Tiên Đài Có Cây

Chương 44: Thông Qua Thí Luyện



Nhị sư thúc nhìn kẻ kia nằm xụi lơ trên đất, thở dài một hơi nói:

"Gân cốt gã đã vỡ nát, cả người bị phế đi.."

Bốn đồ đệ tám mắt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới cửa ải đầu tiên lại hiểm ác như vậy, tảng đá kia còn không thể chạm vào, quá đáng sợ. Người đến trước cửa đá ngày một nhiều, Nhiễm Nhiễm chợt phát hiện ra nam tử nọ bị như thế xem ra vẫn còn tốt chán. Những kẻ tiếp theo phần lớn chỉ làm cửa đá hơi hơi rung chuyển, bọn họ không dám làm chuyện trái quy tắc như chạm vào tảng đá nên chỉ có thể mất hứng đi về.

Rốt cuộc đến phiên phái Cửu Hoa, người ra sân đầu tiên cũng không phải đệ tử đứng đầu Vệ Phóng mà là một tên mập mạp nhìn qua rất dương dương tự đắc, nghe đồn ngoài Vệ Phóng ra thì tên đệ tử họ Quách này tiển triển nhanh nhất mấy năm qua trong số đệ tử. Hàng tiểu bối phái Cửu Hoa trừ Vệ Phóng thì cũng chỉ có họ Quách này có hi vọng vào Tẩy Tủy Trì.

Sau khi ngồi xuống xếp bằng hắn bắt đầu điều tức vận khí, rất nhanh đỉnh đầu bốc khói, cửa đá thí luyện vẫn một mực bất động đột nhiên kịch liệt rung lắc rồi bay lên. Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người tên mập đắc ý đứng dậy muốn bước qua cửa đá kia, nhưng lúc này có lẽ do đứng dậy không điều tức linh lực tốt khiến đá lớn đang được nâng lên bỗng nhiên ầm ầm ngã xuống nện xuống đỉnh đầu nam tử...

Khâu Hỉ Nhi và Nhiễm Nhiễm xếp hàng, sau khi chào hỏi trước sau giữ chỗ thì chạy đến một vỉa hè dưới tán cây ăn cơm trưa tự mang theo. Ai ngờ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã thấy một cục diện máu thịt văng tung tóe, dọa đến Khâu Hỉ Nhi kêu một tiếng chui vào trong lòng Cao Thương. Nhị sư huynh đang luyện tập dùng đầu ngón chân kẹp đũa ăn cơm thì cũng bị dọa đến dùng sức quá mạnh cắn phải ngón chân của mình.

Nhiễm Nhiễm im lặng nuốt xuống cá viên trong miệng, sau đó cố gắng quên đi càng sớm càng tốt một màn đẫm máu kia. Lần này đệ tử mới của ba đại môn phái tự giác ngậm miệng, ai cũng không dám tiếp tục phát ra thanh âm chế giễu. Vệ Phóng giống như sớm lường được có việc như vậy xảy ra nên lạnh lùng nói với sư đệ còn lại:

"Tẩy Tủy Trì thượng cổ là phúc khí trời ban, tuy nhiên những kẻ phúc mỏng hoặc không đủ ý chí sẽ không thể vượt qua ải này. Quách sư đệ coi như tận lực nhưng tu vi không đủ, sắp thành lại bại.."

Phái Cửu Hoa vốn còn ba đệ tử năng lực cũng không kém cạnh sư huynh họ Quách muốn qua cửa, chỉ là nhìn trước mắt sư huynh máu thịt đã be bét thì cũng rén không dám lại đi nhấc cửa đá lên, nếu như làm không tốt thì kẻ kế tiếp bị nện xuống chính là mấy người bọn hắn. Cuối cùng cũng chỉ có hai đệ tử miễn cưỡng nâng đá thí luyện lên được một nửa nhưng bởi vì trước đó bị kinh sợ không ít nên không dám qua cửa, rốt cuộc khí lực suy kiệt thất bại trở về.

