Tiên Nghịch

Chương 757: Vụ thú



Một quyền vừa tới, Vương Lâm cảm nhận được thân thể như bị trói chặt do bị một thứ lực kỳ dị nào đó bao phủ, khóa hết mọi đường lui. Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, nói:
 
- Có chút lực nhưng như thế không đủ. - Dứt lời, Vương Lâm nhấc chân phải dậm nhẹ một cái xuống đất.
 
Nhất thời một loạt tiếng động ở mặt đất dưới chân Vương Lâm nhanh chóng lan ra xung quanh. Thoáng cái, lực trói buộc thân thể Vương Lâm chợt biến mất. Thanh âm giống như mặt kính bị nghiền nát vang lên, toàn bộ lực đang giữ lầy Vương Lâm chợt tan rã. Ngoại trừ điều đó ra, lực lượng đó liền cuộn tròn quét về bốn phía.
 
Đại hán vừa tung quyền liền biến sắc. Hắn cảm nhận được một cơn gió mạnh đập vào mặt khiến cho thân thể chậm lại.
 
Vương Lâm từ từ bước tới trước mặt đại hán. Tay phải của hắn giơ lên, chạm nhẹ vào ngực đại hán một cái khiến cho thân thể của gã run rẩy, hai chân cứ vậy mà lui lại phía sau. Ký hiệu toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
 
Lùi một cái mà đã hơn mười bước. Ngực đại hán không hề bị thương nhưng cơ thể như có một con gió lốc cuồn cuộn nổi lên ở bên trong. Chỉ có điều do có tác dụng của ký hiệu nên cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ nghỉ ngơi một chút liền hồi phục.
 
Nét mặt đại hán dữ tợn, hét lớn một tiếng. Tay phải của hắn vỗ về phía trước phát ra những tiếng ầm ầm. Cùng lúc đó, ký hiệu trên toàn thân đại hán đồng loạt nhúc nhích như bay ra ngoài. Trong phạm vi ngoài mười trượng quanh người hắn tràn ngập vô vàn ký hiệu.
 
Đại hán lao mạnh về phía trước một cái, những ký hiệu quanh người lập tức lao về phía Vương Lâm.
 
Mức độ thân thể của đại hán tuy nói kém với tiên vệ của hắn năm đó nhưng cũng không khác nhiều lắm. Nét mặt hắn vẫn như thường, miệng cười lạnh nhưng chân phải của hắn lại cứ thể bước về phía trước. Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã tới gần đại hán.
 
Chỉ trong tích tắc đó, đại hán lại vung tay phải đánh ra một quyền. Một quyền đó khiến cho không gian xung quanh lóe lên những tia sáng. Ký hiệu bên ngoài thân thể lại càng chớp lóe với tốc độ nhanh hơn giống như thần thông của tu sĩ mà đánh về phía Vương Lâm.
 
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải hắn chỉ về phía trước. Tiên thuật định thân xuất hiện khiến cho đại hán dừng lại. Đúng lúc này, hai ngón tay phải của Vương Lâm khép lại thành kiếm chạm vào ngực đại hán một lần nữa.
 
Một tiếng động vang lên, đại hán bay ngược lại sau, phun ra một ngụm máu tươi. ánh mắt hắn nhìn Vương Lâm có một sự khiếp sợ. Còn đám ký hiệu ở ngoài thân thể hắn cũng bị cuốn bay theo.
 
Mà vào lúc này, không chỉ có mình hắn khiếp sợ. Tất cả tộc nhân của tộc Tiên Tuyển đều chấn động mà yên lặng.
 
- Thượng tiên bớt giận, tha cho Tháp Sơn một mạng. - Lão nhân tổ tiên của tộc Tiên Tuyển lo lắng, vội vàng nói.
 
- Không cần! - Đại hán hạ xuống mắt đất, tiếp tục lùi lại hơn mười trượng mới có thể đứng vững. Hắn ngẩng đầu hét lớn, hai tay bắt quyết vỗ mạnh vào ngực một cái.
 
Lập tức ký hiệu bên ngoài thân thể nhúc nhích một cách quỷ dị, co rút lại về phía mi tâm đại hán. Nhưng chúng cũng không phải như lần trước mà nhanh chóng tạo thành một bộ giáp màu đen phủ lấy người đại hán. Áo giáp vừa xuất hiện liền có một làn khí lạnh lẽo tỏa ra, thậm chí sau đại hán còn xuất hiện một cái bóng màu đen giống như Ma Thần vậy.
 
