Đại hán này mặc dù không có phép lực nhưng là tnnh độ Luyện thể thuật có thể so với Trúc Cơ Kỳ.
Trong lòng Dương Phàm nhảy dựng, hắn chân chính ý thức được, lúc mói vào thần tháp hắn là một phàm nhân không thểbình thường hơn.
Hắn lại đảo qua người lui tới trên đường, bình thường đều là Luyện thể thuật có thể so với Ngưng Thần Kỳ hoặc Trúc Cơ Kv. rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Tình huống này khiến hắn không thể không cẩn thận, vội vàng đi về phía Hồ Phi.
- Dương lão đại, chúng ta nhanh xuất phát đi.
Hồ Phi vè mặt mờ mịt nhìn Dương Phàm, đường như nhìn đến người đáng tin cậy nhất, trong mắt nở rộ vài tia thần quang.
- Xuất phát? Nhiệm vụ là trong ba năm rời khòi trẩn nhò, nếu có thể đễ dàng đi ra ngoài làm sao cho thời hạn ba năm?
Dương Phàm có thể tường tượng, mục tiêu thí luyện này sẽ không dễ đàng thông qua như vậy.
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Không thể luôn chờ ờ chỗ này chứ!
Đột nhiên đi tới địa phương xa lạ hơn nữa phép lực hoàn toàn biển mất. đổi là bất kỳ người tu luyện nào đều cảm thấy sợ hãi.
Tình huống như thế khiến hai người Dương Phàm càng thêm thật cần thận, dưới tình huống tu vi không đạt tới Ngưng Thần Kỳ trở lên nhất định không thể gây chuyện thị phi.
Mới vừa không lâu hai người nhìn thấy một thí luyện giả bị một du côn trong trấn đánh đập sống đờ chết dờ. may mà có vệ binh trong trán tới kịp thời ngăn lại. cứu một mạng cùa thí luyện giả kia.
Trên mặt thí luyện giả bị đánh đập mang theo khuất nhục cùng không cam lòng sâu sắc.
Đầu tiên phải lo lắng đương nhiên là làm thế nào sinh tồn ờ nơi này.
- Phía bắc trấn có một khu rùng hoang gọi là Bắc dã lâm. Noi đó có một ít gà rùng, lợn rừng, nếu thân thù nhanh nhẹn có thể đi nơi đó. Tuy nhiên trong Bắc dã lâm cũng có một ít đã thú nguy hiêm phải cần thận một chút. Ngoài ra, các ngươi có thể làm công việc vặt trong trấn.
Lão nhân đưa ra đề nghị cùa nêng minh.
Dương Phàm tự nhiên là cảm tạ muôn phần.
Lão nhân lại đột nhiên nói:
- Đúng rồi. Trị an buổi tối cùa thôn không tốt lắm, nếu không ờ nhà trọ chẳng những không chịu được đói lạnh mà còn không an toàn.
Dương Phàm vừa nghe lời ấy. trong lòng phát lạnh.
Hiện tại đừng nói ra trán, cho dù là sinh tồn trong trấn này cũng cực khó không nghi ngờ.
Mục tiêu nhiệm vụ nếu đã đưa ra kỳ hạn ba năm tự nhiên có ý của nó.
- Lão nhân gia. chúng ta mới đến. không quen biết ai, người có thể...
Dương Phàm vẻ thành khẩn nói, hy vọng lão nhân có thể thu lưu mình.
Cuối cùng qua một phen hiệp thương, lão nhân đáp ứng thu lưu bọn họ ba ngày.
Đương nhiên, hai người phải cấp cho lão nhân ba trăm cân củi.
Tiệp theo hai người tiệp tục đi Bắc đã lâm săn thú.
Ban ngày săn thú. buổi tối về nhà lão nhân nghỉ ngơi.
Trong thời gian này, Dương Phàm nghe được tin tức có liên quan đến "Ngoại lai giả" trộm đồ bị thị vệ bắt. giam giữ nửa năm.
Sau đó lại có rất nhiều ngoại lai giả lục tục bị bắt.
Vừa bắt đầu Dương Phàm còn cảm thấy buồn cười, sau lại cảm thấy có gì không đúng.
Sau khi suy nghĩ sâu xa hắn đột nhiên hiểu được: Sau khi bị bắt giam mặc dù mất tự do nhưng ít nhất không phải lo an toàn, sinh tồn, có thể toàn lực tu luvện.
Với cảnh giới của những ngoại lai giả có thể so với Tiên Quân Tiên Đế này, toàn lực tu luyện trong nừa năm đến Ngưng Thần Kỳ hoàn toàn không thành vẩn đề. Đến lúc đó trờ ra có thể tìm hướng khác phát tnển.
Cũng có cá biệt một số ngoại lai giả vận khí không tốt hoặc là ban đêm bị giết hại hoặc là đói chết đầu đường; hoặc là có người ý đồ xông ra khỏi thôn trển bị thị vệ trông coi ở lối ra cùa thôn trấn một đao miểu sát.