Khâu Hỉ Nhi nghĩ mà sợ, liên tục lôi kéo tay Nhiễm Nhiễm nhỏ tiếng nói:

"Má ơi, chỗ này so với thí luyện của sư phụ còn nguy hiểm đến tính mạng hơn, mấy đệ tử xuất sắc phái Cửu Hoa còn không qua được thì nói gì chúng ta. Thôi thôi, vẫn nên về sớm một chút để khỏi ở chỗ này phơi nắng."

Nhiễm Nhiễm lắc đầu nhíu mày nhìn Vệ Phóng trước mặt đang rưng rưng nước mắt. Nàng suy nghĩ một chút, nói:

"Nghe nói Vệ Phóng đã tới hai lần, hắn hẳn là đã sớm đoán được có chuyện như vậy, nếu như chịu chỉ điểm cho sư đệ rằng chỗ khớp nối này chính là điểm chí mạng thì vị Quách đạo hữu kia tất không chết. Tỷ cũng thấy trình tự qua ải là do Vệ Phóng sắp xếp, hắn nhường Quách sư đệ khả năng ngang hắn qua trước mà không một lời nhắc nhở, theo muội thấy khối đá thí luyện này lại có thể thí luyện ra sự hiểm ác của lòng người."

Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi vốn không nghĩ tới hướng này, nghe Nhiễm Nhiễm phân tích ra mới giật mình thon thót. Hội Tẩy Tủy chỉ chọn ra duy nhất một người, cho dù là đồng môn cũng tự nhiên thành kẻ địch, lần trước Vệ Phóng không qua được nên lần này quyết tâm càng tăng cao. Nếu là như thế hắn càng không nguyện ý để nhân tài mới nổi có thể qua cửa, quả nhiên đệ tử phái Cửu Hoa qua cửa chỉ có duy nhất Vệ Phóng.

Tình hình phái Không Sơn lại không thảm liệt như Cửu Hoa. Bởi Ôn sư thái không vượt qua được thiên kiếp mới vừa tọa hóa, chưởng môn mới chưa chính thức xác định nên đại diện ra mặt chính là nghĩa nữ Ôn Hồng Phiến của bà. Ôn Hồng Phiến trước kia cũng từng tới núi Thiên Mạch, thế nhưng năm đó lại không thể vượt qua Tô Dịch Thủy để vào Tẩy Tủy Trì.

Quy củ ở núi Thiên Mạch mỗi người chỉ được tới một lần trong đời, nếu đã qua cửa thí luyện một lần thì sẽ không thể qua thêm lần nữa. Ôn Hồng Phiến năm đó đã qua cửa thứ nhất này nên dốc lòng truyền đạt lại những điểm chú ý cho đệ tử trong môn, cuối cùng có kinh sợ nhưng không nguy hiểm có thể đi qua ba người. Trong ba người này có một cặp chị em song sinh, một là Ôn Băng Thanh, một là Ôn Ngọc Khiết, nghe nói chính là lúc sư thái đi thăm thú nhân gian tìm thấy thần đồng tu tiên, tuổi còn nhỏ đã là Trúc Cơ cấp năm, đợi một thời gian là có thể trông cậy.

Còn lại là một thiếu niên rất cao, không biết phơi nắng ở đâu mà mặt mày đen đúa nhìn không ra mắt mũi gì. Hắn hình như là kẻ mới nhập môn nên đệ tử phái Không Sơn không ai biết hắn, nghe nói là thân thích của Ôn Hồng Phiến nên được đi cửa sau, trực tiếp có thể tới tham gia hội Tẩy Tủy.

Một ngày trôi qua như thế mấy trăm đội ngũ rốt cuộc qua hơn mười người. Mấy đứa hèn nhát phái Tây Sơn không tranh không đoạt, ở dưới bóng cây vui chơi giải trí từ đầu đến cuối. Theo ý Khâu Hỉ Nhi thì cái thứ ao tắm này không ngâm cũng không chết, liệu còn có thể thoải mái hơn suối nước nóng của Tăng sư thúc sao?

