Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 112: Nàng gạt ta



“Phu quân à, chàng vẫn không hài lòng sao?” Thẩm Diên dựa sát vào một chút, thử hỏi.

Bùi Dực nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, “Nàng gạt ta.”

Thẩm Diên hơi khó hiểu: “Thiếp đã lừa gạt phu quân hồi nào?”

Nàng vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mắt là Bùi Dực kiếp này, chỉ cho rằng hắn vẫn còn đang không vui vì chuyện xảy ra đêm qua.

Bùi Dực nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu khó nén bi thương: “Nàng đồng ý với ta, ta để y ra ngoài, nàng sẽ gả cho ta, bái đường thành thân với ta, nhưng nàng lừa gạt ta.”

Vừa rồi hắn tỉnh lại nhìn thấy hai người trần truồng với mùi xạ hương nồng nặc tỏa ra trong phòng, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu đêm qua  có bao nhiêu kịch liệt.

Nhưng tân lang hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc lại không phải hắn.

Bùi Dực trầm giọng chất vấn Thẩm Diên, lời nói tràn đầy chua xót và ấm ức: “Cái bình sứ nhỏ ta cho nàng đâu, vì sao không đút y uống thuốc? Nàng rõ ràng đáp ứng ta chỉ để y ra ngoài nửa ngày,vậy mà lại để y làm tân lang cả ngày.”

Đôi mắt đen láy của người đàn ông ngập tràn bi thương chưa tiêu tan, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, bình tĩnh nhìn nàng như vậy. Thẩm Diên bị hắn làm cho choáng váng, trong lòng sững sờ một lát.

“Ta… Ta…” Nàng gục đầu xuống, ánh mắt né tránh, xoắn ngón tay giống như đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta đã quên.”

Chỉ là một chuyện bái đường và động phòng bình thường mà thôi, nàng không nghĩ tới hắn sẽ để ý như vậy, khổ sở như vậy.

Rõ ràng là cùng một thân thể, nàng cho rằng Bùi Dực kiếp trước bái đường cũng giống như Bùi Dực kiếp này bái đường, không có gì khác biệt lắm.

Trong mắt người ngoài, nàng quả thật đã gả cho Bùi Dực kiếp này, bởi vì không ai biết Bùi Dực kiếp trước tồn tại.

Nhưng Bùi Dực lại không cảm thấy là khác nhau, hắn tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ thật lâu, đủ thấy trong lòng có bao nhiêu chờ mong.

Lúc trước, nàng vẫn luôn thầm mắng không muốn về nhà với hắn, không thèm làm thiếp của hắn. Khi đó hắn không hiểu ý tứ của nàng, chỉ nghĩ dùng tiền dỗ nàng.

Sau đó, nàng sinh cho hắn đứa con trai, từ quỷ môn quan đi một chuyến. Hắn trải qua cảm giác thiếu chút nữa mất đi nàng, thấp thỏm lo âu, một đêm không dám đi vào giấc ngủ, sợ sau khi tỉnh lại sẽ không thấy được nàng.

Cuối cùng hắn cũng biết nàng có bao nhiêu quan trọng với bản thân, cũng nhận ra bản thân thật sự yêu nàng.

Hắn bắt đầu không so đo chênh lệch thân phận giữa hai người, muốn hứa vị trí vợ cả cho nàng, để nàng vẻ vang gả cho hắn, làm Thừa tướng phu nhân của hắn, không bao giờ mang danh tiểu thiếp bị người khác coi khinh.

Với hắn mà nói, bái đường thành thân không chỉ là một loại nghi thức mà còn là một chuyện đặc biệt có ý nghĩa long trọng cho thấy hắn quý trọng nàng.

Hắn đã từng nghĩ tới nắm tay nàng, đi qua thảm đỏ thật dài, đã bái thiên địa cao đường, nhận lấy chúc phúc của mọi người, sau này nàng là vợ mà hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Hắn sẽ cùng nàng nắm tay làm bạn, cùng nhau bạc đầu.

Nhưng quá trình quan trọng đó đều từ một người đàn ông khác thay thế hắn.

Cả đời chỉ cưới một vợ, một đời chỉ bái cao đường thiên địa một lần.

Một lần cơ hội thành thân duy nhất, nàng lại cho người đàn ông khác, trong lòng hắn là không cam lòng, chua xót, tiếc nuối biết bao.

Thẩm Diên ngước mắt, thấy người đàn ông còn nhìn chằm chằm nàng thì trong lòng không khỏi hơi chột dạ, sợ hắn biết ngày hôm qua nàng cố ý giấu bình sứ nhỏ kia đi.

Nàng dường như lấy lòng, mềm mại gọi một câu: “Phu quân…”

Nếu là trước kia, Bùi Dực chắc chắn vui sướng ôm Thẩm Diên vào trong lòng, hôn nàng không ngừng.

Hắn thích nhất nghe nàng gọi phu quân, giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm, dịu ngọt khiến hắn nghe vào trái tim tan chảy.

Nhưng lần này, Bùi Dực không vươn tay ôm Thẩm Diên. Hắn nhặt áo choàng dài rơi rụng ở một bên khoác lên trên người, dường như là không nghe thấy nàng gọi. Hắn mang giày xong, nhắm thẳng cửa lớn mà đi đến, chỉ chừa lại cho Thẩm Diên một bóng dáng lạnh nhạt.

Hắn đang tức giận, không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên hắn không nói về chuyện trừng phạt nàng, cũng không truy cứu chuyện ngày hôm qua nàng làm ra.

Thẩm Diên cảm thấy Bùi Dực có lẽ tức giận một hai ngày sẽ hết, việc này e là cũng trôi qua như vậy.

Sau khi đứng dậy rửa mặt, Thẩm Diên ôm con trai từ chỗ Bùi lão phu nhân cho nhóc bú sữa.

Sau khi cho con trai bú no, nàng bắt đầu dùng đồ ăn sáng. Bận việc cả buổi, gần đến giữa trưa, cũng không nhìn thấy Bùi Dực nên mới hỏi nha hoàn: “Tướng gia đâu, dùng bữa chưa?”

Nha hoàn lắc đầu: “Tướng gia ở trong thư phòng, sắc mặt ngài ấy trông không vui, sáng nay cũng chưa ăn gì cả mà đi thẳng đến thư phòng, đã một buổi sáng cũng không ra ngòai.”

Thẩm Diên lén đi nhìn Bùi Dực một lần, hắn vùi đầu ở trên bàn, chăm chú viết bút lông, tập trung tinh thần, không biết đang viết cái gì.

Ước chừng là đang xử lý công văn.

Tuy rằng hôm qua thành thân, Thánh Thượng cho phép nghỉ kết hôn ba ngày nhưng dựa theo bản tính của Bùi Dực, với cương vị chuyên nghiệp của hắn, ở nhà cũng không quên xử lý công văn.

Thẩm Diên không đi vào quấy rầy Bùi Dực, sợ hắn bị đói nên phái người mang đồ ăn cho hắn.

Không phải hắn đang nổi nóng sao? Nàng vẫn đừng nên xuất hiện ở trước mặt hắn, khó tránh khỏi hắn lại nghĩ tới cái gì, tiện đà lại tìm nàng tính sổ.