Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiếm

Chương 93: Đan chu ngọc tố



Biên tập: Beryl

Ngắm sao chốc lát, Lâm Sơ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cuối cùng Trình tiên sinh và Tô tiên sinh như thế nào?

Đại tiểu thư đáp, không bên nào thắng bên nào cả. Phe cánh Trình tiên sinh hùng hổ doạ người, cộng thêm phe cánh trung lập ít ỏi. Tô tiên sinh sau mấy lần bị kẹp ở thế gọng kìm, cuối cùng chủ động thỉnh cầu xuất ngoại, tạm thời rời xa triều chính một mảnh loạn lạc. Trình tiên sinh sau khi bị giáng chức, cũng xin về quê cũ, khai đàn giảng dạy, chuyên tâm học vấn, hoàn toàn rời bỏ triều đình.

Tuy nhiên, mặc dù hai người họ đều đã về quê, nhưng hai đảng phái do hai người họ dẫn dắt trước đây vẫn tranh đấu không ngừng nghỉ. Đồng hương, thân hữu của Tô tiên sinh, cùng học sinh của Trình tiên sinh, thay thế bọn họ trở thành hai đảng vững chãi, lại bắt đầu vòng công kích mới, hở ra là nói bóng nói gió, cãi nhau sứt đầu mẻ trán. “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*”, đảng phái đấu tranh, khắp nơi dốc sức chửi bới, tuy là thảo luận chính sự, kỳ thật chèn ép lẫn nhau. Không ít quan viên đã bị vu khống tội danh, cách chức giáng chức, hôm nay Tư Mã hữu thừa, ngày mai Triệu thượng thư, chính là những ví dụ điển hình nhất. (Muốn vu cáo cho người khác thì không lo không tìm được tội danh)

“Tư Mã hữu thừa xảy ra chuyện, chuyện cải cách luật pháp coi như chấm dứt.” Lăng Phượng Tiêu ngước nhìn bầu trời đêm, nhàn nhạt nói: “Ngặt nỗi, Chung Tương trước khi từ chức là phe trung lập, lại cũng chủ trương cải cách. Mà Tạ Tử Thiệp là trò cưng của Chung Tương, sinh ra trong danh gia vọng tộc. Nàng vào triều đình, cùng với bạn cũ ngày xưa của Chung Tương, đồng liêu tụ tập bên nhau, thành lập một đảng phái mới, khiến cho cục diện triều chính càng thêm hỗn loạn, giả như có thể khai thác cục diện mới này, quét sạch yêu phân.”

Lâm Sơ cũng ngắm bầu trời: “Nàng rất được.”

Tuy rằng thái độ của Tạ Tử Thiệp với hắn rất kỳ quái, nhưng nàng thân là Đại sư tỷ Nho Đạo Viện, vượt trội hơn người ở học vấn tu dưỡng, đã rất đáng để ngưỡng mộ rồi, hơn nữa đêm tuyết nướng chuột năm ấy, ngẫu nhiên gặp được Tạ Tử Thiệp trong đình hoang, nàng nói rằng hay đến đó uống rượu đọc sách.

Một người bất chấp gió tuyết để đến nơi mình thích đọc sách, cho dù thế nào, cũng sẽ không làm người ta ghét bỏ được.

Đại tiểu thư “Ừ” một tiếng.

Sau đó, bỗng chuyển chủ đề: “Nhưng nàng chủ hòa, mặc dù cũng có đạo lý, nhưng ta không tán thành.”

Cái này thì Lâm Sơ biết rõ.

Đảng phái trong triều tranh đấu không thôi, ngay cả trong Học Cung cũng phản ánh rõ điều đó.

Hai năm Đại tiểu thư bế quan, cuộc chiến giữa chủ hòa và chủ chiến trong Học Cung vẫn hừng hực khí thế.

Phe cánh Tạ Tử Thiệp một mực kiên định chủ hòa, cho rằng đối ngoại nên tạm thời cúi đầu, đối nội nên cải tổ luật pháp, tìm cơ hội chấn hưng dân trí, làm giàu phát triển, sau đó mới mưu cầu việc lớn.

