Tiên Ma Chi Giới

Chương 49: Trương Hàn: Có vẻ......ta quên một thứ rất quan trọng....



Triệu Thiếu Kiệt gật đầu một cái, rồi mở miệng tiếp tục định nói cái gì nhưng lại bị Trương Hàn cướp lời trước:"Các ngươi có thể hay không đừng có nói mấy việc này được không? Mê cung lại đổi một lần rồi kia kìa!"

Thật sự là hết cách a! Mê cung tầm một khắc thì sẽ thay đổi một lần, cả ba vừa đi vừa nói thì phải tới chừng nào mới tới tầng thứ hai chứ!

Liễu Như Mộng thấy Trương Hàn đang xem bản đồ, sắc mặt có chút khinh thường nói:"Ngươi xem mấy cái đó làm gì? Ta trực tiếp đưa các ngươi đi không tốt sao?"

Nói xong liền trực tiếp cầm lên Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt bay xuyên qua mấy cái vách tường.

Trương Hàn:.............

Triệu Thiếu Kiệt thì ở một bên có chút nghi hoặc hỏi:"Tỷ tỷ này, nếu như theo ngươi nói thì cái này mê cung là do ngươi xây, vậy tai sao vị tiền bối kia đến sau mà lại có cái này bản đồ a?"

Liễu Như Mộng nhún vai nói:"Đích thực mê cung là do ta xây, nhưng mà cái tên kia là xây phía trên ta mê cung một cái mê trận làm cho các ngươi bị lạc phương hướng."

Trương Hàn bừng tỉnh nói:"Vậy thực ra là xung quanh những cái này bức tường vẫn giữ nguyên, chỉ là cách xác định phương hướng bọn ta bị sai?"

Liễu Như Mộng gật đầu đáp:"Đúng vậy, những này bức tường vẫn như cũ, phương hướng của các ngươi sẽ bị đảo lộn nhưng thực ra chỉ cần hơi chú ý một chút là sẽ nhận ra."

Triệu Thiếu Kiệt nói:"Tất cả những thay đổi trong mê cung thực ra là có quy trình."

Liễu Như Mộng tán thưởng ánh mắt nói:"Thông minh nha~"

Thực ra Triệu Thiếu Kiệt lúc đầu cũng không một chút hay biết, là do Trương Hàn cái này đi qua đi lại làm cho hắn trời đất quay vòng, phải liên tục quan sát bản đồ mới nhận ra được.

Liễu Như Mộng bỗng dừng lại, nói:"Tốt, tới nơi rồi."

Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt chân chạm xuống đất, bình tĩnh đánh giá xung quanh.

Xung quanh bằng phẳng không có cái gì cây cỏ, bốn phương là ba bức tường chỉ có một cái đường vào, với một cái hố đen ở giữa.

Trương Hàn nhìn cái này nhìn qua không hề có cái gì an toàn cảm giác hố đen, thậm chí là có chút quỷ dị, hắn trợn tròn mắt nhìn Triệu Thiếu Kiệt nói:"Ngươi có chắc chắn cái này là lối đi vào tầng hai?" (`Д´)ノ

Cái này hố đen sâu cực kỳ, đen cũng cực kỳ, nhìn vào bên trong không những không thấy rõ cái gì, còn cảm thấy đầu có chút đau nhức mệt mỏi là như thế nào?

Liễu Như Mộng sắc mặt có chút hứng thú nói:"Ngươi vị kia tiền bối tạo ra cái Không Gian Truyền Tống Trận độc đáo nha~

Thế mà lại đồng thời kết hợp cả ảo trận trong đó, hình dáng cũng rất đặc biệt."

Thực ra cái này lăng mộ xây đều hơn trăm năm, chỉ là nàng có chút lười phản ứng cái này dân cư trái phép, thực ra muốn phản ứng cũng không dám, ai bảo nàng mới Dẫn Khí Cảnh đâu!

Trương Hàn như nhớ cái gì, ánh mắt sáng lên nói:"Vậy Đại Tỷ ngươi có thể hay không bỏ đi cái này ảo trận?"

Liễu Như Mộng cong cong khóe miệng, tự tin nói:"Ngươi đây là hỏi cái gì a? Ta đường đường là Bách Biến Ma Tôn, đương nhiên....Không thể nha~"

Trương Hàn, Triệu Thiếu Kiệt:........

Trương Hàn:"Ta thực sự có chút nghi ngờ vì sao với chỉ số thông minh như vậy, mà kiếp trước ngươi lại có thể tu lại tu vi cao! Cái này trận pháp đáng lẽ ra đối với kiếp trước ngươi chỉ là hạng xoàng a!"

Liễu Như Mộng bĩu môi:"Ngươi biết gì, kiếp trước khác kiếp này, với lại kiếp trước ta là Luyện Đan Sư không phải Trận Pháp Sư!"

Trương Hàn nghe những này lời thì thở dài nhận mệnh, sau đó có chút nhíu mày nói:"Vậy thì phải đi vào, bên trong rủi ro so sánh cao đi?"

