Tiên Nghịch

Chương 1510: Liễu Mi, Mi nghĩa là lông mày



Sau khi phụ thân rời khỏi cõi đời, mẫu thân của Vương Lâm cũng trong một giấc ngủ mà không tỉnh lại nữa. vẻ mặt bà khi ngủ lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như là trong mộng gặp được phụ thân hắn, hai người gặp lại liền không quay về nữa.
 
Còn có một người lúc ngươi còn bé, cho dù mệt mỏi tới mức nào cũng hát ru ngươi ngủ, dỗ cho ngươi không còn khóc nữa.
 
Có một người trong lúc ngươi mơ ngủ tè dầm, sợ ngươi bị lạnh đã không để ý tới bản thân, mỗi đêm thức dậy mấy lần để kiểm tra tã của ngươi, xem có ướt hay không.
 
Có một người khi ngươi đã lớn lên, trong lúc ngươi học hành, người đó chịu khó dậy sớm chỉ vì muốn làm điểm tâm cho ngươi, không để ngươi đói bụng.
 
Có một người sau khi biết ngươi thích ăn cá thì mỗi lần đều ăn đầu ăn đuôi. Ngươi cười mà hỏi bà, tại sao bà lại không ăn mình cá. Bà cười trả lời rằng, bà thích ăn đầu và đuôi cá, nhưng ngươi lại cho là thật.
 
Có một người khi ngươi trưởng thành, may áo cho ngươi, có bị kim châm trúng, chảy máu nhưng ngươi lại không hề thấy.
 
Có một người dù là khi ngươi đã chính thức trưởng thành thì ánh mắt bà nhìn ngươi vẫn như vài chục năm trước, yên lặng nhìn ngươi, yên lặng vui mừng, cho tới khi yên lặng nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại.
 
Người này chính là mẹ.
 
Lại còn có một người khi ngươi còn nhỏ, hai tay nâng cao thân thể của ngươi, giơ lên cao, thay thế cả ánh mặt trời trong mắt hắn, trở thành tất cả của hắn.
 
Lại còn có một người khi ngươi còn chưa học đi, lúc ngã sấp xuống, hai tay dìu ngươi, trong tiếng cười vui vẻ đỡ ngươi đi bước đầu tiên của đời người.
 
Lại có một người trong tiếng cười vui vẻ của ngươi, kéo tay ngươi đi nhìn ngắm núi non sông nước, nhìn đất nhìn trời. Khi ngươi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng người đó, ngươi cảm thấy người đó là núi cao, là trời rộng.
 
cũng có một người khi ngươi nói hóa ra mẹ thích ăn đầu và đuôi cá, hơn nữa là rất cẩn thận để lại đầu và đuôi cho mẹ, hắn ở bên cạnh nhìn thê tử, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa và xin lỗi.
 
Lại có một người sau khi ngươi lớn lên, vẫn luôn nghiêm khắc nhìn theo, làm cho ngươi càng cảm thấy phiền hà. chỉ là khi ngươi dần dần trưởng thành, ngươi mới phát hiện ra ánh mắt nghiêm khắc đó ẩn dấu một phần yêu thương mà ngươi không nhìn thấy.
 
Cũng có một người khi hắn già nua nằm trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt, lộ vẻ sợ hãi, lộ vẻ bất lực, nhưng lồng ngực của ngươi, sự ôn nhu của ngươi lại khiến hắn thấy ngươi giống như lúc còn nhỏ, khi hắn nâng thân thể của ngươi lên, tiếng cười vui vẻ, khiến hắn không còn sợ hãi và bất lực nữa, trong ấm áp mà ngã vào lòng ngươi.
 
Người này chính là cha.
 
Vương Lâm ngồi trước mộ cha mẹ khóc lóc, cười rồi lại khóc, nhớ lại những cảnh tượng khiến hắn đau đớn, khó quên nổi. Hắn không uống rượu, nhưng lúc này lại như say rượu.
 
Cuộc sống của hắn ở trong mộng không kịp đưa cha mẹ đoạn đường cuối cùng, không kịp ôm phụ thân, không kịp thấy mẫu thân mỉm cười qua đời, nhìn vầng trán đầy nếp nhăn của người.
 
Trong cuộc đời này hắn đã làm được.
 
Nếu một người có thê tử, có hài tử, như vậy thì sau khi cha mẹ mất đi hắn cũng sẽ bi thương khắc cốt như thế này. Nhưng hắn vẫn còn chỗ dựa tinh thần. Nhưng nếu một người cả đời không có thê tử, không có hài tử thì sự bi thương của hắn đủ bao trùm thiên địa.
 
Từ nay về sau không còn ai có thể bằng một cái ôm khiến hắn trong lúc mệt mỏi ấm áp tới tận tâm linh nữa.
 
