Tiên Ngục

Chương 155: Kết giới mở ra (thượng)




Tô Triệt đi theo Huyền Cơ Tôn Giả tiến nhập pháp bảo hình chiến thuyền màu bạch ngân này, không gian bên trong cực kỳ rộng rãi, chịu tải mấy trăm người cũng không có vấn đề gì cả.

Cũng nhìn thấy vài người khác, cùng mình đồng dạng, đều là cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn đi chịu chết, sắc mặt của bọn hắn đều là không thế nào đẹp mắt.

Hai đệ tử ngoại môn niên kỷ đã lớn, biểu lộ qua loa cứng ngắc, mục quang nhìn thẳng, hoàn toàn là một bộ xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng; Có ba đệ tử nội môn nhắm mắt ngồi xuống, nhưng mà, thông qua khí tức hỗn loạn của bọn hắn liền biết, chẳng qua là cố trấn định mà thôi.

Hai đệ tử nội môn khác, thì là sắc mặt phức tạp hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ là tùy thời có thể cướp đường mà chạy.

Còn có một người trẻ tuổi Luyện Khí tầng chín, sắc mặt trắng bệch ngồi chồm hổm trong góc, thì thào tự nói, bộ dạng như là phương diện tinh thần xảy ra vấn đề...

Lại đợi trong chốc lát, hai quỷ chịu chết cuối cùng cũng đi theo sư tôn của bọn hắn tiến nhập pháp bảo, thần thái của bọn hắn cũng đi đến nơi nào rồi.

Cái này khiến cho Huyền Cơ Tôn Giả thản nhiên phát lên liền biết, chỉ có đệ tử Tô Triệt của mình, là thần sắc tự nhiên, khí tức trầm ổn, cảm giác bình tĩnh giống như là tùy tiện xuất môn một chuyến, rất nhanh có thể trở về bình thường.

Tuy kết quả cuối cùng nhất của hành trình tầm bảo ai cũng không nói chính xác. Chỉ là giờ khắc này, Tô Triệt biểu hiện ra ngoài loại khí độ kia, đã cho Huyền Cơ Tôn Giả thể diện rất lớn.

Chín đại Tôn Giả khác cũng đều chú ý tới Tô Triệt, không khỏi bắt đầu tinh tế dò xét.

- Ta nói...

Huyền Cơ Tôn Giả lập tức không vui, trầm giọng nói ra:

- Vài vị sư huynh đệ, nhìn chằm chằm vào đồ nhi của ta làm cái gì? Chớ làm hắn sợ hãi.

Thiên Vật Tôn Giả đã sớm nhận thức Tô Triệt cười ha ha nói:

- Sư đệ, đảm lượng của đồ đệ bảo bối này của ngươi, ta đã sớm có chỗ minh bạch, chúng ta cũng rất vừa ý, tuyệt đối không dọa hắn đâu.

Huyền Cơ Tôn Giả ẩn hàm kiêu ngạo nói:

- Đồ nhi này của ta cực kỳ hiếu tâm, trước đó đã chủ động đưa ra, nguyện ý tiến vào Tiểu Di Tiên Cảnh dò xét vật cần thiết cho ta, ta muốn ngăn đón cũng ngăn không được.

Chín đại Tôn Giả biểu hiện ra đều là gật đầu mà cười, trong nội tâm đều tinh tường, đây là Huyền Cơ Tôn Giả đang khoe khoang hắn biết làm người, đệ tử của hắn đều nguyện ý quên mình phục vụ vì hắn.

Thiên Huyền Tông, Phong chủ của Thập đại chính phong, đều là tu vi Kim Đan hậu kỳ, thân phận địa vị cũng chẳng phân biệt cao thấp, tuy trong môn phái công khai quan hệ cạnh tranh. Thế nhưng rất khó phân ra ai mạnh ai yếu, cho nên đại đa số thời gian, bọn họ so đấu chính là vấn đề mặt mũi.

Vấn đề mặt mũi, ở trong lòng người dân bình thường, chỉ là một chuyện nhàm chán, chẳng được một chút ích lợi gì. Nhưng mà ở Tu Tiên giới, người có tu vi càng cao thâm, địa vị tôn sùng, thì càng chú trọng vấn đề mặt mũi, thường thường sẽ vì chuyện này mà dẫn phát đại chiến ngập trời.

Thời kỳ viễn cổ lưu truyền tới nay, có một loại thuyết pháp như vậy: nói người tu luyện, đến cảnh giới chí cao, bọn họ tranh đoạt với nhau không phải là tài nguyên bảo vật nữa rồi, mà là số mệnh hư vô mờ mịt.

