Tiên Nghịch

Chương 963: Phá bình lao ra



Sức mạnh của biển lửa này vượt quá sức tưởng tượng của Vương Lâm, ngọn lửa trong hai mắt hắn dần dần tiêu tan, trong khi biển lửa đang làm sụp đổ từng giới bên trong bình, khi trong giới này không còn hạn chế thuấn di, quay trở về ngọn tháp đen lấy lại túi trữ vật và tinh thể màu vàng mà bóng người thần bí trong đại điện kia đưa cho.
 
Không kịp xem xét tinh thể màu vàng, khi hắn vừa mới để vào trong túi trữ vật, biển lửa cuồn cuộn bùng lên một sức mạnh đốt cháy thiên địa, lao thẳng đến giới cuối cùng trong bình!
 
Biển lửa này tràn qua chín mươi tám giới còn lại tập hợp nội lực của chín mươi tám giới này, hóa thành một sức mạnh không thể khống chế, ầm ầm một tiếng va chạm vào ranh giới của giới cuối cùng.
 
Một tiếng nổ long trời lở đất trong nháy mắt vang lên ở tất cả mọi nơi bên trong bình, sức nóng nồng đậm gào thét tản ra, tràn ngập thiên địa! Sức mạnh của biển lửa này dĩ nhiên vượt qua cả Phần Thiên Tiên Thuật của Minh Hải!
 
Cho dù là Vương Lâm cũng chỉ là sau khi hấp thụ rất nhiều ngọn lửa, lấy thân thể của mình trung chuyển, đem những ngọn lửa vô ích không thể hấp thụ phát tiết ra mới có thể đạt tới hiệu quả mức độ này, tuyệt đối không thể lại thi triển được một thức giống như vậy một lần nữa.
 
Trừ phi còn có một biển lửa khác tồn tại, vĩnh viễn không tàn lụi, khiến cho Vương Lâm có đủ thời gian hấp thụ, sau khi đạt tới đỉnh điểm lại phát tiết ra.
 
Lúc này màu đỏ thẫm trên toàn thân Vương Lâm dần dần khôi phục trở lại như thường, nhưng ở trên thân thể, Chu Tước kia trông vẫn như một linh vật sống động đỏ tươi như máu, khiến cho hắn thoạt nhìn thấy tràn ngập một luồng khí tức không cách nào nói rõ.
 
Nhất là lông đuôi của linh vật Chu Tước kia lại phe phủ trước dấu ấn trên mi tâm của Vương Lâm, dường như dung nhập vào trong mái tóc đen của hắn, từ xa nhìn lại giống như tóc hắn nổi lên một ngọn lửa màu tím!
 
Chu Tước thức tỉnh, khiến cho Vương Lâm không phải là tu vi được nâng cao, mà nguyên lực thay đổi. Nguyên lực trong cơ thể hắn ẩn chứa một sức nóng vô cùng khiến cho hết thảy thần thông của Vương Lâm đều biến đổi một cách cực kỳ đáng sợ!
 
Nhất là thân thể Cổ Thần của hắn, sau khi không ngừng thích nghi với ngọn lửa, khi nhấc tay lên, liền phát ra ngọn lửa!
 
Hiện giờ tu vi của Vương Lâm mặc dù chỉ là Khuy Niết Trung Kỳ, nhưng hắn cũng là người có tu vi Khuy Niết Trung Kỳ mạnh nhất! Phối hợp với thân thể của Cổ Thần và sức mạnh của lửa ngập trời kia, tu sĩ Tịnh Niết Hậu Kỳ gặp hắn cũng sẽ phải cực kỳ đau đầu với thân thể dũng mãnh và hỏa diễm thần thông kia của hắn!
 
Chẳng qua thân thể của Cổ Thần dù sao mới chỉ là ngũ tinh, không thể trợ lực cho Vương Lâm nhiều lắm, phát huy được thực lực của Tịnh Niết Trung Kỳ đã là cực hạn.
 
Muốn có được thực lực để chiến thắng Tịnh Niết Hậu Kỳ, tất tu vi của Vương Lâm cũng cần phải đạt tới từ Tịnh Niết trở lên!
 
