Tiên Hồng Lộ

Chương 680: Nguy cơ của Vô Song (Trung)



Đệ thất trọng Lăng Đính Tiên Phong.

- Không nghĩ tới người gặp nguy cơ dĩ nhiên là Vô Song. Đây nhất định, là bồ cục của Vu Tôn, hiện tại ta chi sợ không tới kịp nữa rồi.

Trong lòng Dương Phàm đầy lo lắng, suy nghĩbay vút.

- Gia tộc Hoang Võ Hầu cách Tiên Đạo Tông bao xa?

Dương Phàm hói Hoàng Phù.

- Hai nơi đểu tại Thiên Vũ Châu, đểu ớ phương vị trung bắc, đại khái cách xa nhau khoảng ba ức năm ngàn vạn dặm.

Hoàng Phù không chút chẩn chờ nói.

Là đòi sau của gia tộc Hoàng Võ Hầu, hắn tự nhiên có quyền lên tiếng.

- Ba ức năm ngàn vạn dặm?

Trong lòng Dương Phàm lạnh đi một nửa. Tuy rẳng sau khi đạt tới Hóa Thẩn Kỳ, tốc độ phi hành cực kỳ khả quang, nhung khoảng cách xa xôi như thế cũng không phải một Ngày nửa khắc có thể tới được.

Giờ phút này, cho dù có cường giả Thông Thiên tam giai cũng là nước xa không cứu được lửa gần.

- Khoảng cách mặc dù có chút xa, nhưng ta từng nghe ỡ trong gia tộc có người nói Võ Hầu cổ bảo có truyền tống trận đi thông Tiên Đạo Tông, ỏ Đại Tẩn. binh thường những thế lực lớn. giữa các khu vực vói nhau hăn là có truyên tống trận, chi là ngày thường không dễ dàng sử dụng.

- Truyền tống trận?

Ánh mắt Dương Phàm sáng lên.

- Tuy nhiên với thân phận Vinh dự trướng lão ớ trong tỏng của Dương Dược sư hiện giờ hăn là có tư cách sử dụng loại truyền tông trận này.

Hoàng Phù không quá khẳng định nói.

- Nếu có loại truyền tống trận này, nhưvậy có lễ còn kịp.

Dương Phàm vừa dứt lời, thản hình "Vù" một tiếng, xẹt qua hư không trong chóp mắt biến mất không thấy.

Đám người Hoàng Phù cùng Bạch Trạch đổ mỗ hỏi lạnh toàn thân. Tốc độ này cũng quá khủngbố. thẩn thức của bọn họ đểu không thể bắt kịp.

***

Trước Võ Hầu cồ bào.

Tám cỗ thi thể lông tóc vô thương từ giữa không trung rơi xuống, ngay cả một tia vết thương vết máu cũng không có.

Phịch... Phịch... Phịch...

Trước khi chết, trên mặt bọn họ vẫn còn giữ nguyên vẻ phẫn nộ cùng sát ý, căn bản không dự đoán được tử vong tới.

Chi có lão già râu hoa râm Hóa Thẩn đại tu sĩ trong mắt lộ ra kinh hãi, sợ hãi cùng bất đắc dĩ thật sâu.

Có lẽ hắn thấy rõ, hiểu ra chân tướng sự tình thì lại đã mất mạng.

Hô—

Một thân V phục tuyết trắng, không gió tự động. Hắn như trước đứng ờ tại chỗ. hai tay chắp sau lưng.

Không ai nhìn đến Vô Song ra tay.

Thậm chí làm cho người ta có một loại ảo giác hắn căn bản không có động thủ, mà là tám người kia khôngbiết tự lượng sức mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.

Giờ khắc này. Võ Hầu cổ bảo hội tụ mấy chục vạn tu sĩ lại lặng ngắt như tờ.

Một mành tĩnh mịch, chi còn lại tiểng tim đập của vô số tu sĩ.

Vô Song vẫn là Vô Song như cũ, không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng tất cả tu sĩ trong Võ Hầu cổ bào dường như bị bao phủ dưới một bóng ma vô hình.

ở trong tòa thành xem cuộc chiến còn có một cô gái thanh lệ mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, mặt ngọc như tuyết.

Nguời bén cạnh đểu dùng árih mắt ngưỡng mọ nhìn phía nàng, cũng đểu biết thân phận của nàng.

Cô gái mặt ngọc như tuyấ này là nữ đệ tử thân truyền mà Hoàng Võ Hầu hiện nay thu dưỡng từ nhỏ. tên Hoàng Võ Dương.

Mặc dù không có huyết mạch truyền thừa nhưng thiên phú võ học của Hoàng Vò Dương thậm chí là tư chất tu tiên lại ngạo thị Đại Tân.

Thời gian sáu trăm năm, nàng tấn chức Hóa Thẩn đại tu sĩ, khiến cho vô số con cháu gia tộc Hoàng Vỗ Hầu xuống đốc phải ảm đạm thất sắc.

Nếu không phái nàng không có huyết mạch gia tộc Võ Hầu. lại là nữ nhân, có khi chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Võ Hâu.

Giờ phút này, Hoàng Võ Dương thiên kiêu chi nữ, mặt ngọc như tro tàn, trên trán chảv xuổngmột giọt mô hôi, nhìn Vô Song ngoài trăm dặm trong mắt đây kinh hãi.

Đôi tay trắng mịn đặt trên tường thành khẽ run rẩy tỏ rõ thấp thỏm lo âu trong nội tâm nàng.

- Hoàng tiểu thư... Người này cũng là Võ tu, kiếm giả trong Võ tu. Trinh tự tu vi của hắn là Hóa Thản hậu kỳ lại có thê trong nháy mắt miêu sát cùng cấp, quá thực không phái người.

Một trung niên huyển y bên cạnh Hoàng Võ Dương giọng nói mang theo hoảng sợ.

Cho dù là cường già Thông Huyền miều sát mấy vị Hóa Thần trung Kỳ đều xem như kinh thế hãi tụ. Nhưng chênh lệch giữa Hóa Thẩn Kỳ rất lớn. có một sổ nhản vật vương già cùng cấp cũng có thể làm được điểm này.

Nhưng là Vô Song chi một ý niệm Ngay cả Hóa Thần đại tu sĩ cũng đều miểu sát.

Thực lực như thế, hoàn toàn có thể so sánh với cường giả Thẩn Hư.

- Không. Kỳ thật khi hắn phát động "kiếm ý công kích". Hoàng bá bá đã giao thủ cùng hắn...

Thanh âm Hoang Võ Dương run rẩy rất nhỏ. miễn cưỡng làm cho mình binh tĩnh lại. Nhưng là dưới cái nhìn chăm chú của nam tử áo trắng ngoài trăm dặm kia, Ngay cả dũng khí động thủ nàng cũng không có.

- Kiếm ý công kích?

- Lấy ý nghĩa thảm ảo kiếm đạo vô thượng, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn. Hoàng bá bá đã cùng hắn giao thủ trong thế giới tinh thần, nhung đã thua, không sức phán kháng...

Trên khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Võ Dương rơi xuống một giọt nước mắt.

Còn lại một số người khôngbiết không khòi giật mình. Chẳng lẽ những thi thể này không có bất Kỳ vết thương gì. nguyên lai tinh thán V chí đã sớm bị tiêu diệt, bị chết một cách hoàn toàn.

- Nói nhưvậy, Hóa Thẩn đại tu sĩ vẫn có cơ hội chống lại hắn...

Trung niên huyển y kia cắn chặt răng:

- Chúng ta cùng tiến lên. tranh thủ tiêu hao một ít hồn lực của hắn.

Hai người nhìn nhau, lộ ra thần sắc thấy chết không sờn, từ trên tòa thành bay ra. hướng về phía Vô Song.

- Dừng tay...

Đúng lúc này. một giọng nói già nua chấn động núi rừng từ hư không truyền đến.

Theo giọng nói già nua kia vang lên. hư ánh nhoáng lên một cái, một lão ông tóc bạc mặc áo bào vải tuổi khoáng thất tuần xuất hiện ớ trước hai người.

- Sư tôn.

Hoàng Võ Dương cúi thấp người nói.

-Võ Hầu đại nhân.

Trong toàn bộ Võ Hẩu cổ bảo. ngàn vạn tu sĩ nghiêm nghị kính ngưỡng quỳ lạy dưới đất.

- Bái kiến Võ Hầu.

Trong cổ bảo nhiệt Huyết sôi trừo, vô số tu sĩ kích động hưng phấn, mặt lộ vẻ sùng bái thành kính.

Tiếng động quy lạy thi lễ vang động bầu tròi.

Trong tầm nhìn, lão ông tóc bạc kia mặt đẩy nềp nhăn, hai chân để trần làn da khò vàng, làm cho người ta có một loại già nua sắp bước vào môi xế chiều.

Đây là một lão nhân sắp tiến vào đại nạn thọ mệnh, mỗi hành vi cử chi của lão đểu lộ vẻ già nua vô lực.

Khó có thể tin, hắn chính là đương kim Hoàng Võ Hầu.

Vô Song nhìn hắn một cái. xoay người bước đi.

Đi rồi. hắn đi rồi!

Chẳng lẽ hắn nhận thua!

- Ha ha ha... tiểu tử này bị dọa rồi!

- Võ Hầu đại nhản thật là thần nhân, chi bẳng khí thế liền dọa tiểu tử này không chiến mà

bại.

Chi có đám người Hoàng Võ Dương, trung niên huyển y đẩu tiên là ngần ra, khi bọn họ nhìn thấy vẻ thương hại không đành lòng chợt lóe mà qua trong mắt Vô Song trước khi đi, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác khuất nhục.

Khuất nhục, bi phẫn.

Đối thủ không phải không chiến mà là khinh thường khi dễ một lão già tuổi xế chiểu.

Cùng lúc khuất nhục bi phẫn, bọn họ cùng không cấm sinh ra khám phục.

- Vô Song đạo hữu, xin ngươi lưu lại.

Thanh âm già nua của Hoàng Võ Hầu truyển đến.

Thản hình Vô Song ngừng lại.

- Tôn nghiêm của Võ Hầu không cho phép làm nhục, càng không thểđể nó bị người khác giẫm lên coi thường trong tay ta. Cho dù vì thế mà phải trá giá băng sinh mệnh...

Thanh âm Hoàng Võ Hẩu có một loại bi tráng bi thương rơi lệ.

Giờ khắc này. trong Võ Hầu cổ bảo vô sổ tu sĩ rơi lệ.

- Sư tôn...

Cặp mắt Hoàng Võ Dương ứng đò.

- Ngươi là một đối thủ làm nguời ta kinh trọng, bất kể thắng bại. Vô Song tôn kính gia tộc Võ Hầu ngươi.

Vô Song rốt cục xoay người, trong mắt hắn, Hoàng Võ Hầu không hể là một lão già mà là một đối thủ chân chính đáng đê tôn kính.

- VÔ Song đạo hữu. Có phải ngươi quá tự tin? Trận chiến hom nay. bản hầu tự nghĩ sẽ không thua.

Trên người Hoàng Võ Hầu đột nhiên tòa ra hào quang vô hạn, một cỗ khí thế hùng tráng như sóng to gió lớn thôi quét thiên địa.

Giờ khắc này, dường như nhìn đến một võ già ớ trong thiên quán vạn mã đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Ầm~

Đột nhiên, phạm vi vạn dặm sinh ra một tiếng nổ lớn. một cỗ tinh thẩn uy lực vô hinh lấy ý chí của Hoàng Võ Hâu ứng vận mà sinh ra.

Thân hình Hoàng Võ Hầu dường như được phóng đại ngàn vạn lần. chúa tể vạn dặm hư không, lấy ý chí võ đạo một đời. gâv ra một kích kinh sợ bâu trời.

- Cảnh... giớii... Thẩn... Hư!

Vô Song rốt cục động dung, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Phốc~

Thản hình hắn lảo đào, phun ra một búng máu.

Tâm thẩn bị thương.

- Cảnh giới Thẩn Hư! Vò Hầu đại nhân không ngờ bước vào cảnh giới Thẩn Hu. thật sự là khó tin.

Trong Võ Hầu cổ bảo tràn đẩv tiếng hoan hô.

Ngay cà Hoàng Võ Dương đểu lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng:

- Sư tôn khi nào thì bước vào cành giới Thần Hư? Các đời Võ Hầu chi cần bước vào cành giới Thán Hư chính là thản còng đại thàrih, lại thêm lực lượng Huyết mạch đủ có thê ngạo thị Đại Tần.

- Tình báo có sai sót, tuy nhiên nhưvậy càng tốt...

Vè kinh ngạc trong mắt Vô Song bị thay thẻ bới hưng phản.

Đại Tần Vương Triều, mười tám Vương hầu phần lớn đều có huyết mạch truyền thừa cùng công phập bí truyền, ít nhất đều bước vào Hóa Thẩn hậu kỳ. hơn nữa cường đại hơn Hóa Thẩn đại tu sĩ cùng cấp đến vài lần.

Mà Vương hầu có thể bước vào cảnh giớii Thản Hư cơ bản có thể tung hoành vô địch.

- Chiến đi!

Đôi mắt Vô Song thâm thúy như bẩu trời đêm, mơ hỗ có thể thấy được một thanh "Kiếm" hư vô mà lại chân thật, mông lung không rõ phảng phất như cách một tâng thời không luân hỗi.

Bóng kiếm này chợt lóe. thân hìrih Hoàng Võ Hẩu cứng đờ. từ giữa không trung rơi xuống.

- Vừa rồi chính là một chiêu này...

Đám người Hoàng Võ Hầu đang xem cuộc chiến đểu lộ vé khẩn trương, trái tim nhảv lên tới cô họng.

ở trong tinh thần thế giới có lẽ trải qua vài hò hấp. cũng có lẽ trải qua một đời.

Nhưng là, sự thật lại chi một chóp mắt.

Phốc!

Hoàng Võ Hầu kêu lên một tiếng đau đón, khóe miệng tràn ra một tia máu, tâm thẩn bị thương.

Nhưng Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu, hơi hơi thớ dốc, sắc mặt tái nhợt hiển nhiên tiêu hao khá lớn.

- Cảnh giới ý nghĩa thâm ảo của ngươi thậm chí còn cao hơn tuyệt học Võ Hầu được truyẻn thừa vô sổ năm chúng ta. Chi tiếc chênh lệch thật lớn giữa cảnh giới Thân Hư cùng Hóa Thần hậu kỳ còn lớn hơn trong tướng tượng của ngươi...

Trẻnngưòi Hoàng Võ Hầu nỡ rộ ngàn vạn luồng hào quang không thể nhìn thẳng, hu không vạn dặm, lực lượng mênh mông vô cùng tận ngưng tụ tại vùng thiên địa này.

Thản hình Vô Song lộ vẻ móng manh nhỏ bé.

Chính như lúc trước Dương Phàm không có lực đối mặt cường già Thẩn Hư, giờ phút này Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cảnh giới Thẩn Hư đứng ớ một điểm cao. tới gần Thông Thiên tam giai nhất.

- Một chiêu kế tiếp, chính là một trong bí kỹ mạnh nhất truyền thừa nhiều thế hệ gia tộc Võ Hầu ta - Huyễn Diệt Thương Thiên.

Tiếng nói vừa dứt. ngàn vạn luồng hào quang được khống chế bới cành giới Thẩn Hư như thác nước quét ngang thiên địa, trùng kích hư không ngàn dặm, đem hết thảy sự vật đám xuyên, tiêu điệt.

Khoảnh khắc đó. từ Thái Hư nhìn xuồng, hào quang chói mắt tại mặt đất mấy chục ức dặm của Thiên Vân Cháu lộ ra một điêm sáng.

Tu Tiên giới Đại Tần phàm là nhân vật đạt tới cánh giới Thần Hư đều bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn về phía phương hướng kia.

- Chi đành dùng một chiêu này...

Thản thể Vô Song trờ nên ảm đạm không ánh sáng, trong tay lại xuất hiện một đoạn kiếm gãy.

Đoạn kiếm gãy này cùng thanh lúc trước Dương Phàm chém giết Tam u lão ma, giống nhau như đúc!

Ngàn vạn luồng hào quang như thác nước quét ngang ngàn dặm hư không, hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.

Hoàng Võ Hầu cảnh giới Thẩn Hư gần như đem hết công lực một đòi thi triển một kích, phát động bí kỹ truyền thừa gia tộc Võ Hầu - Huyễn Diệt Thương Thiên.

Võ Hầu cổ bảo ớ ngoài mấy trăm dặm, mấy chục vạn tu sĩ tại ánh hào quang chói mắt che phủ thế gian này đông thời nhắm mắt lại. dưới cỗ áp bách kinh thiên địa kia, linh hồn nin rẩy.

