Tiên Nghịch

Chương 317: Chu Tước quốc



- Luân Hồi Thụ lại sinh trưởng bên dưới mặt đất, là thánh vật của Dã Nhân. Nhưng Luân Hồi Thụ cũng không phải chỉ có một cây, mà tổng cộng có chín cây cả thảy. Như vậy thì chúng ta cũng có cơ hội.
 
- Còn về phần Luân Hồi Quả, chỉ cần đi tới cây Luân Hồi Thụ, lão phu tự có bí thuật có thể làm cho cây này kết quả chỉ trong ba canh giờ!
 
Hồ lão trầm giọng nói.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, quay sang người con gái mặc đồ lụa trắng, nói:
 
- Năm đó vì sao cha của cô đi vào Tiên Di Chi Địa ?
 
Cô gái mặc đồ lụa trắng khẽ nói:
 
- Vì muốn lấy cho ta một khối gỗ Luân Hồi.
 
Vương Lâm cũng không muốn hỏi cặn kẽ, hơi trầm ngâm, nói với Hồ lão:
 
- Việc này tại hạ không thể lập tức quyết định được.
 
Hồ lão gật đầu nói:
 
- Không sao! Tiên Di Chi Địa quả thật là nguy hiểm, trước đây lão phu cũng đã do dự rất nhiều mới quyết định đi một lần. Như thế này đi, chúng ta sẽ ở trước cửa ngõ vào Tiên Di Chi Địa đợi huynh một tháng, nếu huynh không tới thì chuyện này coi như hủy bỏ.
 
Vương Lâm gật đầu.
 
Hồ lão đứng lên cười nói:
 
- Hồ mỗ cũng không quấy rầy nữa. Vương huynh! Tại hạ chờ tin tức của huynh.
 
Nói xong, hắn lập tức ôm quyền rồi xoay người rời khỏi.
 
Khâu Tứ Bình cũng vội vàng đứng lên, hướng về phía Vương Lâm xin phép cáo lui.
 
Cô gái mặc đồ trắng do dự một chút, rồi khẽ nói:
 
- Tử Tâm hy vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy tiền bối!
 
Nàng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, rồi đứng dậy bỏ đi.
 
Lão già mặc áo dài màu xanh da trời ở bên cạnh nàng cũng ôm quyền đối với Vương Lâm, rồi đi theo phía sau cô gái mặc đồ lụa trắng.
 
Khi sáu người đi khỏi, Vương Lâm mới cầm chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt chớp động.
 
- Luân Hồi Quả đối với bản tôn có tác dụng cực đại. Nếu có thể đoạt được thì thực lực của bản tôn có thể tăng lên rất nhiều. .
 
Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới vỗ vào túi trữ vật, lấy ra trong tay ba bức tượng gỗ.
 
- Tượng gỗ Tuế Nguyệt bị tiêu hủy mất sáu cái, chỉ còn lại ba cái này. Có thể tạo thành Tuế Nguyệt Ý Cảnh nhưng nếu so với trước kia thì kém hơn rất nhiều. Đáng tiếc là không có vật liệu gỗ trên trăm năm, nếu không thì có thể bổ sung được rồi.
 
Khi thu hồi tượng gỗ lại thì thần thức Vương Lâm đảo qua túi trữ vật, ánh mắt lóe lên, lấy ra một đoạn cánh tay ngắn.
 
Đoạn cánh tay này được bảo tồn rất tốt, bên ngoài được phủ một tầng băng mỏng phát ra từng đợt hàn khí.
 
- Chu Tước quốc không vì chuyện của Hồng Điệp mà đưa tới chiến thiếp, việc này có chút kỳ lạ.
 
Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu, trăm điều suy nghĩ không thể lý giải được.
 
- Trận chiến với Hồng Điệp sẽ không thể tránh khỏi. Chỉ cần Hồng Điệp không bước vào Anh Biến thì ta còn có hy vọng chiến thắng. Cánh tay này bây giờ rất có nhiều chỗ để dùng.
 
