- Ha ha! Dương công tử tuy chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nhưng dù sao cũng từng là cao nhân Ngưng Thần kỳ, đối với việc nắm giữ lực lượng quả thật vượt xa nhưng tu sĩ cùng giai. Thông qua thủ đoạn như thế này, ngay cả khi hắn không có kinh nghiệm huvền tuyến bắt mạch nhưng hiệu quả cũng sẽ giống nhau.
Trịnh Dược sư tán thưởng nói đưa tay lên vuốt vuốt râu. trong mắt cũng hiện lên một tia dị sắc.
Sắc mặt Dương Quang cũng bình thản. cũng biết là không có gì lạ nên khẽ gật đầu nói:
- Nếu muốn làm như Thế thì cũng chỉ có Luyện Khí đại viên mãn mới có thể. Dương sư đệ chung quy vẫn không phải là người thường, ngay cả sửa tu y đạo cũng là thiên phú dị bẩm!
Theo hai người có tu vi cao nhất. có tư cách lên tiếng nhất là bọn họ đã nói thì những người còn lại đều khẽ gật đầu phụ họa.
Dương Phàm kỳ thật đối với bệnh tình trong cơ thể của Lưu Mạn Hương đã có chút hiểu biết. nhưng vì cẩn thận. hắn vẫn tỉ mỉ điều tra kỹ lưỡng. Sau một lát, Dương Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, trong hai mắt cũng hiện lên một chút dị sắc, đưa mắt nhìn sang Hồ Bán Tiên bên cạnh.
Ánh mắt Hồ Bán Tiên tiếp xúc với hai mắt Dương Phàm. mơ hồ truyền ra một tia âm lãnh và trào phúng.
- Sao thế Dương Dược sư. chút tiểu bệnh như thế hẳn là không làm khó được ngươi chứ! Nếu không thì ngươi làm gì đủ can đảm mà mở y quán tại Vụ Liễu Trấn này?
Hồ Bán Tiên cười tủm tim. sau đó nhìn nhìn xung quanh
- Dương Phàm. nếu ngay cả bệnh của một phàm nhân mà ngươi cũng không trị liệu được thì đâm đầu mà chết đi. còn trở về tu tiên giới làm gì? Cải tu y đạo làm gì? Ha haCười chết thiếu gia ta mất!
Lý mập mạp ngồi trong phòng khách, không chút kiêng dè gì lên tiếng châm chọc. cất tiếng cười vang.
Những người còn lại nhưng vẫn trầm mặc. thần sắc bất động. chỉ có hắn là kiêu căng. không để ý trước sau mà thôi. Trong sự yên tĩnh này, chỉ có tiếng cười của hắn, điều này thật sự nhạt nhẽo.
"Xem ra tên Dương Phàm này quả thật có chút thủ đoạn, không ngờ liếc mắt cái đã có Thể nhìn ra bản chất. chẳng lẽ hắn thật sự tính toán cải tu y đạo chăng?"
Vẻ mặt Dương Quang trở nên trầm ngâm. Nam nhân bình tĩnh mĩm cười cách đó không xa kia không hiểu sao luôn mang Tới cho hắn một cảm giác khó có thể nhìn thấu được.