Dù sao trong bước tu đạo thứ hai, mỗi một tiểu cảnh giới đều chênh lệch nhau rất lớn, Vương Lâm tuy có thân thể của Cổ Thần hỗ trợ nhưng vẫn có một chút khoảng cách, không thể dễ dàng bước qua, giống như sự khác nhau giữa Tịnh Niết Trung Kỳ và Hậu Kỳ!
 
Huyết Tổ bị đình trệ ở Tịnh Niết Trung Kỳ rất lâu mà không đạt tới được Hậu Kỳ, do đó có thể thấy được mức độ khó khăn của việc này!
 
Trên thực tế nếu không có được cơ duyên lớn lao, đạt tới Tịnh Niết Hậu Kỳ thậm chí viên mãn đối với tu sĩ mà nói cực kỳ gian nan, ngoài việc cảm ngộ ý cảnh, thì làm thế nào để nắm được quy tắc của thiên địa trong tay cũng là một điểm quan trọng.
 
Cái mà Tịnh Niết Hậu Kỳ cần là sự dung hợp của quy tắc và ý cảnh. Sự dung hợp này đến khi đạt tới đỉnh của Tịnh Niết đại viên mãn, sẽ tiến đến một cảnh giới mà tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều mơ tới, Toái Niết, cảnh giới tu vi tối cao!
 
Giờ phút này ở thế giới bên trong bình, biển lửa gào thét lao tới, trong tiếng nổ ầm ầm không ngừng va chạm vào giới cuối cùng. Mỗi một lần va chạm đều khiến cho thế giới trong bình rung chuyển.
 
Biển lửa vô tận như thể đang rít gào, lao tới tấn công, lập tức giới cuối cùng trong bình nối lên tiếng động ầm ầm, trong phút chốc sụp đổ!
 
Dường như không trung bị xé rách như thể xé rách một trang giấy, hóa thành vô số mảnh vỡ hướng về bốn phía cuốn đi. Ngay sau khi không trung bị phát nát, thân ảnh của Cổ Yêu Bối La khi giới cuối cùng kia sụp đổ hiện ra rõ ràng!
 
Trên tay phải của hắn có cầm một cuốn tranh màu xám, một luồng tiên khí nồng đậm từ trong bức tranh tràn ra, nhanh chóng hướng về toàn thân Bối La tấn công, giống như cuốn tranh này có linh hồn, không cam lòng bị Cổ Yêu nắm trong tay, liên tục giãy giụa.
 
Ánh mắt Bối La lạnh lùng xuyên thấu giới cuối cùng bị phá nát, nhìn qua một lượt những người ở bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Vương Lâm đứng ở chỗ sâu nhất.
 
Giờ phút này tiên khí trên cuốn tranh trong tay càng đậm, trong lúc điên cuồng tràn ngập có ẩn chứa một tiếng rống giận truyền ra. Bối La hừ lạnh một tiếng, tay phải hung hăng vuốt một cái, bảy Yêu Tinh trong mắt phải nhanh chóng lóe lên, lập tức còn có yêu lực vô biên ầm ầm xuất ra, trong thời gian ngắn từ trong tay phải dũng mãnh nhập vào bên trong cuốn tranh.
 
Những tiếng nổ ầm ầm khẽ vang lên, dường như phá khai hết thảy những phong ấn bên trên cuốn tranh. Một tiếng rít gào không cam lòng chợt nổi lên, nhưng lập tức cuốn tranh màu xám kia bị một đạo lục quang tràn ra, trong phút chốc bao phủ lấy toàn bộ cuốn tranh này.
 
Tiếng rít gào kia tiêu tan, cuốn tranh vốn phát ra tiên khí nồng đậm, giờ phút này toàn bộ tiên khí biến mất, hay vào đó là yêu khí vô tận.
 
Màu sắc của nó từ màu xám biến thành màu xanh lục!
 
Hết thảy những việc này trong chớp mắt hoàn thành, toàn bộ không trung tiêu tan, chín mươi chín giới trong bình trong nháy mắt tan rã, giống như thiên địa thuở sơ khai, hết sức hỗn độn, một màn sương mù tràn ngập.
 