Liễu Như Mộng vỗ vỗ ngực, tự tin nói:"Yên tâm đi, nếu các ngươi tỉnh không được thì còn có ta a!"

Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt ánh mắt cảnh giác cùng không quá tin tưởng nhưng vẫn gật đầu.

Liễu Như Mộng: Các ngươi đây là cái gì ánh mắt nha!

Trương Hàn nhìn này hố đen, trầm ngâm một hồi rồi nói:"Thiếu Kiệt ngươi đi vào đi."

Triệu Thiếu Kiệt cũng nhìn về phí hố đen, ánh mắt vô cảm nói:"Ngươi đi đi."

"Ngươi đi." "Ngươi đi...."

Thế là cả hai bắt đầu tranh cãi xem ai là người đi trước. Ân, là làm chuột bạch cho kẻ sau.

Liễu Như Mộng có chút nhìn không được, khóe miệng phác lên cái tà ác tươi cười, sau đó nhào tới đẩy cả hai xuống.

"Thảo!" "Cái gì vậy a!" Phía dưới chì truyền ra hai tiếng tuyện vọng thét sâu~

Còn Liễu Như Mộng thì trực tiếp tiến vào Lục Đạo Giới Chỉ bên trong Nhân Đạo Giới.

*****************************************

Trương Hàn không biết bao lâu thì tỉnh lại, nhưng tỉnh lại không phải cái gì nơi quen thuộc mà là ở cái xa lạ viện trạch.....đang cháy.

"Mau mang Tiểu Hàn trốn khỏi đây nhanh lên!" Một cái lão già sắc mặt già nua hét lên, nét mặt của hắn vốn dĩ làm cho người khác cảm giác uy nghiêm, oai hùng lúc này tràn đầy nép nhăn, tiều tụy như một cái lão nhân gần đất xa trời.

Trương Hàn: MMP bưu kiện gửi nhầm a! Có ai mang ta trở lại được không?

"Lão gia chủ, ngươi cùng bọn ta cùng đi!" Một cái trung niên nhân nói.

"Đúng vậy a!" "Muốn đi thì cùng đi!" Những người xung quanh cũng đồng thời khuyên nhủ.

Nhất là có một đứa trẻ tầm 3 tuổi đang khóc sướt mướt nói:"Gia gia, ngươi không muốn bỏ Tiểu Hàn a!"

Trương Hàn trong lòng không hiểu sao có chút đau nhói, khuôn mặt của những người này có chút quen thuộc nhưng lại xa lạ không hiểu sao lại làm cho hắn lòng có chút buồn bực.

Lão già kia khi nghe những lời của đứa trẻ, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ nhu hòa, sau đó liền bế đứa trẻ lên, cho một cái ôm trầm trọng.

Lão già nhấn sâu đầu đứa bé trong lồng ngực của mình, không để cho đứa trẻ thấy cái khuôn mặt tràn đầy nước mắt của mình, hắn hít sâu một cái nói:"Tiểu Hàn, con đừng khóc, đều đã chừng này tuổi khóc sướt mướt thì còn ra thể thống gì!"

Lão mặc dù nói như vậy nhưng mắt hắn lại chảy xuống hai hàng nhiệt lệ, một người đàn ông rất ít khóc, nhất là càng cao tuổi thì nước mắt càng ít chảy, bây giờ Lão Già lại khóc, khóc cho những nuối tiếc và không muốn của mình.

Nhất là giống như hắn từng là oai hùng tướng quân, cả đời đều chinh chiến ngoài xa trường lại có mấy lần rơi xuống nước mắt chứ.

Bây giờ hắn lại không hề để ý tới chính mình hai mắt đang chảy xuống những cái hắn đã cho là sỉ nhục của người nam nhân.

Trương Hàn trong bất giác hai mắt cũng chảy xuống hai hàng nhiệt lệ, nhìn giọt nước mắt của mình trên tay, Trương Hàn tự giễu cười một cái:"Có vẻ....Ta đã quên đi một thứ rất quan trọng..."

Lão già nhắm mắt lại, chung quanh hăn tràn ngập một loại bi tráng cảm giác, bi thương nói:"Gia gia có thể sẽ không còn chăm sóc được cho con nữa. Tiểu Hàn này, con là ta Nam Châu Trương Gia hi vọng, là ta Trương Gia tương lai! Nếu như chưa đủ thực lực để báo thù thì đừng nói ra chính mình thân phận nghe chưa!!"

"Gia....Gia gia, ta nghe rõ rồi! Hức hức!" Tiểu Trương Hàn vừa chùi nước mắt vừa kiên định nói.

Trương Hàn đứng bên nhìn cảnh này, không nhịn nổi trực tiếp che mặt lại khóc thành tiếng.

Bỗng nhiên từ trên trời truyền xuống một cái cuồng vọng nam nhân thanh âm:"Haha! Ngươi cái này Lão gia hỏa diễn một cái cảm động tuồng làm bọn ta đều sắp khóc rồi đây này! Hahaha!"

Âm thanh còn kèm theo Linh Lực bên trong, có một số tộc nhân Trương Gia nghe vào liền thất khiếu chảy máu mà chết.........