Vương lâm cười lạnh, tay trái vung một trảo cách không, lập tức một chiếc ghế đá bay đến trước mặt.
 
Ghế đá giống như bị tan ra rồi lúc nhúc chuyển động, biến thành một cái bồn bằng đá. Vương Lâm ném cánh tay Hồng Điệp vào bên trong, sau đó hai tay bắt pháp quyết. Một đạo hắc mang ngay lập tức xuất hiện trong tay.
 
Vương Lâm chỉ xuống dưới thì hắc mang rơi vào trong bồn, rồi chui vào trong cánh tay cụt.
 
Sau đó tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức có hai bình ngọc từ trong bay ra. Trong bình là những vật mà hắn ngẫu nhiên đoạt được trong mấy trăm năm gần đây, là Yêu Thú Đan Độc luyện thành.
 
Tay phải Vương Lâm vung ra hai bình nhỏ lập tức vỡ vụn, rồi chảy ra hai dòng chất lỏng màu đỏ như máu hòa vào trong cánh tay cụt.
 
Sau đó ánh mắt Vương Lâm chớp động, hai tay bắt pháp quyết, đánh ra một đạo u quang. Đạo u quang vừa mới xuất hiện đã hóa thành một đầu lâu chui vào trong cánh tay.
 
Vương Lâm không ngừng lại mà liên tục đánh ra chín mươi chín cái đầu lâu, tất cả đều chui vào trong cánh tay.
 
Màu sắc của cánh tay lập tức thay đổi. Màu trắng như tuyết trước đó trở thành đen đỏ đan xen vào nhau, nhìn cực kỳ đáng sợ lại tỏa ra mùi tanh hôi nồng nặc.
 
Làm xong tất cả mọi chuyện thì tay phải của Vương Lâm vung lên cách không chụp một cái, bồn đá đựng cánh tay lập tức co rút và bịt kín lại.
 
Lúc này ở một nơi sơn thủy như tranh trong Chu Tước Quốc, Hồng Điệp đang ngồi xếp bằng trên một lá sen trong đầm nước, nhắm mắt tĩnh tọa.
 
Bốn phía là núi xanh nước biếc giống như tiên cảnh, lâu lâu lại có vài con linh thú xuất hiện.
 
Trong đầm nước có vài con cá chép râu rất dài đang chậm rãi bơi lượn, trong mắt lộ ra vẻ linh hoạt, rõ ràng là loại có thần trí.
 
Hồng Điệp mặc trang phục màu đỏ, chẳng qua cánh tay phải chỉ có tà áo không.
 
Trước người nàng ba lá sen còn có một người đang ngồi, là một người đàn ông trung niên tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm.
 
Hắn nhìn Hồng Điệp, trong ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình, khẽ nói:
 
- Hồng Điệp sư muội, huynh đã mang đến cho muội Đông Hải Chi Linh, có thể làm cho cánh tay của muội mọc lại, nhưng sao muội lại không sử dụng?
 
Hồng Điệp mở mắt ra, thản nhiên nói:
 
- Mỗi lần nhìn thấy cánh tay áo phải trống không, thì muội nhất định phải giết chết Tằng Ngưu trong lòng mới yên ổn được ba phần. Nếu không giết được Tằng Ngưu thì cánh tay phải sẽ vĩnh viễn không khôi phục, sư huynh không cần phải khuyên giải nữa!
 
- Tằng Ngưu!
 
Trong mắt người đàn ông trung niên chợt lóe lên một tia sát khí.
 
- Tên Tằng Ngưu muốn phá hủy đạo tâm của muội, nhưng lại không ngờ tới nương theo mối hận cụt một tay, đạo tâm của muội không những chẳng tổn hại mà lại trở nên hoàn hảo. Lần này Chu Tước Sơn muốn muội đánh với hắn một trận, rất hợp với ý muội!
 
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn về phương xa.
 