Đúng lúc này một đoàn xe thật dài đột nhiên từ giữa sườn núi lăn bánh đi ra, Mộc Thanh Ca luôn một mực trốn trong hoàng cung không dám gặp ai giờ cũng nhanh chân bon chen tới. Mặc dù nàng ta đã sống qua hai kiếp nhưng đối với cơ thể mới sống lại này mà nói thì cũng chưa từng vào Thiên Mạch Sơn, tính ra cũng đủ tư cách tham gia. Lúc nàng xuống xe thì một đám người muốn giải tán đột nhiên ngừng lại, thấy nàng ta cũng tranh thủ vào núi báo danh thì lập tức có người không cam lòng nói:

"Mộc Thanh Ca, ngươi đã từng vào ao Tẩy Tủy sao lại không biết xấu hổ cùng với đám tiểu bối tranh đoạt cơ duyên?"

Mộc Thanh Ca nghe lời này thậm chí không muốn trả lời mà chỉ cất bước đến chỗ đá thí luyện, nàng ta chẳng cần ngồi xuống, chỉ vung tay một cái thì cửa đá lớn giống như lông vũ nhẹ nhàng nâng lên. Đợi nàng ta đi qua thì tảng đá cũng ầm vang rơi xuống, toàn bộ thời gian chỉ trong một cái nháy mắt của mọi người. Sự chênh lệch thực lực to lớn này khiến mấy tiểu bối tuổi trẻ đắc ý vừa qua được cửa thí luyện chỉ biết câm nín.

Lúc này nàng ta mới cười bảo:

"Ta sống lại một lần nên thân thể này chưa từng ngâm qua ao Tẩy Tủy, có tư cách hay không thì chỉ có đá thí luyện quyết định. Nếu như không phục cũng không cần nóng vội, ải sau chúng ta từ từ tính toán."

Đúng lúc này nàng quay đầu nhìn về đám đệ tử Tây sơn đang vui chơi giải trí dưới tàng cây, ánh mắt đảo một vòng thì dừng tại trên người Tiết Nhiễm Nhiễm đang cắn một quả táo. Việc này duyên cớ rất sâu, phức tạp cực kỳ, nếu như không phải nghe thuộc hạ báo lại thì Mộc Thanh Ca dù chết cũng không nghĩ đến đồ đệ Tô Dịch Thủy mà nàng trước đây gặp qua lại là quả linh rơi xuống sớm...

Tô Dịch Thủy đã sớm nhận ra còn đem nàng ta nuôi dưỡng ở bên người, nhưng thiếu nữ này không hề có nửa điểm phong thái của kiếp trước, dù linh căn hay những thứ khác đều không phát triển, cực kỳ giống Mộc Nhiễm Vũ luôn bị người khác phớt lờ.. Nghĩ đến điều này Mộc Nhiễm Vũ khẽ nhếch môi, lúc nàng và chị đồng quy vu tận đã lợi dụng Di Hồn đại pháp đổi lại mệnh cách của cả hai người.

Kiếp trước chị nàng sinh ra giờ tốt nên cuộc đời tu chân đều thuận buồm xuôi gió, còn nàng sinh non nên tư chất bình thường, không có chút ưu điểm hơn ai. Giờ đây hai người họ đã đổi mệnh thật triệt để, nàng thật muốn xem một kẻ tầm thường như vậy ở bên cạnh Tô Dịch Thủy thì sẽ có thành tích gì? Nghĩ thế nàng bèn đứng bên cửa đá cười thâm ý với Nhiễm Nhiễm:

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta lại gặp mặt rồi, Tây sơn các ngươi vẫn chưa qua đá thí luyện sao?"

Bởi vì nàng ta phái người đến quấy rầy cha mẹ mình nên hảo cảm đối với Mộc tiên trưởng hạ xuống không ít, lúc này Mộc tiên trưởng nói chuyện Nhiễm Nhiễm cũng không muốn đáp lời nàng ta.

Có điều sắc trời không còn sớm, bọn họ cũng không thể kéo dài thêm, nếu ngay cả cửa thứ nhất còn không qua được thì mặt mũi Linh Tê cung thật là mất hết. Nghĩ xong xuôi Nhiễm Nhiễm mới nói với mấy huynh tỷ:

"Chúng ta cũng đi thử một chút."