Màn sương mù này cuồn cuộn quay cuồng, dung hợp với biển lửa, ngay lập tức khiến cho biển lửa này như được đổ thêm dầu, trong phút chốc bùng nổ hóa thành một sức tấn công mạnh hơn, trực tiếp hướng ra bên ngoài chín mươi chín giới này!
 
Biển lửa vô tận dung hợp với màn sương mù sinh ra sức nóng rất lớn, dưới sức nóng này, toàn bộ thiên địa đều bị bao trùm bên trong những tiếng nổ ầm ầm, theo biển lửa tấn công, lao thẳng đến đỉnh cao nhất của hư vô!
 
Trên chiếc cầu gỗ trong động phủ của Tiên Đế, chiếc bình bạch ngọc phía trước người đứng trong màn sương ma giờ phút này toàn bộ đỏ thẫm, tản mát ra hơi nóng nồng đậm. Chiếc nút gỗ trên miệng bình run rẩy kịch liệt, dường như có một sức mạnh vô biên từ bên trong tấn công ra.
 
Người bên trong sương mù hai mắt lộ ra hàn quang, nâng cánh tay phải khô héo lên, chỉ về hướng chiếc nút gỗ kia, lập tức liền có một luồng ma khí gào thét xuất ra, lao thẳng đến chiếc nút gỗ, trong nháy mắt dung nhập vào bên trong.
 
Nhưng ngay khi luồng ma khí kia chuẩn bị tiến vào trong chiếc bình bạch ngọc, chỉ nghe thấy thanh âm kinh thiên bỗng nhiên vang lên bên trong động phủ của Tiên Đế này, khuấy động cả không gian!
 
Ngay khi tiếng vang này vang lên, chiếc nút gỗ trên miệng bình vỡ vụn, trực tiếp hóa thành vô số mảnh vỡ, hướng lên trên khuếch tán như thể một dòng suối phun ra.
 
Lực khuếch tán này quá lớn, liền hình thành một cơn cuồng phong, bất ngờ khiến cho màn sương bên ngoài thân thể người kia bị đẩy lui đi ba thước, lộ ra bên trong một thân ảnh lờ mờ!
 
Vừa nhìn liền có thể thấy ngay được đó là một áo giáp tối đen, trên tấm áo giáo này có rất nhiều hoa văn phức tạp, lộ ra ma khí âm u lượn lờ giữa trời đất.
 
Ngón ta khô héo của hắn cũng ngay khi nút gỗ kia vỡ tãn lập tức bị bắn lên! Hai đạo ánh mắt âm trầm từ trong mũ giáp kia thấp thoáng hiện ra, nhìn vào chiếc bình bạch ngọc.
 
Theo chiếc nút gỗ vỡ vụn, một ngọn lửa đỏ ngay lập tức từ trong miệng bình phun ra, cùng với ngọn lửa đó còn có một sức nóng không thể tưởng tượng được!
 
Cảnh tượng này người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được, dường như chiếc bình bạch ngọc này hóa thành một ngọn núi lửa. Ngọn núi lửa này bùng nổ, một ngọn lửa lớn từ bên trong mãnh liệt phun trào, tràn ngập bốn phía!
 
Sức nóng của ngọn lửa này quá mạnh mẽ, gần như vừa mới xuất hiện, lập tức chiếc cầu gỗ dưới chân người trong màn sương mù lập tức bị vây bên trong biển lửa. Ngay cả con sông nhỏ bên dưới cây cầu trong thời gian ngắn cũng hóa thành những đám khí trắng lớn bay lên, nước sông bay hơi, lộ ra lòng sông khô nứt cùng với những con vật dữ tợn trong tiếng kêu thảm thiết hóa thành những màn sương máu.
 
Cây cầu gỗ kia trong phút chốc bốc cháy, hóa thành tro bụi!
 
Chỗ người trong màn sương mù đang đứng là một đình viện, bốn phía có không ít những lầu các chi chít, cách đó không xa còn có một rặng trúc bao quanh.
 
Cảnh vật vốn hoàn toàn độc đáo này giờ phút này cũng tràn ngập ma khí. Ngay lập tức thay đổi rất nhiều, lầu các âm trầm và rặng trúc kia hóa thành màu đen, ngay cả cỏ xanh trên mặt đất cũng có sự biến đổi lớn!
 
