Tiên Ngạo

Chương 604: Rút củi dưới nồi



Hiện tại Dư Tắc Thành đang ở trong một căn nhà trúc trong Thanh Yên trúc lâm trên Linh Lung lĩnh, nơi đây chính là trụ sở của Thiên Mục tông. Phượng Mâu Thần Quân vừa tới nơi này, chuyện thứ nhất là tỏ rõ ý nguyện của mình với chưởng môn Thạch Cơ, rằng Thiên Mục tông sẽ ủng hộ Hiên Viên kiếm phái vô điều kiện, tất cả nhân lực vật lực sẽ phục vụ cho Hiên Viên kiếm phái, kết thành đồng minh, nhưng trong quá trình diễn ra đại lễ phi thăng, Dư Tắc Thành phải đồng hành cùng Phượng Mâu Thần Quân.

Chưởng môn Thạch Cơ không nói nửa lời, lập tức đồng ý, vì vậy Dư Tắc Thành trở thành kẻ tiếp khách, chuyên môn bầu bạn bên cạnh Phượng Mâu Thần Quân.

Cho nên Thanh Ngưng, Lan Miểu vừa tới nơi này, bèn cướp Mộc Tư Y mang tới. Sau đó Dư Tắc Thành hưởng cuộc sống hạnh phúc trong nhà trúc này, khói nhẹ lượn lờ. Trong giờ phút bận túi bụi như vậy còn có thể hưởng diễm phúc, đây cũng là một việc vui sướng của đời người.

Trước mặt Dư Tắc Thành, Phượng Mâu Thần Quân không còn là Chân Nhất Thần Quân gì cả, mà chỉ là một nữ tử bình thường, một nữ tử cần được yêu thương, hết sức dịu dàng. Bên cạnh Dư Tắc Thành, nàng không còn phải ngày ngày mệt nhọc vô cùng, phải giả ra bộ dáng hết sức kiên cường, chèo chống Thiên Mục tông, chống lại tất cả môn phái trong toàn đại lục Lư châu.

Dư Tắc Thành cũng vô cùng thương mến ba người các nàng, sau một đêm khoái hoạt, hôm sau hắn gọi Mộc Tư Y, dẫn theo cả bốn nàng du ngoạn trên khắp Gò Hiên Viên. Không ngờ trong giờ phút vô cùng khẩn trương kiếm tuốt cung giương mà hắn lại làm như vậy, lập tức khiến vô số người trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.

Dư Tắc Thành dẫn các nàng đi ngắm mặt trời mọc, ngắm Cơ Thủy hà, du ngoạn khắp Thập Sơn Cửu Thủy Thất Phân Nguyên.

Cuối cùng hắn dẫn các nàng tới đài Lâm Uyên trên Gò Hiên Viên. Đến bên cạnh vách núi sâu vạn trượng, ngắm biển mây mênh mông, chơi đùa trên đó.

Một thân pháp bào, một nhánh trúc xanh, một sợi tơ mỏng, nhàn nhã buông câu xuống biển mây kia, vô cùng khoái hoạt.

Chỉ có điều dưới biển mây mờ mịt kia không phải là nước biển, mà là mây mù cuồn cuộn.

Nhánh trúc xanh không hề động mảy may, mà sợi tơ lại không ngừng đong đưa theo gió. Trên này có thể câu được một loại trùng kỳ dị, có tên là Phi Thiên Vân Nguyên. Trùng này sinh sống trong biển mây bên dưới đài Lâm uyên, có thể dùng luyện đan làm thuốc. Được ngồi thả câu trên biển mây này chính là một thú vui lớn nhất ở Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành khẽ run cần trúc, sợi tơ bay vút ra xa trăm trượng, sau đó rơi xuống chìm vào biển mây, bắt đầu lặng lẽ chờ đợi.

Thanh Ngưng, Lan Miểu cũng bắt chước thả câu như Dư Tắc Thành, còn Phượng Mâu Thần Quân lại ngồi trên đùi, quấn quít lấy Dư Tắc Thành. Nàng khẽ thì thào, giọng nói tuyệt vời vang lên:

- Tiểu oan gia, huynh thấy muội có ngoan ngoãn không, bị huynh lợi dụng như vậy, nhưng muội không hề than vãn nửa lời.

Lần này gặp lại Dư Tắc Thành, nàng không còn gọi Dư Tắc Thành là Thiên Mục sư huynh nữa, mà đổi lại gọi là tiểu oan gia. Sau khi trở thành Chân Nhất Thần Quân, ở một mức độ nào đó, dần dần nàng đã thoát khỏi sự khống chế của Dư Tắc Thành. Cách xưng hô Thiên Mục sư huynh khiến nàng thỉnh thoảng nhớ tới người chồng cũ của mình. Thiên Mục Thần Quân đã tự sát, cho nên từ đó về sau nàng không còn gọi Dư Tắc Thành như vậy nữa.