Bạch Bách Sơn dáng vẻ cô đơn mang vớ giày vào, nói:

"Các huynh muội đi đi, trong bụng ta bây giờ không có chút chân khí, không thể khiến Tây sơn mất mặt."

Ba người còn lại đến trước đá thí luyện. Cao Thương có tu vi tương đối cao trong đám bọn họ, sau khi ngồi xếp bằng điều tức thì hắn bắt đầu vận khí khiêng đá, đáng tiếc tảng đá kia cũng chỉ rung nhẹ. Đến lượt Khâu Hỉ Nhi còn thảm hơn, tảng đá kia còn không nhúc nhích một tí nào.

Mộc Thanh Ca vốn không thèm để ý đến biểu hiện của hai người kia, nàng muốn nhìn chỉ có Tiết Nhiễm Nhiễm. Mặc dù nàng luôn cảm thấy Nhiễm Nhiễm sẽ không tạo nên uy hiếp nhưng Mộc Nhiễm Vũ vẫn có chút không yên lòng, năm đó Tiết Nhiễm Nhiễm được vợ chồng thợ mộc trong thôn Tuyệt Phong nuôi dưỡng, lúc rời khỏi cây luân hồi có thể sống sót bằng cách nào? Cây luân hồi hiện giờ đã bị phá hủy đến mất hình mất dạng, vì sao Tiết Nhiễm Nhiễm càng sống càng tốt hơn, hiện giờ không có chút dáng vẻ của việc sinh không đủ ngày đủ tháng.

Nghĩ đến việc bởi vì nàng truy ra được thân thế của Tiết Nhiễm Nhiễm mà Tô Dịch Thủy lại dùng đan dược giải độc trừng trị nàng, khiến nàng trọn một tháng qua ngày ngày sống không bằng chết, trong lòng nàng bỗng sinh ra loại oán hận không thể hóa giải. Hiện giờ rõ ràng thân thể như thiên tiên này là nàng, linh lực trời sinh cũng là nàng, vì sao Tô Dịch Thủy vẫn không nhìn thẳng nàng mà lại đem một phế vật trống không như thế này đến bên người nuôi dưỡng? Mộc Nhiễm Vũ hít sâu một hơi, mỉm cười cao giọng nói với Nhiễm Nhiễm:

"Tiết cô nương, đến lượt ngươi rồi."

Nhiễm Nhiễm đứng đờ ra trước đá thí luyện, cho đến khi Mộc Thanh Ca gọi nàng mới hồi phục tinh thần, thế là nàng cũng đi qua ngồi xuống vận khí. Không ngoài dự liệu cửa đá cũng không nhúc nhích giống Khâu Hỉ Nhi, nụ cười trên mặt Mộc Nhiễm Vũ cũng càng lúc càng sâu, tâm trạng đang treo trên cao cũng chậm rãi thả lỏng. Chị, chỉ cần ngươi không gây trở ngại, tầm thường vô tri như thế sống thêm mấy chục năm cũng không uổng công...

Những người khác thấy phái Tây sơn vô dụng cũng không ngoài ý muốn, đang chuẩn bị cất bước rời đi thì nghe Nhiễm Nhiễm quay người hỏi sư thúc:

"Quy củ của đá thí luyện có nói mỗi lần chỉ được qua một người không ạ?"

Vũ Đồng bị hỏi làm cho sửng sốt, thật ra tình hình này trước giờ đều chưa từng xuất hiện. Dù sao dụ hoặc của ao Tẩy Tủy cũng không thua gì suối linh, có rất nhiều tiểu bối tu chân đều mơ ước thiết tha cơ hội đó. Việc này tương tự như việc mỗi người tự mình đi qua cầu độc mộc để hiển lộ thực lực cá nhân, sao có thể đi thành đoàn qua cầu?

Chuyện mất mặt như thế các môn phái khác không nghĩ ra, càng không thể làm được. Vũ Đồng đứng đắn nói:

"Ta cũng không biết, nhưng hình như cũng không có quy định như vậy."

Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn Cao Thương cùng Khâu Hỉ Nhi nói:

"Mọi người còn nhớ bản chất trận pháp Hàng Ma của chúng ta không?"

Nghe Nhiễm Nhiễm hỏi, ba người nhìn nhau cùng nói:

"Người trong trận hợp lại làm một, cùng tiếng cùng lui, cùng sống cùng chết!"

Nhiễm Nhiễm vỗ tay một cái:

"Đúng, Hàng Ma trận có thể đem công lực của chúng ta hợp lại làm một thì sao chúng ta lại không bày trận một lần, để xem có thể cùng nhau nâng đá thí luyện lên không?"

Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi vỗ tay một cái:

"Đúng vậy! Nhiễm Nhiễm thật thông minh, sao chúng ta lại không nghĩ đến?"

Mặc dù Nhiễm Nhiễm nhỏ tuổi nhất nhưng xảy ra chuyện ở sông Vọng Hương và núi Trà Minh thì uy tín của nàng ở trước mặt các vị huynh tỷ thì khỏi phải bàn cãi, thế nên Nhiễm Nhiễm chỉ cần nói lên suy nghĩ thì bọn họ liền muốn làm theo. Thế là giữa những nụ cười ngượng ngùng lẫn chế nhạo của đám đồng đạo thì lần đầu tiên trong lịch sử trước mặt đá thí luyện chen chúc ba người.

Ba người bày trận ngưng thần, nghe Nhiễm Nhiễm đọc khẩu lệnh thì bắt đầu vận khí nâng lên tảng đá. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ba con gà mờ tập hợp chân lực vào một chỗ cũng không thể xem thường. Trận pháp khiến tác dụng của công lực tăng lên, một người không nâng nổi nhưng khi ba người cùng lúc vận khí quả nhiên đem tảng đá kia nâng cao lên một khoảng. Nhiễm Nhiễm duỗi tay dùng ngón tay kéo ra công lực, đồng thời ngưng thần nói với hai đồng môn:

"Giữ yên khí tức ở đó, dùng cách di chuyển như hoa sen để vào cửa!"

Nghe vậy ba người bèn giống như bông sen xoay tròn lần lượt qua cửa. Nhiễm Nhiễm vào sau cùng, đợi đá thí luyện ầm ầm rơi xuống thì ba đệ tử đều đã cùng nhau đi qua. Cùng với âm thanh vang động ba người vỗ tay thét lên, hưng phấn đến nhảy dựng.

Ban đầu nghe Nhiễm Nhiễm đề nghị như thế thì những người vây xem đều cười nhạo, sau một màn đó cũng chẳng còn ai cười nổi mà chỉ biết nghẹn họng trân trối. Mộc Nhiễm Vũ cũng nhìn chằm chằm thiếu nữ hoạt bát tươi cười trong lòng bèn nhói lên, cả buổi không thở nỗi.

Vệ Phóng là kẻ đầu tiên bừng tỉnh, kêu lớn:

"Không tính! Ba người các ngươi rõ ràng là ăn gian!"

Hắn mở đầu hô lớn khiến những người khác cũng nhao nhao hét to, nói rằng ba người này không có tư cách đi tiếp. Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, nghi ngờ nói:

"Các ngươi là giám khảo à? Trên đá thí luyện ghi rõ người nhấc được đá lên là có thể qua, đâu nói mỗi lần chỉ được một người? Chúng ta đều đứng đây, tức là qua cửa!"

Khâu Hỉ Nhi cùng Cao Thương cũng hùng tâm tráng chí nói:

"Huynh đệ Tây sơn chúng ta hòa thuận đồng lòng qua ải, đâu giống mấy kẻ các ngươi, từng người từng người đều là dùng mánh lới, thẳng mắt nhìn đồng môn huynh đệ không có kinh nghiệm đi chết mà cũng không muốn nhắc nhở!"

Lời này rõ ràng có ý riêng, khiến mũi nhọn dư luận bỗng dưng chỉa về phía Vệ Phóng. Vệ Phóng xiết chặt cơ mặt, xông lên muốn giáo huấn Cao Thương.