Cái oai của Võ Hầu Ngày trước lại lên nữa vinh quang trớ về.

Trong lòng mọi người không kim nổi hò hét hoan hô. máu nóng dâng trừo, nhung là dưới tinh thân uy lực rút ra lực lượng hư không vạn dặm, trong thiên địa một mảnh tình mịch, bọn họ Ngay cà năng lực hô hấp đêu không có.

Cánh giới Thẩn Hư không hổ làm cho người ta ngưỡng mộ. được xưng là cảnh giới vô thượng bước nửa bước vào Thông Thiên tam giai.

Thản thể ảm đạm của Vô Song bị đánh thành khắp người đầy lỗ thủng, trong tay xuất hiện một thanh đoạn kiếm chậm rãi đâm về phia trước.

Trong phút chốc, một tia chóp kinh hồng cắt qua Thái Hư. đem ngàn vạn luồng hào quang chói mắt kia mạnh mẽ xé rách 1'a một vùng chân không.

Khắp hư không chấn động rất khẽ. dường như sinh ra một loại sóng gọn thần bí. chôn vùi hết thảy xung quanh.

Hào quang chói mắt. Hoàng Võ Hầu giống nhu thẩn nhân, thân thể lắc lư một cái, phát hiện minh bị một thanh kiếm gãv đám trúng.

Thanh kiếm gãv kia kêu vang không ngừng, sinh ra hàng ức vạn đạo kiếm ý thuần túy. tràn ngập thản thể hắn đánh lên linh hồn.

Đồng thời, một đạo kiếm khi vô thượng bắt khuất không nghe vận mệnh xông lên chín tâng trời khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt mất ánh sáng.

Mà dưới đả kích không ngừng nghi của Huyễn Diệt Thương Thiên, đạo kiếm khí bất khuất không ngã này như sao băng trên bầu trời đêm chợt lóe rồi mất. nớ rộ hào quang rực rỡ trong nháy mắt.

Võ Hầu cổ bảo. một đại điện ngẩm bí mật.

Ông-

B ạch quang huyễn lệ lóe lên. trên truyển tống trận cồ xua, một thán hình mơ hỗ không rõ dần dần hiện lên.

Dương Phàm phát giác bổn phía trống trái, có một chút bụi bặm.

Hắn vừa xuất hiện liền xúc động cấm chế nơi đây.

- Người nào?

Ba nam nhản mặc cổ trang, cẩm trường kiếm trong tay đột nhiên xông tới.

- Dương mỗ đến từ Tiên Đạo Tông...

Dương Phàm mói nói được một nửa, liền lập tức ngừng lại.

Đúng lúc này. ngàn vạn luồng hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm, ngay cà Dương Phàm cùng ba thị vệ thản ớ trong đại điện ngâm đều theo bản năng nhắm mắt lại.

Một đạo kiếm khí xông lên trận trời, trong hào quang nhuộm dẩn hư không kia, một đạo tia chóp kinh hồng gần như hư vô phảng phất như xé rách hư không.

- Chẳng lẽ ta vẫn tới chậm?

Trong lòng Dương Phàm rất bất an.

Ông-

Trong không gian truyền đến một cỗ dao dộng làm người ta nin rẩy.

- Khó có thể tướng tượng, hai nguời này giao kích không ngờ sinh ra không gian sóng gợn móng manh.

Cảm quan thòng thiên triệt địa của Dương Phàm bắt giữ đến biến hóa trong không gian.

Không gian sóng gợn, đó là một loại gần như có thể xé nát hết thảy mọi thứ trên thế gian.

Có thể sinh ra không gian sóng gợn, cho dù là móng manh cũng đủ chứng minh lực công kích đạt tới mức độ có thẻ ảnh hường ôn định của không gian.

Đây là thủ đoạn chi có cường giả Thòng Thiên tam giai trong truyền thuyết mới có thể có được. Thê thấy hai người giao kích sinh ra uy lực đạt tới loại trinh độ nào.

Tại khoảnh khắc đó. Dương Phàm cảm ứng được trên hư không kia mơ hỗ hiện lẻn tia máu. bị kiếm ý chí cường xông lên tận trời đánh xơ xác. Đây cũng là bởi vì lực lượng trình tự này bùng nô, thòi gian cực kỳ ngắn ngủi, nếu không hậu quả thiá tường không chịu nôi.

Xuy... vút~

Một kiếm chấn kinh chín tầng trời của Vô Song ờ dưới hào quang vô cùng vô tận của Huyễn Diệt Thương Thiên, chi là chợt lóe mà qua.

Sau đó. thiên địa chấn động, khí tức kinh khủng không yên liên tục giây lát, uy lực mênh mông của Huyễn Diệt Thương Thiên chậm rãi ảm đạm.

Lúc này. mọi người thích ứng được hoàn cảnh, thấy được hai người tại tràng.

Vô Song cầm trong tay nửa đoạn kiếm gãy, đâm vào thân thể Hoàng Võ Hầu, còn hắn cũng nửa quỳ trên mặt.

Một kiếm vừa rồi trong khoảnh khắc khiến ảnh hướng của khoảng cách không gian đối với hắn suy giảm đến mức thấp nhất.

Hoàng Võ Hầu đầu bạc theo gió phiêu lãng, trên chòm râu dính vết máu, trên khuôn mặt già nua đẩu tiên là kinh ngạc trong nháy mắt. sau đó là lộ ra một tia ý cười vui vẻ:

- Có thê thi triên một kích Huyễn Diệt Thương Thiên này trước khi bước vào trong mộ, bản hầu chết mà không...

Nói còn chua dứt, sinh cơ hắn toàn bộ mất hết. cặp mắt nhắm lại.

Giống như một pho tượng, thi thể hắn đứng thẳng tại chỗ. không thể lay động.

Mà Vô Song rát đoạn kiếm găy, miễn cưỡng chống đỡ trên mặt đất. suy yếu tới cực điểm.

Hơn nữa, thản hình hắn có vẻ ảm đạm thậm chí hiện ra hư vô nửa trong suốt, trạn thái như muốn tiêu tan.

Sau khi dùng đoạn kiếm giết chết Hoàng Võ Hầu, Vô Song cũng không có trạng thái tinh khí thẩn toàn bộ tràn đầy như lẩn trước Dương Phàm sau khi giết chết Tam u lão ma mà có được. Có lẽ đây là đặc quyên mà chi Dương Phàm do nắm giữ sinh mệnh tự nhiên mói có thê độc hướng.

- Võ Hẩu đại nhân đã chết...

Trên Võ Hầu cổ bảo. vô số tu sĩlộ ra tâm tìnhbi thống sâu đậm.

- Sư tôn!

Hoàng Võ Dương quỳ trên mặt đất. thân là môn đồ kiêu ngạo nhắt của Võ Hầu, giờ phút này nàng lộ rõ vẻ vô lực.

-Võ Hầu đại nhân!

Nam tử huyển V quỳ trên mặt đất.

Phịch... Phịch... Phịch...

Trong Võ Hầu cổ báo. tất cà mọi người quỳ xuống, hướng về Võ Hầu đẩu bạc già nua đứng sững ờ mặt đất, cùng cúng bái.

Lúc này, trên bầu trời roi xuống một trận mưa bao phủ phạm vi vạn dặm.

Mưa nhỏ đầy trời nhuộm ướt mấy chục vạn tu sĩ.

Trên thực tế, trận mưa này tới cũng không phái trùng hợp. Một kích Huyễn Diệt Thương Thiên đã đánh vỡ tầng mây trong phạm vi vạn dặm này.

Thản thể suy yếu của Vô Song miễn cưỡng từ mật đất đứng đậy. cúi người thật sâu hướng về Hoàng Võ Hầu. đê tò lòng tôn kính đối thủ này.

Sau đó... hắn thong thả gian nan bước đi, đi hướng con đường cô độc chi thuộc về mình.

Mà trên Võ Hầu cổ bảo. mấy chục vạn tu sĩ dõi mắt nhìn hắn rời đi, không ai động thủ.

- Hoàng cô nương. Giờ phút này là thời cơ tốt nhất báo thù cho Võ Hầu đại nhân. Người này hiện tại cực kỳ suy yếu. phái vài tên cường giả Thông Huyền là có nắm chắc giết chết hắn...

Một con cháu gia tộc Võ Hầu, hai mắt đầy máu như muốn nứt ra nói.

- Hoàng Nguyên, ngươi câm miệng cho ta. Đâỵ là quyết đấu công bình, nếu giết chết hắn vào lúc này sẽ chi làm danh dự gia tộc Võ Hâu mất hết. sư tôn lấy cái giá sinh mệnh đê bảo vệ tôn nghiêm cũng sẽ trôi theo dòng nước.

Hoàng Võ Dương trách mắng, vẻ mặt lạnh băng.

Con cháu khác của gia tộc Võ Hầu cũng đểu trầm mặc. trơ mắt nhìn Vô Song ròi đi.

Khôngbiết vì sao, lúc Vô Song gian khó bước đi. trong lòng có một loại không yên.

Lẩn chấp hành nhiệm vụ này, tình báo có sai lẩm chi là một ngẫu nhiên?

-... Vô Song, thật khó có thể tin, không ngờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ này.

Một thanh âm khàn khàn truyển tới từ sau lung Vô Song.

Thản hình Vô Song ngừng lại, có lẽ bới vì quá vếu ớt vô lực. bị người tới sát phía sau cùng không phát giác.

- Đó là người phương nào...

Tu sĩ trên Võ Hầu cổ bảo phát hiện phía sau Vô Song xuất hiện một cái "Bóng".

Đó là một cái bóng tối đen. gần như ẩn giấu trong màn đêm vừa mới hạ xuống.

Dùng mắt thường nhin lại. đó dường như chi là một hư ảnh. vẻ ngoài hình dáng chi có cự lv gần mói có thể thấy rõ.

- Xem ra ngươi chính là sát thủ Thiên Ảnh xép thứ nhất Thiên Sát Các.

Thanh âm Vô Song có vẻ suy yếu, lại trừo phúng nói:

- Tu vi ngươi đạt tới cảnh giới Thán Hư, có thê đễ dàng giết chết ta giờ này đã cực độ suy yếu, cần gì phải sử dụng thủ đoạn đánh lén.

- Ta là một sát thủ chân chính đủ tư cách...

Thanh âm Thiên Ảnh rất khàn khàn:

- Xác xuất thành công nhiệm vụ của ta là 100% không chi bới vì thực lực bản thân ta. càng quan trọng là... Cho tới bâv giờ ta chi biêt dùng cái giá nhỏ nhất đê hoàn thành mục đích. Hơn nữa, không có tuyệt đối nắm chắc ta chua bao giờ ra tay.

Phốc... Xuy~

Hàn quang chợt lóe. đoạn kiếm gãy trong tay Vô Song khẽ chuyển, đảm vào thản thể Thiên Ảnh.

Toàn bộ động tác cực kỳ tụ nhiên, không hể có bất kỳ dấu hiệu gì.

Thậm chí ngay cả Thiên Ảnh cũng không nghĩ tới đổi phương còn có sức phản kích.

Thản thể Thiên Ảnh bị đảm thủng, nhung hắn lại không chút kinh hoảng:

- Đã quên nói cho ngươi, thán thể của ta không phải thực thể, bó qua tất cả công kích dưới cành giới Thần Hư.

Dứt lời, hàn quang chợt lóe, một đoản kiếm dạng lưỡi liềm cắt tới. nhanh như tia chóp.

Đinh!

Vô Song miễn cưỡng chắn ngang đoạn kiếm gãy, chặn lại một kích của Thiên Ảnh.

Nhưng là Vô Song tại lực lượng khủng bố kia cũng bị đánh bay mười mấy trượng, thân hình càng Ngày càng àm đạm, dường như có dấu hiệu tiêu tan.

- Chậc chậc, không nghĩ tới thân thể của ngươi cùng không phải thật thể chân chính... Tuy nhiên, một kích tiếp theo ngươi sẽ phải chết.

- Vô nghĩa cái gì. Ngươi chậm chạp không muốn giết tạ là muốn thông qua giết chết ta đẻ biêu lộ cám giác thành tựu của ngươi sao?

Vô Song nhắm mắt lại. hít sâu một hơi. trong lòng thẩm than: "Lại muốn đi vào vòng luân hỗi tiếp theo, khi nào mới có thể thoát khỏi số mệnh của ta?"

- Đúng vậy. Có thể nói ngươi là thiên tài kiếm đạo xuất sắc nhất Đại Tần, ngộ tính của ngươi khiến ta đó mắt ghen tị. nếu cho ngươi thêm mấy trăm năm, có lẽ có thể bễ nghễ một giới. Có thể đem người như ngươi, bóp chết trong trứng nước, là cảm giác thành tựu cỡ nào?

Thanh âm Thiên Ảnh hơi lộ vẻ run rẩy.

Dứt lời, hắn từ từ nâng đoản kiểm hình lưỡi liễm trong tay. lạnh nhạt nói:

- Thiên Ánh ta cũng phá lệ một lẩn, cho ngươi kiến thức Ám Dạ Thiên Hỗ ta chua bao giờ sử dụng.

Chính lúc hai người giẳng co, trên bầu trời đêm Võ Hầu cổ bảo xuất hiện mấy trăm đạo quang ảnh theo bốn phương tám hướng lướt tới.

Vút... Vút... Vút...

Giống như ngàn vạn đạo kiếm quang huyễn lệ chiếu sáng bầu trời đêm.

Cùng lúc đó. trong hư không vạn dặm này xuất hiện hai cỗ tinh thẩn uy năng mênh mông khiến Võ Hâu cô bảo to lớn hồn loạn kinh hoàng chìm trong một bâu không khí tĩnh mịch hít thớ không thông.

Đây rõ ràng là hai cồ khí tức của cường già Thần Hư.

- Ha ha ha... Không nghĩ tới Hoàng Võ Hầu không ngờ chết đi, cứ như vậy, chúng ta cùng bớt lo.

Trong đó một nam nhân vũ bào dẫm trên phía trên vân quang bàng bạc nói.

Khuôn mặt nam nhân vũ bào này cùng đám người Lục Vân. Vân tướng Lục Tương lúc trước có vài phần tương tự. khí tức phiêu dật tao nhã.

- Lục Vân Hầu. ngươi nói thật ra rất nhẹ nhàng. Hoàng Võ Hầu này có thể tấn chức cảnh giới Thẩn Hu trước đại nạn thọ mệnh, ai dám cùng hắn đánh bừa. Vũ lực gia tộc Võ Hầu là kirih nguời nhất...

Cạnh Lục Vân Hầu, một nam tử mặt quỷ chân đạp sông dài màu đen. âm khí dày đặc lên tiếng nói.

- Là Kỳ Uyẻn Hầu cùng Lục Vân Hầu.

Trong đám con cháu gia tộc Võ Hầu, một lão già lớn tuổi kinh hô.

Hoàng Võ Hầu vừa mới chết, hai vị Vương hầu liền dẫn người đánh tới, đây chi là trùng hợp sao?

Mà giờ phút này, lực chú ý của mọi người đều tập trung ớ một phía khác: Thiên Ảnh vùng Vô Song.

Ngay cả Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đều không ngoại lệ.

- Dừngtay...

Lúc này. dưới lòng đất truyển đến tiếng kinh hô của một nam nhản, khién tâm thẩn Vô Song khẽ động.

- Tới chậm rồi!

Thiên Ảnh cười lạnh một tiếng, đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm vung lên. màn đêm chợt trớ nên càng tối đen.

c hợt màn trời chấn động, một đạo hỗ quang thê lương lạnh lẽo gẩn như không nhìn cự ly không gian, chém đến trước người Vô Song.

Ám Dạ Thiên Hỗ, một kích như thẩn, luận huyển diệu gần như không thua một kiếm lúc trước của Vô Song.

Đang--

Đốm lửa bắn ra bổn phía, tiếng kim loại giao nhau vang lẻn chấn động phạm vi vạn dặm.

Dưới hai con Hoàng Long hư vô phụ trợ. một nam nhân thẩn bí đội một cái lồng màu vàng đất không thể lay động dùng phương thức quy thẩn khó lường chắn trước người Vô Song.

Đoán kiếm trăng lưỡi liềm chém lên màn hào quang màu vàng, không thể tiến thêm một bước, ngược lại bắn ra đốm lửa màu sắc rực rỡ lên cao mấy chục trượng, huyễn lệ tráng quan.

Đồng thời, trong tẩm nhìn của mọi người, thân hình nam nhân kia dường như vô hạn cao lên. lại cao lên...Trở thành một người thiên địa gánh vác thiên địa, cũng dẫn tới lực lượng tự nhiên mênh mông trong thiên địa hội tụ.

