Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 269: Đuổi theo người đó



Đáng tiếc, khi đó Selina chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Nên cái thắc mắc này cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Bây giờ thì đã khác, cô đã có năng lực, có thể đảm đương. Cô bức thiết muốn biết chân tướng là gì.

Nói là làm, thân hình của Selina biến mất trên vỉa hè hoang vắng. Bật nhảy qua các khu vực khác nhau với sức mạnh đã vượt qua con người bình thường. Tu tập hơi thở cộng với mạch năng lượng cường hóa đã khiến cơ thể của cô mạnh mẽ đến cấp bậc siêu nhân loại. Dù cho không vận dụng bất cứ sức mạnh nào, cô vẫn có thể một đánh hàng chục người trưởng thành.

Selina, trị số 1.4.

Mục tiêu của cô là tìm đến nhà của vị đạo diễn đã làm ra bộ phim. Là người cầm trịch dự án này, bà ấy chắc hẳn biết điều gì đó.

Bà ủy viên... không, nói thế thì cunhx không đúng lắm, bà ấy chưa từng trở thành ủy viên ở dòng thời gian này.

Sau chuyến trở về từ sao hỏa năm đó, bà đã dấn thân vào ngành giải trí với tư cách một đạo diễn. Sau bao nhiêu cố gắng, bà ấy cuối cùng cũng làm ra dự án lớn nhất trong đời của mình. Dựa trên người chiến binh cô độc trên sao hỏa mà chính mắt bà đã trông thấy.

Bà ủy viên đi vào phòng làm việc của mình, bất chợt thấy được Selina đang mặc một cái áo choàng đen che kín người, đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ kín mít.

Trái với dự đoán của cô, bà ủy viên không hề hoảng loạn hay ra vẻ kinh ngạc. Bà còn rất bình tĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, vắt chéo chân.

"Là con gái hả?"

"Thân cao cũng chuẩn đấy."

"Có tập thể thao gì không?"

Một loạt câu hỏi ập đến khiến cho Selina ngớ người, lời thoại chuẩn bị sẵn từ trước cũng kẹt cứng trong cổ họng.

Làm sao mà bà ấy biết?

Cô rõ ràng đã che kín hết rồi cơ mà? Tóc lẫn mặt đều không lộ ra một chút nào.

Giống như đọc được suy nghĩ của Selina, bà ủy viên đánh mắt xuống dưới phần chân của cô. Hóa ra, cô vẫn để lộ một phần cổ chân cùng với đôi giày thể thao.

Ánh mắt của bà sâu cay cỡ nào, cả chục năm làm đạo diễn đã duyệt qua vô số người. Selina dù đã trải qua hai thế giới,kinh nghiệm chiến đấu của cô rất khá, nhưng mà về lịch luyện và thì vẫn còn hơi gà mờ một chút.

Nếu như thay bằng Dương Hằng, bà ủy viên căn bản không thể phát hiện hay bắt được sơ hở nào của hắn.

"Thế... cô là diễn viên sao? Muốn đến đây xin một vai diễn à?"

Nét mặt bà hiện lên vẻ thú vị, đã không ít diễn viên từng muốn gây ấn tượng với bà bằng mấy trò độc lạ, nhưng lần đầu tiên có người đột nhập thẳng vào nhà bà, mà còn ăn mặc khả nghi như vậy nữa. Nếu như không phải nhận thấy đối phương không có địch ý, bà đã mở chuông báo động.

"Không... không! Tôi không đến vì vai diễn. Tôi cũng không phải diễn viên! Tôi muốn biết..."

"Biết cái gì?"

"Về kị sĩ màu trắng trong phim của bà. Nghe có vẻ vô lý, nhưng mà... tôi đã thấy người đó từ trước rồi. Không phải như một diễn viên. Nói thế nào nhỉ..."

Sắc mặt của bà lần đầu bộc lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như khối đá lớn ném giữa mặt hồ lặng vậy.

"Cái gì? Cô gặp được, ở đâu?"

Thanh âm sốt sáng của bà ủy viên khiến cho Selina mừng thầm, có vẻ như cô đã tìm đúng người rồi.

"Trong giấc mơ của tôi, và một lần xuất hiện thật nữa."

"Từ khi nào?"

"Từ mười hai năm trước."

Bà ủy viên nhẩm tính thời gian, quả đúng là trùng với thời gian mà kị sĩ màu trắng xuất hiện, giải quyết con quái vật khổng lồ trên sao hỏa rồi biến mất.

"Xin bà, người đó, vẫn luôn bên cạnh tôi. Chỉ là... đã biến mất."

Selina thành khẩn nói, bà ủy viên trầm mặc, một sự trùng hợp chính là trùng hợp, nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa rồi.

Bà vẫn mang ơn người đó, tất cả những người trên chuyến du hành sao hỏa đều mang ơn người đó. Thậm chí, có thể là cả nhân loại đều mang ơn người đó.

"Được rồi, lại đây."