Chỉ có điều bất kể nơi này từng là tiên cảnh, hay lúc này đã trở thành ma vực, trong nháy mắt liền lập tức bị biển lửa tràn ngập, hoàn toàn tiêu tan thành tro bụi!
 
Ngay cả người trong màn sương kia dưới sự tấn công của biển lửa này, sương mù toàn thân cũng bị đẩy về phía sau hơn mười trượng, lộ ra thân ảnh rõ ràng!
 
Người này toàn thân mặc giáp đen, mái tóc màu xanh phất phơ. Ngay khi thân mình mặc áo giáp của người này bị biển lửa nuốt lấy, thân ảnh lập tức bay lên trời, hai mắt âm trầm.
 
Lúc này ngọn lửa từ trong chiếc bình bạch ngọc đã phun hết, bỗng nhiên từ bên trong đi ra một người. Người này đầu bóng lưỡng, tay phải cầm một cuốn tranh màu xanh lục, chính là Cổ Yêu Bối La.
 
Trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, liếc mắt nhìn người mặc áo giáp kia một cái, lắc đầu nói:
 
- Xưa kia là Tàn Đao, một trong tứ đại hộ vệ của Tiên Đế, hôm nay lại trở thành một trong Tán Ma do Cổ Ma luyện hóa, thật là đáng buồn!
 
Theo sau Bối La, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Hư Không Tử, Tư Đồ Nam cùng với thôn nữ xinh đẹp kia cũng xuất hiện!
 
Đám người lão già hồ lô, nam tử áo đen có ẩn giấu dấu ấn hắc long, còn có Trần Đạo Tam Tử và đầu to kia cũng lần lượt từ trong miệng bình bay ra, còn có nữ tử toàn thân yêu khí bao phủ cùng với trưởng lão họ Tôn có Tinh Ngân Điêu kia.
 
Những người lúc trước tiến vào động phủ, ngoại trừ Vân Tiên Đạo Lữ và Vương Lâm, toàn bộ đã xuất hiện!
 
Giờ phút này toàn bộ ngọn lửa bên trong chiếc bình bạch ngọc đã phun ra, nhưng lập tức liền xuất hiện một sức nóng ầm ầm, theo sức nóng này, Vương Lâm từ bên trong nhảy ra, ánh mắt như ngọn lửa nhìn về bốn phía.
 
Ngay khi Vương Lâm xuất hiện, hắn lập tức liền nhận thấy xung quanh ánh mắt mọi người giống như tia chớp nhìn lên người mình.
 
Hư Không Tử thần sắc như thường, nhưng ngay khi nhìn thấy Vương Lâm, trong lòng cũng ẩn chứa sát khí. Thần sắc của Lăng Thiên Hậu lộ ra vẻ phức tạp, đối với Vương Lâm, hắn càng tiếp xúc càng cảm thấy không thể coi thường.
 
Thiên Vận Tử hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
 
Về phần những người khác, biểu hiện cũng khác nhau, bất kể là thôn nữ xinh đẹp hay là bốn đệ tử, còn có đám người nam tử áo đen kia, ánh mắt nhìn về Vương Lâm cũng khác nhau.
 
Ngay cả Tán Ma mặc áo giáp kia ánh mắt cũng ra hàn ý âm trầm, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.
 
Tất cả mọi người ở đây đều biết, ngọn lửa làm cho người ta tâm thần kịch chấn kia từ đâu mà đến! Đối với Vương Lâm trước đây vốn không quá để ý, giờ phút này cũng đều ghi tạc trong lòng.
 
Bốn phía biển lửa vẫn đang tràn ra, trong lúc thiêu đốt dường như muốn đem hết thảy hóa thành tro bụi. Ngay khi mọi người xuất hiện, Tán Ma mặc áo giáp kia trên mặt mỉm cười lộ vẻ khát máu, đang ở giữa không trung bỗng nhiên hướng song chưởng ra hai bên. Ngay lập tức một luồng ma khí nồng đậm từ trong áo giáp của hắn phát ra, hình thành hai cơn lốc xoáy màu đen dâng lên từ hai cánh tay.