Càng khó tin chính là, đoạn "kiếm gãy" nguyên bán trong tay Vô Song lại xuất hiện trong tay người này.

Đang

Đốm lửa văng tung tóe. tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn, làm cho mấy chục vạn tu sĩ bên trong Võ Hâu cô bảo khí huyết sôi lên, kè tu vi vếu kém trực tiếp hôn mê.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đa số tu sĩ căn bản không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bới vì thế cục biến hóa quá nhanh.

Ám Dạ Thiên Hỗ. vốn là một kích tất sát cùa Thiên Ảnh, tu vi đạt tới cảnh giới Thần Hư, sát thủ xếp hạng đứng đẩu Thiên Sát Các.

Trong lúc thi triển bí kỹ này, bầu trời đêm giữa ngàn dặm hư không càng thêm trở nên tối đen, còn khu vực xung quanhbóng đêm, lại càng trờ nên sáng ngòi.

Một kích như thần, dường như rút lấy một lực lượng nào đó trong hư không, từ đó khiến thiên địa khác thường, hơn nữa tốc độ gần như không nhìn khoảng cách, có thể nói là hoàn mỹ.

Còn lúc này, dưới màn đêm tối đen, hai con rồng thần sổ mệnh xoay quanh một nam tử thần bí, chống đỡ một vòng phòng hộ màu vàng đất gần như thực chất.

Đoản kiếm luỡi kiềm bị chặn trước tầng ánh sáng vàng, khó khăn tiến tới trước nửa tấc.

Trên đầu nam tử này. đội một chiếc mũ hoàng giả. nhị long hí châu. Kim châu ờ trung tâm, phóng ra một cỗ long uy hoàng giả chấn động thiên hạ.

Chiếc Nón Hoàng Giả, chí bảo phòng ngự.

- Đó là... Hoàng Long Quan!

Hai đại Vương hầu xem trận chiến ở xa xa, đồng thời biến sắc, kinh hô.

Làm cường giả đinh cao Đại Tẩn, Vương hầu gần như là võ địch. Đặc biệt Vương hầu nhưbọn họ bước vào cảnh giới Thẩn Hư, có được huyết mạch truyền thừa.

Mà bảo vật có thể làm bọn họ kinh hãi biến sắc, sợ rằng chi có Chí Bảo Long Khí.

- Hoàng Long Quan? Hắn chính là Dương Phàm!

Lục Vân Hầu ánh mắt co rụt, ngơ ngác nhin chẳm chẳm Hoàng Long Quan trên đẩu Dương Phàm. Đám mâv sáng bàng bạc bao phủ trăm dặm dưới chân hắn, không khỏi rung động, dường như đang phối hợp với tâm tình chủ nhân lúc này.

- Chí bảo phòng ngự... Hoàng Long Quan?

Thiên Anh tồn tại ỡ trạng thái bóng đen. tay cầm đoản kiếm trăng luỡi liềm, chém lên trên vòng phòng hộ ánh sáng, bẳn ra những đốm sáng hoa lệ.

Nhất thời, hắn lại xuất hiện thất thẩn ngắn ngủi.

- Không thể nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản một kích này của ta?

Thiên Ảnh khó tin được.

Trong lời hắn nói, bao hàm rất nhiều kinh dị cũng không thể hiểu nổi.

Nghi hoặc lớn nhất có hai điểm:

Thứ nhất, hắn rõ ràng lúc Dương Phàm hô "dừng tay", liền như tia chóp thi triển ra Ám Dạ Thiên Hỗ. Lúc đó đối phương còn ở tầng đất bên dưới một khoảng cách, làm sao có thê hiện thân giữa hư không.

Thứ hai, dù là có được chí bảo phòng ngự Hoàng Long Quan, một tu sĩ Hóa Thẩn Kỳ bình thường, cũng không có khả năng chổng lại được một kích toàn lực cùa cường giả Thần Hư, thậm chí còn không tổn thương chút nào.

Dương Phàm che truớc người Vô Song, ánh mắt thoáng một tia trừo phúng.

Ngay thời khắc Vô Song nguy hiểm, hắn thi triển Thiên Nhân Nhất Kích, bằng phương thức quy thân khó lường na di đến chỗ này, gân như bò qua khoảng cách không gian. Điêm này, thậm chí vượt qua phát huy binh thường, để hắn làm lại lẩn nữa, cũng chua chắc làm được như thế này.

ở trong mô thức Thiên Nhân, Dương Phàm tế ra Hoàng Long Quan, dung hợp cùng mảnh thiên địa này, cùng gánh chịu một kích khủng bố.

Trên mặt phòng ngự vật lý cùng phòng ngự pháp thuật, Dương Phàm có được chí bảo phòng ngự tự nhiên đứng ớ thế bất bại.

về phần uy năng tinh thần cùa cường giả Thần Hư ẩn chứa trong Ám Dạ Thiên Hỗ, lúc Dương Phàm nắm trong tay đoạn Vô Song, giao hòa cùng kiếm ý vô thượng, cùng chia sẻ với Vô Song, không hể có áp lực.

Như vậy tạo nên tràng cảnh chấn động lúc này. dùng phưong thức quỷ thẩn khó lường xuất hiện, lại bình thản như không ngăn cản một kích toàn lực của cường giả Thán Hư, thành công cứu được Vô Song.

- Dương Phàm, không ngờ tới vào lúc nguy cấp nhất, có thể cùng ngươi sát cánh chiến đấu lẩn nữa. Đây đã là lẩn thứbarồi... Vô Song lại thiếu một cái nhân tình.

Vô Song ở phía sau Dương Phàm, một thân áo trắng, sắc mặt bình thường, thân hình dần đần nhạt đi.

- Cần gi nói thế, khi xua nếu không có ngươi liều mạng ngăn cản Tam u Lão Ma, sẽ không có ta hôm nay.

Dương Phàm đua lung về phia Vô Song, không cẩn suy nghĩ nói.

- Tu vi của ngươi quá thấp, có thể ứng phó được cục diện lúc này không?

Thân ảnh Vô Song càng thêm ảm đạm, gần nhưnửa trong suốt, thê hiện trạng thái cực kỳ không ổn định.

- Không có vấn đề. ít nhất có thể bảo vệ được hai người chúng ta. Tu vi ta mặc dù thấp, nhưng nếu lại thăng cấp hai cảnh giớii nhỏ, sẽ không phái giữ mạng, mà là lưu lại toàn bộ bọn họ.

Dương Phàm tràn đẩv tự tin nói.

Hắn nhắm mắt lại. chậm rãi nhấc đoạn kiếm Vô Song lên, ý chi tinh thẩn đột nhiên kéo lên cao. dung hợp cùng áo nghĩa kiếm đạo vô cùng trong đoạn kiếm.

Dương Phàm mừng rỡ phát hiện, dùng mô thức Thiên Nhân làm cơ sở. ý chí tinh thẩn mạnh mẽ cùng áo nghĩa kiếm đạo vô thượng tăng phúc mười mấy lần. quá thật là hùng hồn vô tận, dùng mãi không hết.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu cộng thêm lực sổ mệnh từ Hoàng Long Quan, long khí tăng phúc, có thể nói là trạng thái hoàn mv vô địch.

Trong khoảng khắc, Dương Phàm dưới mô thức Thiên Nhân dung hợp thiên địa, nhanh chóng mở rộng ra... Một ngàn dặm, hai ngàn dặm, ba ngàn dặm... tám ngàn dặm.

Tám ngàn dặm, chi thiếu chút nữa là có thể ngang hàng cảnh giớii Thẩn Hư.

Nhưng nếu nói về huyền ảo cùng với nắm giữ thiên địa. còn cao hơn cường giả Thần Hư nửa bậc.

Dương Phàm cũng không ngờ tới, mô thức Thiên Nhân của minh có thể tăng phúc tới trình độ này.

Ngay lúc Dương Phàm đổi thoại cùng Vô Song, Thiên Ảrih phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lệ qung:

- Ta không tin một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, có thể chống đỡ được bao lâu.

Dứt lời. đoạn kiếm luỡi liềm trong tay hắn lại vung lên. trong bóng tối chi nhin thấy hỗ quang lạnh lẽo chém ngang không trung, uy lực Thán Hu hùng hôn vô tận theo một kiếm vung xuống.

Đinh-- keng keng keng~

Liên tục chém mấy lần, tầng ánh sáng phòng hộ màu vàng đất không chút hao tổn.

Khoảng khắc, thân người Thiên Ảnh nhoáng lên, xuất hiện từ phía sau, đâm thẳng Vô Song.

Thế nhưng, Dương Phàm nhẹ nhàng cất bước, chém ra đoạn kiếm trong tay, đinh một tiếng, chính xác ngăn cản Thiên Anh đánh lén, lập tức đầy lùi.

Thiên Ảrih kinh hãi. thân hình hóa thành mấy chục bóng đen, phát ra ngàn vạn đạo công kích kín mít không kẽ hớ.

Leng keng keng...

Bất luận hắn công kích thế nào, Dương Phàm đểu như bóng với hinh, tiếp lấy tất cả công kích.

Thiên Ảnh nhanh chóng phát hiện, Dương Phàm dường như có thể đoán truớc từng động tác của mình. Đoạn kiếm trong tay đối phương, dường như không phái phòng ngự bị động, mà là chủ động phòng ngự.

Gẩn nhu cùng lúc hắn ra tay, đoạn kiếm Dương Phàm lọi dụng thời cơ ngắn nhất, ngăn cản công kích của hắn.

Còn ờ trong mắt những người khác, lại xuất hiện một màn càng quy dị. Tất cả công kích của Thiên Ảnh, dường như cố ý thả cửa. "đua chiêu" cho Dương Phàm.

Bỗng nhiên, thân hình Dương Phàm chợt lóe. xuất hiện trước người Vô Song, tầng ánh sáng bảo hộ mớ 1'ộng, bảo vệ cả hai người bên trong.

Leng keng đinh, đinh-

Mặc dù tầng phòng ngự Hoàng Long Quan mờ rộng gấp đôi. công kích của Thiên Ảnh vẫn khó có thể rung chuyển.

Mỗi một kích của hắn, đều đi qua Hoàng Long Quan cùng đoạn kiếm Vô Song, lan tỏa tám ngàn dặm hư không.

- Sao lại nhưvậy được?

Thiên Ảnh ngừng công kích, sắc mặt ầm trầm biến chuyển.

- Đến lượt ta ra tay rồi.

Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, phạm vi tám ngàn dặm đầy rẫy kiếm ý vô tận. Đoạn kiếm Vô Song mang theo uy lực thiên nhân, hóa thành một tia sấm sét. nhắm thăng thán thê hắn.

Còn trong cảm quan của Thiên Ảnh, đoạn kiếm kia đâm ra từ khe nứt thiên địa, muốn tránh cũng không được.

Đoạn kiếm Vô Song, Thiên Nhân Nhất Kích.

Đinh Xoạt!

Đoạn kiếm đoạn kiếm đẩv văng đoán kiếm lưỡi liềm của Thiên Ảnh, một mánh kiếm ảnh hư vô mơ hô xuyên thủng bóng đen không phải thực thê của hắn.

Thiên Ảnh hừ nặng một tiếng, sắc mặt khó coi, dường như đã bị thương.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục binh tĩnh, lập tức lướt ra khói trăm dặm, sau đó thân thể dung nhập vào màn đêm hư không, biến mất không thấy.

Làm một sát thủ hợp cách, nếu đã thất bại, hắn liền quyá đoán buông tha, không tiếp tục dâv dưa.

Huống hỗ. xem ra Dương Phàm căn bản không thể giải quyết được.

Đẩv lùi Thiên Ảnh, Dương Phàm thờ ra một hoi. cuối cùng hóa giải nguy cơ lẩn nay.

Nếu như Thiên Ảnh quấn chết không buông, Dương Phàm sẽ cảm thấy bó tay. Bởi vì đổi phương đạt đến cảnh giới Thân Hư, thân thê lại không phải tôn tại hư vô.

Lại thêm dung hợp đoạn kiếm Vô Song, mô thức Thiên Nhân tăng phúc, hắn tiêu hao tâm thẩn rất lớn, dù sao cũng không thuộc cảnh giới vốn có của hắn.

- Còn có ba tên...

Đột nhiên, ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng. Chi thấy hắn hít sâu một hơi. hai mắt hóa thành Thái cổ Kim ô, trong hư không tám ngàn dặm ngưng kết một mảnh lửa hồng.

- A a a...

Ba sát thủ Thiên cấp ẩn nấp dưới đất phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể bắt đầu bốc cháy từ trong ra ngoài, toàn thân bao trùm ngọn lừa độn ra hư không.

Chi thấy ba người lửa. ở hư không gào thét mấy trăm dặm, khoảng khắc hóa thành tro

tàn.

Trên Võ Hầu cổ Bảo, bọn người Hoàng Võ Dương liền cảm thấy không rét mà nin.

Ba sát thủ ẩn nấp vừa rồi, đều là Hóa Thần đại tu sĩ. Sát thủ như vậy. ờ trong Thiên Sát Các được coi là Thiên cấp. phóng mắt khắp Đại Tân cũng là lông phượng sừng lân.

Mà người này chi tràng mắt. liền diệt sát ba Hóa Thần đại tu sĩ, coi như là cường giả Thần Hư bình thường cũng không làm được.

"Không ngờ tăng phúc cảnh giới, làm cho thực lục của ta tăng lên đến mức này. Nếu như tu vi của ta thật sự đạt tới trình độ này, không nói đến Thần Hư, coi như là Hoán Nha trang kỳ hậu kỳ, cũng có được thực lực tung hoành Đại Tẩn."

Dương Phàm không khỏi hưng phấn.

Khi đó ờ trước mặt Hóa Thần đại tu sĩ, hắn bị đánh chật vật khó coi, bị buộc phải dùng Hoàng Long Quan giữ mạng.

- Vô Song, trạng thái thân thể của ngươi dường như không đúng.

Dương Phàm đặt tay lên vai Vô Song, lại sờ vào một mánh trống rỗng, không khỏi kinh hãi biến sắc.

Thân thể Vô Song dẩn biến thành nhạt, gần như nửa trong suốt.

Có thể tướng tượng, vừa rồi vượt cấp chém giết cường giả Thẩn Hu, hắn phải trá cái giá quá lớn.

- Taphải dẫn ngươi chạy về Tiên Đạo Tông, phục hỗi lại thân thểnguơi.

Dương Phàm lập tức bay về phía Võ Hầu cổ Bảo. hắn muốn dùng truyển tổng trận ớ đó.

-Ạ...

Mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo thấy Dương Phàm nhắm bên này "đánh tới", sợ đến hồn bay khòi xác.

Dương Phàm liếc mắt nhìn Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu trên cao. trong lòng thất kinh Xem ra Thiên Võ Châu phát sinh kịch biến, không biết Tiên Đạo Tông có bị liên lụv.

Nghĩ đến đây. Hoán Thiên Nha bỗng sinh ra cảm ứng, biết được Tiên Đạo Tông cũng có biến đổi.

- Ha ha, còn muốn chạy?

Lục Vân Hâu ánh mắt hiện ra ý cười, ý niệm vừa Chuyên. Vạn dặm hư không mua gió rung chuyển, uy năng tinh thẩn hùng hồn ỡ trên đẩu hai người Dương Phàm hinh thành một thanh kiếm không lồ từ mâv sáng trong suốt, dài chừng trăm trượng.

Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, thực lực Vương hầu quả thực không phải chuyện đùa.

Khoảng khắc, Kỳ Uyên Hầu há miệng phun ra, thiên địa thoáng chốc đen kịt. Một mành vực sâu tối đen hư vô mờ rộng ra từbên dưới, tiếng nói âm lănh truyền ra:

- Muốn rời đi dễ dàng như vậy, không nhin hai chúng ta sao?

Không nói đến dụ hoặc Chí Bảo Long Khí, Dương Phàm vỗ mông rời đi, hoàn toàn bò qua tồn tại hai đại Vương hầu.

Dương Phàm biến sắc, muốn rời khòi hai đại Vương hầu chặn dường, sợ rẳng không quá hiện thực.

- Hai đại Vương hầu. sợ rẳng ngươi ứng phó không được.

Thân ảrih Vô Song lại nhạt đi, hóa thành một mảnh những điêm sáng, dung nhập vào đoạn kiếm trong tay Dương Phàm:

- Hôm nay chi có thê liên thủ cùng ngươi, một kích liều minh, chém giết một Vương

hầu.

Thân ảnh Vô Song dẩn dẩn nhạt đi, trong suốt, hóa thành một mảnh đốm sáng, dung nhập vào trong đoạn kiếm.