Lâm Sơ hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Lăng Phượng Tiêu nghiêng người, đặt tay lên vai hắn, trầm mặc một lúc mới nói: “Việc đã đến nước này, không còn phụ thuộc vào chúng ta nghĩ thế nào nữa. Triều ta đối mặt với Bắc Hạ, cũng không tự tin cầu hoà. Bắc Hạ chưa bao giờ muốn an cư ở phía Bắc, có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nam Hạ chỉ có thể sẵn sàng chiến đấu mà thôi.”

Lâm Sơ không biết nên nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

Hắn nhìn bầu trời đêm, ngẫm nghĩ, bản thân đã từng học lịch sử ở thế giới hiện đại, biết được một ít về sự thay đổi triều đại, cũng từng học thuộc nguyên nhân, kết quả, ý nghĩa của rất nhiều cuộc chiến tranh. Mà hiện giờ chân chính bước vào loạn thế, rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là tất yếu lịch sử.

Có rất nhiều việc, người hãm trong đó, cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu, có tu vi vô song thế nào, cũng đều phải thân bất do kỷ* —— tỷ như trận chiến Nam Hạ Bắc Hạ, bất luận thế nào cũng phải đánh, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. (không thể làm theo ý mình)

Hắn lại nghĩ, nếu chiến tranh nổ ra, Đại tiểu thư sẽ đi nơi nào?

Hắn nghĩ như vậy, liền cứ như vậy hỏi.

“Nếu Bắc Hạ tràn vào… ngươi muốn đi tiền tuyến sao?”

“Đi.” Lăng Phượng Tiêu nói, “Cự Bắc, Trấn Xa, An Bình, chắc chắn sẽ có một nơi ta phải đến.”

Lâm Sơ có chút trống rỗng ngước nhìn sao trời.

Hắn nghĩ, Đại tiểu thư đi tiền tuyến, mình sẽ đi nơi đâu?

—— chắc là sẽ đi theo thôi.

Nếu lúc đó khôi phục tu vi rồi, sẽ không kéo chân Đại tiểu thư nữa.

Hắn không có tình cảm gì với Nam Hạ, nhưng mà, Đại tiểu thư, Mộng tiên sinh, Việt Nhược Hạc, Thương Mân đều là người Nam Hạ, tương phùng một hồi, hắn rất thích bọn họ, nếu có thể giúp đỡ nhau trên chiến trường, cũng coi như không thẹn với lương tâm.

Đang miên man suy nghĩ, đã bị Lăng Phượng Tiêu nắm tay.

Lăng Phượng Tiêu đè thanh âm xuống rất thấp, gần như thì thầm, nói: “Ta vừa không muốn để ngươi lại Phượng Hoàng Sơn Trang, vừa không muốn để ngươi ra chiến trường với ta.”

Lâm Sơ: “Tại sao?”

Lăng Phượng Tiêu: “Trên chiến trường, ta sợ không bảo vệ được ngươi, sợ ngươi chết.”

Lâm Sơ: “Nhưng tu vi ta thật sự rất cao.”

“Ta biết.” Lăng Phượng Tiêu nói, “Nếu ngươi hoàn toàn khôi phục tu vi, chưa chắc ta có thể đánh bại ngươi. Nhưng…”

Hồi lâu sau, mới nói tiếp: “Nhưng đao kiếm không có mắt, tóm lại vẫn không yên tâm.”

Lâm Sơ cũng nắm tay Lăng Phượng Tiêu, không nói gì, dùng hành động biểu đạt “Ngươi chắc chắn có thể yên tâm”.

Chỉ nghe Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Để ngươi lại Phượng Hoàng Sơn Trang, ngươi đương nhiên sẽ bình an vô sự. Thế nhưng, ta sợ bản thân không thể quay về —— nếu như hồn về quê cũ, thấy ngươi đang đốt vàng mã cho ta, ta buồn không chịu nổi mất.”

Lâm Sơ cười nhẹ một cái.

Lăng Phượng Tiêu nhéo tay hắn, giọng điệu xấu xa: “Không cho cười.”

Lâm Sơ: “Ta theo ngươi.”

Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên trở nên trầm lặng, sau đó nghiêng người nhẹ ôm lấy hắn, đặt cánh tay lên eo hắn.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Thật sao?”

Lâm Sơ: “Thật.”

