Tiên Nghịch

Chương 518: Sự im lặng đáng sợ



- Trước mắt trong Cổ Yêu thành, ngoại trừ ta ra còn có hai vị tu sĩ. Trong hai người đó thì một người chỉ là Anh Biến sơ kỳ, không có tác dụng. Chỉ còn có Vương Lâm. Hắn có thể tiếp được Thất Băng quyền của Yêu Tương thì tu vi vừa đủ. Chỉ có điều tính tình của người này lạnh lùng. Nếu không có lợi chỉ sợ là rất khó giúp ta. - Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một lúc, tay phải liền vung lên một cái. Một vầng sáng mờ chợt tỏa ra xung quanh.
 
Thời gian trong đi, trong Hắc Giáp quân, Vương Lâm vẫn ngồi đó mà tu luyện. Từ sau khi hấp thu yêu lực của năm trăm yêu binh và Tôn thống đội, yêu tinh trong cơ thể hắn sau khi dung hợp cũng đã đạt gần ngàn giáp.
 
Với một ngàn giáp yêu tinh, tốc độ hấp thu yêu khí ở đây hiển nhiên là nhanh hơn trước gấp mấy lần.
 
Đối với mọi chuyện trong quân doanh, Vương Lâm cũng không để trong lòng. Hắn tận dụng mọi thời gian hấp thu yêu lực để đột phá tới Anh Biến hậu kỳ.
 
Ngày hôm nay, Vương Lâm đang ngồi đó chợt mở hai mắt. Nét mặt khẽ thay đổi.
 
- Vương đạo hữu! Canh ba hôm nay, hãy đến cổ sơn cách quân doanh ngàn dặm. Diêu Tích Tuyết.
 
Thanh âm của Diêu Tích Tuyết văng vẳng trong nguyên thần của Vương Lâm.
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm một lúc rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngồi xuống.
 
Đến canh ba, cách quân doanh ngàn dặm, trên Cổ sơn, Diêu Tích Tuyết mặc bạch y đứng trên đỉnh núi mà đợi. Thời gian chầm chậm trôi đi. Mãi cho tới khi ánh bình minh bắt đầu ló rạng, Vương Lâm vẫn không hề xuất hiện.
 
Khuôn mặt Diêu Tích Tuyết từ từ trở nên lạnh lùng. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một tia sáng trắng bay thẳng đến quân doanh của Vương Lâm. Thoáng cái, nàng đã tới bên ngoài quân doanh rồi thuấn di đi vào bên trong. Trận pháp của quân doanh đối với nàng không hề có một chút tác dụng. Dù sao thì nàng cũng là một trong số các thống lĩnh.
 
Sau khi tiến vào quân doanh. Lúc này, ở trên cái sân rộng trăm dặm, đông đảo yêu binh dưới sự chỉ huy của các thống đội đang diễn luyện trận pháp. Sự xuất hiện của Diêu Tích Tuyết lập tức thu hút sự chú ý của đám yêu binh. Tốc độ của nàng cực nhanh bay thẳng về phía ngôi lầu của Vương Lâm.
 
Ngoài căn lầu, Thập Tam chợt mở hai mắt rồi đứng dậy. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Diêu Tích Tuyết đang bay tới.
 
- Người tới dừng lại. - Thập Tam quát khẽ.
 
Nét mặt Diêu Tích Tuyết lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng. Nàng chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc, bay thẳng tới ngôi lầu.
 
Vào lúc này, mấy vị thống đội có mặt trên sân gần như chẳng hề do dự nhanh chóng vọt về phía ngôi lầu. Phía sau bọn họ, đám yêu binh cũng tỏa ra yêu khí mà bám theo sau.
 
Mắt thấy Diêu Tích Tuyết tới gần, Thập Tam hét lớn một tiếng. Chân hắn bước về phía trước một bước, tay phải nắm lại rồi xuất ra một quyền.
 