Đồng thòi từ trong đoạn kiếm, truyển tới một tiếng nói vào đẩu Dương Phàm:

- Hòm nay chi có thể liên thủ cùng ngươi, một kích liều mình, lại chém giết một Vương

hầu.

- Lại chém giết Vương hầu?

Thẩn sắc Dương Phàm đột nhiên biến đổi. thất kinh:

- Ngươi muốn sử dụng một chiêu kia?

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Ngư Dương Quốc khi xua, tay cẩm đoạn kiếm Vô Song, thi triển "Một Kiếm Chí Tử" kinh thiên địa khiếp quy thẩn.

Muốn phát ra một kiếm siêu việt áo nghĩa vô thượng thiên cổ, đẩu tiên phải đặt minh vào hoàn cảnh tự dồn vào chỗ chết, từ đó tiến vào ý cảnh tuyệt đối vượt ra khỏi trói buộc sinh tử.

Bời vì kiếm này vừa ra. nhất thiết phải giết chết kẻ địch, thần hồn diệt tuyệt, nếu không thì kè chết sẽ là chính mình.

Chém giết Vương hầu?

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu nghe vậy, trước tiên ngẩng ra, tiếp đó cất tiếng cười to. trong mắt hiện ra vẻ thú vị.

- Thật là tiểu từ vô tri không biết trời cao đất rộng mà... Một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, dù là băng vào bí thuật, mượn uy lực Hoàng Long Quan, đạt đến mức có thê chống lại cảrih giớii Thẩn Hư trong thời gian ngắn, đó là vạn hạnh may mắn. Hiện giờ còn vọng tưởng chém giết Vương hầu? Hôm nay có sống sót rời đi hay không, cũng không biết được.

Kỳ Uyên Hầu tiếng nói trống rỗng lạnh lẽo, giống như truyền tới từ ma uyên. mang theo một ngữ khí buồn cười.

Hắn chỉ bằng ý niệm, tụ hội lực hư không vạn dặm, thiên địa rơi vào một mảnh tối đen, làm cảm quan Dương Phàm bị giới hạn mạnh, Ngay cả mô thức Thiên Nhân cũng bị suy yếu.

Càng đáng sợ hơn, Dương Phàm chân đặt trên vực sâu tối đen, đang lan tràn ờ phía dưới hắn. Từ phạm vi mười dặm mở rộng ra trăm dặm, một cổ lực kéo hút khủng bố truyền ra từ vực sâu đen tối phía dưới.

Đồng thời vực sâu tối đen quy dị này, làm cho không gian khu vực hắn đứng hiện ra biến hóa rất nhỏ khó nắm bắt, muốn thi triển độn thuật rời đi cũng không thể.

Dương Phàm dốc toàn lực, mới miễn cưỡng chống lại được lực hút truyền ra từ vực sâu. sắc mặt khẽ biến.

Không hổ là Vương hầu truyền thừa xa xua, đểu là cảnh giớii Thẩn Hư, thẩn thông thực lực cùa bọn họ khó mà lường được.

Lục Vân Hầu thẩn sắc thoải mái. khí chất ưu nhã tự nhiên, khẽ cười:

- Nghe hai khuyển tử của ta nói. ngươi cao như thế này thế nọ. Hôm nay bản hầu muốn chứng thực một chút, ngươi có thê sáng tạo kỳ tích, chém giết Vương hầu hay không.

Lời vừa đứt. bầu trời trên đẩu Dương Phàm, thanh kiếm árih sáng trong suốt dài trăm trượng hội tụ lực hư không uy năng tinh thẩn hùng hồn. mang theo một cỗ khí tức hủv diệt kinh thế. hung hăng đám xuống.

Dương Phàm muốn tránh cũng không được, bới vì Kỳ Uyên Hầu không dự tính ra tay, chi cười lạnh dùng bí thuật trói hắn lại.

Vực sâu tối đen duới chân lan tràn mớ rộng ra. lục hút Ngày càng khủngbố, thậm chí còn có một cỗ lực lượng kỳ dị dường nhu trói chặt thân thể Dương Phàm.

Dưới ánh mắt mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo nhìn kỹ, thanh kiếm mâv sáng trong suốt ngưng tụ lực lượng cường giả cảnh giới Thán Hư đáng sợ, hung hăng đâm xuống từ trên trời.

Khi thanh kiếm mâv sáng cùng loại như hóa thân Thần Hư đâm tới, bầu trời phạm vi ngàn dặm không gian nang Chuyên, gâv ra một cơn lốc cuôngbạo.

Vào lúc này, thiên địa một mảnh tối đen, gió bão ập tới, uy năng tinh thần bàng bạc vô tận, ngưng kết phạm vi ngàn dặm.

Tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo hoảng sợ không thôi.

- Mớ ra đại trận!

Một tiếng quát khẽ phát ra từ Hoàng Võ Dương, tu sĩ tọa trấn các trận pháp mấu chốt trong cô bảo lập tức tinh ngộ.

Chi nửa khắc, bầu trời Võ Hầu cổ Bảo hình thành một đại trận phòng ngự hình tam giác nhọn lập thể nhanh chóng lưu chuyển, nhìn từ xa xa như một chiếc kim tự tháp.

Vào lúc này, thanh kiếm kinh thiên động địa như đâm xuống từ hư không, mắt thấy đã đâm tới đẩu Dương Phàm.



Dương Phàm hít sâu một hơi. đoạn kiếm Vô Song trong tay ngưng tụ mô thức Thiên Nhân dung hợp uy năng tự nhiên hùng hồn. dưới Hoàng Long Quan cúng cố, cực nhanh xé

rách hư không. Một tia chóp đò đậm phá không bắn ra, va chạm với thanh kiếm mâv sáng lớn trăm trượng của Lục Vân Hâu.

Đinh-

Trong hư không chấn động, thẩn thức bắt được một tia sóng gợn không gian rất nhỏ, cũng chợt lóe liền mất.

Cùng lúc, cơn lốc bao phủ phạm vi ngàn dặm nháy mắt cuồng bạo gấp mười lần. làm cho đại trận phòng ngự Võ Hâu có Bảo lung lay không thôi.

Thậm chí, uy năng tinh thẩn tán ra xuyên thấu đại trận phòng ngự, làm rất nhiều tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo đồng loạt hộc máu.

Tiếp được một kích của Lục Vân Hầu, thân hình Dương Phàm hạ xuống dưới, vực sâu dưới chân như hóa thành đầm lầy, làm cho hắn chìm xuống từng chút, khó mà giãy thoát.

- Thật đúng là ngoài dự liệu của bản hầu...

Trong ánh mắt đen kịt cùa Kỳ Uyên Hầu hiện ra dị sắc, nghiền ngẫm nói:

- Xem ngươi có thể kiên trìbao lâu?

"Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản, dung hợp hoàn mỹ cùng Hoàng Long Quan, có thê đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đem uy năng tinh thần không thê chống đỡ dung nhập thiên địa. Còn Hoàng Long Quan, càng làm cho hắn thừa nhận được gần như tất cả công kích vật lý pháp thuật."

Lục Vân Hầu phát ra một kích, lập tức thăm dò vài phẩn nội tinh của Dương Phàm.

T rong lòng hắn càng cảm thấy khó ra tay.

Hoàng Long Quan phòng ngự tuyệt đổi quá mạnh mẽ. huống hỗ người này dung hợp hoàn mỹ, không biết thông qua thủ đoạn gi dung nhập thiên địa. Như thế, Ngay cả công kích pháp thuật vật lý của cảrih giới Thán Hư cũng cứng rắn đối đâu được.

Vốn trên mặt phòng ngự, kẽ hớ duy nhất của Dương Phàm là lực lượng linh hồn chênh lệch gấp trăm lần so với cường giả Thần Hư.

Thế nhưng, mô thức Thiên Nhân vẫn cứ giúp hắn chổng đỡ bảv tám phẩn mười, hôm nay lại thêm đoạn kiếm Vô Song, dung hợp cùng với ý cảnh kiếm đạo vô thượng nên không sợ nữa. Ngược lại, còn sinh ra lực công kích đủ có thể đối đầu với cường giả Thần Hư.

- Lục Vân Hầu, còn sững sờ làm gì, đánh hắn vào Tu Di Hắc Uyên Trạch của ta.

Kỳ Uyên Hâu hai tay chắp lưng, hừ lạnh nói.

Đến giờ, hai người cũng không ra tay. mà thi triển lục Thẩn Hư của cường giả cảnh giới Thẩn Hư.

Lục Thẩn Hư càng cao hơn một tầng so với lực Thông Huyền, không chi dung nhập lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa đặc biệt, càng ẩn chứa uy năng tinh thẩn hùng hồn thông thấu vạn dặm hư không.

Tồn tại duới Hóa Thẩn đại tu sĩ, đổi mặt lực Thẩn Hư, có thể diệt sát bẳng một ý niệm, thẩn hồn câu diệt.

Lục Vân Hầu ý niệm vừa động, trong hư không lại hình thành mười thanh kiếm mâv sáng dài bảv tám trượng, biến mất trong hư không, sau khoảng khắc tấn công từ bốn phương tám hướng.

Dương Phàm vung đoạn kiếm Vô Song, xé nát phần nửa kiếm mâv sáng do lực Thần Hư ngưng kết. Nhưng thán hình hắn bị chế ngự. vẫn cứng đối cứng một bộ phận uy năng, may là do Hoàng Long Quan cùng với thiên địa dung hợp mở rộng tám ngàn dặm gánh chịu.

Thấy thế. lực Thẩn Hư của Lục Vân Hầu lại sinh ra biến hóa, trong hư không xuất hiện một đôi bàn tay mây sáng khổng lồ, dài bốn năm chục trượng, hung hăng đánh từ trên xuống.

Dương Phàm sắc mặt đại biến, đoạn kiếm Vô Song chém ra một mảnh lốc xoáy đò đậm. Nhưng bàn tay khống lồ kia không cần công kích, cực kỳ bền chắc, bị suy yếu tám phần, uy lực còn lại đánh xuống làm cho thân hình Dương Phàm lại chìm xuống mấy trượng.

"Không hay. nếu tiếp tục như thế, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị chìm sâu vào Tu Di Hắc Uyẻn Trạch của Kỳ Uyên Hâu."

Hắn thẩm hô không hay.

- Chậc chậc! Tiểu từ, ngươi không phải muốn chém giết Vương hầu hay sao?

Kỳ Uyên Hâu đứng giữa không hư không, vẻ mặt hiện một tia châm biếm:

- Nâng cao cảnh giới tạm thời, ngươi còn có thê duy trì liên tục được bao lâu?

- Ba Ngày.

Dương Phàm thẩn sắc lạnh lùng.

Ba ngày?

Kỳ Uỵên Hầu cùng Lục Vân Hầu ngẩn ra, kinh ngạc không thôi, Dương Phàm này làm sao lại ngốc đến mức lộ ra nội tinh của minh.

Dưới tinh huống này. hai đại Vương hầu đểu hết sức khó hiểu, chẳng lẽ Dương Phàm định dùng quy kế gì.

- Thòi gian ba Ngày quá đài.

Kỳ Uyên Hầu cười lạnh nói:

- Chúng ta muốn trong ba canh giờ, sẽ chém giết ngươi.

Bôi VÌ lúc hai đại Vương hầu lục chống Dương Phàm, vốn mấy ngàn cường giả Hóa Thẩn bọn họ dẫn theo, đang đánh Võ Hầu cổ Bảo.

Lúc này, trong Võ Hầu cổ Bảo không thiếu tu sĩbò chạy, cầu sống tạm hơi tàn.

Bọn họ phải nhanh chóng giết Dương Phàm, sau đó dựa theo kế hoạch cũ, diệt trừ gia tộc Võ Hấu.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu nhin nhau, lập tức tăng thêm sức, thế công cùng lực trói buộc lại tăng mạnh vài phẩn.

Bùm bùm ầm ầm~

Thân hình Dương Phàm chim xuống từng chút một.

Khoảng khắc, hai chân hắn rá vào Tu Di HắcUyên Trạch củaKỳ Uyên Hầu.

Thoáng chốc, Dương Phàm cảm giác thân mình như bị dính chặt vào một không gian lạ, mỗi một động tác đều hao hết sức lực toàn thân.

Nghiêm trọng nhất, chính là bộ phận hai chân rơi vào Tu Di Hắc Uyên Trạch, gần như động đậv một chút cũng không làm được.

"Đây là thẩn thông gì, quả thật giết người vô hinh. Nếu như hoàn toàn rơi vào, sẽ không có cơ hội sống được nữa."

Dương Phàm cảm thấy một cỗ nguy cơ chưa từng có. ánh mắt ngược lại càng hưng phấn.

Hắn cực kỳ rõ ràng, hôm nay muốn rời khỏi đây. nhất thiết phải chém giết một Vương hầu. Mà chi có thi triển một kiếm siêu việt trói buộc sinh tử, mới có cơ hội.

Chi là muốn thi triển một kiếm kia. nhất thiết phải đặt minh trong tử cảnh không còn bất kỳ bước lùi nào.

Nhất thiá phải là từ cảnh, bằng không sẽ không cách nào phát huy áo nghĩa chân chính của một kiếm kia.

- Tu Di Hắc Uyên Trạch chính là bí Kỳ đặc biệt huyết mạch truyền thừa gia tộc Kỳ Uyên Hầu ta, hai chân của ngươi đă rơi vào, không còn bất kỳ hv vọng sống sót nào nữa.

Kỳ Uyên Hâu nhìn từ trên cao. ỡ trong mảnh không gian tối đen này, hắn là tồn tại của chúa tể hắc ám.

Dương Phàm phát hiện căn bản không cần Lục Vân Hầu công kích, thân thể cùa mình không ngừng chìm vào trong đâm lầy.

Tu Di Hắc Uyên Trạch, dùng lực lượng Huyết mạch cùng pháp tắc Thông Huyền đặc biệt, khiến cho không gian pháp tắc khu vực này sinh ra biến hóa Huyền diệu khó đoán.

Không bao lâu. đầu gối Dương Phàm cũng bị bao phủ, hai chân gần như không thể nhúc nhích, thân thể cũng bị lực lượng quy dị trói buộc.

Lục Vân Hầu mim cười:

- Kỳ Uyên Hầu nói rất đúng, cảnh giới nâng cao tạm thời, cũng thuộc về nguơi. Muốn chống lại Vương hầu chân chính, còn kém quá xa.

Vào lúc này, mấy chục vạn tu sĩ ỡ Võ Hầu cổ Bảo cũng kinh hãi vỡ mật.

Bọn người Hoàng Võ Dương âm thầm lo lắng.

Hiện giờ có Dương Phàm kiềm chế hai đại Vương hầu, bọn họ còn có thể bảo vệ cho đại trận phòng ngự. Mà một khi hai đại Vương hầu giết chết Dương Phàm, sau đó ra tay, chính là lúc bộ tộc diệt vong...

Ẩm~

Uy năng tinh thẩn Lục Vân Hầu tràn ngập vạn dặm hư không, hình thành một cánh tay mâv ánh sáng trăm trượng, hung hăng đánh xuống.

Ầm!

Thán thể Dương Phàm lập tức chim xuống, gần như toàn bộ roi vào Tu Di Hắc Uyên Trạch, chi lộ ra phần đầu.

Kỳ Uyên Hầu cùng Lục Vân Hầu nhin nhau cười, lúc này trong lòng có quỷ: sau khi giết Dương Phàm, phải phần chia Hoàng Long Quan thế nào đây?

- Ha ha, đây là lực lượng Vương hầu? Quá yếu ớt. vẫn không cách nào dồn ta vào chỗ chết. Vô Song, xem ra ngươi đánh giá cao bọn họ rồi, căn bản không cẩn sử dụng một chiêu kia.

Tiếng nói Dương Phàm hàm chứa ngữ khí khinh miệt rõ ràng truyền đến.

Cái gi?

Hai đại Vương hầu biến sắc.

- Cảnh giớii nâng cao tạm thời sao?

Dương Phàm vẻ mặt nhưbỗng ngộ ra, lâm bâm nói:

- Lúc này không cân cảnh giới, thật đúng là quá đáng tiếc. Hôm nay thử dùng bí thuật chi Hoán Nha hậu kỳ mới sử dụng...

Ngay vào lúc Dương Phàm hiện thân ở Võ Hầu cồ Bảo. bẳng phương thức không tướng cứu Vô Song.

Trong một ngôi đểnu ám.

Leng keng một tiếng, chí bảo Vu tộc Thiên Cơ Lục Lăng Kính rơi trên mặt đất. phát ra tiếng vang nặng nề.

Mặt kính xa xưa chiếu rọi một khuôn mặt già nua xấu xí tràn ngập hoảng sợ.

