Hai mắt gã thanh niên áo tím như sắp phun lửa. uy áp mang theo sát ý và phẫn nộ vô cùng vô tận, bao phủ toàn trường, làm cho người ta có cảm giác như bản thân mình đang ở trong núi lửa cực nóng, hô hấp như tức nghẹn.
Trừ bậc cao Nguyên Anh trở lên, tất cả mọi người đều kinh hãi run sợ, thấp thỏm lo âu.
Nếu bậc cao Nguyên Anh trước mắt này thật sự giận dữ động thủ, chỉ sợ cho dù huỷ diệt toàn bộ Tiên Lai Tông, cũng không thể dập tắt được lửa giận này.
- Ngươirốt cuộc là ai?
Đồng tử trong mắt gã thanh niên co rút lại, lửa giận dần dần thu lại, mà thay vào đó là một luồng sát khí lạnh như băng.
Không đợi Dương Phàm lên tiếng, cách đó không xa Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh hô một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp như ngọc lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng.
"Là hắn" Trung niên họ Tôn lúc này cùng nhìn thấy Dương Phàm, toàn thân hắn chấn động, sắc mặt biến đổi không ngừng, nhưng trong mắt lại nhiều thêm vẻ kính sợ và thấp thỏm lo âu.
"Dương mỗ mặc dù không ở đây, tuy nhiên Tịch nhi vẫn luôn là thị thiếp của ta, suốt cuộc đời này không thay đổi! Ngày sau có thời gian ta nhất định sẽ đến La Sơn quốc, trong thời gian này. nếu nàng có bề gì, ta chi hỏi tới ba người các ngươi." Lời nói của nam nhân đó ba mươi năm trước, lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.
Mặc dù đã qua mấy chục năm, bóng dáng của nam nhân bậc cao tu vi Trúc Cơ bị thương nặng lúc trước, vẫn như bóng ma ở trong đầu hắn.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch hôm nay. nhìn qua dáng vẻ mặc dù thanh nhã như tiên nữ, cao vời không thể với tới, nhưng ờ trong mắt Dương Phàm, nàng vẫn như trước là cô gái đáng thương, vẫn như trước là thị thiếp của mình.
Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, hai người bay đến bên nhau, ôm chầm nhau.
Ngửi hương thơm thanh khiết trên người giai nhân, Dương Phàm cảm giác thân thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch, so với lúc trước nở nang hơn nhiều, lại có một loại mềm mại nồng ấm như ôn ngọc trong vòng tay.
Đưa tay lau khô lệ nơi khóe mắt Lệnh Hồ Tiểu Tịch, Dương Phàm mỉm cười:
Trên ốc đảo màu xanh biếc, không hề ít thanh niên anh tài tuấn tú của Tiên Lai Tông, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.
Như thế nào có thểLệnh Hồ tiên tử hoàn mỹ như nữ thần, cao không thể với tới trong mắt bọn họ, không ngờ chỉ là thị thiếp của người ta.
Như vậy, nam nhân này có lai lịch thế nào đây?
Đốm lửa bắn tung tóe, tấm lưới kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại "vù" một tiếng, ngọn lửa xanh biếc bị phản phệ lại, lan tràn trên thân mộc kiếm màu xanh.
Trung niên họ Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, ngọn lửa xanh trên thân mộc kiếm chợt ảm đạm xuống, hắn vội vàng thu hồi ngọn lửa.
Toàn bộ Tiên Lai Tông chỉ có hắn và Lệnh Hồ Tiểu Tịch là Kim Đan bậc cao, mọi người còn lại ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng khó có thể dậy nổi.
Những ngọn lửa tím lấp lóe trên tấm lưới màu đen đó. như bóng ma tử thần, ở trong tầm mắt rất nhanh khuếch trương, áp lực âm trầm mãnh liệt, làm cho thân thể bọn họ rung động dữ dội.
- Đại ca! Chạy mau!
Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh hô một tiếng đẩy Dương Phàm ra, chính mình tế ra một kiện Pháp bảo, chuẩn bị ra tay ngăn cản.
- Dừng tay!
Huyễn Linh tiên tử gần như là cùng một lúc lên tiếng, định quát bảo thanh niên áo tím ngưng lại hành động. Trên mặt nàng mang theo vài phần lo lắng, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Hơn nữa. nàng cùng thanh niên áo tím mặc dù cùng thuộc về bảy tông Tấn quốc, nhưng không phải cùng một tông phái, hơn phân nửa đối phương cũng không thèm nghe theo lời khuyên giải của nàng.
Cho dù nàng biết đối phương thực lực sâu không lường được, từng may mắn giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh, nhưng sao có khả năng làm được điều này?
Không chỉ có Tử Sát Ma Hỏa héo rũ, ngay cả thân thể hắn cũng theo đó già đi, trên mặt lập tức xuất hiện vài nếp nhăn.
Cách cách.
Dương Phàm rất nhanh chụp lấy Hắc La Võng, sau đó ném mạnh lên trên, đám đối phương trên đám mây ba màu chỉ thấy một bóng đen như bóng ma phủ chụp tới.