- Hừ! Nếu không có mệnh lệnh của Chu Tước, ta đã sớm xuất sơn rồi. Đi bắt tên Tằng Ngưu này mang đến trước mặt sư muội, mặc cho muội muốn làm gì thì làm.
 
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên một cái nhìn ác liệt.
 
Hồng Điệp đang muốn nói thì biến sắc, trên mi tâm đột nhiên xuất hiện một sợi hắc tuyến, trong sợi dây này đầy ánh hồng mang, rồi lập tức lan ra.
 
Tay trái Hồng Điệp nhanh chóng điểm lên mi tâm. Sắc mặt nàng đen đỏ không ổn định, sau một lúc lâu hắc tuyến trên mi tâm mới chậm rãi thối lui. Hồng Điệp mở hai mắt lộ ra một nổi căm hận sâu sắc.
 
- Không ngờ tên Tằng Ngưu này lấy cánh tay của muội để tế luyện, muốn dùng phương pháp đó để đả thương muội.
 
Tay trái Hồng Điệp bấm pháp quyết, liên tục đánh ra mấy cái pháp ấn, tất cả đều rơi lên giữa mi tâm của mình. Sau một lúc lâu, sắc mặt âm trầm của nàng đã đỡ hơn một chút, rồi lại ngồi xuống một lần nữa.
 
- Sư muội! Để ta đi giết tên Tằng Ngưu này. Mặc kệ Chu Tước Sơn phản đối ta cũng phải giết chết hắn, nhiều lắm cũng chỉ phạt ta bế quan một trăm năm mà thôi.
 
Trong mắt người đàn ông trung niên lóe ra một tia đau lòng rồi đứng thẳng người lên, xoay người muốn đi.
 
- Sư huynh xin dừng chân! Muốn giết Tằng Ngưu phải để cho muội đi. Chu Tước Sơn hai lần liên tục truyền ra tin tức nếu như cố ý vi phạm, chỉ sợ không phải chỉ bế quan một trăm năm đơn giản như vậy đâu.
 
Hồng Điệp hạ giọng nói.
 
Ánh mắt người đàn ông trung niên âm trầm mộc lúc, rồi ngồi xuống. Nhưng sau khi hắn ngồi xuống lại lập tức lấy ra một cái ngọc giản ấn ở trên mi tâm một lúc rồi vứt ra ngoài.
 
- Huynh không ra mặt, nhưng phái một số Tu Chân Quốc cấp dưới ra tay, làm vậy thì Chu Tước Sơn cũng không thể bắt chẹt ta được.
 
Hồng Điệp không nói gì, chỉ nhắm chặt hai mắt, dùng toàn lực phong ấn sợi hắc tuyến đang ẩn trong mi tâm.
 
Phía đông Chu Tước Quốc có một ngọn núi, thế núi giống như Chu Tước, vì vậy mới được gọi là Chu Tước Sơn.
 
Chu Tước Sơn là thánh địa của toàn bộ Chu Tước Quốc. Tất cả mọi quyết định có liên quan đến Chu Tước Quốc, đều phải được sự đồng ý của Chu Tước Sơn, mới có thể được thực hiện.
 
Vào một ngày, có một người thanh niên mặc đồ trắng đi đến dưới Chu Tước Sơn. Mặt hắn lộ vẻ khó khăn, lưỡng lự một hồi lâu dưới chân núi mới cắn răng bước lên bậc thềm.
 
Người thanh niên mặc đồ trắng dừng bước ở bên ngoài một cung điện giữa Chu Tước Sơn, quỳ một chân xuống mặt đất, lớn tiếng nói:
 
- Đệ tử bạch y chấp sự Tôn Ngọc Sơn, cầu kiến trưởng lão.
 
Rất lâu sau, từ trong cung điện truyền ra một âm thanh.
 
- Có chuyện gì?
 
- Trước đó đệ tử đã nhận lệnh đi Sở Quốc tìm Tằng Ngưu đưa chiến thiếp. Nhưng Tằng Ngưu vẫn chưa nhận thiếp, mà muốn trì hoãn lại mười năm.
 