Đúng vậy, Dư Tắc Thành lại lợi dụng các nàng, lúc này là thời khắc mấu chốt, rất có khả năng xảy ra chuyện. Có rất nhiều lúc một chuyện hết sức bình thường xảy ra bất ngờ biến thành tai họa ngập đầu. Cho nên phải khiến cho người ta có chuyện đê bàn tán, có náo nhiệt để xem, tránh cho bọn họ quá rảnh rỗi không biết làm gì mà sinh chuyện.

Không có đề tài nào hấp dẫn người ta hơn là một Chân Nhất Thần Quân yêu thích một Kim Đan Chân Nhân. Sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn như vậy, chắc chắn đề tài này sẽ cực kỳ hấp dẫn người ta.

Có thể được Chân Nhất Thần Quân chú ý tới, có được một cái nhìn thôi, đối với Kim Đan Chân Nhân chính là ban ân vô kể. Hiện tại lại có một Chân Nhất Thần Quân thích một Kim Đan Chân Nhân, quả thật chính là câu chuyện cổ tích của cô bé lọ lem, cho nên lập tức khiến mọi người trở nên hứng thú.

Hơn nữa từ chuyện này còn có vô số chuyện khác đáng để nhắc tới. Đại họa của Thiên Mục tông, đại chiến ở Thiên Mục tông, Cáo Tử Pháp Nhãn vô cùng đáng sợ, các Chân Nhất Thần Quân tàn sát lẫn nhau. Sau này tới chuyện ở Đan môn, thiếu nữ thổi địch ôn Mạn... vô số truyền thuyết bắt đầu được nhắc lại. Mỗi một tu sĩ từng tới Liễu châu đều bị mọi người tìm tới hỏi chuyện về đại chiến lần đó, sau đó ai nấy không ngừng đoán già đoán non xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Dư Tắc Thành dẫn theo bốn người các nàng tới đây thả câu, vô số thần thức thi nhau dò xét, vô số thủy kính theo dõi, các loại pháp thuật Thiên Thị Địa Thính, sủng vật truyền ảnh... đầy khắp bầu trời, vô số tân khách vươn dài cổ quan sát chăm chú. Đây là chuyện thu hút bọn họ nhất trong lúc này, còn những chuyện khác thì xin lỗi, bọn họ không có hứng thú.

Thật ra chuyện này là Dư Tắc Thành lợi dụng Phượng Mâu Thần Quân tạo thành đề tài, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng cũng có thể nói đồng thời Phượng Mâu Thần Quân cũng mượn chuyện này đáp tạ Hiên Viên kiếm phái đã chịu kết đồng minh. Có được đồng minh như vậy, Phượng Mâu Thần Quân bèn trượng nghĩa ra tay đáp tạ, không tiếc làm ô uế thanh danh của mình. Với cá tính của Hiên Viên kiếm phái, vì đồng minh ắt sẽ trả giá hết thảy.

Dư Tắc Thành chỉ cười nhìn chăm chú Phượng Mâu Thần Quân, ánh mắt chân thành, sáng rực hữu thần. Dưới ánh mắt của hắn, không ngờ sắc mặt Phượng Mâu Thần Quân bừng đỏ, xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn.

Tuy rằng hắn không mở tiên nhãn ra, nhưng thần uy vẫn còn đó. Phượng Mâu Thần Quân vốn cũng có cùng nguồn gốc, tuyệt đối không thể chống lại uy lực của tiên nhãn này.

Đột ngột Phượng Mâu Thần Quân ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng động, cất tiếng quát lớn:

- Nhìn gì chứ, phi lễ cũng nhìn sao, không sợ mù mắt?

Lập tức hai mắt nàng phát ra một đạo hào quang, đây chính là pháp tắc Thiên Đạo, tất cả thủy kính, thần niệm, Thiên Thị Địa Thính... dưới thần uy của ánh mắt này hoàn toàn vỡ nát. Trên khắp Ngũ Lĩnh vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết, nhìn lại ai nấy mắt đau như bị kim đâm, vội vàng lấy linh dược ra bôi. Sau đó mọi người liếc nhìn nhau, không nhịn được cất tiếng cười ha hả.