Lăng Phượng Tiêu dựa vào hắn, dường như khẽ thở dài, giọng điệu có chút buồn bã: “Nhưng ngươi vốn nên rời xa trần tục, không nên bị cuốn vào phân tranh trần thế.”

Lâm Sơ: “Chỉ là cùng ngươi thôi.”

—— không tính là cuốn vào phân tranh trần thế.

Lăng Phượng Tiêu lặng lẽ nhìn hắn, nhìn một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Thành thân trước đã.”

Lâm Sơ: “… Được.”

Căn cứ theo lời người này, sau khi thành thân, sẽ có biện pháp khôi phục kinh mạch cho hắn.

Chẳng lẽ Phượng Hoàng Sơn Trang quả nhiên giấu diếm trân bảo tuyệt thế, có thể giúp người ta có được kinh mạch hoàn mỹ không tỳ vết —— nhưng chỉ dành cho người của mình?

Lăng Phượng Tiêu bảo《Dưỡng Mạch Kinh》có manh mối, nhưng hắn lật đi lật lại quyển sách trăm lần, đâu có phát hiện ra được gì đâu.

Vậy cứ tạm cho là bảo vật Phượng Hoàng Sơn Trang chỉ dành cho người của mình.

Suy nghĩ một hồi, đã thấy Lăng Phượng Tiêu chống đầu bằng tay trái, cứ nhìn hắn cười, trong mắt như có hạo nguyệt thanh huy*. (ánh trăng trong vắt)

Cười xong, hỏi: “Thành thân?”

Lâm Sơ: “Thành thân.”

Ngay sau đó, Đại tiểu thư cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên trán hắn.

Sợi tóc bị gió đêm thổi nhẹ lướt qua gò má, chỉ một chớp mắt, đôi môi đã rời đi.

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi quá đỗi, vừa chạm vào đã tách ra, phảng phất như cánh hoa đào mùa xuân nhẹ rơi trên trán, rồi bị cơn gió thổi về phương xa.

Lâm Sơ mất hẳn ba giây mới phản ứng được vừa xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này, Lăng Phượng Tiêu đã nằm xuống lần nữa, ngắm nhìn bầu trời đêm, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Sơ: “!!!”

Hắn cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên, ngay cả bàn tay đang bị Lăng Phượng Tiêu nắm cũng trở nên sượng sượng.

Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Lâm Sơ cảm thấy nhịp tim hắn đang tăng tốc, giống như một con cá đang bị mắc cạn, sắp bốc hơi.

Hắn nghĩ, có phải bây giờ… hắn xem như có bạn gái rồi không?

Hay để tương lai chứng minh điều đó.

Và lại…

Hắn cảm thụ bàn tay đang được Đại tiểu thư nắm.

Cũng không có cảm xúc phản kháng gì.

Nghĩ lại khoảnh khắc thân thể chạm nhau vừa nãy, cũng không có.

Hắn giống như… thường xuyên tiếp xúc thân thể với Đại tiểu thư, dần dần hết dị ứng?

Nhưng mà, nếu đổi thành những người khác, chỉ vừa tưởng tượng thôi, đã cảm thấy phi thường không thể chấp nhận nổi.

Lâm Sơ thận trọng thử một chút, nhích nhích lại gần Đại tiểu thư xem sao.

—— sau đó bị giữ chặt cánh tay không buông.

Nếu đổi thành những người khác, Lâm Sơ chắc chắn đã chạy trốn rất xa, nhưng hiện tại, vậy mà cũng không phải không thể tiếp nhận.

Lâm Sơ chấp nhận sự thật này.

Bạn gái sao, xét cho cùng, vẫn khác với mọi người.

Hắn không nói gì.

Đại tiểu thư cũng không lên tiếng.

Trăng lưỡi liềm tựa như dây cung dần dần dâng cao, sáng ngời rực rỡ.

Màn đêm thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi trên cánh đồng hoang vắng, tiếng lá khô bay xào xạc, cùng với tiếng đàn chim vỗ cánh trên cao.

Không biết đã qua bao lâu, phương xa vang vọng tiếng vó ngựa hỗn loạn.

Qua thêm một lát, còn có tiếng xe ngựa ầm ầm chạy trên mặt đất, cùng với mấy tiếng hét “Giá” của người đánh xe.

