. Về sau thấy hắn đưa đệ tử đến thôn Tuyệt Phong trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm không ít, cảm thấy hắn mặc dù tính tình thay đổi hơi cổ quái nhưng vẫn không mất đi tinh thần chính đạo, đến cuối cùng vẫn không khoanh tay đứng nhìn. Không nghĩ tới thời khắc quyết chiến tranh giành linh quả thì hắn mới chậm chạp đi tới, lại còn dùng chiêu nếu có thể động khẩu thì tuyệt không động thủ.

Hiện giờ chút chủ ý bắt đồ đần chắn đê của các đại môn phái lại bị một con nhóc vạch trần, thực khiến người ta xuống đài không được.

Chưởng môn phái Phi Vân cùng Cửu Hoa cũng rất bất mãn nhìn mây tía trên đỉnh núi vẫn lưu động không ngừng, nếu như Ngụy Củ không đi mà Tô Dịch Thủy cũng không chịu động thủ, tình huống xấu nhất sẽ là đệ tử ba đại môn phái bị giết sạch, Mộc Thanh Ca bị bắt đi. Về phần lời đồn nơi âm giới cũng chưa ai rõ ràng tường tận, không phải năm đó Mộc Thanh Ca từng thăm viếng nơi đó nhưng vẫn bị bọn họ tru diệt hay sao?

Có thể thấy được trước mắt trọng yếu nhất vẫn là trừ khử ma tu Ngụy Củ rồi tính tiếp, dù sao bên trong các môn phái vẫn còn có người sắp đạt đến Nguyên Anh, vật có thể giúp phi thăng độ kiếp càng không nên để mất. Nghĩ thế, Khai Nguyên chân nhân bèn mở miệng giải vây:

"Đồ vật ở trong tay Tô Dịch Thủy, nếu như hắn đã nguyện cho thì hậu quả hắn tự gánh chịu, Ôn sư thái đừng tức giận quá làm gì!"

Ôn sư thái hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn con nhóc vừa nói mấy lời trào phúng trước tiên, sau đó chỉ có thể lại hừ lạnh nhìn Ngụy Củ và Tô Dịch Thủy đang nhảy lên không cắt máu lập lời thề.

Sau khi lập xong, Tô Dịch Thủy ném lệnh bài trong tay cho Ngụy Củ. Gã cũng không chần chừ, sau khi thâm ý nhìn Tô Dịch Thủy thì phất tay cho thủ hạ phi thân xuống núi, để lại giọng cười quái dị rời đi. Trong lúc nhất thời trên Tuyệt sơn ngoại trừ những nhân sĩ chính đạo thì chỉ còn lại những cổ thi thể đẫm máu.

Đợi Ngụy Củ đi rồi, Khai Nguyên chân nhân nhìn gương mặt tái xanh của những chưởng môn khác, mở đầu nói:

"Dịch Thủy, ngươi tốt xấu gì cũng từng là đệ tử phái Cửu Hoa, mặc dù nửa đường bị ma nữ dẫn vào hướng đi sai lầm nhưng bản tính vẫn lương thiện, vì sao hôm nay lại làm ra chuyện thả hổ về rừng như thế?"

Ông ta vừa an ủi sư thái xong lại là kẻ đầu tiên khơi mào khói lửa, rõ ràng muốn dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích Tô Dịch Thủy mới vừa làm chuyện bảo hổ lột da.

Đối mặt với kẻ mình từng gọi là sư phụ Tô Dịch Thủy vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Đánh không lại, sao phải đi chịu chết?"

Lời vừa nói ra lại làm đám người ngạc nhiên lần nữa.

Tô Dịch Thủy ngày trước đem Kết Đan tế cây sau đó ác đấu một trận với các trưởng lão của ba đại môn phái rồi bị thương không nhẹ, thời gian sau này hắn cũng không lộ mặt mà chỉ sai Vũ Thần cùng với Vũ Đồng đem số tiền lớn đi mua sâm đỏ vạn năm để luyện đan, điều ấy chứng tỏ nguyên thần hắn đã không còn như xưa nữa. Thế nhưng cho dù thật sự đánh không lại cũng không nên nói ra một cách trầ.n trụi như thế.

Lời nói yếu thế này làm cho bọn Cao Thương phía sau che mặt thấp giọng rên lên. Nói như vậy không khỏi làm cho các môn phái trách móc hắn ta không muốn bỏ ra sức lực, không thể liều mạng vì giữ vững lập trường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy vị chưởng môn đều vì tiếc mạng mà kịp thời lui bước, vậy nên vì sao bọn họ có thể nặng nề trách móc người khác không thể tự đi chịu chết đây?