Diêu Tích Tuyết cũng chẳng thèm để ý tới Thập Tam. Tay phải nàng điểm nhẹ một cái vào hư không, một tia sáng đỏ như máu chợt lóe lên, bao phủ toàn thân Thập Tam. Ngay lập tức, thân thể Thập Tam chẳng khác gì một quả cầu đỏ như máu. Thập Tam dừng lại, đứng im như một pho tượng trước ngôi lầu.
 
Diêu Tích Tuyết hạ xuống bước từng bước tiến vào. Đến đây, chín ngàn yêu binh từ bốn phương tám hướng lao đến. Trong mấy vị thống đội lập tức có người quát:
 
- Diêu thống lĩnh. Dừng lại.
 
Nét mặt Diêu Tích Tuyết đầy sát khí. Ngọc thủ đang chắp sau lưng chợt vung lên. Một làn ánh sáng đỏ như máu chợt xuất hiện giữa không trung. Trong phạm vi trăm trượng hoàn toàn bị là ánh sáng đó bao phủ. Đám yêu binh đang vọt tới lập tức bị ngăn cản bên ngoài, không thể đi vào.
 
- Ta có chuyện riêng muốn nói với Vương thống lĩnh. Các ngươi không cần phải xen vào. - Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nói một câu rồi lại tiếp tục đi vào bên trong.
 
Trong nháy mắt khi nàng đặt chân tới cửa của ngôi lầu, một luồng gió từ bên trong ùa ra. Cơn gió ập vào người Diêu Tích Tuyết khiến cho nàng biến sắc. Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên bao phủ toàn thân. Sau khi cơn gió thổi qua, vầng sáng cũng từ từ biến mất. Thập Tam đứng đó cũng bị cơn gió thổi tới. Ngay lập tức thân thể hắn thoáng động liền trở lại bình thường. Bên tai hắn chợt có thanh âm của Vương Lâm vang lên. Nghe thấy lời nói của Vương Lâm, Thập Tam cũng chẳng thèm để ý tới Diêu Tích Tuyết lại khoanh chân ngồi xuống không nói tiếng nào.
 
- Diêu đạo hữu quá giận rồi. - Thanh âm của Vương Lâm từ trong ngôi lầu vọng ra.
 
Nét mặt Diêu Tích Tuyết càng thêm lạnh. Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:
 
- Cơn tức của ta vẫn còn kém Vương đạo hữu. - Vừa nói, nàng vừa đi về phía trước, đẩy cánh cửa lầu ra mà bước vào.
 
Các cánh cửa sổ của ngôi lầu vẫn bị đóng kín. Bên trong không hề có một chút ánh sáng. Lúc này, ánh sáng từ ngoài chiếu vào qua cánh cửa in xuống mặt đất một bóng người. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở sâu bên trong không thể nhìn thấy rõ nét mặt.
 
- Bước chân vào đây, nếu ngươi không có chuyện gì khiến cho Vương mỗ động tâm thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc. - Thanh âm của Vương Lâm vang lên một cách lạnh lùng.
 
Đây là thời điểm tu luyện quan trọng của hắn. Vốn hắn định ở yên đây mấy tháng, luyện hóa yêu lực trong cơ thể mà đột phá tới Anh Biến hậu kỳ. Không ngờ lại có người vô cớ xông vào cắt đứt sự tu hành thì làm sao mà hắn có thể để yên cho đối phương.
 
- Ta hẹn ngươi gặp mặt trên cổ sơn vào lúc canh ba. Tại sao ngươi không tới? - Diêu Tích Tuyết lạnh giọng nói.
 
- Vì sao ta phải đi? - Vương Lâm nhíu mày. Hắn với nàng mới chỉ gặp mặt hai lần. Tính cả lần này cũng mới là lần thứ ba.
 