Từ nay về sau cũng không có nụ cười nào khiến cho hắn trong cuộc đời cô độc tiêu tán hết u buồn nữa.
 
Từ nay về sau, chân trời góc biển, cũng chỉ có thân ảnh hắn một mình, yên lặng nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.
 
Giữ mộ ba năm, mái tóc của Vương Lâm đã hoàn toàn bạc trắng. Thân thể hắn không còn thẳng tắp mà đã hơi còng xuống. Trên người hắn lộ ra dấu vết của năm tháng tang thương.
 
-Ba mươi tám năm rồi.
 
Khuôn mặt Vương Lâm đã đầy vết nhăn. Hôm nay hắn đã là một lão nhân gần sáu mươi tuổi.
 
Đại Phúc càng ngày càng già nua, chống gậy đứng phía sau Vương Lâm, yên lặng nhìn hắn, cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hồi lâu nhẹ nhàng lắc đầu.
 
-Đời người có được mấy lần ba mươi tám năm.ta không biết người khác thế nào, nhưng ta thì hẳn là không thể có nữa.
 
Vương Lâm thấp giọng, quỳ xuống, vái lạy mộ cha mẹ.
 
-Còn nhớ căn miếu kia không .
 
Vương Lâm đứng dậy, quay đầu nhìn Đại Phúc già nua lúc này đã đi không vững nữa.
 
-Trong miếu đó ta nói ta thiếu một thư đồng, ngươi liền theo ta tới giờ, Vẻ mặt Vương Lâm tươi cười, lộ vẻ nhớ lại, nhìn Đại Phúc. Hơn ba mươi năm nay Đại Phúc vẫn luôn làm bạn với hắn.
 
-Đại Phúc vẫn còn có thể làm thư đồng.
 
Đại Phúc chớp mắt, nhếch miệng cười.
 
-Ngươi già rồi, ta cũng già rồi, chỉ là tâm nguyện của ta còn chưa hoàn thành. Đại Phúc, giúp ta trông coi nhà cửa, chờ ta, chờ ta trở về.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ở đó hắn nhìn thấy một cánh chim màu trắng.
 
-Cảm ngộ đối với thiên địa ta vẫn còn thiếu một tia. Ta cần dùng thời gian còn lại đi khắp các quốc gia của Chu Tước Tinh. Đến lúc ta trở về thì có khi ta chẳng được gì, nhưng có khi ta lại đã minh ngộ rồi.
 
Trong mùa xuân năm thứ ba mươi tám, Vương Lâm một mình rời khỏi sơn thôn. Đại Phúc lưu lại trong thôn, yên lặng chờ Vương Lâm trở về. Có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm.cũng có thể là cả đời.
 
Vương Lâm một mình một xe ngựa, uống rượu rời đi càng ngày càng xa Hằng Nhạc sơn. Mấy tháng sau xe ngựa đã tới biên giới Triệu quốc, ở nơi này Vương Lâm xuống xe. Cho xa phu đánh xe trở về xong, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại Triệu quốc, xoay người bước ra nửa bước, rời khỏi biên giới của Triệu quốc.
 
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn rời khỏi Triệu quốc. Con đường sắp tới Vương Lâm không hề suy tư tới. hắn chỉ biết là đường ở dưới chân mình.
 
Ngay tích tắc khi hắn bước ra, đột nhiên trên bầu trời có một đạo cầu vồng gào thét mơ hồ bay qua Vương Lâm. Hắn không ngẩng đầu mà bình tĩnh đi về phía trước.
 
Một tiếng hả khẽ vang lên từ trong đạo cầu vồng trên bầu trời. Chỉ thấy trong mấy tu sĩ, có một nữ tử vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Nữ tử này ngoài sự xinh đẹp ra còn có một nét quyến rũ nhưng không phải là cố tình ngụy tạo mà là trời sinh.
 
Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống Vương Lâm đang bước đi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc lộ vẻ khó hiểu và mê mang.
 
-Làm sao thế Liễu sư muội?
 
Một tu sĩ bên cạnh nàng kinh ngạc mở miệng.
 
-Không có gì. Các người về tông phái trước đi, ta có chút chuyện riêng.
 
Nữ tử này nhẹ giọng nói, sau đó không để ý đến mọi người nữa mà xoay người về phía dưới bay tới.
 
Tu sĩ vừa nói chuyện ngẩn ra, đang muốn đuổi theo.
 
-Sư huynh, ta muốn đi một mình.
 
Tiếng của nữ tử kia nhu hòa nhưng lại lộ vẻ phi thường kiên định, vang vọng lên khiến cho tu sĩ kia phải ngừng bước, trầm ngâm một lúc rồi mang theo đồng môn cũng đang kinh ngạc rời đi.
 