- Linh giáp do tiên ban thưởng. Không ngờ ngươi lại luyện hóa nó. - Lão nhân hít một hơi rồi nói một cách thất thanh.
 
Vương Lâm nhìn chăm chú cái áo giáp. Nó mang tới cho hắn một cái cảm giác quen thuộc. Rõ ràng so với cái áp giáp Tán Ma ở mảnh đất yêu linh rất giống nhau. Chỉ có điều khác biệt đó là ma khí không nhiều giống như bị một thứ gì đó áp chế.
 
Đại hán gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao ra. Với chiều cao của hắn lại mặc thêm bộ giáp chẳng khác nào người khổng lồ từ thời viễn cổ. Nếu người nào đó nhát gan mà nhìn thấy chắc chắn sẽ phải ngất xỉu. Nhất là trên cái áo giáp có một thứ gì đó như sẵn sàng đoạt lấy hồn phách của người khác. Đại hán lao tới khiến cho bóng ma sau lưng hắn xuất hiện sự dữ tợn.
 
Vừa lao đến, tay phải hắn lại đánh tiếp một quyền. Uy lực của quyền đó vượt qua hai quyền trước, tạo ra khí thế kinh người. Trong khoảng khắc khi quyền đánh ra, bóng ma phía sau hóa thành một làn khói bám trên quyền của hắn.
 
Quyền vừa xuất liền phát ra một âm thanh kỳ dị ép về phía Vương Lâm. Những làn khói đen trên nắm tay đại hán lại hóa thành một cái đầu lâu đen bóng, nó nhe răng cười như muốn nuốt lấy Vương Lâm.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, bình tĩnh nhìn đại hán đang vọt tới. Hắn há mồm phun ra một hạt cát. Trong phút chốc hạt cá biến thành một mảnh đất nhỏ rộng trăm trượng ném về phía đại hán. Uy áp tỏa ra từ mảnh đất rất mạnh. Trong khoảng khắc khi nó nện xuống liền tạo ra một cơn lốc.
 
Đây là lần đầu tiên mảnh đất nhỏ nơi tiên giới xuất hiện trên thế gian. Vào lúc này, vừa xuất hiện liền tỏa ra tiên lực mạnh mẽ. Cảm nhận được tiên lực phát ra từ đó, lão nhân tộc Tiên Tuyển hưng phấn, phủ phục trên mặt đất mà bái lạy.
 
Ngay cả đại hán vào lúc này ánh mắt cũng có chút ngập ngừng. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền cắn răng, vẫn không dừng lại đánh thẳng vào mảnh đất nhỏ trăm trượng trước mặt.
 
- Vỡ cho ta.
 
Nắm tay của hắn đánh lên mảnh đất nhưng không làm cho nó chuyển động lấy một chút. Tuy nhiên, sau quyền đó, thân thể đại hán run nhẹ, phun ra một ngụm máu tươi mà lui lại.
 
Ánh mắt hắn có sự rung động, không ngờ được nó cứng như vậy. Toàn bộ lực lượng của hắn đánh lên đó mà chẳng khiến cho nó có chút suy suyển, thậm chí còn bị phản chấn khiến cho máu huyết toàn thân đảo lộn.
 
Bóng ma trên nắm tay đại hán tan biến. Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, ngón tay phải giơ lên, lập tức mảnh đất rộng trăm trượng bay lên, xoay tròn trên không trung. Nó tạo ra một cơn gió lốc, nên xuống dưới.
 
Một tiếng rít chói tai vang lên trong trời đất. Khoảng khắc mảnh đất hạ xuống, đại hán rít lên một tiếng, hai tay giơ lên trời như muốn đối kháng.
 
- Xuống! - Vương Lâm nói một cách bình thản.
 
Lập tức mảnh đất ầm ầm rơi xuống phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. Cả đại lục rung chuyển, xuất hiện vô số khe nứt. Những cái khe vừa xuất hiện, lập tức từ bên trong một làn sương đen phun ra ngoài. Làn sương vừa xuất hiện liền ngưng tụ.
 
Tốc độ ngưng tụ của chúng cực nhanh. Gần như chỉ trong phút chốc liền hình thành một đám thú có hình dạng kỳ dị.
 