- Vu Tôn đại nhân.

Nữ tử tóc bạc đôi mắt màu nâu, cũng hoảng sợ bất an, nửa quy xuống.

Cả đời này, nàng chưa từng thấy Vu Tôn có biểu hiện thất thổ thậm chí sợ hãi như thế.

- Xong rồi, không ngờ tới Ngay lúc cuối cùng, người này lại một lẩn nữa xoay chuyển thiên cơ. Tồn tại của hắn, chính là một biến số không ai biết trước.

Vu Tôn sắc mặt âm trầm, bất lực té xuống đất. trong ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi thật sâu.

- Vu Tôn, vậy tiếp theo Thiên Cơ Các nên làm thế nào?

Nữ từ tóc bạc mắt nâu hòi.

- Chi còn lại một đường lui, trốn chạy ra Ngoại Hải Vực, hoặc là bên ngoài Đại Tẩn, bẳng không sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay hắn.

Vu Tôn hô hấp gấp gáp. sắc mặt âm trầm không ngừng, cuối cùng thần sắc quyết đoán, hạ quyết tâm. Trước an nguy sinh mệnh mình, dường như cũng không cố kỵ Thiên Cơ Các gì nữa.

- Khặc khặc khặc, Vu Tôn lão bằng hữu, lão nhanh bỏ đi như vậy sao?

Một bóng ma u ám, băng phương thức quy dị khó lường hiện ra trong điện tối tăm.

- Kẻ nào?

Nữ tử tóc bạc vô cùng hoảng sợ. chắn trước mặt Vu Tôn.

- Là ngươi...

Sắc mặt Vu Tôn khẽ biến, cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt

nói:

- Ngươi tới đây có mục đích gì?

Vu Tôn toàn lực tính toán mấy người Dương Phàm, quên đi những tồn tại khác, do đó để tên ma đẩu này tới gần người.

- Không ngờ tới ngươi sổng được lâu như vậy, vốn tường rằng ngươi đã bước vào mộ phần rồi.

Bóng ma u tối kia dẩn dẩn ngưng thật, bóng người ở giữa không trung dẩn dẩn chồng chéo hiện ra.

- Cành giới bản Vu Tôn so ngangvới Tán Tiên Ngoại Hải Vực, lại thêm huyết mạch Vu tộc, làm sao dễ chết được? Càng huống chi. thân thê đổi với ta đã mất đi ý nghĩa...

-Vậy sao? Lần đầu tới gần người lão bằng hữu như thế, chậc chậc...

Bóng ma tối đen kia cách không đánh tới một quyền, thân thể Vu Tôn ngã xuống đất. tắt thớ bỏ minh.

Trước tình huống đổi diện lực lượng, hắn không hể có chút sức phản kháng nào.

Chẳng qua, sau khoảng khắc, thi thể Vu Tôn biến thành một con rối hình người xấu xí vỡ nát. Một "Vu Tôn" mới nhạt như trong suốt, đứng lên từ con rối hình người, nhàn nhạt liếc nhinbóng ma kia:

- Nếu ta thật sự yếu đuối như vậy, không thể nào sống từ thượng cổ Tiên Tẩn đến giờ.

- Chậc chậc! Thật không tệ, chi là... Vu Tôn hùng mạnh như thế, làm sao dễ dàng chịu thua? Nên nhớ ở thời Thượng cổ, dưới tính toán của ngươi, Ngay cả Chân Tiên Chân Ma cũng ngã xuống.

Bóng ma đen tối kia che giấu khiếp sợ trong árih mắt, lại binh thản như không hòi.

- Lần này khác, khi Dương Phàm cùng Vô Song chân chính tụ lại, không có lực lượng nào ỡ Đại Tân có thê chổng lại, bản Vu Tôn cũng sẽ thùa nhận nguy hiêm sinh mệnh. Không chi là ta. Ngay cả ngươi cũng không thể chống lại Ngay mặt.

Vu Tôn nhặt lên Thiên Cơ Lục Lăng Kính, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Lai lịch Vô Song, bản Ma Chủ rõ ràng hơn ngươi. Không nói tới nhân giới nho nhỏ, trong vòng Thất Giới cũng... Chăng qua chi cân hợp tác với bản Ma Chủ, thức tinh "chủ nhân", là có thể kết thúc tất cả... Khặc khặc khặc!

Bóng ma đen tối kia phát ra tiếng cười quái dị đắc ý.

- Thức tinh chủ nhân của nguơi?

Vu Tôn không khỏi rùng minh một cái.

- Tuy rẳng ngươi truyền thừa Huyết mạch Vu tộc, có được học thức cùng trí tuệ vô tận uyên bác, thế nhung so sánh với Luân Huyết Đại Đế trí tuệ nhất Ma giới, cân bản nhỏ bé không đáng nói. Ta kính nể ngài ấy, thậm chí vượt qua cả "chủ nhân" ma uy cái thể.

- Luân HuyếtĐạiĐế? Chính là tồn tại thiết đặt Tể Thiên Phệ Huyết Trận trên cả đại lục?

Vu Tôn khẽ động dung, khuôn mặt già nua khô quắt, không khòi lộ ra kính ngưỡng cùng

một tia sùng bái chua bao giờ xuất hiện.

- Chậc chậc! So sánh với bổ cục thiên cổ đoạt thiên nghịch mệnh cùa Luân Huyết Đại Đế, chút thủ đoạn nhỏ rìrih mò thiên cơ của ngươi, chi là tiểu đạo mà thôi. Vu Tôn, lão bẳng hữu của ta. bản Ma Chủ một lân nữa đê nghị hợp tác. Một khi kế hoạch của chúng ta thành

công, đám bảo ngươi quang vinh phi thăng thượng giới, thậm chí trở thành chúa tể một phương...

Bóng ma đen tối kia, giọng nói tràn ngập dù hoặc vô cùng.

Bầu trời tòa thành Võ Hầu.

Đầm lầv vực sâu đen kịt vô hạn kia, dường như trờ thành ác mộng trong đêm đen.

- Ha ha. đây là lực lượng Vương hầu? Quá vếu ớt rồi. vẫn không cách nào dồn ta vào chỗ chết. Vô Song, xem ra ngươi đánh giá bọn họ quá cao. căn bản không cần sừ dụng một chiêu kia.

Dương Phàm chi lộ ra nửa phẩn đẩu. há miệng ngông cuồng, làm cho hai đại Vương hầu kinh ngạc không thôi.

Trên tòa thành Võ Hầu, mấy chục vạn tu sĩ cũng kinh dị.

Cao tầng gia tộc Hoàng Võ Dương, cũng thấy được hv vọng: chẳng lẽ người trước mắt này, ờ trong nghịch cảnh còn có khả năng trở minh hay sao?

- Lúc này không dùng cảnh giới, thật là quá đáng tiếc. Hôm nay sừ dụng thửbí thuật chi có đạt đến Hoán Nha hậu kỳ mới có thể sừ dụng...

Ánh mắt Dương Phàm bỗng nhiên sáng đỏ lên, thân thê đâu tiên tinh thê hóa màu vàng đất. Ngay cả màu đen xung quanh cũng có xu thế hóa đá.

Khoảng khắc sau, trên người Dương Phàm bốc lên ánh lừa tận trời, hình thành một hư ảnh rực lửa chói mắt.

Mảnh thiên địa do hắn nắm giữ. cũng hiện lên một mảnh lửa nóng, xua tan màn đém đen

kịt.

Đây là thần lực Hoán Nha bùng nổ mức cao sinh ra khí thế ngập trời.

- Chẳng qua là tiến hành cường hóa thân thể, tăng cường lục bùng nổ mà thôi.

Kỳ Uyên Hầu mắt lạnh nhìn Dương Phàm, dưới hắn khống chế. vực sâu đầm lầy đen kịt vặn vẹo quy dị. lực trói buộc lại tăng lên, muốn trói chết ỡ trong đó.

Dương Phàm âm thẩm cười lạnh. Nếu như không cường hóa thân thể, bẳng trinh độ hắn hiện giờ. cũng không dám tùy tiện dùng một chiêu kia.

- Ha ha! Ta sẽ không cho ngươi cơ hội.

Lục Vân Hâu cười ưu nhã, uy năng tinh thân hùng hồn trong hư không vạn dặm, lực hư không hội tụ hinh thành một bàn tay mây sáng không lô trăm trượng, nắm chặt lại âm một tiếng đảnh lên thân thể Dương Phàm, hoàn toàn đảnh hắn vào Tu Di Hắc Uyên Trạch.

Thoáng cái, Dương Phàm roi vào một mảnh bóng đen tuyệt đối. mất đi liên hệ với bên ngoài, Ngay cả nắm giữ thiên địa cũng trớ nên vếu ớt.

Đồng thời, ỡ trong vực sâu đầm lầy vô tận này, vọt tới chất dịch màu đen đáng sợ. dim hắn xuống.

Nếu không có Hoàng Long Quan hộ thân. Dương Phàm cảm thấy mình không cách nào kiên trì lâu ờ nơi này được. Mặc dù hắn có được thân thê bất diệt, bởi vì ờ trong khu vực chết này, không có linh khí bổ sung, hoàn toàn độc lập với bên ngoài.

Lúc nay, trong lòng Dương Phàm bình tĩnh, toàn thân đò lửa trong suốt, đã không phải thân máu thịt nữa.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại. Hoán Thiên Nha thai nghén trong thần thức, bỗng nhiên hiện lên từ huyệt Bách Hội trên đinh đẩu.

Mầm ánh sáng đò lửa trong suốt, hiện lộ ra ngoài, tòa sáng thần lực vô hạn, thông thấu bầu trời, thậm chí cảm ngộ thiên cơ.

Dương Phàm yên lặng thi triển bí quyết. xung quanh Hoán Thiên Nha truớc tiên thiêu đốt ngọn lừa ánh kim, tiếp đó hoàn toàn thu liễm, ảm đạm không ánh sáng.

Ngay sau đó, Hoán Thiên Nha vặn vẹo, phình to. biến hinh.

Thình thịch!

Thình thịch thình thịch...

Nhịp đập quy dị, lại truyền ra tới bên ngoài.

Vào lúc này. Hoán Thiên Nha thông thấu bầu trời, hiện ra hàng tỷ điểm sáng, nhuộm bầu trời đêm biến thành ban Ngày.

Chi thấy trên những ngôi sao Thái cổ, hàng tỷ ánh sáng sao trời chợt lóe sáng, khoảng khắc sau liền ảm đạm.

Một cỗ thẩn lực kinh, thiên địa. tràn ngập phạm vi trăm dặm, hình thành một vòng xoáy ánh sáng rực lửa cắn nuốt thiên địa. nháy mắt lan tràn ra rộng ra.

Một trăm dặm... Một ngàn dặm... Bangàn dặm... Năm ngàn dặm... Tám ngàn dặm.

Ánh sáng rực rỡ mặt đất. đêm tối nháy mắt chuyển thành ban Ngày.

Gần như đồng thòi, Hoán Thiên Nha ở thần thức hải Dương Phàm vặn vẹo quy dị, trong nháy mắt phóng ra thẩn quang vô hạn.

Chi thấy trên Tu Di Hắc Uyên Trạch, tồn tại một chiếc mẩm non ánh sáng trong suốt, hấp thu hàng tỷ ánh sáng sao trời Thái cổ phóng ra... Ban Ngày lại một lần nữa chuyển thành đêm đen.

Đồng thời, trong nháy mắt Hoán Thiên Nha phinh to gấp ngàn vạn lần, nhập vào hư không thiên địa. hấp thu hàng tỷ tia sáng đến từ ngôi sao Thái cổ.

Vào lúc này, ngôi sao Thái cổ ảm đạm, trăng sao khắp bầu trời biến sắc.

Trong thế giới đen kịt. Hoán Thiên Nha phóng ra hào quang thẩn lực vô hạn. Từ trên cao bao quát toàn Thiên Võ Châu, thấyđược màn đêm vô tận lóe sáng một đoàn ánh lừa tận trời.

- Chẳng lẽ là hóa thân Thẩn Hư?

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu thất kinh, dưới thẩn lực Hoán Thiên Nha đáng sợ, tâm thân hai người run lên.

Ầm!

Một nam từ đò bừng sáng ngòi, hai mắt như Kim ô lưu ly, cầm trong tay đoạn kiếm Vô Song, mang theo hư ảnh rực lửa lao ra từ Tu Di Hắc Uyên Trạch.

- Đây là chiêu thức gì, có thể nháy mắt hấp thu lục hàng tỷ ngôi sao Thái cổ, mạnh mẽ hơn nhiều lẩn hóa thân Thẩn Hư.

Tiếng nói Vô Song vang lên trong đẩu Dương Phàm.

Dương Phàm lúc này vẫn là Dương Phàm, không có gì biến hóa. Nhưng Vô Song rõ ràng cảm ứng được lực lượng cực kỳ đáng sợ.

- Đây là khi ta suy diễn công pháp, sáng tạo bí thuật vào lúc Hoán Nha hậu kỳ mói có thể thi triển ra được... Thái Hư Huyễn Thẩn!

Dương Phàm hít sâu một hoi. tiếp tục nói:

- Vốn lúc Hoán Nha hậu kỳ, một chiêu này có thể hình thành ba Thái Hư Huyễn Thẩn, là vì chống lại Thiên Thu Vô Ngân trạng thái Tam Linh Hợp Nhất, mà hiện giờ...

- Chi có một cái Thái Hư Huyễn Thẩn, có thể đổi phó được hai đại Vương hầu hay không?

Vô Song cũng không khói có chút chờ mong.

- Ha ha! Dư sức, ba Thái Hư Huyễn Thẩn chi dùng đổi phó ba bậc Thông Thiên...

Dương Phàm vừa dứt lời, dị biến liền phát sinh.

Ẩm~

Hoán Thiên Nha dung nhập hư không thiên địa. đột nhiên chấn động, hàng tỷ ánh sáng biến ảo thành Thiên thẩn dung nhập tám ngàn dặm hư không.

Thiên thẩn hai mắt như Kim ô, cả người rực lửa. khuôn mặt không khác gi Dương Phàm, chính là Hoán Thiên Nha cùng một bộ phận nguyên thân Dương Phàm biến thành. Hấp thu hàng tỷ lực lượng ngôi sao Thái cổ, hinh thành hình thái thẩn hồn.

Lúc này, Thái Hư Huyễn Thẩn bao phủ tám ngàn dặm, gần như nứt vỡ thiên địa.

Võ Hầu Cổ Bảo dung nạp mấy chục vạn tu sĩ. trước mặt Hóa Thần lại giống như một món đô choi, dường như chi một bàn tay có thê nắm gọn.

Giờ phút này. tất cả tồn tại thế gian đều trở nên nhỏ bé.

Trong hư không đêm đen, chi còn lại một huyễn thẩn đứng giữa thiên địa.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu mặt như tro tàn, nan sợ khó thờ.

Ông—

Thái Hư Huyễn Thẩn vô cùng to lớn chen lấn thiên địa, bỗng nhiên thu nhỏ thành ngàn truợng, sau đó vung hay tay lên. Bàn tay che tròi phủ đất. ập xuống nhưbóng ma.

Trong tầm mắt mọi người, chi thấy hai cái bóng lao tới.

"Không xong!"

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu vừa hiện ý niệm, hai phần thân Thẩn Hư cao trăm trượng ngưng tụ giữa không trang, lại nghe một tiếng răng rắc, lập tức vỡ nát.

Bùm bùm~

Bàn tay khổng lồ rực lửa như hư vô. đánh bay hai đại Vương hầu.

Chạy mau!

Hai người bị đánh bay mấy chục dặm, giữa không trung hộc máu, lập tức bò chạy về phía

xa.

Vù vù~

Bóng ma thoáng qua, thân thể Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu cứng đờ, chi thấy trong hư không vươn lên hai bàn tay khổng lồ, vừa vặn chặn bọn họ lại.

Trên Võ Hầu cổ Bảo, mấy chục vạn tu sĩ đểu ngâv ngốc: Trong màn đêm vô tận, Thái Hư Huyễn Thẩn cao tới ngàn trượng, hai bàn tay rực lửa nắm một người như con kiến. Nhìn thật kỹ. đó chính là Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đang liều mạng vùng vẫy...

Trước Võ Hầu cồ Bảo.

Mấy chục vạn tu sĩ đểu ngừng thờ. nhìn một màn chấn động lòng người trong màn trời đêm.

Hoán Thiên Nha mở rộng ngàn vạn lần, dung hợp tám ngàn dặm hư không, trong nháy mắt rút lấy lực lượng hàng tỷ ngôi sao Thái cổ. hinh thành Thái Hu Huyễn Thẩn mà Dương Phàm chi có thăng cấp Hoán Nha hậu kỳ mới thi triên được.

