- Từ tiên sinh! Khu rừng rậm vô danh kia rốt cuộc là như thế nào?
Dương Vũ và Ngô lão đương nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. vừa hồi hộp sợ hãi vừa cũng không kìm nổi sinh lòng hiếu kỳ. Hai người thở mạnh cũng không dám thở một cái. nhìn Từ tiên sinh đức cao vọng trọng trong gia tộc.
Sắc mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, vẻ mặt phức tạp lộ ra đủ loại tâm tình bất định. có kinh sợ. có lo lắng. có chờ mong. Hai tay vắt chéo sau lưng. nhẹ nhàng cất bước chậm rãi đi trong phòng.
Sau một lát. Từ tiên sinh dần dần tỉnh táo lại. hắn thở ra một hơi. ánh mắt đột nhiên đảo qua hai người.
Dương Vũ và Ngô lão lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực không thể chống lại, trong lòng vô cùng bất an.
Dương Phàm cười nói thuận tiện liếc mắt đánh giá cô gái này một chút. Chỉ cảm thấy nàng linh hoạt siêu quần. mộc mạc tự nhiên, dáng người cân đối nhan sắc cũng rất đẹp. So với nữ nhi tu tiên giới và thế tục. thì thiếu nữ này khiến cho người khác một loại cảm giác tươi mát trong sáng. Trong quan sát của Dương Phàm. thấy được trong số nhưng thôn nữ này ngoại trừ cô gái trước mặt ra cũng không còn ai có được khí chất thản nhiên như thế.
Thiếu nữ này cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá không chút che dấu nào của Dương Phàm. khuôn mặt khẽ đỏ lên. nhưng vẫn không mất lễ nghi nhẹ giọng nói:
- Tiểu nữ là Lạc Thủy. công tử đã có duyên đến với Dật Hà thôn liền là khách quý của thôn. Gia gia ta là một người già tri thức uyên bác và thập phần hiếu khách. Công tử có thể đi tới nhà ta làm khách.
- Ha ha! Nếu như vậy ta liền dựa theo ý chủ nhân vậy.
Dương Phàm vui vẻ đi theo Lạc Thủy cô nương vào trong thôn. trong lòng sinh ra hảo cảm đối với những người thuần phác. hiếu khách nơi này.
Mới vừa đi vào tới thôn, từ rất xa liền nghe được mấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu"
Nghe thanh âm này dường như đến với ý đồ không tốt
Dương Phàm như cười như không nhìn nàng một cái. không nói gì. khiến cho nàng càng xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
- Lạc cô nương giản dị hiếu khách như vậy, thịnh tình này Dương mỗ không thể chối từ. nghe nói gia gia cô nương cũng là dược sư nên vô cùng hiếu kỳ.
Dương Phàm nói sang chuyện khác. để Lạc Thủy từ trong ngượng ngùng xấu hổ quay trở lại.
- Công tử mời. đây là nhà của ta.
Lạc Thủy cảm thấy buông lỏng. cảm giác người xa lạ trước mặt có một loại khí chất hoàn toàn khác với những nam tử trong thôn khác. nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Phàm. đi phía trước dẫn đường cho hắn.
Mới đi vào biệt viện này, Dương Phàm liền nhạy cảm phát hiện một cỗ hương vị dược thảo kỳ dị. tâm thần khẽ chấn động. Đi vào trong viện. hắn dễ dàng thấy được nơi đây nuôi trồng không ít dược liệu. có rất nhiêu loại là một số dược liệu quý hiếm. Thậm chí hắn còn thấy được mấy thứ thiên tài địa bảo. nhìn niên đại không ngờ có mấy trăm năm.
"Chẳng lẽ gia gia của Lạc Thủy cô nương cũng là Dược sư tu tiên giới?"
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dược sư bình thường rất khó nuôi trồng được nhưng kỳ hoa dị thảo nơi tu tiên giới này.