Vương Lâm dừng bước, xoay người nhìn về phía đạo cầu vồng đang bay xuống phía sau hắn. Trong nháy mắt một nữ tử mặc y phục màu tím rơi xuống cách người hắn mười trượng.
 
Nữ tử này rất đẹp. Nét đẹp này cả đời Vương Lâm chưa từng gặp qua người nào như vậy. Nếu so với nàng thì Chu Nhị chẳng thể nào sánh được.
 
Chẳng qua Vương Lâm cũng không hề hoảng hốt. Hắn đã nhìn thấu hết thảy, truy tìm đạo lý của thiên địa, có được tư tưởng của chính mình. Trong mắt hắn nữ tử này đẹp thì có đẹp nhưng sau khi nhắm mắt xuôi tay cũng chỉ chôn xuống đất giống như những nữ tử khác mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
 
Nữ tử này nhìn Vương Lâm già nua ở cách nàng mười trượng, nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sáng ngời đầy cơ trí của hắn, rất lâu sau đó nàng cúi đầu hạ thấp người vái hắn một cái.
 
-Cụ ơi, mấy chục năm trước ta đã từng gặp qua cụ một lần. Hôm nay gặp cụ lần thứ hai, người còn nhớ ta không.
 
Vương Lâm nhìn nữ tử trước mắt này, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hồi lâu sau hắn mỉm cười, lắc đầu khàn khàn mở miệng.
 
-Không, ta đã quên rồi.
 
-Nếu đã quên rồi thì bỏ đi vậy. Ta không biết vì sao khi nhìn thấy cụ lại luôn cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi. Không phải lần này, cũng không phải lần trước. Ta muốn biết tên của người là gì?
 
vẻ mặt nữ tử lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng.
 
-Lão phu tên là Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
 
-Vương Lâm?
 
Nữ tử cau mày, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chần chờ khẽ nói.
 
-Là đại nho Triệu quốc. Vương Lâm sao?
 
-Đúng là lão phu.
 
Vương Lâm gật đầu, đôi mắt lộ vẻ tang thương, đầy thâm thúy, dường như chứa cả thiên địa.
 
-Hẳn là ta nhớ lầm rồi.
 
Nữ tử kia suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới vì sao nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu. Nàng không rõ tại sao bản thân khi thấy đối phương lại có cảm giác đau đớn như vậy, so với năm xưa càng kịch liệt hơn. Nhất là vẻ già nua của đối phương lại càng khiến nàng đau đớn, cảm thấy buồn bã vô cùng.
 
-Đã quấy rầy rồi, cáo từ.
 
Nàng than nhẹ, mang theo ánh mắt mê mang và đau đớn xoay người rời đi.
 
-Không biết tên tuổi của cô nương là gì?
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
Liễu Mi nhíu mày. Nàng dừng bước, quay đầu, đôi mắt lóe lên một tia vui vẻ khiến người khác khó có thể không động tâm, do dự một chút. Sau đó nàng vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược.
 
-Tuổi người đã lớn rồi, viên đan dược này có thể giúp người bảo trì tinh lực. Người và ta gặp lại lần này cũng coi là có duyên, tặng cho người thứ này. Hẹn gặp lại.
 
Liễu Mi buông viên đan dược, dưới chân có mây mù xuất hiện, theo mây mù bay lên, hình dáng này đẹp vô cùng.
 
Rốt cục là kiếp trước hay là luân hồi, cũng có thể là mộng hoặc là tất cả đều không phải. Liễu Mi. Liễu Mi.cuộc đời trong mộng, nữ nhân khiến ta vô cùng đau đớn.
 
Vương Lâm nhìn viên đan dược. Tâm tư của hắn ẩn dấu rất tốt.
 
Hồi lâu sau cho tới khi thân ảnh của nữ tử này đã đi xa, Vương Lâm ngẩng đầu, dùng tất cả khí lực của hắn lúc này khàn khàn hô lên một câu.
 
-Liễu Mi, ngươi nhớ lấy. Cho dù là lúc nào, có lẽ là kiếp tiếp theo, có lẽ là một lần luân hồi nữa, có lẽ là trong một giấc mộng, không nên quen biết một tu sĩ tên là Vương Lâm! Không nên quen biết hắn, không nên tiếp xúc với hắn.
 
Liễu Mi đã đi xa, Vương Lâm không biết nàng có nghe thấy hắn nói hay không. Tiếng hô của hắn mang theo toàn bộ khí lực, cho tới khi tiếng nói khàn khàn, cho tới khi đạo cầu vồng ở phía xa không còn thấy bóng dáng nữa.