Tây sơn lại chuyên luyện công pháp Tôn Hành Giả, ai nấy đều khinh công bất phàm, vừa nhao nhao nhanh nhẹn trốn tránh lại còn làm mặt xấu với Vệ Phóng. Cuối cùng vẫn là Mộc Thanh Ca lên tiếng giảng hòa:

"Bọn họ đã qua được đá thí luyện thì cũng tính là qua ải. Vẫn còn một quãng đường dài, đây cũng chỉ là ải thứ nhất, vàng thật không sợ lửa, chư vị không cần quá nóng vội."

Lời này rất có đạo lý, vừa giúp bọn Nhiễm Nhiễm một cái ân tình giải vây vừa phô bày mánh khóe của bọn họ, cũng không phải thực lực chân chính gì, cho dù qua ải này thì mấy ải sau cũng đủ để đào thải. Quần chúng vội vã đi cửa tiếp theo nên cũng lười cùng Tây sơn ăn gà nói nhảm, dù sao người bọn họ thực sự kiêng kị cũng chỉ có mấy người Vệ Phóng Mộc Thanh Ca, còn có thằng nhóc mặt đen phái Không Sơn kia nữa. Đây mới là người có thực lực chân chính, cao thủ có khả năng uy hiếp trực diện!

Có tiền lệ là Nhiễm Nhiễm nên những người chưa qua cũng muốn lập đội cùng nhau qua ải, thế nhưng tuy căn cơ của họ so với Tây sơn tốt hơn nhưng trận pháp đồng lòng kiểu vậy cũng không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành, thế nên hiệu quả còn không bằng một người nhấc. Rốt cuộc đám người còn lại cũng xem như phục, mặc dù phái Tây sơn đều là bao cỏ nhưng nâng được đá thí luyện cũng xem như có chút năng lực đi. Hơn mười người qua ải cũng không bám mãi không buông, trừng mắt một chút cũng cùng nhau đi đến ải kế.

Tên nhóc mặt đen phái Không Sơn hình như không quen thuộc những đồng môn khác nên không đi cùng họ mà bị bỏ lại phía sau, Nhiễm Nhiễm bước tới đi bên cạnh hắn, tiểu tử kia đột nhiên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm không rõ lộ ra thần sắc rất không thân thiện. Lúc này Nhiễm Nhiễm đang ăn khoai lang sấy dẻo, gặp hắn nhìn mình thì tưởng hắn đói bụng nên đưa túi đồ ăn vặt qua:

"Ngươi muốn ăn thì lấy đi!"

Thằng nhóc kia sững sờ, trông thấy nàng đưa khoai lang thì lại thâm ý nhìn cái túi, giống như sợ Nhiễm Nhiễm gài bẫy mình. Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ phòng bị của hắn thì dứt khoát đưa một miếng qua:

"Ăn đi, chính tay ta làm đấy, chỗ khác cũng không có bán loại khoai lang khô ngọt này đâu."

Tên nhóc mặt đen chậm rãi vươn tay nhận khoai lang, hắn cũng không ăn mà tiện tay bỏ vào trong túi áo. Nhiễm Nhiễm thừa cơ khách sáo hỏi:

"Xin hỏi huynh đài họ gì, ở phái Không Sơn xếp thứ mấy?"

Nam tử mặt đen rốt cục cười cười, dò xét nhìn nàng một chút thì mở miệng nói chuyện. Có điều giọng nói rất nhỏ giống như nằm bên trong cổ họng, hàm hồ không rõ:

"Ta họ Qủy, tên Bát Thiên."

Quỷ Bát Thiên huynh đệ giống như vừa nhập phái Không Sơn, vừa nhập môn đã có thực lực qua được cửa thí luyện khó trách mấy đồng môn khác cũng không chào đón hắn, ý xa lánh rất rõ ràng. Nhiễm Nhiễm có chút đồng tình với Bát Thiên huynh nên mới chủ động cho hắn khoai lang khô ngọt.