Bà ủy viên thở dài, sau đó đứng dậy lấy ra từ tủ sách một chiếc USB. Đi đến cái máy tính đặt trên bàn làm việc rồi cắm nó vào cây máy. Selina lật đật đi theo, đứng sau lưng bà mà chăm chú nhìn màn hình.

Một đoạn video ngắn hiện lên, chất lượng cũng khá tốt nên nhìn được rõ nét. Trong video pà quang cảnh hoang vu của sao hỏa.

"Tất cả những gì ta có chỉ lã đoạn quay này."

"Sao hỏa... chẳng kẽ là chuyến thám hiểm đầu tiên?"

"Đúng vậy, thời gian vào 12 năm trước."

Cũng là lúc mà Selina bắt đầu mơ.

Hình ảnh trong đoạn video vẫn đang tiếp diễn một cách bình thường. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn phát ra từ bên dưới lòng đất. Một sinh vật dị dạng to lớn với số xúc tu nhiều đến mức hoa mắt trồi lên từ mặt đất. Hàng đống tiếng hét kinh hoàng truyền đến khiến cho bầu không khí hỗn loạn cực độ.

Selina cảm thấy căng thẳng, dù không trực tiếp tại hiện trường, nhưng cô nghĩ cô hiện tại cũng không xử lý nổi thứ này.

Phi hành đoàn dù cho có vũ khí phòng ngự, đáng tiếc là sức sát thương của nó không thấm vào đâu trước sức mạnh kinh hồn của con quái vật.

Chỉ là ngay trước khi con quái vật tàn sát tất cả mọi người. Một hình bóng màu trắng xuất hiện, Selina biết ngay đây là ai. Hô hấp của cô trở nên gấp rút, nín thở theo dõi diễn biến tiếp theo.

Kị sĩ màu trắng chỉ vẻn vẹn quay đầu lại một cái, sau rồi quay ra đối mặt với con quái vật.

Không có sợ hãi, chỉ có sự cô độc bao phủ bóng lưng đó. Vị kị sĩ tiến lên một bước, nắm đấm tung ra. Không đại chiêu màu mè, một cú đấm nhìn khá tầm thường lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt. Thân hình của con quái vật to lớn bị phá nát rồi đánh tan thành cát bụi, hòa vào làm một với lớp cát dày đặc của sao hỏa.

Vị kị sĩ ngẩng đầu lên trời, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối hộp. Ngay sau đó, đoạn video bị ngắt. Sau khi trở lại, không có quái vật, không có kị sĩ. Tất cả mọi chuyện tựa hồ như một ảo mộng nếu như không phải dấu vết tàn phá của con quái vật kia vẫn còn.

Selina đã không biết nên nói gì nữa, cô ngơ ngẩn cả người. Tạm biệt bà ủy viên rồi đi về. Trên đường đi, cái bóng lưng cô độc đó cứ hiển hiện trong đầu cô, muốn vung đi cũng không được. Khi mà Selina tỉnh hồn lại, cô phát hiện ra chính mình đã về đến nhà.

Cô nằm phịch xuống giường, trong đầu vẫn đang miên man suy nghĩ. Bất chợt, cô nghĩ đến cái hệ thống trên người mình, Vô Hạn.

"Vô Hạn, có khi nào người đó là người lữ hành như tôi không?"

"Không thể trả lời."

Selina không để tâm với câu trả lời đã được đoán trước này, tiếp tục hỏi.

"Hai người lữ hành có thể gặp nhau được không?"

"Xác xuất rất nhỏ, nhưng mà có thể."

"Vậy thì Vô Hạn, tôi muốn đến thế giới mới ngay lập tức!"

Selina chỉnh đốn lại tự thân rồi nói với giọng quả quyết.

Và sau đó, cô đã xuất hiện ở thế giới này. Một thế giới của siêu năng lực, anh hùng trở thành hình tượng văn hóa. Một xã hội nơi anh hùng không được coi là một danh hiệu mà là một ngành nghề đắt khách.

Điều này khiến cho Selina hơi khó chịu, đặc biệt khi càng tìm hiểu sâu hơn về thế giới này. Cô không đánh đồng tất cả anh hubgf bởi vì vẫn còn nhiều người đáng tôn trọng. Nhưng phần lớn còn lại chỉ là một đám "nghệ sĩ" mang danh anh hùng mà thôi, khong hề xứng với hai chữ đó chút nào.

Vào ngày thứ hai từ lúc đến thế giới này, trong lúc đang lướt NetGate, Selina đã thấy được môt đoạn clip đang rất nổi.

Ban đầy là về tên anh hùng có danh hiệu Flame đó, Selina bực mình khi thấy gã không hề chú ý tới biểu hiện kì lạ của bé gái trên giường bệnh. Đột nhiên, sự xuất hiện của một nhân vật nữa chen vào khiến cho Selina trợn tròn mắt, trái tim như ngừng đập một nhịp.

"Là... người đó sao?"

Vị kị sĩ mà cô đã đuổi theo không biết bao nhiêu năm. Hình bóng mà cô đã viễn tưởng quá lâu rồi.

Bạn đang nghe radio?