Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 70: Cô kể chuyện



Trở về phòng khách sạn, cô lấy một chiếc khăn bọc đá chườm lên vết bầm trên mặt anh. Mặc dù anh không hề than một tiếng, nhưng cô biết, cú đấm của hắn ta không hề nhẹ chút nào, nhìn vết tích để lại là rõ ràng.

"Rất đau có phải không?" Cô hỏi.

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn từng biểu cảm trên gương mặt cô, không hề bỏ sót một động thái nào.

Ánh mắt cô tràn ngập sự lo lắng cùng bất an, kèm theo một nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng. Tay cô dịu dàng qua lại trên mặt anh, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ khiến anh đau. Mỗi khi chạm vào vết nứt nơi khoé miệng, anh khẽ nhăn mày, thì lúc này mi tâm của cô cũng nhíu chặt hơn.

Nhìn biểu hiện này của cô, anh thật sự không kiềm lòng nổi, đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay đang cầm khăn chườm, nhẹ nhàng kéo xuống.

"Không cần chườm nữa. Anh không sao!"

Bàn tay đang di chuyển bất chợt bị nắm chặt khiến cô sững sờ tại chỗ, đôi mắt chợt mở to rồi lại như không có gì, trở lại bình thường.

Buông chiếc khăn để lại trên bàn, cô đứng đó trước mặt anh, đăm đăm nhìn anh không nói câu gì, tựa như chờ đợi anh đến hỏi tội. Nhưng là, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng khiến cô tiến thoái lưỡng nan.

Mi tâm chợt nhíu lại, cô cất giọng vô cùng nhỏ: "Anh không có gì muốn hỏi em sao?"

Nhìn vẻ mặt của cô, anh thật sự không dám lại trọc ghẹo thêm, sợ cô lại suy nghĩ lung tung. Thực chất anh đã hiểu cô đang nói đến chuyện gì, nhưng cuối cùng lại vờ như không hiểu.

"Về vấn đề gì?"

Cô lại nhíu mày càng chặt, hít sâu một hơi, thành thành thật thật lên tiếng: "Về người đàn ông kia. Còn có chuyện của em trước đây!"

Đưa tay lên vuốt ve gương mặt đang trắng bệch của cô, anh biết cô đang vô vùng đắn đo cùng sợ hãi. Thật sự muốn cô không cần nói cho anh, nói rằng anh đã biết. Nhưng vì muốn tốt cho cô, muốn cô phải tự đối mặt, anh đành phải nhẫn tâm một chút, để cô tự mình nói ra những gì đã xảy ra vào năm đó. Có như vậy, sau này cô sẽ không phải khổ sở, tiếp tục tự dày vò chính bản thân nữa.

Dĩ nhiên sau khi cô đã nói ra tất cả, anh sẽ ở bên cô cùng nhau đối diện. Bờ vai anh mãi mãi để cô dựa vào, trái tim anh dĩ nhiên cũng đã thuộc về cô, từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nhìn cô thật sâu, anh cất giọng dịu dàng: "Anh muốn em có thể tự nói với anh. Nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không ép buộc em. Anh đã từng nói rồi, anh sẽ chờ em mở lòng với anh!"

"Khải Phong, xin anh, đừng bao dung với em như vậy, em thật sự không nhận nổi!"

"Diễm Linh, em hiểu vì sao mà. Không nên nói những lời như vậy!"

Rời khỏi bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình, cô quay lưng lại đi về hướng cửa sổ. Biển đêm một màu đen kịt nhưng lại có thể nghe rõ ràng tiếng sóng nối đuôi xô bờ tựa như bản đồng dao của biển cả.

Thanh âm ấy lúc to lúc nhỏ, lúc dồn dập, lúc nhẹ nhàng, cũng như tiếng lòng của cô vậy, cứ thổn thức mang theo một sự mơ hồ không rõ.

Cô đắn đo suy nghĩ nên nói như thế nào, đồng thời là sự sợ hãi về kết quả của nó. Thế nhưng chỉ là điều sớm muộn không phải sao? Trước sau gì cũng phải đối mặt! Nhanh một chút cũng tốt!

Sau đêm nay sẽ là một sự khởi đầu mới, kết thúc những chuỗi ngày khổ sở mệt mỏi. Cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất rồi, thế nên, những gì phải đối mặt, đã đến lúc phải kéo lên rồi.

"Năm em học năm hai đại học, trong một lần giao lưu với các doanh nghiệp trong nước, em đã gặp hắn ta. Khi ấy em chỉ lo học, không để tâm đến việc yêu đương, nên dĩ nhiên từ chối sự theo đuổi của hắn.

Hắn hơn em bảy tuổi, đã có công việc ổn định, là người thừa kế tương lai của gia tộc. Em từ chối hắn cũng một phần vì vấn đề môn đăng hộ đối. Anh biết không, ở Việt Nam luôn quan niệm vấn đề môn đăng hộ đối, cho nên em cũng rất sợ.

Hắn theo em từ trường học đến về nhà suốt mấy tháng liền, em bị bạn học ở lớp nói là kiêu căng, bị hàng xóm cũng lời ra tiếng vào. Em khi ấy cũng vô cùng khó xử, cho nên cuối cùng mới quyết định đồng ý cùng hắn, chờ cho mọi việc lắng xuống rồi tính sau.

Đôi lúc nghĩ lại, em thấy bản thân lúc đó cũng đáng bị trỉ trích khi mà quá xem thường vấn đề tình cảm. Đồng ý cho lấy lệ mà không nghĩ đến cảm nhận của đương sự.