Đây vốn là thẩn thông vô thượng Dương Phàm dùng tranh đấu so tài với tông sư Thiên Thu Vô Ngân, nhung duới tình huống như vậy. sớm hiện trước mắt.

Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyẻn Hầu không biết vinh hạnh hay là không may. linh hồn run rẫy, sợ đến mức mặt như tro tàn, nào còn dũng khí chiến đấu?

Thái Hư Huyễn Thẩn như muốn xé rách bầu trời, hóa thành ngàn trượng, chi một lẩn công kích liền đánh bay hai người, phần thân Thần Hư ngưng tụ vạn dặm hư không cũng nát bấy.

Lẩn công kích thứ hai, hai tay Thái Hư Huyễn Thẩn như xé rách không gian, dễ dàng bắt lấy hai người.

Hai đại Vương hầu, mói đổi mặt hai lẩn đã bị bắt sống.

Lúc này, mấy chục vạn tu sĩ không ai dám thờ mạnh một cái, ngâv như tượng đá nhìn màn đém vô tận.

- Mau thả ta ra...

Kỵ Uyên Hầu ngưng tụ lực Thần Hư, kiệt lực giãy dụa trên tay Thái Hư Huyễn Thần, tràn đây kinh hoàng, sắc mặt tro tản.

Lục Vân Hầu hơi bình tĩnh một chút, sắc mặt tái nhợt, đồng thời vận chuyển lực Thẩn Hư bảo vệ thân thể trước rồi nói.

Trong lòng hắn thất kinh:

"Đây là hạng thần thông gì, luận uy lực mạnh hơn mấy lần phần thân Thần Hư. Trừ khi có được Chí Bào Long Khí, bằng không dưới ba bậc Thông Thiên, căn bản không thể chống lại!"

Hai người phần ra bộ phận tâm thần, điều tra tình huống phía dưới.

Chi thấy thân thể Dương Phàm rực lửa sáng chói, trôi nổi giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, hai tay nâng giữa không trung, giống như đang nắm lấy gì đó.

Thái Hư Huyễn Thẩn đội bầu trời cao, động tác tứ chi giống hệt như Dương Phàm.

Không những động tác giống V như đúc. Ngay cả đường nét ngoại hình cũng giống V như nhau.

"Đây rốt cuộc là thẩn thông gì, quả thật không dám tường tượng!"

Trên Võ Hầu cô B ảo. chúng tu sĩ nhịp tim tăng vọt, hít thờ gấp gáp. vẻ mặt kinh hoàng.

Traớc mặt Thái Hư Huyễn Thẩn, Ngay cả mấy chục vạn tu sĩbọn họ, cũng giống nhưcon kiến.

"Nam tử này rổt cuộc có lai lịch gì, hắn chẳng những cứu Vô Song, Ngay cả hai đại Vương hầu cũng bị hắn bắt giữ."

Hoàng Võ Dương nhin chăm chăm thân ảnh hùng vĩ giữa không trung, sinh ra ngưỡng mộ cùng kính sợ vô hạn.

Đoạn kiếm Vô Song xoay quanh người Dương Phàm, ngang hàng với Chí Bảo Long Khí Hoàng Long Quan.

Dưới tinh huống như vậy, ba thứ hoàn toàn phù hợp Dương Phàm duới mô thức Thiên Nhân.

Mô thức Thiên Nhân, nâng cao lực lượng hùng hồn vô tận cho Dương Phàm, bằng không hắn căn bản không thể khống chế Thái Hư Huyễn Thẩn.

- Giết bọn chúng.

Tiếng nói Vô Song thông qua đoạn kiếm, truyền vào đầu Dương Phàm.

Dương Phàm gật đầu, hít sâu một hơi. hai tay nắm chặt. Liền thấy Thái Hư Huyễn Thần ờ giữa màn đêm bỗng nhiên dùng sức, muốn bóp chết hai đại Vương hầu.

- Dừng tay!

Kỳ Uyên Hầu kinh hãi biến sắc. sắc mặt bị ép đò lên.

"Tiếp tục thếnày, chúng ta sẽ phải ngã xuống."

Lục Vân Hầu vội vàng truyền âm thần thức sang Kỳ Uyên Hầu.

Hai người liếc nhau, truyền âm thẩn niệm, lập tức nghĩ ra đổi sách.

Ầm ẩm~

Gẩn như đồng thời, lực hư không vạn dặm hội tụ, hai phần thân Thẩn Hư to lớn trăm trượng bảo vào thân thể, dùng để giữ mạng.

Chi chi chi~

Kỳ Uyên Hầu cùng Lục Vân Hầu Vương hầu dùng hết tinh khí thần, tụ hội ra phần thân Thần Hư ánh sáng chói mắt. bắt đầu chống lại lực lượng Thái Hư Huyễn Thần.

Hai bên bắt đẩu so lực, có vẻ không phần cao thấp.

Mấy chục vạn tu sĩ trên Võ Hầu cổ Bảo, mỗi người trái tim treo lên cao, mỗi một tu sĩ nhiệt Huyết sôi trừo: đây chính là chiến đấu cấp Vương hầu.

- Ngươi dường như có chút không còn sức tiếp tục...

Tiếng nói Vô Song vang lên trong đầu Dương Phàm.

- Đúng vậy.

Dương Phàm khẽ thờ dài:

- Cảnh giới của ta lúc này tuy răng gân nhu cảnh giới Thán Hư, cuối cùng không phải Hoán Nha hậu kỳ chân chính...

Nên biết rẳng, trong suy diễn của Dương Phàm, đến Hoán Nha hậu kỳ có thể khống chế ba Thái Hư Huyễn Thần, đây là bài tẩy hắn dùng đấu với Thiên Thu Vô Ngân.

Thế nhưng, hắn đánh giá thấp nghiêm trọng thực lực Hoán Nha hậu kỳ, coi như là cảnh giới Thần Hư cũng không cách nào so sánh.

Lại nói. cảnh giới lúc này không thuộc bản thân hắn, lại càng không phải Hoán Nha hậu kỳ chân chính. Bẳng không coi như Hoán Nha trung kỳ, ít nhất cũng khống chế được một Thái Hu Huyễn Th.ấn.

Vào lúc này, Dương Phàm tâm thẩn mệt mỏi, không có sức khống chế Thái Hư Huyễn Thần, càng không cách nào phát huy uy năng chân chính, bằng không trực tiếp bóp chết hai Vương hầu rồi.

- Chẳng qua, tuy rằng không giết được hai người, nhưng giết một người, vẫn có thể làm được.

Dương Phàm vừa chuyển lời. đột nhiên mờ mắt. chợt lóe hàn quang.

Bùm~

Một tay Thái Hư Huyễn Thẩn mạnh mẽ vung lên, ném Lục Vân Hầu ra mấy trăm dặm.

Cứ thế hắn rảnh được một tay.

Ầm!

Hai bàn tay khổng lồ hợp một chỗ. hung hăng kẹp Kỳ Uyên Hầu ở giữa.

- A...

Kỳ Uyên Hầu phát ra một tiếng kêu thảm, lập tức thất khiếu đổ máu.

May mà Thái Hư Huyễn Thẩn không phải thực thể chân chính, bẳng không chi muốn hình thể kia, có thể bóp chết hắn như một con kiến.

-Chá đi...

Dương Phàm hai mắt hóa thành Kim ô. Thái Hư Huyễn Thẩn hai tay bùng lên một đoàn lửa ánh vàng, bao bọc Kỳ Uyên Hầu.

Sau khoảng khắc, Kỳ Uyên Hầu phát ra tiếng la càng thêm thảm thiết, rít gào phát ra từ linh hồn.

Thái Hư Thiên Hóa đổt cháy vạn vật thế gian, thân thể hắn chi trong nửa khắc hóa thành hư vô. Toàn thê linh hôn cũng đò rực. duy trì một lát liền trờ về yên tĩnh chết chóc.

Lục Vân Hầu ờ ngoài mấy trăm dặm, thấy tình thế không ổn, hóa thành một đoàn mâv không ngừng run lên, sớm thoát khòi chiến trường, chạy ra xa xa.

Bịch!

Sau khi Dương Phàm giết Kỳ Uyên Hẩu, thân hình kiệt sức, ngã trên mặt đất.

Còn Thái Hư Huyễn Thẩn cũng hóa thành Hoán Thiên Nha, co rút vào thẩn thức hải Dương Phàm, lúc này trở nên ảm đạm.

Luc Vân Hầu đã bay ra mấy ngàn dăm. thấy tinh hình này. thân hình chơt ngừng, có chút

• * * ữ ằ - J O'

tính toán.

"Dương Phàm đã kiệt sức, hiện giờ ta đi tới, hoàn toàn có thể giết hắn, cướp đoạt Hoàng Long Quan."

Lục Vân Hâu tim đập mạnh.

-Hừ.

Dương Phàm lạnh mắt liếc hắn, chậm rãi đứng dậv, nâng đoạn kiếm Vô Song, lẩm bẩm:

- Vô Song, hiện giờ ta đă tiến vào tuyệt cảnh, hăn là có thê sừ dụng một chiêu đó...

- Có thể, nắm chắc năm phẩn mười giết chết Hợp Thể Kỳ. về phẩn cảnh giớii Thẩn Hư, nắm chắc chín phẩn mười, một kiếm diệt sát.

Đoạn kiếm Vô Song ngâm vang sáng ngời, phóng ra một cỗ khí thế xem thường cái chết.

Khi Dương Phàm nâng đoạn kiếm, Lục Vân Hầu chi cảm thấy một cỗ hơi lạnh xông thẳng linh hồn.

"Hai người này rổt cuộc là cái quái vật gì? Một chiêu kế tiếp là gì, Ngay cả Hợp Thể Kỳ ba bậc Thông Thiên cũng có khả năng chém giết?"

Lục Vân Hầu nghe được đối thoại cùa hai người, sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức độn đi, không dám quav đầu.

Chạy mau!

Hắn nào còn dũng khí gì, lập tức chạy trối chết.

Lục Vân Hầu cũng từng nghĩ qua. hai người này có phải đang hù dọa minh. Nhưng cảm giác cỗ khí tức từ vong vừa bao phủ, làm cho hắn không hề có chút nghi ngờ nào.

Hắn lại không nghe đến Vô Song nóinửa câu sau:

- Nếu như không giết được kẻ địch, hai người chúng ta sẽ cùng nhau ngã xuống.

Chi là khi hắn vừa nói, phát hiện Lục Vân Hầu đã chạy trốn mất bóng, biến mất khỏi phạm vi công kích.

Bùm!

Dương Phàm té trên mặt đất. miễn cưỡng dùng đoạn kiếm chống đỡ.

Đồng thời, hắn nhắm mắt lại. ngồi xuống điểu tức, khôi phục nguyên khí.

Trong quá trinh Dương Phàm đả tọa, mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo cũng không dám động.

Vừa nãy ngay cả Vương hầu cảnh giới Thẩn Hu cũng một chết một trốn, bọn họ nào dám

động tâm tư gì.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Dương Phàm khôi phục một hai phẩn nguyên khí tâm thẩn vẫn mệt mỏi vô cùng, đứng lên, phát tứ chi chết lặng.

- Thi triển Thái Hư Huyễn Thẩn, tàn phá thân thể đáng sợ như vậy, may mà vừa nãv ta đã cường hóa thân thể...

Dương Phàm lẩm bẩm, ánh mắt chuyển về phía Võ Hầu cổ Bảo.

- A...

Tu sĩ trên Võ Hầu cổ Bảo sợđến sắc mặt trắng bệch.

Vù!

Dương Phàm thân ngồi xếp bẳng, bay về phía Võ Hầu cổ Bảo.

- Đại nhân, ngài có chi thị gì?

Hoàng Võ Dương cùng nam tử áo đen khom người nói.

- Truyền tổng trận, Tiên Đạo Tông.

Dương Phàm thoáng suy yếu, nói ra sáu chữ.

- Vâng vâng vâng.

Người Võ Hầu Cổ Bảo lập tức nhường ra một con đường.

Hoàng Võ Dương suy nghĩ một chút, đánh bạo nói:

- Đê tiêu nữ tử dẫn đường cho ngài.

Nàng xem thấy thân thể Dương Phàm tổn thương, duới chân kéo dài ra một mảrih árih sáng đỏ, đưa Dương Phàm tiến vào điện thiết đặt truyền tống trận ờ Võ Hầu cổ Bảo.

Trước khi Dương Phàm bước vào truyền tống trận, Hoàng Võ Dương nói:

- Lẩn này Võ Hầu cổ Bảo gặp phải tập kích. Tiên Đạo Tông cũng không có chi viện, sợ rằng bên kia...

- Ta biết.

Dương Phàm gật đẩu.

Nói đến Tiên Đạo Tông, Hoán Thiên Nha cùa hắn liên tục lung động, có thể thấy được âm mưu lân này nhăm vào khôngphải chi là Hoàng Võ Hâu.

Thiên Võ Châu, hai đại thế lực chù vếulà: Tiên Đạo Tông cùng Hoàng Võ Hầu.

So sánh lại, thực lục Tiên Đạo Tông càng mạnh hơn. Mà nay đánh lén Võ Hầu cổ Bảo liền cho hai đại Vương hầu. như vậy Tiên Đạo Tông sẽ đối mặt kẻ địch thế nào?

Oong—

Truyền tổng trận chóp động tia sáng, Dương Phàm biến mất khòi Võ Hầu cổ Bảo.

Sau khoảng khắc, hắn ỡ Tiên Đạo Tông, hiện thân trên một mật địa Lăng Đinh Tiên Phong trọng thứ tám.

Vừa hiện thân, Dương Phàm cảm ứng được một cỗ khí tức cực không hài hòa.

Ẳm~'~

Đột nhiên, toàn Lăng Đinh Tiên Phong nan lên, dường như gặp phải đòn nặng nề.

Dương Phàm hoảng hốt. phát hiện bầu trời Lăng Đinh Tiên Phong có ngàn vạn đạo độn quang xuyên qua, đệ tử trong môn qua lại vội vàng.

Đồng thời, hắn cảm ứng được một cỗ khí tức Chí Bảo Long Khí.

Trên bầu trời Lăng Đinh Tiên Phong, một người trung niên uy nghiêm mặc áo bào cổ cao quý, trên người xoay quanh một con rồng thân số mệnh màu tím xanh, giống như một thân nhân.

Sau khi Dương Phàm hiện thân, chiếc nhẫn có rồng thẩn uổn lượn trong tay trung niên áo bào cô này, đột nhiên sinh ra cảm ứng.

Oong ong~

Chiếc nhẫn rồng uốn lượn, phát ra một tiếng rồng ngậm, long khí huyển bí bàng bạc thông thấu trời đất.

Dương Phàm thất kinh: Một trong CửuNgũ Chí Bảo Long Khí, Bàn Long Giới.

Tnang niên áo bào cổ này, bất luận thanh thế khí tức đều vượt xa cường giả Thần Hư, lại thêm Chỉ Bào Long Khí, ép toàn bộ Lăng Đinh Tiên Phong khó thở nổi.

Đồng thời, phía sau trung niên áo bào cổ, còn có năm cỗ khí tức tương xứng với bọn người Lục Vân Hầu.

- Trấn Đông Hầu, lần gặp mặt truớc đã là năm trăm năm, hai người chúng ta còn phẩm trừ chơi cờ. Không ngờ rẳng gặp mặt lẩn này, ngươi lại dẫn năm lộ Vương hầu đánh Tiên Đạo Tông ta.

Một tiếng nói già nua truyên đến từ Lăng Đinh Tiên Phong trọng thứ chín, đó là B ạch Vũ Lão Tiên.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua bên ngoài Lăng Đinh Tiên Phong, người tu tiên rậm rạp. xếp thành đại quán trăm vạn, cưỡi mâv đạp gió, xông đến che trời che đất.

Hắn không khòi hít một hơi lạnh, Trấn Đông Hầu lại dẫn năm lộ Vương hầu. đại quân trăm vạn tu sĩ đánh Tiên Đạo Tông.

Lúc này, toàn bộ Lăng Đinh Tiên Phong đểu bị vây quanh.

Đây là đại kiếp nạn như lời Bạch Vũ Lão Tiên?

Trong lòng Dương Phàm thẩm than, truớc đội hình hùng mạnh chua từng có này, nếu không có việnbinh khác, Tiên Đạo Tông chi có một đường chết.

Trấn Đông Hầu dẫn dắt năm đại Vương hầu, đại quân trăm vạn tu sĩ, đội hình hùng mạnh bao vây Lăng Đinh Tiên Phong. Dương Phàm cũng cảm thấy lo lắng cho số mệnh sắp tới Tiên Đạo Tông.