Sau tràng cười này lập tức sóng yên gió lặng, không còn hình thành nguy cơ gì nữa đối với Hiên Viên kiếm phái. Nhờ như vậy, nguy cơ rất lớn của Hiên Viên kiếm phái sau khi được lão điên chuyển dời, lại được Dư Tắc Thành đánh lạc hướng, rốt cục đã tiêu tan trong âm thầm lặng lẽ.

Sau khi Dư Tắc Thành thấy những ánh mắt, thần thức dò xét đã biến mất, bèn cười ha ha.

Tiếp tục dẫn theo bốn nàng du ngoạn, bất kể các chuyện khác. Trong lúc này không có chuyện phân biệt tu vi, chỉ có một nam bốn nữ, năm hảo hữu.

Rốt cục thái dương đã gần xuống núi, tới lúc phải quay về, ngày mốt chính là ngày Hữu Hùng sư tổ đón tiếp Thiên kiếp. Dư Tắc Thành vừa định rời khỏi, trở về nhà trúc, đột nhiên có tiếng người truyền âm cho hắn. Dư Tắc Thành bèn đổi hướng, đưa các nàng tới Quan Thiên phong.

Quan Thiên phong thẳng vút lên trời như ngọn bút, trên đỉnh có một trang viên, cảnh sắc như tranh vẽ.

Truyền âm mà Dư Tắc Thành nhận được rõ ràng là do Hữu Hùng sư tổ phát ra, chỉ có một câu vắn tắt:

- Tắc Thành. Quan Thiên phong, dẫn các nàng theo gặp ta.

Nơi đây cách Quan Thiên phong chỉ có hơn ba mươi dặm, không thể ngờ rằng Hữu Hùng sư tổ đang ở đó. Dư Tắc Thành bèn dẫn các nàng đi, càng tới gần Quan Thiên phong, dấu hiệu thiên địa nguyên khí loạn chuyển càng rõ ràng hơn.

Trên trời mây đen u ám, mơ hồ có những tia chớp điện lưu chuyển. Mỗi một tia chớp điện hiện ra, thiên địa nguyên khí lập tức phát ra tiếng nổ trầm trầm, mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra biến hóa.

Những hiện tượng này rõ ràng là dị tượng trước khi phi thăng, nhưng chuyện khiến người ta không ngờ nhất không phải là dị tượng này, mà là các Chân Nhất Thần Quân tới đây làm khách lại không thể cảm ứng được dị tượng khác thường này. Bọn họ nhìn tới Quan Thiên phong bèn bỏ qua, chưa từng có ai nảy ra ý nghĩ tới đây dò xét.

Năm người Dư Tắc Thành vừa đi lên núi, lập tức phát hiện không gian thoáng chuyển, năm người bị truyền tống vào trong một đại sảnh. Chỉ thấy cả đại sảnh này xây bằng bạch ngọc, bốn bề đầy các loại hoa dại bụi cỏ, lại có vô số dây leo rũ xuống, khiến cả đại sảnh xanh um.

Giữa đại sảnh có một chiếc đỉnh ba chân bằng đồng xanh rất lớn, trong đó có từng đợt khói nhẹ bốc lên. Hữu Hùng sư tổ cởi trần, đang quay xung quanh đan đỉnh thi pháp, chậm rãi tế luyện. Trong đại sảnh này toàn là mỹ nữ, có chừng trăm người, có người ngồi ngay ngắn, có người đứng thẳng, có nàng đang nằm nhưng ai nấy đều khẩn trương quan sát quá trình luyện đan. Nguồn truyện: Truyện FULL

Có nàng dáng người lả lướt yểu điệu, có nàng ngây thơ dễ thương, khiến cho người ta nhìn thấy phải đem lòng thương mến. Có nàng lộ vẻ vô cùng quyến rũ, có nàng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, có nàng sắc mặt lạnh lùng như băng giá, có nàng giồi phấn thoa son, nhưng ai ai cũng đều xinh đẹp.

Những nữ tử này còn đang quan sát, bất chợt Hữu Hùng sư tổ tay bắt pháp quyết, thi pháp liên tục, thình lình chỉ vào đan đỉnh quát lớn:

- Còn không ra đan, còn đợi khi nào!

Lập tức một luồng kim quang phóng thẳng lên cao, ánh sáng vàng ngập tràn khắp sảnh. Một làn hương thơm thấm sâu tận tâm can lan tỏa khắp nơi, mùi thuốc thơm nồng đậm linh khí như ngưng tụ thành thực chất khiến cho người ta mê mẩn. Hữu Hùng sư tổ lại bắt pháp quyết, linh khí kim quang đầy sảnh lập tức thu vào trong hồ lô trên tay trái ông.