Tôn Bạch Ngọc không dám dối trá, nói rõ đầu đuôi ra.
 
- Hừ! Tên Tằng Ngưu này cũng không biết điều. Ngươi lui ra đi, sẽ có người đi bắt hắn về!
 
Bên trong cung điện truyền ra giọng nói có chút âm trầm.
 
Trán Tôn Ngọc Sơn vã đầy mồ hôi, vội vàng đứng lên rút lui.
 
- Tử Ngọ! Ngươi đi bắt tên Tằng Ngưu về đây!
 
Âm thanh trong cung điện lại vang lên, lập tức một bóng người xuất hiện ở bên ngoài cung điện. Người này thân thể được một tầng sương mù bao phủ, nhìn không thấy rõ diện mạo.
 
- Muốn sống, hay muốn chết?
 
Tử Ngọ lười biếng nói.
 
- Tùy ý!
 
Âm thanh trong cung điện lại truyền ra.
 
- Được rồi!
 
Tử Ngọ xoay người, đang muốn rời khỏi.
 
Nhưng đúng lúc này một ngọn lửa đột nhiên từ trên đỉnh Chu Tước Sơn truyền đến, rồi bay vào trong cung điện.
 
- Chờ một chút!
 
Âm thanh trong cung điện mang theo một chút ngạc nhiên, chậm rãi nói.
 
Một lúc sau trong cung điện truyền ra một tiếng hừ nhẹ, nói:
 
- Thôi! Ngươi không cần phải đi nữa, cứ chờ hắn mười năm!
 
Tử Ngọ nhún vai, cơ thể lóe lên biến mất trong Chu Tước Sơn.
 
Trong cung điện, một lão già tóc tai lông mày đều hoa râm trong tay đang cầm một khối ngọc giản màu đỏ hồng, lẩm bẩm nói:
 
- Rốt cuộc tên Tằng Ngưu này có thân phận gì, lại để hắn ba lần liên tiếp đứng ra can thiệp.
 
Lúc này Vương Lâm đang ngồi khoanh chân trong sơn cốc, trước mặt hắn là một Chiến Xa đặc biệt sắc bén.
 
Vương Lâm nhìn chiến xa, trên mặt không thấy rõ đang vui hay buồn. Sau một hồi lâu, ánh mắt hắn lóe lên, tay phải duỗi ra rồi khua một vòng, Lôi Oa ở trong lập tức biến hóa ra, phịch một tiếng rồi rơi xuống bên cạnh.
 
Thương thế của Lôi Oa đã hoàn toàn có chuyển biến tốt đẹp. Ánh mắt nó nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ biết ơn.
 
Nếu không có Vương Lâm giúp đỡ, thì với thương thế lần này nó chắc chắn phải chết.
 
- Lôi Oa, ta muốn thu hồi Khu Thú Quyển. Ngươi nếu muốn đi theo thì sau này phải đi bên cạnh ta. Nếu ngươi không muốn thì có thể rời đi, được không?
 
Vương Lâm nhìn Lôi Oa, khẽ nói.
 
Lôi Oa gật đầu.
 
Hai tay Vương Lâm bấm pháp quyết, liên tục đánh ra mấy đạo linh quyết lên trên Khu Thú Quyển. Lập tức trên cái vòng lấp lánh rất nhiều phù hiệu, rồi lại chậm rãi từ bên trên bay ra, mà càng ngày lại càng lớn.
 
Cuối cùng ở bên người Vương Lâm hình thành một cảnh tượng kỳ dị, một vòng tròn do rất nhiều phù hiệu hình thành. Những phù hiệu ở bên ngoài là lớn nhất, càng vào trong lại càng nhỏ. Ở điểm trung tâm trong hình tròn chính là Khu Thú Quyển.
 
- Thả!
 