Trong tẩm nhin, người tu tiên hiện lên từ tầng mâv một mảnh rậm rạp. ngập tròi ngập đất. khí thế hùng hồn.

Đại quán trăm vạn tu sĩ. không phải chiến tranh Ngư Dương Quốc hay tu tiên giới Bắc Tẩn có thể so sánh được.

Đại quân tu sĩ này. đều do cường giả bậc cao tạo thành. Tu sĩ Kim Đan là đơn vị cấu thành cơ bản nhất, cường giả Nguyên Anh là lực lượng trung tâm nòng cốt. Còn cường giả Hóa Thẩn là lục lượng cao cấp. Tu sĩ cấp ThôngHuyển trờ lên, là lực lượng mũi nhọn quyết định, toàn trận chiến tranh, tu tiên.

So lại, Lăng Đinh Tiên Phong cũng có trăm vạn đệ tử môn đồ, đã có sáu phẩn là tu sĩ cấp thấp, đa số đệ tử đều không có kinh nghiệm tác chiến.

Không nói con sổ tu sĩ cơ sỡ. chi là con sổ cường giả Thẩn Hư đặt chân đinh cao Đại Tẩn để so sánh.

Bên phía Trán Đông Hẩu. có năm lộ Vương hầu, đểu là cường giả Thẩn Hư. cộng thêm chính hắn, đã năm.

Huống chi. Trấn Đông Hầu này là Vương hầu đặc thù có được Chí Bảo Long Khí cùng huyết mạch hoàng tộc Tiên Tần, thực lực hơn xa cường giả Thẩn Hư bình thường, bằng không cũng không có cách nào thống lĩnh nhiêu lộ Vương hâu khác.

Mà toàn Tiên Đạo Tông, theo Dương Phàm biết, đạt tới cảnh giới Thần Hư chi có Đại trường lão Bạch Vũ Lão Tiên.

Vù vù vù ầm ầm âm~-~

Đúng lúc này. phía Trấn Đông Hầu đã phái ra mấy vạn tu sĩ, từ xa công kích Lăng Đinh Tiên Phong. Ngàn vạn ánh sáng hoa lệ từ bốn phương tám hướng đánh lên trên Lăng Đinh Tiên Phong.

Lăng Đinh Tiên Phong có cửu trọng, mỗi một trọng đều có tu sĩ chấp pháp trấn thủ. lập tức hoặc áp dụng phòng ngự. hoặc liền phản kích.

Luân phiên công kích duy trì một lát. mấy vạn tu sĩ phía Trấn Đông Hầu nhanh chóng lui

lại.

Hiển nhiên, đây chi là một lần thử.

- Đệ tử môn đồ Tiên Đạo Tông tuy đa phẩn chua từng trải qua thực chiến, nhưng tố chất tông hợp rất cao. mạnh hơn một chút so với tướng tượng.

Trong năm lộ Vương hầu, nữ tu duy nhất, một mỹ phụ đẩu đội mũ phượng, trang phục hoa lệ lạnh nhạt nói.

Nàng này là nữ tử duy nhất trong mười tám lộ Vương hầu Đại Tẩn. có tên Phượng Thanh Hầu. tu vi tuy rẳng xếp sau năm lộ Vương hầu, lại là quán sư tác chiến lẩn này.

Nàng không trực tiếp tham dự tác chiến, nhưng tọa trấn hậu phương, đồng thòi điều động binh lực khắp nơi.

- Dù sao cũng là đệ nhất tông Đại Tần, mặc dù là đệ tử không trải qua thực chiến, cũng là tinh anh trong cùng cấp bậc. Mà lão phu hứng thú nhất, lại là Thiên Lan Tiên Trận trong truyền thuyết ở Lãng Đinh Tiên Phong.

Một lão già lông mi trắng ăn mặc mộc mạc, vuốt râu cười, mắt hiện tinh quang.

- Ha ha, Thiên Lâm Hầu ngươi là tông sư trận pháp tiếng tăm lừng lẫv Đại Tần, lần này Trấn Đông Hầu cho ngươi tới chính là vì trợ giúp công phá tiên truyền thuyết kia. Bẳng không, cũng sẽ không đê Kỳ Uyên Hầu thay vị trí của ngươi đánh Võ Hầu gia tộc.

Một Vương hầu tướng tá khôi ngô cười ha ha nói.

Phượng Thanh Hầu cùng Thiên Lâm Hầu đểu là Vương hầu có tài nghệ đặc thù.

Dưới Phượng Thanh Hầu chi huy, đại quán tu sĩ lẩn lượt phát động công kích Lăng Đinh Tiên Phong ờ những góc độ khác nhau. Khi thì công kích xa xa, khi thì phái Hóa Thần đại tu sĩ đánh lẻn như chóp, giết vào trong tông môn.

Dĩ nhiên, Tiên Đạo Tông cũng có Hóa Thần đại tu sĩ tọa trấn, công kích bình thường cũng có thể ứng phó, tối đa lộ ra chút hoảng loạn.

Thế tiến công Ngày càng sắc bén hung mãnh, ánh sáng pháp thuật khắp cả bầu trời, bao phủ mấy ngàn dặm phạm vi Lăng Đinh Tiên Phong, lâu không tiêu tán.

Dưới công kích một đợt tiếp một đợt, Tiên Đạo Tông dẩn dẩn rơi vào hạ phong, bị vây ỡ trạng thái cực kỳ bị động.

Chánh đạo đệ nhất tông, không gì hon cái này. Bản hầu còn chưa vận dụng một phần tư binh lực. liền làm bọn họ luống cuống tay chân.

Phượng Thanh Hầu khẽ vuốt tóc, giọng nói ngọt ngào, lại bình thản trầm ổn.

- Ha ha! Chờ các Vương hầu chúng ta phát động công kích, chính là lúc Tiên Đạo Tông diệt môn...

Một vị Vương hầu thanh niên cười ngạo nghễ.

- Nếu như không xây ra điểu gì bất ngờ, Tran Đông Hầu có thể kiềm chế Bạch Vũ Lão Tiên, như vậy tất cả đều sẽ rất thuận lợi.

Phượng Thanh Hầu ánh mắt binh thản, thẩn thức của nàng lúc nào cũng quan tâm tình hình chiến đấu.

Dương Phàm ngồi trên núi trọng thứ tám, nhắm mắt khôi phục nguyên khí. Cảm quan của hắn cũng nắm giữ toàn bộ tinh hình chiến đấu.

- Dương đại ca. rốt cuộc tìm được huyrih rồi.

Một đạo mâv sáng phóng tới, một nữ tử tuyệt mv thanh tú bước xuống, đúng là Dương Tuệ Tâm.

- Muội muội, muội có tham dự chiến đấu phòng ngự hay không?

Dương Phàm hòi.

- Sư tôn không cho, muội chi có nhiệm vụ truyển lệnh...

Dương Tuệ Tám mím môi. ánh mắt kiêng nghị nói:

- Thế nhung muội nhất định, phái tham gia, bảo hộ nhà của mình.

Nàng khác với Dương Phàm, tu luyện hơn hai trăm năm ở Tiên Đạo Tông, có cảm tinh sâu đậm với nơi này.

Dương Phàm khẽ gật đẩu, thớ dài:

- Chi tiếc tâm thân pháp lực của huynh còn phải khôi phục trạng thái đinh, cần thời gian nửa Ngày.

Ngay lúc hai người nói chuyện, một đạo uy năng Phần Thẩn mạnh mẽ ép tới.

Ầm ầm ầm!

Lực Phán Thẩn đánh xuống tu sĩ trong mấy dặm gần đó, chi trong nháy mắt. mấy chục tu sĩ Hóa Thán dưới Phần Thân oanh kích, hôn phi phách tán.

- Hóa Thần đại tu sĩ đánh lén.

Dương TuệTâmhừnặng một tiếng, sắc mặt trắng nõn xẹt một tia đó ứng, kirihhô.

Lúc này, tọa trấn trọng phong thứ tám là Lam Ngọc Tiên Tử, cũng là sư tổ Nam Cung Hạm, lúc này mới phản ứng lại, lập tức vận chuyển lực Phần Thẩn kiểm chế tên Hóa Thẩn đại tu sĩ kia.

- Tuệ Tâm, muội bị thương?

Dương Phàm vội đứng dậv, phát hiện Dương Tuệ Tâm duới công kích Phần Thẩn của tên Hóa Thần đại tu sĩ vừa rồi. tâm thần hơi bị thương, cũng không đáng ngại.

Dương Phàm cẩm tay nàng, một cỗ mát lạnh truyển qua, Dương Tuệ Tâm cảm thấy tâm thẩn tổn thương lập tức khôi phục.

- Muội ở đây đừng đi đâu. để đại ca báo thù cho muội.

Dương Phàm tay cẩm đoạn kiếm Vô Song, bỗng nhiên nhắm mắt lại.

- Đại ca. huynhlà...

Dương Tuệ Tâm vừa lên tiếng, phát hiện thân hình Dương Phàm dùng một phương thức quy thẩn khó lường biến mất.

Phốc!

Hóa Thẩn đại tu sĩ đang chiến đấu với Lam Ngọc Tiên Tử, đột nhiên cảm giác không đúng. Còn không chờ hắn phản ứng lại, nửa thanh đoạn kiếm xuyẻn thấu qua ngực.

- Làm sao mà...

Tên Hóa Thẩn đại tu sĩ kia thân hình lảo đảo, vẻ mặt kinh hãi không hiểu.

Bịch!

Thi thể hắn rơi xuống đất, trước khi chết, vẻ mặt còn duy trì kinh ngạc cùng không cam lòng.

- Là ngươi...

Lam Ngọc Tiên Tử nhìn chẳm chẳm Dương Phàm cầm trong tay đoạn kiếm, cảm thấy không rét mà run, vẻ mặt khiếp sợ.

Nàng khó mà tin được. Dương Phàm là một tiểu tu sĩ Hóa Thẩn, làm sao một kiếm miễu sát Hóa Thẩn đại tu sĩ.

Giết tên Hóa Thẩn đại tu sĩ xong, Dương Phàm không coi ai ra gì, bay về chỗ cũ, nhắm mắt điểu dưỡng.

Trên trọng phong thứ tám, người thấy được cảnh này cũng không ít, lập tức sĩ khí tăng

vọt.

- Thực lực thật đáng sợ. hắn làm sao giết được Hóa Thần đại tu sĩ kia?

- Nghe nói hắn là đại ca của Tuệ Vũ Tiên Từ, trường lão vinh dự mới nhất tông môn mấy trăm năm gần đây.

- Cái gì, trên trọng phong thứ tám lại có cao thủ bậc này.

Phượng Thanh Hầu tọa trấn hậu phương, kinh hô biến sắc.

- Xảy ra chuyện gì?

Mấy Vương hâu khác hỏi.

- Vừa phái Hóa Thẩn đại tu sĩ đi đánh lén trọng phong thứ tám, lại bị người ta một kiếm giết chết.

Phượng Thanh Hầu vẻ mặt kinh ngạc nói. thẩn thức của nàng cũng đang quan sát Dương Phàm khoanh chân ngôi.

- Trọng phong thứ tám?

Các vị Vương hầu đều nhìn về phía trọng phong thứtám Lăng Đinh Tiên Phong, ánh mắt nhanh chóng tập trung trên người Dương Phàm.

- ỏ, trên thân người này có khí tức Chí Bảo Long Khí.

- Chí Bảo Long Khí? Nhất định là Hoàng Long Quan, hóa ra là kẻ này.

Rất nhanh, các Vương hầu xác nhận được thân phận Dương Phàm.

- Lại phái mấy mấy cường giả đi thửxem.

Trong đó một Vương hâu thanh niên lạnh nhạt nói.

Vù vù!

Không lâu sau, lại có hai Hóa Thần đại tu sĩ giết tới trọng phong thứtám.

Cùng lúc dùng hai Hóa Thẩn đại tu sĩ tập kích, đây mới là lẩn đầu.

Thoáng cái, trọng phong thứtám thừa nhận áp lực to lớn.

Rất nhanh, uy năng Phần Thẩn mạnh mẽ lan tới gần phía Dương Phàm.

- Muốn chết!

Dương Phàm tay cẩm đoạn kiếm, không vung lên. dùng danh nghĩa đoạn kiếm Vô Song phát động Thiên Nhân Nhất Kích.

Trong hư không hiện lên hai tia chóp màu đò nhạt lạnh lẽo.

Phổc phổc!

Hai Hóa Thần đại tu sĩ. bị kiếm ý vô thượng xò xuyên qua thân thể. thần hồn bị diệt.

Lúc này, mấy đại Vương hầu đểu nhin rõ toàn quá trình, vẻ mặt khiếp sợ.

- Không bẳng để ta đi gặp hắn.

Thanh niên Vương hầu kia lạnh nhạt nói.

- Không được, ngoại trừ ta cùng Thiên Lâm Hầu, ba vị Vương hầu các người làm chủ lực cuối cùng, tiến hành trùng kích quyết định. Lúc này thực lực Tiên Đạo Tông bị hao tôn không lớn. không thích hợp ra trận.

Phượng Thanh Hâu ngăn cản thanh niên Vương hầu.

Sau đó nàng lại hạ lệnh:

- Trọng phong thứ tám tạm thòi liệt vào cấm địa, không cẩn công kích.

- Người này tạm ghi vào cường giả Thần Hư ẩn nấp trong Tiên Đạo Tông, chờ thời cơ thành thục lại định đoạt tiếp.

Trong lời nói Phượng Thanh Hâu mang theo mệnh lệnh không thê kháng cự.

Mấy ngàn dặm trên cao, gió thổi phấp phới.

- Bạch Vũ Lão Tiên, xưa khác nay khác, giao tình là giao tình. Nếu ngươi không hợp tác cùng bán hầu, như vậy sẽ chi có con đường chết.

Tran Đông Hầu một thân áo bào cổ, quanh người xoay quanh một con rồng thẩn sổ mệnh, sổ mệnh bàng bạc câu thông thiên địa, dưới long khí rít gào. thanh thế tăng vọt.

- Vậy bẩn đạo muốn xem thử, không gặp năm trăm năm, thực lực của ngươi đã tăng lên bao nhiêu?

Phất trần trong tay Bạch Vũ Lão Tiên vung lên, không nhanh không chậm nói.

- Nghe nói Bạch Vũ Lão Tiên ngươi nửa chán bước vào ba bậc Thông Thiên, hôm nay Tân Quang Diệu ta muốn lĩnh giáo một chút.

Trấn Đông Hầu dứt lời. uy năng tinh thần hùng hồn bàng bạc. hòa lẫn cùng long khí uy năng kinh thiên, chém ra một con rồng dài tím xanh.

Thân hình Bạch Vũ Lão Tiên từ từ bay lùi. phất trần trong tay nhẹ nhàng khẽ vung lên. hóa giải công kích Trấn Đông Hầu.

Các vị Vương hầu phía duới đểu bị thanh thế như vậy hấp dẫn.

- Không hổ là Trấn Đông Hầu, thực lực cùa hắn là mạnh mễ nhất trong tất cả Vương

hầu.

Thanh niên Vương hầu thán phục nói.

- Kỳ thật, còn có một vị Trấn Viễn Hầu. chẳng qua vẫn co đầu rút cồ ờ cực Bắc...

Thiên Lâm Hầu thấp giọng cười nói.

Trấn Đông Hầu công kích, thanh thế hùng hồn, kinh, thiên quỷ thẩn. So sánh lại, Bạch Vũ Lão Tiên phiêu dật tụ nhiên, ôn hòa như dòng nước.

- Bạch Vũ Lão Tiên này thật không đơn giản, chi bẳng một thanh phất trần, đã có thể chống lại Trấn Đông Hầu có Chí Bảo Long Khí.

Phượng Thanh Hầu ánh mắt trầm tĩnh, thoáng có phẩn kinh ngạc.

- Xem ra trên phương diện tu vi cảnh giới, Bạch Vũ Lão Tiên có thể nói đệ nhất nhân trong cảnh giới Thần Hư Đại Tần. Lời đồn hắn nửa bước vào Hợp Thê Kỳ. cũng không phái là không lửa sao có khói.

Một vị Vương hâu khác trâm giọng nói.

Trên trọng phong thứ tám, Dương Phàm đang đả tọa đương nhiên cũng đang xem chiến, trong lòng hắn âm thâm giật minh:

"Tu vi Bạch Vũ Lão Tiên sâu không thể lường, đặc biệt lực thẩn hồn to lớn như biển, không nhin ra sâu cạn."

