Tiên Môn

Chương 198: Không Thể Vãn Hồi



...

"Mẫu thân, người...".

Bên ngoài cuộc chiến, một thanh âm khe khẽ vừa mới cất lên. Là của Âm Tiểu Linh. Mấy lời nọ, nàng không dùng để nói với mẫu thân mình, nó đơn giản chỉ là bởi do ngỡ ngàng, vỡ lẽ.

Khác với Lăng Thanh Trúc vẫn đang hoài nghi, chưa hiểu đầu đuôi, Âm Tiểu Linh đã tỏ tường nguyên cớ. Nàng biết tại sao mới vừa rồi mẫu thân mình lại hành động như vậy, muốn giết Lăng Tiểu Ngư.

Tung hoả mù? Dương đông kích tây?

Đều không phải. Mẫu thân nàng, bà đã cố tâm giết người. Và ý định, nó hẳn đã phát sinh từ sớm, ngay tại thời điểm còn ở khách điếm Nhược Lai.

Nhớ khi ấy, sau khi biết được Lăng Tiểu Ngư chẳng những là người của Thiên Kiếm Môn mà còn là đệ tử của Lăng Thanh Trúc thì nét mặt của mẫu thân nàng đã trở nên rất đỗi âm trầm. Lo bà sẽ thương tổn hắn, Âm Tiểu Linh nàng đã vội ra sức can ngăn, xin xỏ. May mắn, bà đồng ý buông tha.

Nhưng... Âm Tiểu Linh nàng đã tin lầm rồi. Mẫu thân nàng, bà vẫn muốn trừ khử Lăng Tiểu Ngư!

Đối với bà, Thiên Kiếm Môn chính là kẻ thù! Đệ tử của một vị phong chủ Thiên Kiếm, thân phận quá đủ để bà phải lưu tâm giết hại rồi!

"Mẫu thân, có phải người sợ con sẽ cùng hắn phát sinh tình cảm gì đó nên mới quyết đem hắn diệt trừ?".

...

Câu hỏi của Âm Tiểu Linh, nếu nói nghi vấn chi bằng bảo suy đoán sẽ chính xác hơn.

Và trên thực tế thì... Âm Tiểu Linh nàng đã đoán đúng. Đồ Tam Nương đích thị vì không muốn để nữ nhi dây dưa với đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Môn nên mới ra tay ám toán.

Giữa đôi bên là huyết hải thâm cừu kia mà, làm sao có thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra được? Kể cả khi khả năng có rất nhỏ bé đi nữa.

Thay vì lo lắng phòng bị thì triệt để giải quyết luôn chẳng phải sẽ tốt hơn ư?



Chủ đích là vậy, muốn bóp nát từ trong trứng nước. Tiếc rằng thực tại nó lại khác xa lý thuyết. Mặc dù đã hành động rất nhanh nhưng Đồ Tam Nương vẫn chưa thể đạt được ý muốn, thành công loại bỏ Lăng Tiểu Ngư. Hệ quả là bây giờ, nàng phải hứng chịu những lời mắng chửi của Lăng Thanh Trúc.

Không vui, cũng chẳng giận hờn, bất kể Lăng Thanh Trúc có nói khó nghe cỡ nào thì Đồ Tam Nương vẫn hững hờ cho qua, xem như gió thổi. Nàng nhẹ nhếch môi, cười mà rằng:

"Lăng Thanh Trúc, trước nay ta chỉ biết ngươi là kẻ có đạo hạnh thâm sâu, pháp lực cao cường, thật không nghĩ công phu mắng người của ngươi cũng lợi hại như vậy".

Sau cái lắc đầu, Đồ Tam Nương nói tiếp: "Thật ra ngươi không cần phải tức giận tới như thế. Tiểu tử kia suy cho cùng cũng chỉ là một tên đồ đệ, nào phải thân nhân, quyến thuộc của ngươi".

"À... Hay Lăng Thanh Trúc ngươi là hạng nữ nhân đó, đồ đệ khống trong truyền thuyết?".

"Chậc chậc... Nếu đúng như vậy thì Lăng đạo hữu quả là một người rất thú vị a...".

...

"Hừ...".

Châm chọc mặc người châm chọc, Lăng Thanh Trúc chả có vẻ gì là bị tác động cả. Giận còn chưa tan, nàng chỉa mũi kiếm về phía Đồ Tam Nương:

"Quỷ diện nhân, ta với ngươi vốn không thù không oán, vậy mà ngươi hết lần này tới lần khác giở trò ám toán. Nợ mới nợ cũ, hôm nay Lăng Thanh Trúc ta sẽ tính luôn một lần".

"Thế sao?".

Chẳng có bao nhiêu e ngại, Đồ Tam Nương khiêu khích: "Vậy thì Lăng Thanh Trúc, ta đây mỏi mắt chờ trông. Một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn sẽ có bổn sự tới đâu, ta cũng muốn biết lắm".

"Như ngươi mong muốn!".

Sau câu nói, khi thanh âm còn chưa kịp lắng thì Lăng Thanh Trúc đã bắt đầu hành động. Trường kiếm linh quang đại phóng, nàng lộn người trên không trung, chém ra một đường.

Ngay tức khắc, một đạo kiếm ảnh phô thiên cái địa xuất hiện trên bầu trời, nhắm thẳng đỉnh đầu Đồ Tam Nương mà đến.

Trước khí thế kinh nhân của đạo kiếm ảnh to lớn kia, bên dưới, Đồ Tam Nương nào dám khinh thị. Thần sắc nghiêm túc, nàng khẩn trương vận hành pháp quyết. Hai tay chụm lại, rồi cùng đưa lên đỉnh đầu, nàng xuất chưởng.

Tu La Hoá Cốt Thủ: Lục Thi Độc Thực!

"Oành... oành...!".

"Ầm... m... m...!!".

...

Độc thủ, kiếm quang, cả hai chẳng chút nhân nhượng đâm thẳng vào nhau, tạo ra những tiếng nổ vang trời. Không gian, nó thậm chí cũng theo đó mà rung động.

Không khó để thấy là lần này, Đồ Tam Nương, nàng rõ ràng đã tăng thêm rất nhiều lực đạo. Ban nãy, chưởng đánh ra chỉ dừng ở cấp độ Tam Thi, nhưng vừa rồi, cấp độ đã lên đến Lục Thi, tăng thêm gấp bội.

Khỏi phải nghĩ, với sự đề thăng này, một chưởng kia khủng bố tới mức nào có thể hình dung. Dám cá là khi đối diện với nó, dù một tu sĩ chân nhân cảnh trung kỳ cũng phải cả kinh thất sắc.

Ghê gớm? Rất ghê gớm. Nhưng... còn chưa đủ.

Cái uy của Lục Thi Độc Thực, nó dư sức hù doạ chân nhân trung kỳ, điều đó không giả, nhưng nên nhớ, Lăng Thanh Trúc chẳng phải chân nhân trung kỳ. Nàng là một vị chân nhân hậu kỳ. Lục Thi Độc Thực, nó vẫn chua là gì trong mắt nàng cả.

Ngăn được một kiếm của nàng thì sao? Nàng vẫn còn có kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư, thứ năm, thứ sáu,...!

"Quỷ diện nhân! Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!".