Vương Lâm quát nhẹ trong miệng, những phù hiệu này lập tức chuyển động. Dần dần những sợi khí màu xanh từ trong Khu Thú Quyển bay ra bềnh bồng, xuyên thấu qua một đám phù hiệu, giống như từ trong mê cung bay ra hơn một nửa rồi dung nhập vào trong cơ thể Lôi Oa.
 
Lôi Oa lập tức gầm lên một tiếng, cơ thể run lên, hai mắt đột nhiên chớp động những tia sáng rực rỡ.
 
Những phù hiệu của Khu Thú Quyển không tiêu tan mà tiếp tục xoay chuyển.
 
Vương Lâm cũng không nhìn Lôi Oa, mà chuyển ánh mắt lên Chiến Xa. Tay phải bắt pháp quyết chỉ ngón tay ra ngoài, trên Chiến Xa lập tức bay ra một đám sương dày màu đen, trong làn sương càng lúc càng lộ rõ hai ánh mắt sáng rực. Sau đó từ trong truyền ra từng đợt gầm gừ. Sau khi làn sương tiêu tán thì lộ ra Hồn Thú của Chiến Xa.
 
Đây là một cái Hồn Thú nhỏ nhất bên trong ba cái Chiến Xa. Nó vốn bị Vương Lâm phong ấn, lúc này tỉnh lại, ánh mắt hung ác nhất thời tập trung lên người Vương Lâm, lộ ra vẻ hung tàn.
 
Nó có ba đầu, thân trâu đuôi giao long, cuối đuôi còn có cả miệng mũi mắt.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Hắn cắn đứt đầu ngón tay chảy ra một giọt máu tươi rơi lên Khu Thú Quyển. Sau đó hắn chỉ vào Chiến Xa Chi Linh. Khu Thú Quyển lập tức chấn động, những phù hiệu ở bên ngoài chợt hiện ra trong nháy mắt, hóa thành một cầu vồng do rất nhiều phù hiệu tạo thành rồi xoay chuyển vòng quanh Hồn Thú.
 
Hồn Thú liên tục rít gào, muốn vùng vẫy. Nhưng lúc này một sợi dây xích màu đen từ trong Chiến Xa bay ra trói chặt con thú này lại.
 
Cầu vồng do những phù hiệu tạo thành lập tức hạ xuống, từng cái một ấn ở trên Hồn Thú, kim quang lấp lánh.
 
Hồn Thú gầm rống lại càng kịch liệt. Những sợi dây xích trói chặt nó thậm chí có một số sợi bị đứt rời ra. Nhưng lại có rất nhiều sợi xích khác từ trong Chiến Xa lập tức bay ra trói chặt nó lại.
 
Cuối cùng thì tất cả phù hiệu đã được ấn lên người Hồn Thú. Nó dần dần không còn sức giãy dụa nữa, nhưng vẻ hung ác trong mắt lại càng đậm.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đợi đến khi những phù hiệu đó đã ấn hết, hắn mới khẽ nói:
 
- Thu!
 
Những phù hiệu trên thân thể Hồn Thú lấp lánh một cách dữ dội. Ngay sau đó màu sắc của những phù hiệu này lập tức biến đổi từ màu vàng trở thành màu đen, sau đó từng cái từng cái bay lên rồi biến mất trên Khu Thú Quyển.
 
Khi phù hiệu cuối cùng rơi xuống Khu Thú Quyển, thì trên cái vòng này lập tức bay ra một con thú giống hệt như Chiến Xa Chi Hồn.
 
Đúng lúc này, Chiến Xa kia lập tức biến thành một đạo hắc mang rồi được hấp thu vào trong Khu Thú Quyển.
 
Vương Lâm hít sâu, tay phải vỗ lên túi trữ vật, tám khối cực phẩm linh thạch lập tức bay ra hai bên cạnh. Sau đó hắn cắn răng, tay phải vung lên triệu hồi, Khu Thú Quyển lập tức bay đến nằm ở trên tay phải.
 
Lập tức một lực hút khổng lồ lớn hơn rất nhiều lần so với Lôi Oa năm xưa đột nhiên truyền ra. Thân thể Vương Lâm trong nháy mắt đã trở nên khô héo, giống như một xác khô vậy.
 
Nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng rực. Tám khối cực phẩm linh thạch ở bên cạnh lại lập tức chớp động ánh sáng rực rỡ. Một cỗ linh lực khổng lồ điên cuồng chảy vào trong cơ thể Vương Lâm, rồi lại chảy qua Khu Thú Quyển.
 
Quá trình này liên tục trong ba ngày.
 
Ba ngày sau lực hút dần tiêu tan, cơ thể Vương Lâm đã từ trạng thái héo rũ khôi phục trở lại.
 
Tám khối cực phẩm linh thạch ở bên cạnh hắn, có một khối đột nhiên "Ầm!" một tiếng rồi vỡ vụn, hóa thành tro bụi tiêu tán.
 
Vương Lâm mở hai mắt, lộ ra một tia sợ hãi. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cái vòng đồng trên cổ tay, trong mắt lấp lánh một tia hàn mang.
 
- Lực hút của vòng này có thể làm cho một khối cực phẩm linh thạch phải vỡ vụn. Lực công kích này chắc chắn sẽ rất mạnh, Xạ Thần Xa…Muốn tìm một cơ hội để xem thử nó có xứng với cái tên này không.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, chỉ còn lại bảy khối Cực Phẩm Linh Thạch, không để vào bên trong túi trữ vật mà đặt ở sát bên người. Dựa vào những gì hắn hiểu về Khu Thú Quyển, thì mỗi lần sử dụng sợ rằng đều phải hấp thu một số lượng lớn linh lực. Có những khối Cực Phẩm Linh Thạch này, phòng trước mới tránh khỏi họa.
 
Vương Lâm sờ sờ vào Khu Thú Quyển. Hắn đứng thẳng người lên, nhìn Lôi Oa đang ở bên cạnh. Lôi Oa vẫn không nhúc nhích, trong vòng ba ngày liên tục thủ hộ bên cạnh Vương Lâm.
 
Lúc này thấy Vương Lâm nhìn lại, nó ngẩng cái đầu lớn nhìn Vương Lâm. Hắn thuận thế ngồi lên trên lưng nó, cười nói:
 
- Ngươi muốn đi theo ta sao?
 
Bụng Lôi Oa co bóp rồi nó gào lên một tiếng coi như lời đáp ứng.
 
- Được! Từ nay về sau ta sẽ đối đãi với ngươi như Văn Thú vậy!
 
Nói xong Vương Lâm lập tức vỗ vào túi trữ vật, Văn Thú lập tức bay ra. Sau nhiều năm không gặp, cơ thể của con thú này còn to lớn hơn ngày trước, giống như một tòa núi nhỏ.
 
Trong cái miệng khổng lồ của nó, hàn mang lại lóe lên, cực kỳ đáng sợ. Chẳng qua ngay khi nó vừa xuất hiện đã cảnh giác nhìn về phía Lôi Oa, liên tục kêu to.
 
Hai mắt Lôi Oa quét qua Văn Thú, lộ ra vẻ khiêu khích.
 
Vương Lâm mỉm cười. Hắn từ trên lưng Lôi Oa nhảy xuống, không thèm nhìn hai con thú này mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mà đi về phía Bảo Tháp. Ở ngoài tháp, hắn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ngưng trọng, ôm quyền nói:
 
- Tiền bối! Vãn bối nhận lời ủy thác của Chu Dật tiền bối, chăm sóc ngài một nghìn năm. Tiên Di Chi Địa kia hung hiểm dị thường. Vãn bối pháp bảo không nhiều, muốn mượn tạm tiên kiếm dùng một lần, mong tiền bối thành toàn cho.
 