- Vụ thú! - Đám tộc nhân của tộc Tiên Tuyển trên bầu trời chợt kêu lên. Trên mi tâm của bọn họ liền lóe lên thứ thực vật kia. Tầng tầng lá cây tản ra ngoài. Từ trong đó, Vương Lâm có thể thấy được một thứ pháp khí có hình dáng giống như cái vòi ấm dài.
 
Chỉ trong chốc lát, sương mù ngưng tụ xong. Trên bầu trời xuất hiện một trăm con mãnh thú màu đen có hình dạng khác nhau. Từng làn hơi thở âm u từ người chúng tản ra cùng với những tiếng gầm nhẹ.
 
Sắc mặt lão nhân của tộc Tiên Tuyển âm trầm. Tay phải điểm một cái vào mi tâm, liền có một tia sáng đen xuất hiện. Trong tay lão chợt có một cái vòi ấm dài khoảng một thước. Lão xông thẳng lên bầu trời, quát:
 
- Tất cả đều ra tay. Trong nửa nén nhang phải trừ hết được bọn chúng, chớ để vụ thú có thể hóa thành hình người xuất hiện.
 
Thoáng cái, lão đã tới bên cạnh một con vụ thú vừa mới thành hình. Pháp khí trong tay vỗ một cái, lập tức xuất hiện một lực hút rất mạnh.
 
Hai mắt của vụ thú vẫn chưa mở ra, dưới lực hút đó, thân thể của nó liền vặn vẹo rồi hóa thành một làn khói mà bị hút vào trong cái miệng ấm. Từng loạt tiếng động vang lên từ trong cái vòi.
 
Ngoại trừ lão ra, đám tộc nhân xung quanh đều cầm pháp khí, ánh mắt lo lắng, cùng nhằm về những con vụ thú khác.
 
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Ngón tay hắn điểm vào không trung, mảnh đất nhỏ liền bay lên để lộ ra thân hình của đại hán Tháp Sơn. Toàn thân hắn bị thương nhiều chỗ, thát khiếu chảy máu, nhưng vẫn chưa chết. Hai mắt hắn tỏa ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, nhìn Vương Lâm chằm chằm.
 
Vương Lâm cũng chẳng để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm đám vụ thú do sương mù hóa thành.
 
Đám vụ thú mới chỉ ngưng tụ được thân thể, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa, tốc độ phản ứng của tộc nhân tộc Tiên Tuyển cực nhanh, kinh nghiệm chiến đấu với vụ thú rất phong phú. Trong khoảng thời gian ngắn vô số vụ thú bị hút vào trong thứ pháp khí kỳ dị kia.
 
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một con vụ thú vào lúc bị tộc nhân tộc Tiên Tuyển hút vào chợt mở hai mắt.
 
Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như vậy. Trong cặp mắt đó không hề có đồng tử nhưng lại có sáu điểm đen. Những chỗ khác chỉ có màu xám. Ánh mắt của nó lạnh băng, không hề có một chút tình cảm.
 
Tộc nhân tộc Tiên Tuyển sợ hãi, không chút do dự lui lại phía sau. Nhưng vừa mới cử động, vụ thú đã đuổi theo với tốc độ cực nhanh rồi chui vào trong thất khiếu của người đó.
 
Tộc nhân tộc Tiên Tuyển liền gào lên một tiếng thảm thiết. Thanh âm của thê lương vang vọng khắp trời đất. Trong nháy mắt thân thể của người đó nổ tung. Máu tươi toàn thân bắn ra, hóa thành một làn sương máu. Từ trong làn sương, thân hình vụ thú lại xuất hiện, thè lưỡi liếm môi. Thoáng cái, nó lại lao về phía một tộc nhân kế tiếp.
 
Sau đó, một con vụ thú lại mở hai mắt, từ trong trạng thái không hoàn thủ liền thay đổi. Nó như thèm khát màu huyết, với tốc độ chẳng khác gì tia chớp.
 
- Tiên trận diệt sát. - Lão nhân tộc Tiên Tuyển trên bầu trời lo lắng, tránh một con vụ thú đang vọt tới.
 
Vương Lâm nhìn chăm chú về phía trước. Vào lúc này, một con vụ thú chợt mở mắt rồi lao thẳng về phía hắn. Tiếng rít của nó như muốn xuyên thủng tâm thần.