Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 157: Ý chí của Tatsumi



"Nhưng mà... mình muốn được khen ngợi khi quay về..."

"Cậu nghĩ thế nào, Tatsumi? Tôi rất tuyệt đúng không?"

"Và..."

Hốc mắt của cô đỏ hoe, nước mặt rơi vung vãi trên không trung. Trong tâm trí Chelsea lướt qua về khoảng thời điểm sinh hoạt cùng với Night Raid, và ánh mắt quyết tâm.của ai đó.

Chelsea đã gần rơi xuống, chỉ còn cách mấy trăm mét. Leone muốn xông lên cứu viện, nhưng đám lính đi theo Shura bu lấy cô như lũ ruồi. Leone đã gần như ngạt thở, chém giết theo một cách mãnh liệt nhất. Nhưng mà lũ này quá dai sức, dù giết hết thì cô cũng không cứu kịp.

"Chelsea!!!"

Tâm trí của Tatsumi vỡ vụn, cậu đột nhiên bộc phát sức mạnh đứng dậy từ đống hoang tàn, nhưng Incursio đã biến mất sau đòn sát thủ của Budou. Cậu không màng đến trận chiến nữa mà điên cuồng chạy tới chỗ Chelsea.

"Không không không không không!"

Phanh!

Budou tất nhiên không để Tatsumi làm như vậy. Ông ta chỉ cần dùng chân thôi là đạp bay cậu một cách dễ dàng.

"Đối mặt với đối thủ của ngươi đi, chàng trai trẻ."

"Không!!! Ta phải cứu chị ấy!!"

Cậu nắm chặt thanh kiếm đến mức mu bàn tay trắng bệch. Khí thế phát ra từ trên người của Tatsumi ngày càng khủng khiếp, cậu cắm cây kiếm xuống đất, từng câu nói như xé râch cả cổ họng.

"Hãy cho ta... mượn sức mạnh!"

Từ trong thanh kiếm như có cái gì đó muốn xuyên phá ra ngoài. Incursio đã tiến hóa một lần nữa khi cộng hưởng cùng cảm xúc mãnh liệt của Tatsumi. Cậu hét lớn, áo giáp Incursio cũng bộc phát ra một tiếng gầm khổng lồ làm rung chuyển cả khu vực xung quanh. Sắc mặt của Budou chợt biến, toan lao vào tấn công thì cảm nhận được một sự bắn vọt kinh khủng.

Ý chí của Tatsumi đã lớn mạnh đến đỉnh cao nhất cậu từng đến. Bằng cả tiếng gào thét trong linh hồn mình, Tatsumi hét lớn.

"Incursio!!!"

Phong bạo nổ ra, bọc giáp bao trùm toàn thân thể, nó đau như cả ngàn cây kim đâm xuyên qua da thịt vậy. Ngọn lửa cháy bỏng cuốn quanh. Nhưng lần này, ở giữa có thêm một màu vàng đang phát sáng.

Oanh!

Tatsumi dậm chân, tốc độ nhanh đến mức kể cả Budou cũng hơi khó khăn để bắt kịp, vượt trội hoàn toàn so với tốc độ trước kia của cậu. Tatsumi căn bản không thèm để tâm đến Budou, tránh né ông ta rồi phi thẳng lên trời, đúng chỗ mà Chelsea rơi xuống.

"Chelsea!!"

Tiếng gầm của cậu khiến cho Chelsea đang rơi tự do bừng tỉnh khỏi ảo mộng trước lúc lâm trung, nó vang vọng trong hư không. Cô nhận ra Incursio của Tatsumi tuy rằng vẫn giống như lúc trước, nhưng đôi mắt màu trắng của mặt giáp đã chuyển thành màu vàng lóng lánh.

Hai cánh tay của cậu vững chắc ôm lấy người cô. Từ trên người của Tatsumi đang phát ra một trường lực vô hình, bảo vệ cho Chelsea trước quán tính rơi. Cô ngây người.

Rầm!!

Tatsumi hạ cánh xuống đất, tạo thành một cái hố lớn. Chelsea vẫn đang ngẩn ngơ. Incursio lần nữa tiêu biến, để lộ ra thân thể đầy vết thương của cậu. Nhưng mà cái nụ cười đó vẫn thế, cậu đưa ngón tay gạt nước mắt của Chelsea đi.

"Chị an toàn rồi, Chelsea."

Nước mặt cô vẫn chảy ra không ngừng như đê vỡ vậy, bất kể Tatsumi có gạt đi bao nhiêu cũng không đủ. Leone giải quyết xong đám lính chạy vào ôm chầm lấy cả hai.

Tất cả diễn ra rất nhanh. Cậu lững thững xách kiếm đứng dậy, quay lưng về phía hai người.

"Leone, mau đưa Chelsea đến chỗ anh Dương Hằng, tình trạng của chị ấy đang rất tệ."

"Tatsumi, cậu quay lại cho tôi! Không được chơi trò anh hùng!!"

"Leone, nghe em lần này đi..."

Không đợi Leone can ngăn, cậu đã thủ sẵn kiếm hướng về phía Budou. Cô nhìn Chelsea đang lịm dần trong vòng tay của mình, cắn răng đứng dậy rồi chạy ra bên ngoài.

"Tuyệt đối không được chết đấy, tên ngốc!"

"Em sẽ không chết, bởi vì... chúng ta đã có một lời hứa rồi mà."

Budou đứng lặng tại chỗ nhìn Tatsumi đang tiến tới, không để ý tới Leone chạy trốn. Ông ta trầm giọng nói.

"Nếu sử dụng thứ sức mạnh kia, ngươi hẳn là có thể đối đầu với ta. Nhưng ngươi lại chọn cứu cô gái kia."

