Tiền Hôn Hậu Ái - Ngư Hoả Hoả

Chương 24: Tất cả đều đã là chuyện cũ



Một bữa tiệc được Contnec tổ chức để chào đón lãnh đạo mới, Cao Gia Thành cũng được mời đến, lần này Giai Kỳ chủ động muốn cùng hắn đi. Bất ngờ hơn là trong bữa tiệc còn có Cao Ý và Tần Duệ, kể cả chị Giai Tuệ cũng có mặt.

Triệu Quân Hàn vui vẻ mời mọi người một ly: "Hôm nay đứng trước mọi người tôi xin hứa sẽ dùng trái tim và bộ não của mình để cống hiến hết mình cho Contnec, không phụ những đối tác đáng kính của chúng ta."

Giai Kỳ bất ngờ gặp Giai Tuệ, cả hai đứng nói chuyện mãi không ngừng. Không có bất cứ ai biết chuyện Triệu tổng và phu nhân của Cao chủ tịch từng yêu nhau, Giai Tuệ cũng không ngoại lệ, cô chỉ hỏi về sức khỏe và những chuyện cá nhân của Giai Kỳ. Cho đến khi Tần Duệ đi tới, nâng ly vang đỏ ánh mắt phong tình nhìn Giai Tuệ, Giai Kỳ thấy hai người họ hơi lạ, cũng không ý kiến gì để họ tự nhiên trò chuyện, bản thân đến bên cạnh Cao Gia Thành cùng hắn giao lưu với một số lãnh đạo.

Đối diện với Triệu Quân Hàn, cô đã có chút làm quen, một vị quản lý lớn tuổi mở lời khen ngợi: "Lão Cao quả là có mắt nhìn, tìm đâu được phu nhân xinh đẹp mỹ miều đến vậy."

"Quá khen, quá khen. Vợ tôi là thiên thần chỉ có một trên đời này thôi." – Cao Gia Thành cười lớn. Giai Kỳ bên cạnh cũng mỉm cười, ánh mắt lướt qua vẻ mặt của Triệu Quân Hàn, anh không biểu tình gì, ly rượu trên tay nắm chặt.

Giai Kỳ xin phép rời bữa tiệc một lúc, đứng trong nhà vệ sinh cô thở dài, nhìn vào gương phản chiếu đường cong trên môi vui vẻ đầy giả tạo. Bất ngờ có tiếng đẩy cửa, Giai Kỳ trừng to mắt, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Triệu Quân Hàn chốt khóa, bước thẳng đến chỗ cô không một chút do dự. Giai Kỳ lùi lại, chiếc giày cao gót bị trẹo sang một bên, mắt cá chân cô đau nhói nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Triệu Quân Hàn.

"Em sợ?" – Anh đã thấm rượu nên lời nói có chút say xỉn. Giai Kỳ giơ tay thẳng ra không để anh tiến đến gần nữa.

"Triệu Quân Hàn, chuyện của chúng ta là quá khứ rồi. Em có lỗi với anh, em thật lòng xin lỗi. Bây giờ em là người đã có chồng, anh đừng hành động như vậy."

"Chồng..." – Triệu Quân Hàn cười nửa miệng đầy chế giễu, "Em yêu Cao Gia Thành?"

Giai Kỳ cũng muốn biết câu trả lời này là có hay không, ngay cả bản thân cô cũng không xác định được. Triệu Quân Hàn nhìn sâu vào đôi mắt Giai Kỳ, một bước áp sát người cô, tay giữ lấy đầu hôn thật mạnh. Giai Kỳ sợ hãi bặm chặt môi, đẩy Triệu Quân Hàn ra, tát vào mặt anh một cái thật mạnh.

"Triệu Quân Hàn, nếu anh còn hành động không đúng mực như vậy. Em sẽ..."

"Em sẽ thế nào? Nói với Cao Gia Thành?"

Triệu Quân Hàn đập tay lên trán, cười khổ: "Tiểu Bạch à, em xấu tính thật đấy! Em có biết ngày em cưới Cao Gia Thành anh như thế nào không. Anh nhập viện hai lần vì ngộ độc rượu, viêm loét dạ dày vì không ăn uống được trong một thời gian dài. Anh... Anh... đã khóc rất nhiều."

Mắt Giai Kỳ đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, lồng nhực như bị bóp nghẹn: "Chuyện đã qua, hiện tại em không còn nhớ nữa. Triệu tổng, quên em đi, tương lai phía trước xin anh hãy tỉnh táo mà bước tiếp."

Giai Kỳ bỏ mặc Triệu Quân Hàn, cổ chân mặc dù rất đau nhưng vẫn cố bước nhanh khỏi nơi này, vừa bước ra ngoài, cô giật mình bàng hoàng, Cao Gia Thành đã đứng ở cửa tự lúc nào, điếu thuốc trên tay cũng cháy được một nửa. Hắn nhìn cô chăm chú, đôi mắt âm trầm ẩn sâu một tia lạnh giá.

Cao Gia Thành quay lưng bước đi, lạnh lùng nói: "Về."

Giai Kỳ răm rắp nghe, đi theo phía sau hắn như một con mèo nhỏ vừa gây ra lỗi lầm. Nghe tiếng giày cao gót đứt quãng lạ thường hắn nhìn lại hỏi: "Chân bị đau?"

Giai Kỳ má đỏ ửng gật đầu liên tục, Cao Gia Thành cau mày vứt điếu thuốc vào sọt rác, bế bổng cô lên, di chuyển ra xe và về thẳng biệt thự.