Diêu Tích Tuyết ngẩn người. Trước đó do quá giận nên nàng mới tìm đến tận nơi. Tuy nhiên, vào lúc này bị Vương Lâm hỏi ngược, nàng lại không biết trả lời thế nào. Trầm ngâm một chút, Diêu Tích Tuyết hạ thấp người, nhỏ giọng nói:
 
- Việc này là do ta nóng vội. Vương đạo hữu xin chớ trách. Chỉ vì ta có một chuyện muốn Vương đạo hựu giúp đỡ nên mới mạo muội tới đây.
 
- Chuyện gì? - Vương Lâm nói năng ngắn gọn. Hắn không muốn nói chuyện quá nhiều với nàng. Lúc này đang là thời điểm quan trọng nhất để luyện hóa yêu lực.
 
Diêu Tích Tuyết giơ tay phải vẫy nhẹ một cái về phía sau. Cánh cửa lầu liền tự động đóng lại. Đồng thời một vầng sáng màu đỏ chợt bao phủ cả ngôi lầu.
 
- Việc này là chuyện bí mật nên ta phải đề phòng một chút. Vương đạo hữu chớ để ý. - Vào lúc này, Diêu Tích Tuyết có việc phải nhờ người nên cố gắng kìm nén.
 
- Không sao! - Vương Lâm nói một cách bình thản.
 
- Có một cái trận pháp cấm chế, nếu chỉ một mình ta thì không đủ lực để bài trừ. Vì vậy cần Vương đạo hữu trợ giúp. Một khi trận pháp được hóa giải, ta nhất định sẽ trọng tạ. - Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói một cách chậm rãi.
 
- Lúc này, Vương mỗ có chuyện quan trọng nên việc hóa giải cấm chế không thể giúp đỡ. Diêu đạo hữu thứ lỗi.
 
Đừng nói lúc này hắn thực sự không có thời gian mà cho dù có thì hắn cũng chẳng đồng ý một cách dễ dàng. Dù sao thì hắn và nàng không hề có bất cứ một chút quan hệ. Hơn nữa, với tu vi của đối phương mà không thể bài trừ được cấm chế thì Vương Lâm cũng chẳng dám nhận bản thân mình lại có thể.
 
Còn một điều quan trọng nữa đó là lời nói của người không hề thực lòng. Hiển nhiên là còn che giấu rất nhiều chuyện không nói. Vì vậy mà Vương Lâm cũng chẳng muốn giúp đỡ.
 
Trước khi Diêu Tích Tuyết quyết định tìm kiếm Vương Lâm đã lường trước đối phương không đồng ý giúp đỡ. Vì vậy mà lúc này cũng không nổi giận, nói:
 
- Vương đạo hữu tu vi đang ở Anh Biến trung kỳ. Muốn tăng lên đến hậu kỳ cần một số lượng tiên ngọc rất lớn. Nếu muốn tiến tới Vấn Đỉnh thì lượng tiên ngọc cần lại càng lớn hơn nữa. Trong khoảng thời gian tiếp theo ở Yêu Linh chi địa, đạo hữu còn cần một lượng lớn tiên ngọc để bù lại số lượng tiêu hao. Không biết lúc này, đạo hữu có đủ tiên ngọc hay chưa? Nếu không đủ, ta có thể cung cấp. - Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn liếc mắt nhìn Diêu Tích Tuyết nói một cách chậm rãi:
 
- Ngươi có thể cung cấp bao nhiêu tiên ngọc?
 
Diêu Tích Tuyết nhoẻn miệng cười. Nàng không sợ Vương Lâm đòi hỏi nhiều, mà chỉ sợ đối phương không để ý. Nhưng nếu đối phương đã mở miệng, nàng tự tin có thể khiến cho người ta hài lòng.
 
- Ta có thể cung cấp tất cả tiên ngọc cho đạo hữu đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. - Diêu Tích Tuyết thong thả nói.
 
Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Vương Lâm. Câu nói của Diêu Tích Tuyết đúng là đã khiến cho hắn dao động. Nếu không phải do tiên ngọc không đủ thì hắn đã đạt tới Anh Biến hậu kỳ từ lâu rồi chứ không cần phải khổ sở hút lấy yêu lực.
 
Đúng như đối phương nói, vào lúc này tiên ngọc của Vương Lâm để tăng lên tới Anh Biến hậu kỳ cũng không có quá nhiều. Nếu mà dùng hết toàn bộ thì năm trăm năm ở đây, một khi hắn bị thương hoặc hao tổn tiên lực nếu không có tiên ngọc bổ sung chắc chắn sẽ rất khốn khổ.
 
Vấn đều này, trước đây hắn đã suy nghĩ rất kỹ nên cho đến bây giờ, hắn cũng không hấp thu tiên lực trong tiên ngọc. Bản thân chỉ tích lũy yêu lực tiến hành dung hợp chuyển hóa. Còn tiên ngọc thì được cất giữ dành cho lúc cần đến.
 
Thậm chí, trong lòng Vương Lâm còn quyết định một khi lên tới Anh Biến hậu kỳ, chờ khi đạt tới đại viên mãn liền dẫn yêu binh ra ngoài huyết tẩy bất cứ tu sĩ nào gặp được để thu thập tiên ngọc.
 
- Thế nào? Nếu Vương đạo hữu đồng ý, thì bây giờ ta sẽ tặng cho ngươi tiên ngọc để tăng lên tới Anh Biến hậu kỳ. Số còn lại, chờ sau khi trở về, ta sẽ tặng nốt. - Diêu Tích Tuyết lập tức nói.
 
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
 
- Cái trận pháp cấm chế đó là gì?
 
- Tên của nó ta cũng không biết. Nhưng sau khi nó mở ra lập tức xoay tròn. Bên trong có mười tám cái phong ấn. Ta chỉ có thể phá giải tới cái thứ mười một. Nếu có ngươi hỗ trợ, ta tin có thể hóa giải toàn bộ.
 
Phần lớn câu nói của Diêu Tích Tuyết là thật, nhưng chỉ có một điều nàng không nói đó là tên của trận pháp. Mặc dù không hiểu, nhưng nàng lại biết một khi phá giải trận pháp thì sinh tử sẽ bị chia cách. Nếu phá giải thành công thì sinh mà thất bại thì chết.
 
Nàng thất bại bốn lần nên cũng đã chết bốn lần, mất bốn viên Huyết Hồn đan. Phụ thân của nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tạo ra được một viên.
 
Tất cả số lượng Huyết Hồn đan cũng chỉ có mười ba viên. Phần lớn đều nằm trong tay Diêu Tích Tuyết.
 
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nhíu mày nói:
 
- Trận pháp đó ở đâu.
 
Diêu Tích Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói:
 
- Vương đạo hữu không đồng ý trước thì ta không thể nói nhiều. Ta chỉ có thể nói cho đạo hữu rằng muốn tới được trận pháp đó cần phải có một loại pháp bảo đặc biệt mới có thể vào được. Trước mắt, trong Yêu Linh chi địa, ngoại trừ ta ra có lẽ là không còn người nào có thể đi vào.
 
"Theo lời nói của nàng thì chắc chắn vẫn còn che giấu rất nhiều. Nhưng tiên ngọc đối với ta lại rất quan trọng. Nếu có đủ tiên ngọc, chỉ trong thời gian ngắn ta có thể đạt tới Anh Biến hậu kỳ. Còn việc đạt tới Vấn Đỉnh tuy rằng cần phải có tiên ngọc nhưng lại phải hiểu được cả thiên đạo. Tuy nhiên nếu có tiên ngọc thì cũng chẳng phải lo lắng lắm. Chỉ có điều vấn đề này không thể đồng ý một cách dễ dàng. Không biết vị trí đó của nàng là ở đâu. - Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
 
- Việc này tại hạ muốn suy nghĩ. Sau bốn tháng ta sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thuyết phục.