Bất kể ra sao, con đường lên núi cuối cùng cũng trở nên thanh tịnh. Mấy vị chưởng môn ai nấy đều muốn lấy được đứa trẻ kia nên Ôn sư thái chỉ trừng mắt nhìn Tô Dịch Thủy một chút liền dẫn đám đệ tử Ôn Hồng Phiến dẫn đầu dời bước lên núi, những môn phái khác càng không rảnh cùng Tô Dịch Thủy tranh luận, nhao nhao cưỡi gió vọt lên hướng đỉnh núi bay đi để lại đầy trời mưa giày bay.

Chờ bọn họ đi hết, Vũ Đồng một mực im lặng đột nhiên run giọng hỏi:

"Chủ nhân, nhiều năm như vậy người vẫn chưa từng nói qua với ta và ca ca, chẳng lẽ thương tổn của người vẫn còn chưa khỏi hẳn?"

Trong suốt hai mươi năm Vũ Thần và Vũ Đồng tiếp xúc với Tô Dịch Thủy cũng không nhiều, hầu hết thời gian hắn đều ở sơn động Tây sơn bế quan. Mặc dù Vũ Đồng theo sai khiến của hắn đi mua không ít dược liệu nhưng cũng không rõ ràng minh bạch chủ nhân dùng để làm gì, nàng chỉ biết tiền phí khám bệnh bị tiêu xài rất nhanh nên ngày ngày luôn nghĩ cách để tiết kiệm.

Hôm nay chủ nhân đứng trước nơi đông người công khai nói mình đánh không lại Ngụy Củ... chủ nhân là người kiêu ngạo đến bực nào, nếu như không phải thân thể đã đến cực hạn thì sao có thể sảng khoái đem lời thừa nhận nói ra?

Thông suốt rồi nàng liền thấy khổ sở, đến Vũ Thần cũng bừng tỉnh đại ngộ. Nghĩ đến ban nãy chính mình còn cảm thấy chủ nhân mềm yếu sợ đánh nhau, lòng tự trách bỗng dâng lên khiến y quỳ bịch xuống đất:

"Chủ nhân, bọn ta không chăm sóc tốt cho người!"

Nhìn trận thế này bốn đồ đệ cũng quỳ xuống, trong lòng trăm vị rối bời.

Bạch Bách Sơn rầu rĩ lúc trước không nghiêm túc tập luyện, chiến trường hôm nay mới khiến hắn được mở rộng tầm mắt, hiểu rõ câu núi này cao vẫn có núi khác cao hơn, người này giỏi vẫn còn người khác giỏi hơn. Trước kia hắn cảm thấy danh tiếng Tây sơn vang dội, nay so sánh sư phụ mình với các vị tu chân trước mặt thì bỗng thấy chẳng là cái gì..

Nhiễm Nhiễm trong lòng buồn thay cho sư phụ, những ngày này nàng nghe rất nhiều chuyện trước đây của người, nào là tiên tài ngút trời, nào là tuổi nhỏ đắc chí. Nếu sư phụ chỉ vì bị thương mà sa sút tinh thần thì thật khiến người ta trong lòng thổn thức lắm thay.

Nhìn xuống đám môn sinh đang túm tụm một chỗ, Tô Dịch Thủy chỉ đơn giản nói:

"Lên núi đi!"

Một đường cưỡi gió đến nơi thấy linh quả to lớn đã rơi xuống dưới cây luân hồi, những đệ tử tu chân nhanh chân đến trước cũng không dám đến gần nhìn xem linh quả. Ngay lúc Tô Dịch Thủy lên núi, linh quả đột nhiên b.ắn ra kim quang đem vỏ bọc chậm rãi nứt ra.

Ánh sáng làm người ta không thể mở mắt, lúc này áo choàng trắng của một nữ đệ tử phái Không Sơn bỗng rơi ra, lúc lấy lại tinh thần thì nó đã quấn quanh trên người thiếu nữ mới vừa lột xác.

Từ trong vỏ trứng chui ra trên người không mảnh quần áo, thế nhưng chỉ trong một nháy mắt bước ra khỏi vỏ bọc đã có thể cởi bỏ áo choàng của kẻ khác khoác lên người mình. Động thái này vừa làm người ta sợ hãi lẫn hưng phấn, không hổ là thể chất chí âm, cho dù hồn phi phách tán sống lại vẫn không tiêu tan đi linh lực, nếu như có thể sở hữu thì quả là lợi ích không thể lường.