Núi Thiên Mạch rất hùng tráng, những ngọn núi phương bắc đều có dốc dựng đứng nên đi hai ba ngày cũng có khả năng, huống gì núi dốc núi Thiên Mạch còn rất nổi tiếng. Thế nên đám người qua ải thứ nhất chỉ bò lên một đoạn đường núi ngắn thì sắc trời đã dần ngả đen.

Những người có thể vào ải đa số đều tuyệt thực lên một tầng cao hơn, vài ngày không ăn không uống cũng không thành vấn đề. Những người trong từng giáo phái đều tìm một sân riêng giữa lưng chừng núi ngủ nghỉ, chờ đến bình minh ngày thứ hai thì tiếp tục lên núi.

Trong một mảnh đen nhánh tĩnh lặng giữa rừng núi ba đệ tử Tây sơn bắt đầu nhóm lửa nướng thịt, bất luận là đi đâu Nhiễm Nhiễm đều chuẩn bị gà ăn mày. Đùi gà cắt khối ướp gia vị bỏ trong túi bóng, nước canh trong túi cũng không cần đổ ra mà trực tiếp trùm lên bùn nhão bên ngoài chôn xuống trong lửa than, chốc lát đã có từng đợt mùi thơm truyền đến. Trong túi Khâu Hỉ Nhi có ngũ vị hương và bánh mè nướng, kết hợp với thịt gà quả là không có chỗ chê.

Đến lúc ăn cơm hổ trắng nhỏ đột nhiên xuất hiện, hóa ra là nó cũng đi theo. Núi Thiên Mạch dù đối với nhân loại có chọn lựa nhưng đối với chim bay thú chạy cũng không hạn chế.

Nhiễm Nhiễm hái được một phiến lá to trên cây đại thụ, dùng nước rửa sạch rồi để chút thịt nguội lên trên cho hổ nhỏ ăn. Hổ nhỏ gần đây mắc bệnh sạch sẽ nên không thích ăn tươi uống sống, lại giống như tiến vào giai đoạn tuyệt thực nên ăn cũng không nhiều, có điều lúc thấy Nhiễm Nhiễm ăn gì nó cũng muốn ăn theo một ít.

Ba người một hổ ăn uống ngon lành lại khuấy động thanh tu của mấy vị đạo hữu, vốn đám người đang thiền định cũng không phải đói khát, chỉ là nghe được mùi gà nướng lại cảm thấy bụng đột nhiên réo ầm lên. Bọn người Tây Sơn này không biết nấu cơm thế nào mà hương vị cực kỳ đặc biệt, khiến người ta ch.ảy nước miếng chỉ biết liều mạng nuốt vào. Đôi song sinh phái Không Sơn cũng không chịu nỗi, Ôn Băng Thanh cùng Ôn Ngọc Khiết đi tới một cước đạp tắt đống lửa, mắng:

"Các ngươi làm chuyện tốt gì đây, muốn quấy rối chúng ta thanh tu à? Muốn ăn thì về nhà mà ăn!"

Nhiễm Nhiễm nhanh tay lẹ mắt ôm đùi gà cùng bánh nướng của mình lập tức tránh ra xa. Đôi song sinh tên là Băng Thanh Ngọc Khiết nhưng không ngờ tính tình lại ương ngạnh, vậy mà lại không cho người ta ăn cơm tối.

Bánh nướng của Cao Thương bị đạp rơi, hắn bèn nhịn không được mắng:

"Phái Không Sơn lại có thứ chuột bọ gì thế này, ngươi không ăn thì người khác cũng không được ăn à?"

Khâu Hỉ Nhi cũng tức không chịu được xông đến muốn ba mặt một lời, có điều Nhiễm Nhiễm lại ngăn cản. Dù sao bọn họ không thể đọ sức với đệ tử kiệt xuất phái Không Sơn, nếu như đánh nhau thì chính mình mới là người thua thiệt. Có điều tính tình lão hổ cũng không phải mặc người khi dễ, chân sau nó đạp một cái liền phóng về đánh úp Ôn tỷ muội kia.

Hai chị em chưa kịp phản ứng thì trên cổ đã có vài vết cào rướm máu, tức giận đến rút ra bảo kiếm muốn làm thịt con súc sinh.