Đột nhiên, hắn nghĩ đến B ạch Vũ Lão Tiên từng nói một câu:

"Nếu không phải không bỏ được Tiên Đạo Tông, ta làm sao ờ lại Đại Tần, ít nhất năm trăm năm trước nên đi tới Ngoại Hải Vực rộng lớn hơn."

Pháp lực thẩn thòng của Bạch Vũ lão tiên khiến cho mọi người nơi này đểu rất kinh thán! Băng vào một cây phất trán bình thường cũng có thê chống đỡ Chí Bào Long Khí Bàn Long Giới của Trấn Đông Hầu mà không bại.

Huống chi. tên Trấn Đông Hầu này có được huyết mạch cao quy của hậu duệ Tiên Tẩn. thực lực mạnh mẽ hơn những Vương hâu bình thường một bậc. Cường giả Thân Hư binh thường căn bản không phái là đối thủ của hắn.

- Ha ha ha, Trấn Đông Hầu, hòm nay ngươi chi cần không thể chiến thắng được bẩn đạo thì nếu muốn tiêu diệt Tiên Đạo Tôngđãtruyên thừa vô sổ năm cũng không dễ dàng như thế!

Câv phất trần trong tay Bạch Vũ lão tiên khẽ phất lên. trong hư không hình thành một Thái Cực Đồ bát quái, hai màu xanh trắng quanh quẩn, hoàn toàn hóa giải long khí thanh thế kirih thiên.

Khi hai đại cường giả đinh nhất quyết thư hùng, đại quán trăm vạn tu sĩ phía dưới chung quy cũng chua từng hoàn toàn buông tay chém giết.

Phượng Thanh Hầu tọa trấn ớ phía sau. chi huy các lộ đại quản đâu vào đấv. cũng tăng thế công lẻn một chút.

Từ lúc đầu chi có mấy vạn tu sĩ tiến công cho tới lúc sau, khi có tới mười mấy vạn tu sĩ chiến đấu kịch liệt, Phượng Thanh Hâu càng chi huy càng trờ nên thuân thục, đổi với cũng có phản tích càng chính xác với thực lực của Lăng Đinh Tiên Phong.

Ngoại trừ Phượng Thanh Hầu và Thiên Lâm Hầu, ba Vương hầu phụ trách ba lộ quân khác đã có chút không nhịn nôi được nữa!

Trong mắt bọn họ. chiến đấu của những tu sĩ bình thường này căn bản vô cùng nhạt nhẽo. Nếu đê đám người mình gia nhập cuộc chiến thì không chừng có thê lập rức công chiếm Lăng Đính Tiên Phong.

- Tiên Đạo Tông không đơn giản như vậy! Hơn nữa trăm vạn đại quân này đều tới từ các vị Vương hầu, trước đây cùng chưa từng diễn luyện phối hợp. Bản hầu nếu nghĩ một người đồng thòi chi huy thì cũng cần một quá trình. Nếu trăm vạn đại quân này mù quang công kích, không không chế được hồn loạn, hoặc là trong Tiên Đạo Tông còn đòn sát thủ nào nữa thì kế hoạch bao nhiêu năm qua của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc!

Phượng Thanh Hầu từ đầu tới cuối vẫn bảo trì sự bình tĩnh, bất động thanh sắc.

Thiên Lâm Hầu cũng phát hiện, theo thời gian trôi qua, sự chi huy của Phượng Thanh Hâu càng lúc càng như ý. Khi nàng chi huy ba mươi vạn đại quản đã khiến cho tu sĩ trên Lăng Đính Tiên Phong liên tiệp bại lui. Khí thế của phe Trân Đông Hâu lập tức đại chấn.

- Trăm vạn đại quân, chi cần chi huy được như ý năm mươi vạn thì đã có thể phá tan Tiên Đạo Tông. Bản hầu không mong xuất hiện sự hồn loạn không chịu kiểm soát!

Trong đôi mắt Phượng Thanh Hầu lộ ra biểu tình tự tin và bình tĩnh.

Mà ba vị Vương hâu kia nghe thê. trong lòng tuy có không phục nhưng cũng không thê không thùa nhận bản lĩnh của Phượng Thanh Hâu.

Dù sao, muốn tiêu diệt gần trăm vạn đệ tử tối tinh anh ớ Đại Tần của Tiên Đạo Tông, chi dựa vào vài vị Vương hầu là còn chua thể đủ được!

- Vô Song, ngươi chừng nào thì có thể khôi phục lại?

Dương Phàm cẩm Đoạn Kiếm trong tay. thấp giọng nói khẽ.

Tình huống của Vô Song vượt qua phạm trù V đạo của hắn. Hắn có thể bào trụ một mạng cho Vô Song nhưng nếu muốn để hắn khôi phục lại như cũ thi không thể nào làm được.

- ít nhất là mấy chục năm...

Vô Song truyền ra một tiếng thớ dài mỏng manh vô lực.

- Hiện giờ, Tiên Đạo Tòng đang gặp phải đại kiếp nạn chưa từng có. Chi bẳng lực lượng của mình ta thì ngay cả một tên Vương hâu cũng không thê đối phó được...

- Ý tứ của ngươi là... cần mượn dùng lực lượng của ta?

- Đúng!

Dương Phàm gật đầu.

- Như vậy sẽ kéo dài thời gian khôi phục nguyên hình của ta, thậm chí suy yếu Kiếm đạo linh thể của ta. Nhung ngươi đã cứu ta một mạng, lẩn này coi như ta đáp lại ngươi một cái nhản tình!

Thanh âm của Vô Song có chút suy yếu.

- Chi tiếc trong khoảng thòi gian ngắn cả hai chúng ta đều không thể khôi phục lại đinh phong. Cho dù liên thủ với ngươi cũng không thể giết được Vương hầu, trừ khi sử dụng một chiêu kia.

Dương Phàm khẽ thờ dài.

- Ngươi làm sao biết ta gặp phải nguy hiểm mà vừa lúc chạy tới cứu ta một mạng!?

Vô Song đua ra nghi hoặc của minh.

Dương Phàm liền nói qua cho hắn về phán đoán và cảm ứng của mình.

- Vu Tôn?

Thanh âm của Vô Song lạnh nhưbăng!

- Khó trách sau khi trở thành sát thủ Thiên cấp ờ Thiên Sát Các. ta luôn có cám giác không đươc tự nhiên, như không thực!

- Ta cảm ứng được sự tồn tại của Vu Tôn nhung không cách nào từ xa xúc phạm tới hắn được. Có lẽ chờ tới sau khi ta tấn chức Hoán Nha trung Kỳ, cùng ngươi liên thủ thì còn có thê nắm chắc vài phẩn.

Dương Phàm đưa ra ý nghĩ của mình.

- Nhất định phải chém giết người này! Cho dù phải trừ giá đắt hơn nữa!

Sát ý của Vô Song thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Dương Phàm.

Hắn nắm giữ chính là lực lượng thuần túy nhất, không thể siêu việt được hệ thống lực lượng. So với hắn, khả năng chống lại Vu Tôn của Dương Phàm lại mạnh hơn.

Tầng thứ tám Lăng Đính Tiên Phong tạm thời chưa bị công kích gì. trờ thành một địa phương rất trổng trải.

Thấy vậy, rất nhiều tu sĩ bị thương được đua lẻn tới chữa trị.

Thử nghĩ xem. đại chiến của mấy chục vạn tu sĩ. số người bị thương đâu chi có mấy trăm, mấy ngàn?

- ồ? Đúng rồi...

Ánh mắt Dương Phàm sáng lên. đứng dậy, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Sau một lúc, một mánh lục ý dịu dàng buông xuống toàn bộ tầng thứ tám của Lăng Đính Tiên Phong.

Chẳng những thế, trong tầng đất của tầng thứ tám này. một mảnh quangba màu đẩt cũng chữa trị và gia tăng thể chất cho những tu sĩ bị thương.

- Thương thế của ta khôi phục thật nhanh!

Rất nhanh, trong các căn phòng ờ tầng thứ tám, những tu sĩ bị thương đểu vô cùng ngạc nhiên vui mừng.

Trong quá trình này. Dương Phàm cảm giác được tốc độ khôi phục nguyên khí của mình cũng nhanh hơn rất nhiều.

sty

- Tuệ Tâm, ngươi liên hệ trường lăo trong sư muôn, tất cả những người bị thương đều chuyển qua nơi này. Dù chi còn một hơi cũng đua tới đây!

Dương Phàm vội vàng nói với muội muội!

- Được, ta đi sắp xếp!

Dương Tuệ Tâm vui mừng nói:

- Không ngờ đại ca còn có đại năng bực này!

Chi một lúc, càng có thêm nhiều tu sĩ chạy tới tầng thứtám.

Dương Phàm khoanh chân, nắm mắt lại. vận chuyền Tiên Hồng Quyết, khiển cho cả tầng thứ tám này đểu quanh quẩn một cồ lục ý dịu dàng. Árih sáng từ trong tầng đất cũng phổi hợp trị liệu, cùng gia tăng thể chất.

Những tu sĩ bình thường bị thương nặng, chi cẩn ờ lại tầng thứ tám này một lát thi tinh khí thẩn lập tức hoàn mãn, lực phòng ngự và thể lực bán thán cũng tăng lên nhiểu. lập tức ra ngoài tiếp tục chiến đấu.

Như vậy, thương vong tổn thất của Tiên Đạo Tông đã gần như giám thiểu một nửa, hơn nữa khá năng trường kỳ chiến đấu cũng tăng mạnh vài phẩn.

Đặc biệt, những tu sĩ bị thương hoặc sắp bị tử vong, sau khi khôi phục, gia nhập lại vào vòng chiến thì thực lực còn đáng sợ hơn.

- Thật vất vả cho Dương T rường lão!

Thân ớ tầng thứ tám. vẻ cao ngạo và kinh ngạc trong mắt Lam Ngọc tiên tử đã biến mất. biến thành tràn ngập cảm kích và kính ý đối với Dương Phàm.

Thần ý cứu tử phù thương, dù là ở nơi nào đều được người ta tôn kính!

Huống chi. mỗi một khắc. Dương Phàm lại cứu chữa cho vô số sinh mệnh, góp sức cho Tiên Đạo Tông, tăng thêm hv vọng.

- Lam Ngọc Trường lão. ngươi đi hỗ trợ cho những tầng khác đi, nơi này cứ giao cho ta!

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Nhưng...

Lam Ngọc tiên tử vừa mói chuân bị nói chuyện thì từ tâng thứ chín truyền tới một thanh âm chinh nhiên vang vang:

- Dương Trường lão, hành động của ngươi quá thực có thê cứu nguy toàn bộ Tiên Đạo Tông! Lam Ngọc Trưởng lão. bất kê thế nào ngươi cũng phải ỡ lại tầng thứ tám, bảo hộ Dương Dược sư. hộ pháp cho hắn.

Từ tầng thứ chín, một nam nhản khí vù hiên ngang, lưng đeo ba thanh bảo kiếm, ánh mắt lăng lệ có thản, tùy thòi đêu nắm chặt hết các biến động trên Lăng Đính Tiên Phong.

- Vâng, Chấp Pháp Trướng lão!

-VV

Lam Ngọc tiên tử lập tức đồng ý, ánh mắt kiên định, bay xuống đứng bén cạnh Dương Phàm, không rời một tấc.

-Người này là...

Dương Phàm chú ý tới nam nhân đang đeo ba thanh bảo kiếm sau lung ở tầng thứ chín.

Dương Tuệ Tâm vội vàng dùng thần niệm truyền âm nói:

- Hắn là Trượng lão có thiên phú cao nhất của Tiên Đạo Tông ta, đồng thời cũng là một cao thủ chuyên tấn công kiếm đạo. tất cả mọi người đêu gọi hắn là Tam Kiếm Trưởng lão! Nghe nói hắn từng một hơi chém giết ba gã Hóa Thẩn đại tu sĩ. được coi là đệ nhất nhản dưới cường giả Thẩn Hư ở Đại Tẩn! Chi tiếc, kiếm quyết hắn tu luyện cực kỳ ảo nghĩa, nếu muốn tấn chức cường già Thẩn Hư thi phái khó gấp mười lẩn những tu sĩbìrih thường! Đại Trướng lão nói cuộc đòi này hắn khó có thê tấn chức cảnh giới Thản Hư. trừ phi cải tu sang công pháp khác. Nhưng hắn vẫn khư khư cổ chấp, quyết không từ bó.

- Tam Kiếm Trường lão?

Dương Phàm cũng lưu ly tới người này. Mà đồng thời, hắn cũng cảm ứng được Đoạn Kiếm trong tay khẽ run rầy. bộ dáng như muốn động.

Có thể khiển Vô Song sinh ra chiến ý thì thực lực người này khẳng định, không tẩm thường.

Đúng lúc này, cuộc quyá đấu giữa hai đại cường giá đinh phong cũng xảy ra chuyền biến.

- Ha ha ha... Bạch Vũ lão đạo. ngươi nếu nghĩ thực lực của bản hầu và uy lực của Chí Bào Long Khí chi vẻn vẹn như thế thì đã hoàn toàn sai lẩm rồi!

Trấn Đông Hầu đột nhiên lùi lại một khoảng, tản mát ra một cỗ khí tức đặc biệt. Một mành long văn hai màu xanh tím bám vào quanh thân, khiến thê chất, tu vi của hắn được tăng phúc rất lớn. Một cỗ long khi đặc thù dung hợp với Chi Bảo Long Khí. bao phủ phạm vi cả ngàn dặm.

Càng đáng sợ chính là phần thần lực hùng hồn của hắn phá vỡ gông cùm xiềng xích của hư không vạn dặm, đột phá tới một vạn hai ngàn dặm... một vạn ba ngàn dặm... một vạn năm ngàn dặm...

Tinh thẩn uy năng của hắn so với Vương hẩu bình thường còn mạnh hơn một nửa.

Hống~!

Trấn Đông Hẩu cách không vỗ ra một chướng, tử thanh long văn khí hóa thành một kiếm

hà.

Tiên cho!

Nó phá tan từng tầng phòng ngự trước người Bạch Vũlão tiên.

Sắc mặt của Bạch Vũ lão tiên đột nhiên đại biến, thản hình liên tiếp lui sau, lập rức rơi vào hạ phong, cũng không còn thong dong như trước.

- Đây chính là lực lượng huyết mạch truyền thừa Tiên Tần... Phóng nhãn Đại Tần. ngoại từ Võ Hầu gia tộc thì còn không có loại huyết mạch nào có thể khiến sức chiến đấu tăng nhiêu như vậy!

Theo Trấn Đông Hầu chiếm cứ thượng phong, chiến ý của mấy lộ Vương hầu cùng tăng nhiều.

Một cỗ long khí không thể nắm bắt từ trong thiên địa phóng lên khiến sĩ khí của tu sĩ phe Trấn Đông Hâu đại chấn. Thậm chí ngay cả tinh. thân, ý chí chiến đấu vô hình cũng được tăng lên vài phần. Đủ loại nhản tố có lợi đang rơi vào phe Trấn Đông Hâu.

- Không ổn!

Dương Phàm hô lên một tiếng. Hắn không ngờ khí vận lực của Chí Bảo Long Khí còn có hiệu quả tăng phúc vô hình trên phạm vi lớn như thế!

Thoáng chốc, chiến đấu xuất hiện tình trạng nghiêng về một bên. Chi vẻn vẹn bởi Trấn Đông Hầu dùng Chí Bảo Long Khí. lấy lực một người xoay chuyển đại cục.

- Phát động tổng tiến công!

Phượng Thanh Hầu ra lệnh một tiếng, mấy chục vạn đại quân hóa thành vô số hư ảnh, hào quang, bao phủ cả hư không!

Mà cô ta cũng chi để lại ba mươi vạn đại quản để trấn thủ phía sau.

Dưới sự tăng phúc của Chí Bảo Long Khí, khí thể Trấn Đông Hầu ngập trời, nhanh chóng giết tới Lăng Đính Tiên Phong.

- Tất cả tu sĩ lui về thủ trong Lăng Đính Tiên Phong, mờ ra Thiên Lan tiên trận!

Thanh âm của Tam Kiếm Truởng lão ớ tầng thứ chín vang khắp tròi.

Ngay sau đó. chi thấy toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong có một tầng ánh sáng bảy màu lưu chuyển, hào quang sáng chói, chiếu rọi tới tận chân trời.

/V*

- Phát đông sát trân!

_

Tam Kiêm Trưởng lão lại ra lệnh một tiêng. Chi thây ngàn vạn đạo câm chê được phát động. Vô số đạo lôi điện hội tụ, cuồn cuộn gào rít, trực tiếp đánh cho mấy vạn tu sĩ tiếp cận cháy đen thành bột mịn.

- Đây chính là Thiên Lan tiên trận

Thiên Lâm Hầu kinh hoàng.