Sau khi em đồng ý, hắn quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh em, em cũng không mấy để tâm. Mặc dù nói là chính thức quen nhau, nhưng rất ít khi em ở một chỗ với hắn, phần lớn những ngày cuối tuần hắn sẽ đến nhà em đóng đô, chẳng cần bận tâm em có đồng ý hay không.

Ba mẹ em thấy hắn quan tâm đến em như vậy, nên cũng không có ngăn cản, im lặng xem như ngầm đồng ý. Riêng chỉ có Trọng Hải, nó dường như không thích hắn cho lắm, nếu không nói là chán ghét.

Em và hắn cứ như vậy cho đến khi em gần tốt nghiệp đại học, hắn bỗng dưng cầu hôn em. Thật sự lúc đó em vô cùng bàng hoàng, nên dĩ nhiên đã từ chối. Em nói với hắn đợi em tốt nghiệp xong rồi tính.

Khi đó hắn cũng không được vui, nhưng cũng không làm gì quá đáng, chỉ yêu cầu em đến nhà hắn gặp người lớn. Em không có cách nào khác nên đành đồng ý với hắn.

Em nhớ cái ngày đến nhà hắn, thái độ của ba hắn cũng bình thường, nhưng mẹ hắn dường như không thích em lắm, em có thể nhìn được sự không hài lòng trong mắt bà ấy. Có lẽ vì hắn, bà ấy cũng phải miễn cưỡng chấp nhận.

Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn học lên cao học nhưng bị hắn kiên quyết phản đối. Hắn nói em không cần phải học cao như vậy, vào công ty hắn làm là được. Em dĩ nhiên không đồng ý, một phần là vì em không muốn làm công ty đó, phần lớn là em sợ bị mọi người nói rằng em không có năng lực, chỉ dựa vào thiếu gia là hắn.

Em và hắn không gặp nhau một thời gian. Khoảng hơn nửa tháng sau hắn mới đến tìm em làm hòa, không phản đối việc em học lên nữa, nhưng là phải đồng ý đính hôn với hắn trước.

Việc hệ trọng như vậy em làm sao có thể ngay lập tức đồng ý. Hơn nữa, tình cảm em đối với hắn khi đó vô cùng mờ mịt. Trước đó em chỉ đồng ý cho qua chuyện, nhưng là đã tốt nghiệp xong rồi, không thể tìm thêm lý do trì hoãn.

Suy nghĩ vài ngày, em đồng ý hắn với điều kiện, trước là đính hôn, đợi em học xong cao học mới bàn chuyện kết hôn, còn có, sau khi em học xong, công việc của em do em tự quyết định.

Hắn nghe xong cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý. Lúc ấy em cũng chẳng có tâm tư gì, hơn nữa điều kiện em đưa ra hắn đã đồng ý rồi, thì em còn nói được gì nữa.

Sau đó ba mẹ hắn đến nhà em bàn chuyện, ngày đính hôn cùng kết hôn đã được định. Người lớn nói chuyện, em không thể chen vào nói lên suy nghĩ của mình, nên chỉ có thể im lặng chấp nhận.

Chỉ là không ngờ!"

Nói đến đây cô bỗng dưng không nói nữa mà nhắm mắt lại. Khải Phong ở sau lưng nên không thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô lúc này.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm trên vạt áo rồi làm như chưa từng xuất hiện. Trên mặt cô là sự bi thương không cách nào che giấu. Cứ mỗi lần nhắm mắt thì sự việc năm đó lại hiện lên như mới chỉ xảy ra hôm qua.

Cô vòng đôi tay tự ôm lấy chính mình đang run rẩy. Đau đớn đến tê tâm liệt phế nhưng lại không nặn ra được thêm giọt nước mắt nào nữa. Là đã khóc quá nhiều nên đã không còn có thể khóc được nữa, hay là nước mặt đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng không thể rõ ràng.

Khải Phong lặng im nhìn cô đang run rẩy mà tim quặn thắt. Để cô phải nhớ lại chuyện đau lòng, buộc cô phải đối mặt với sự ghê tởm của hắn ta, là sai hay sao? Anh tự hỏi bản thân, có nên tiếp tục để cô nói tiếp nữa hay không?

Cuối cùng, anh vẫn là không đành lòng nhìn cô đau đớn như vậy. Có lẽ nên dừng lại thôi. Chỉ cần sau này cô được vui vẻ hạnh phúc, không để cô phải chịu thương tổn nào nữa, rồi cô cũng dần quên đi những chuyện đau lòng này thôi. Phải, chính là như vậy, cũng là kết quả mà anh muốn.

Tâm đã quyết, anh đứng lên, tiến về nơi cô đang đứng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cất giọng dịu dàng: "Diễm Linh, không cần nói nữa, cũng không cần nghĩ gì nữa. Quên đi mọi chuyện không vui, có được hay không?"

Cô lắc đầu, cất giọng nghẹn ngào: "Khải Phong, để cho em nói hết mọi chuyện, anh có quyền được biết, cũng là điều công bằng duy nhất em có thể cho anh. Không cần thương hại em!"

"Diễm Linh, em biết anh không có ý đó. Anh thật sự không muốn em phải chịu thêm thương tổn khi nhắc lại chuyện này. Em chỉ cần biết rằng, anh không hề bận tâm những chuyện đó. Cho nên, Diễm Linh, nghe anh, quên hết đi, em chỉ cần sống thật vui vẻ là được!"

"Khải Phong, em biết những người bên cạnh em đã ít nhiều nói cho anh chuyện của em. Vậy nên anh cũng phải biết chuyện đó ám ảnh em như thế nào. Nếu như có thể quên, em đã không cần phải khổ sở như vậy. Chính là, nó để lại một vết thương, một vết sẹo em phải mang đến suốt đời!"