Budou thừa nhận, cái tốc độ đó thật đáng kinh ngạc. Đáng tiếc là Tatsumi lại tắt quá nhanh, không thể có một trận chiến ra trò với ông ta.

Tatsumi không nói gì, khí thế tỏa ra. Mà Budou cũng tương tự như vậy, hai luồng khí thế đối chọi với nhau, cậu chỉ yếu hơn ông ta một chút thôi. Ý chí của cậu đã trải qua lột xác một lần nữa, tuy rằng nó chưa đạt đến đẳng cấp của Dương Hằng với Esdeath. Nhưng mà để chống chọi với sự chèn ép từ khí thế của Budou thì đã đủ rồi.

Tatsumi không rời đi, bởi vì cậu hiểu ra rằng đây là tia nhân từ hiếm hoi mà Budou cho cậu. Nếu cậu bỏ chạy, cả ba đều sẽ bị tóm gọn. Một Leone mỏi mệt, một Tatsumi sức cùng lực kiệt và một Chelsea sắp chết không có khả năng chống lại vị tổng tư lệnh này.

Còn nếu Tatsumi ở lại kết thúc trận chiến với ông ta, hai người kia sẽ được thả đi. Chỉ có mình cậu bị bắt, thế là quá hời đối với Tatsumi rồi.

"Tổng tư lệnh Budou thuộc quân đội đế quốc."

"Sát thủ Tatsumi thuộc Night Raid."

Cả hai xông vào nhau, tuy rằng đã biết trước kết cục của trận chiến. Nhưng trên mặt Tatsumi lại không có một tia sợ hãi nào cả.

...

"Thật vui làm sao, đúng là mình phù hợp với chiến trường hơn mấy nhiệm vụ kia."

Trước mặt Esdeath là một khối băng khổng lồ, bên trong đó là cả một đạo quân đã bị đóng băng. Cô quay người đi, khối băng nát vụn thành nhiều mảnh. Và đạo quân bên trong đó cũng có số phận tương tự như khối băng vậy, nát vụn.

"Chúng ta sẽ trở về thủ đô."

Đây chỉ là một buổi dẹp loạn quy mô nhỏ thôi. Quân đội đã nghiêm chỉnh chờ sẵn, chỉ đợi mệnh lệnh Esdeath đưa ra để chấp hành.

"Hãy chuẩn bị cho tốt vào, Night Raid."

...

Dương Hằng đang ngồi trong quầy, dù không còn buôn bán nữa nhưng mà hắn vẫn giữ thói quen này.

Trong tiệm cũng không chỉ có mình hắn cô đơn ngồi đấy, có cả gia đình Bols và Seryu. Ngoại trừ cô bé con kia ra, cả bốn nguòie đang nói chuyện phiếm.

Rầm rầm!

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Hắn nhíu mày, nói vọng ra ngoài.

"Tiệm không bán..."

"Là tôi Leone đây!"

Tất cả trở nên nghiêm túc, Dương Hằng nhanh chóng chạy ra bên ngoài mở cửa. Thấy được Leone đang cõng Chelsea đứng ngoài đó.

Không cần hỏi hắn cũng đã đoán ra, tình hình phải rất nguy kịch thì Leone mới có biểu hiện sốt sắng như vậy.

"Seryu, phiền cô lấy hộ tôi một cái bàn. Đủ cho một người nằm."

"Có ngay!"

Seryu nhanh nhảu cùng Coro xếp bàn ra. Mấy cái bàn ghép lại thành kích cỡ đủ lớn cho người nằm. Leone đặt Chelsea xuống đó. Dương Hằng quan sát thấy dù cho đã được quấn băng, nhưng vết thương quá rộng và sâu, băng gạc không ngăn được máu chảy.

Hắn lấy hòm chữa trị đa năng ra. Trước tiên tiêm cho Chelsea một ống dung dịch sinh mệnh. Sau đó mới bắt đầu chữa trị vết thương.

Bols thì đã đóng cửa lại, bảo vợ con anh lên tầng trước đi phòng trường hợp bất chắc.

Quá trình cứu chữa rất thành công, chữa trị thương thế chỉ là một phần, chủ yếu là nhờ có ống dung dịch sinh mệnh này. Chỉ là thứ này có giá khá đắt, mỗi lần bổ xung là 50 điểm tích lũy, với lại chỉ tác dụng với thân thể dưới 2.0.

"Giờ thì... nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra."

...

"Chết...?"

Tể tướng đánh rơi đùi thịt, hai bàn tay run rẩy nhìn tổng tư lệnh Budou. Ông ta chảy nước mắt sau đó gào lên.

"Không, Shura!! Sao con nỡ bỏ ta mà đi!!"

"Mà thôi, nó chết thì cũng đã chết rồi."

Tể tướng lật mặt nhanh hơn lật sách, nước mắt chảy ngược vào trong. Cứ như bộ dáng khóc lóc khi nãy là ảo giác.

"Ít nhất tổng tư lệnh cũng bắt được một trong số những thành viên của Night Raid. Cộng với tên lần trước, chúng sẽ được đem ra làm gương để quân phản loạn biết sợ mà lui bước."

"Giờ thì ta đang nghĩ nên tra tấn kiểu gì đây?"

"Vẫn tàn nhẫn như mọi khi, nhưng nó thật có tác dụng để trừng trị đám phản loạn."

Đột nhiên, cửa phòng bật mở. Esdeath bước vào.

"Ta đã nghe chuyện xảy ra, Budou. Hãy giao vai trò tra tấn cho ta."

Tên tể tướng lộ ra sắc mặt hứng thứ, hi vọng là Esdeath không làm quá tay gây chết người trước ngày hành quyết. Còn Esdeath thì trầm mặc.

"Em sẽ không để ai động vào anh, Tatsumi."