Nói xong, Vương Lâm cúi người đi vào Bảo Tháp. Trên tầng đỉnh trong tháp, Vương Lâm nhìn thấy nữ thi mặc đồ trắng. Nữ thi nằm trên giường Tiên Ngọc, hai mắt khép kín, không có chút hơi thở nào. Bên cạnh nàng đặt hai thanh tiên kiếm một lớn một nhỏ phát ra từng đợt kiếm khí. Vương Lâm nhìn hai thanh tiên kiếm rồi có chút trầm ngâm. Ánh mắt hắn chuyển lên thanh đại kiếm, dừng lại một lúc lâu.
 
Thanh đại kiếm này lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy trên Tiên Giới thì vẫn cảm thấy có chút quen thuộc. Hình như hắn đã nhìn thấy nó ở chỗ nào rồi vậy. Lúc đó tình thế nguy cấp hắn cũng không kịp suy nghĩ được nhiều. Sau khi trở về Chu Tước tinh, hắn lại phải ở bên cạnh Lý Mộ Uyển nên căn bản không có thời gian chú ý đến nó. Lúc này tất cả mọi việc đã kết thúc, hắn lại nhìn thấy thanh đại kiếm này. Cảm giác quen thuộc của hắn lại càng thêm mạnh mẽ.
 
- Kiếm này trước đây ta nhất định đã gặp qua. Nhưng mình đã nhìn thấy nó ở chỗ nào nhỉ… …. - Vương Lâm suy nghĩ một lúc lâu, tay phải hắn đặt lên thanh kiếm, không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào. Cây tiên kiếm to lớn này bị hắn nắm lấy. Cây kiếm này trên thực tế cũng không phải được coi là kiếm, mà nó giống như một cánh cửa hình chữ nhật vậy.
 
- Cánh cửa?
 
Vương Lâm ngẩn người ra. Trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư. Một lúc sau mắt hắn trở nên ngưng trọng, thất thanh nói:
 
- Cự phú!
 
Đúng là Cự Phú! Năm đó Vương Lâm ở Hằng Nhạc phái. Trước khi Huyền Đạo Tông đến hắn đã cầm theo ngọc giản của môn phái này, đi Kiếm Các chọn phi kiếm. Khi đó hắn chọn một cây phi kiếm có tên khoa trương nhất trên toàn bộ lãnh thổ Triệu Quốc—Cự Phú!
 
Vẻ mặt Vương Lâm ngơ ngẩn đi xuống bảo tháp. Hắn khoanh chân ngồi bên ngoài tháp, nhìn chằm chằm vào cây đại kiếm trong tay.
 
Những chuyện cũ bốn trăm năm trước hiện lên trong đầu Vương Lâm. Hắn nhớ đến khoảnh khắc năm đó khi nhìn thấy Cự Phú thì cảm khái trong lòng. Hắn bây giờ còn nhớ rõ Cự Phú Kiếm, toàn thân kim quanh lấp lánh. Nhưng trên mặt của Cự Phú lại có một lớp kim loại màu vàng.
 
Hơn nữa lớp vàng này chỉ là đám sương mù che dấu thanh tuyệt thế bảo kiếm bên trong. Ở dưới lớp kim loại màu vàng mới chính là chất liệu thật sự của Cự Phú kiếm, là loại thép phổ thông nhất.
 
Vương Lâm Nắm chặt lấy chuôi của thanh đại kiếm mới nhớ lại thanh Cự Phú năm đó ở chỗ chuôi có khảm vào hai viên tinh thạch cực đại, nhưng tinh thạch cũng chẳng có chút linh lực nào mà chỉ để làm đẹp mà thôi.
 
Thậm chí ngay cả những sợi tua dưới chuôi kiếm cũng được dùng tơ vàng chế thành. Cự Phú Kiếm năm đó vỡ nát theo túi trữ vật của Vương Lâm, biến mất trong khe nứt không gian. Nếu không có thanh tiên kiếm này, Vương Lâm dù sao cũng không thể nhớ tới cây Cự Phú năm xưa.
 
Nhưng bây giờ hắn thấy ngoại trừ tinh thạch gắn trên chuôi kiếm và tua kiếm tơ vàng ra, hai thanh kiếm lại giống nhau đến mức kinh người.