Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1005: Cả trời đất đều yên tĩnh…  



“Không tệ, tên nhóc, nếu không có lão Vân mở lời thì bản tôn đã bắt về Diệt Tận Giáo rồi, sư điệt của tôi muốn kế thừa vị trí giáo chủ Diệt Tận Giáo đang thiếu một thuộc hạ tuỳ tùng, xuất thân không tốt nhưng sức chiến đấu một mình thì có thể, đủ để làm hộ vệ kề cận cho nó”.  

Một ông lão gầy còm mặc đồ đen u ám nói.  

Những người còn lại ánh mắt đều liếc sang Diệp Thành, hoặc cười lạnh hoặc ngạc nhiên hoặc ẩn giấu sát ý.  

Nhất là người mạnh của Vô Cực Tông được bao phủ bởi hàng tỉ hào quang Tinh Hà, mờ mờ ảo ảo, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy sát ý, nhưng vẻ mặt vẫn khẽ cười.  

“Thả hắn ra? Dựa vào vài câu nói của mấy người sao? Nghĩ mình là ai vậy?”  

Diệp Thành khẽ búng ngón tay, bình tĩnh nói.  

“Ha ha ha!”  

Vài người lắc đầu bật cười, không hề tức giận chút nào.   .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

“Tiểu bối đúng là tiểu bối, ở trên ngôi sao bị bỏ rơi này lâu rồi, không biết bên ngoài tinh không rộng lớn thế nào”. Ông lão gầy còm xuất thân từ Diệt Tận Giáo lắc đầu.  

“Diệp Thành, có thể ở tinh vực này tu thành pháp lực như vậy, đúng là thiên chất rất mạnh, e là cả lão phu tôi đây cũng có lòng mến mộ người tài muốn thu nhận đồ đệ. Nhưng đừng xem thiện ý của chúng tôi là lẽ đương nhiên. Nếu tu vi đã đến được đó thì phải hiểu được, có những người có thể chống lại, nhưng có những người không thể nào chống lại được. Cúi đầu trước kẻ mạnh cũng không phải là chuyện nhục nhã”.  

Ông lão cao to lực lưỡng chỉ điểm cho Diệp Thành.  

“Không sai, đạo hữu Diệp, thả tên nghiệp chướng này ra, lão đây sẽ bảo vệ tính mạng cả môn phái. Nghĩ đến lão bất tử tôi đây tuy rằng sống ngây dại mấy vạn năm cũng không có ích gì, nhưng chút mặt mũi bản thân thì vẫn có”.  

Vân Cực, người mặc đồ vải bình dân nhẹ nhàng nói với Diệp Thành.  

Đột nhiên, tầm mắt của cả vũ trụ đều tập trung trên người Diệp Thành.  

Cả trời đất đều yên tĩnh…  

“Tôi biết rồi, ông ta là Kháo Sơn Vương Vân Cực. Sao ông ta lại ở đây, không phải nghe nói là ông ta đã toạ hoá lâu rồi sao?”  

Đột nhiên Trùng Lâu kinh sợ nói.  

Ma La cũng kinh sợ kêu lên.  

Rất nhiều tu sĩ có qua lại với đại giáo trong biển sao,  trong lòng đều chùng xuống. 

Chúng Tôi là website duy nhất đăng tải truyện Tiên đế trùng sinh, các website khác đều ăn cắp lại của Tam Linh 2_4_7. 

Hãy ủng hộ chúng tôi nhé !!!

Đọc truyện tại website gốc sẽ giúp chúng tôi có nhiều động lực ra chương mới đều hơn, tránh tình trạng bắt buộc phải bỏ dở giữa chừng