Từ âm thanh này, có thể nghe ra được đoàn xe ngựa này rất lớn, người đông ngựa nhiều.

Đại tiểu thư đứng dậy, sau đó kéo Lâm Sơ lên, thu dọn đồ đạc.

Lâm Sơ theo kế hoạch định sẵn ném một bùa chú lên con đường phía trước, Lăng Phượng Tiêu đi quan sát tình hình đoàn xe ngựa, tìm được xe ngựa chứa gia quyến Tư Mã hữu thừa tướng.

Những gia quyến này đều là thái thái tiểu thư được nuông chiều từ bé, thường ngày một không ra khỏi cửa hai không đi một dặm, nhưng mà gia chủ sa sút khốn đốn, các nàng cũng chỉ có thể tuân theo luật lệ Nam Hạ, bị đày vào Tẩy Y Viện, trở thành doanh kỹ trong quân đội.

Bởi vậy, trong xe ngựa còn loáng thoáng tiếng khóc lóc của nữ tử.

Một nén nhang sau, Lăng Phượng Tiêu trở về, hai người họ nằm lên cỏ dại ven đường.

Ngựa xe rất nhanh đã đến, Lâm Sơ dẫn động bùa chú!

Đây là một tấm thiên lôi phù.

Chỉ nghe trên trời đoàng một tiếng, một tia sét màu tím bổ thẳng xuống đất.

Ngựa sợ nhất là ánh sáng đột ngột và tiếng động lớn, một tia sét vừa đánh xuống, ngựa lập tức hoảng loạn, hí dài một tiếng, đấu đá lung tung, bỏ chạy tán loạn. Phu xe liều mạng kiểm soát tình hình, nhưng mà ngựa chấn kinh há có thể dễ dàng khống chế, chỉ trong nháy mắt, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Bên trong những chiếc xe đơn sơ, thậm chí có cả tiếng la hét chói tai của nữ quyến.

Ngọn đuốc rơi xuống đất, liên tiếp mấy ngọn tắt ngúm, thừa dịp không ai chú ý, giữa bóng đêm tối om, Lâm Sơ được Lăng Phượng Tiêu ôm, bay ra khỏi bụi cỏ, chính xác rơi vào xe ngựa đã dự tính trước —— phu xe kia đang hớt hải an ủi con ngựa, căn bản không chú ý bên này.

Sau đó, hai người lập tức vén màn xe lên, vội vàng chui vào.

Bọn họ vừa bước xuống, nữ quyến bên trong thấy người lạ tới, không cần biết là ai, đều kinh hãi hét toáng lên: “A!!!”

Lâm Sơ: “…”

May mà khắp nơi đều là tiếng hét, không ai chú ý tới bên này.

Sau khi thấy rõ hai người tới là cô nương, mấy nữ quyến trong xe mới không hét nữa.

Ngồi giữa là một phụ nhân trung niên phúc hậu, nhưng vẻ mặt lúc này lại tiều tụy đến cực điểm: “Ơ…”

Lăng Phượng Tiêu nói cực nhanh, thấp giọng nói: “Gia trung từng chịu ân của Tư Mã hữu thừa tướng, hôm nay đặc biệt tới báo đáp.”

Phụ nhân trung niên lập tức hiểu ý, hai mắt rưng rưng, giọng điệu run rẩy: “Đa tạ!”

Lăng Phượng Tiêu ôm Lâm Sơ trà trộn vào một nhóm nữ tử, nói: “Phu nhân, cho chúng ta hai cái tên với thân phận.”

Phu nhân run run môi, tựa hồ vẫn chưa hết vui mừng, một lát sau mới bình tĩnh, đáp: “Ngươi là Đan Chu, cháu bên họ nội của ta, nàng là Ngọc Tố, mẫu thân các ngươi là Nhị muội của lão gia nhà ta, 20 ngày trước sóng gió ập tới đã đâm đầu xuống hồ tự vẫn.”

—— kế hoạch thành công.

Đại tiểu thư dự tính quả nhiên thấu đáo, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, Lâm Sơ đã bắt đầu đồng cảm rồi, không biết là tên Bắc Hạ xui xẻo nào sẽ mua phải hai cô gái Đan Chu Ngọc Tố đây.