Cái này nghĩa rộng ra là một loại thuyết pháp khác: tu luyện giả coi trọng mặt mũi, chẳng khác gì là coi trọng số mệnh. Bị mất mặt mũi, sẽ cấu thành ảnh hưởng rất lớn đối với số mệnh bản thân...

Tôn Giả của mười ngọn chủ phong, đều đang dừng chân ở Kim Đan hậu kỳ không tiến, có thể không thành công tấn chức Nguyên Anh kỳ, tác dụng phát ra tính quyết định, ngược lại thành nhân tố vận khí. Bởi vậy, bất luận cái gì có quan hệ cùng Số mệnh hoặc là Vận khí gì đó, bọn họ đều tính toán chi li, vô cùng coi trọng, đương nhiên cũng kể cả mặt mũi.

Kế tiếp, Huyền Cơ Tôn Giả thật không ngờ chính là, chuyện tình càng cho mình có mặt mũi cũng xuất hiện.

Đợi chỉ chốc lát sau, tứ đại thái thượng trưởng lão dắt tay nhau tới, trong đó có Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão trẻ tuổi mà Tô Triệt gặp qua một lần ở Phong Ma Vực.

Tử Tiêu mới vừa vào, mục quang rơi xuống trên người Tô Triệt, lại gật đầu cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng ở đây? Ngươi được đấy, chuyện tà dị cái dạng gì, ngươi đều nguyện ý gom góp lên.

Huyền cơ Tôn Giả hơi sững sờ, lập tức đứng dậy chào, cung kính hỏi:

- Tử Tiêu sư thúc, ngài gặp qua đệ tử này của ta sao?

- Gặp qua.

Tử Tiêu gật đầu một cái:

- Đứa nhỏ này tâm cơ linh mẫn, ta vừa mới thò đầu ra, đã bị hắn phát hiện.

- Ừ?

Một câu không đầu không đuôi như vậy, lập tức nói cho Tôn Giả mười ngọn chủ phong hồ đồ, chỉ có Tô Triệt là minh bạch chuyện gì xảy ra.

- Không sai, không sai, đã là Luyện Khí Đại viên mãn.

Tử Tiêu xoay người mà đi, cùng tam đại Thái thượng trưởng lão khác ngồi xuống cùng một chỗ, vị trí ở trước nhất của phi thuyền, bất quá, trên miệng hắn còn nói ra:

- Huyền Cơ, người đệ tử này của ngươi rất không tệ, hảo hảo bồi dưỡng a.

- Đệ tử tuân mệnh.

Huyền Cơ Tôn Giả khom người mà ứng, trong nội tâm lập tức hiện ra vài loại dự đoán.

Chín vị Tôn Giả khác ánh mắt phức tạp, đều đang suy đoán:

- Tử Tiêu sư thúc nói ra lời đó, tất có huyền diệu ở bên trong đó. Chẳng lẽ, hắn đã tính đến, Tô Triệt tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, còn có thể toàn thân trở ra sao?

Pháp bảo Phi thuyền vững vàng lên không, cũng không biết là vị thái thượng trưởng lão nào điều khiển, tóm lại, giống như một đạo điện quang bắn phá trường không, hướng về phía vài chục vạn dặm bên ngoài tiến lên.

Vài chục vạn dặm.

Nhớ ngày đó, thời điểm Tô Triệt còn đang đảm nhiệm bộ khoái khai thác đá, từng nghe nói qua, thế giới này vô cùng rộng lớn, vĩnh viễn cũng không tìm thấy giới hạn; hiện nay, đã trở thành người tu tiên, thế mới biết, thế giới này không có khả năng lớn vô cùng, nhưng mà, ít thì vạn dặm, nhiều thì vài chục vạn dặm lộ trình, nghe cũng đủ dọa người rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đi Tiểu Di Tiên Cảnh là vài chục vạn dặm, nếu đổi lại là Tô Triệt ngự khí phi hành, nói như thế nào cũng phải là hơn một tháng, bởi vì, trong lúc đó không có khả năng bay thẳng một đường, còn phải đúng hạn nghỉ ngơi mới được.

Nhưng mà, đổi thành Nguyên Anh kỳ Thái thượng trưởng lão sử dụng pháp bảo không biết phẩm cấp gì này, chỉ dùng mười canh giờ, thì đã chạy tới mục đích.

Nơi này chính là một đại bình nguyên mênh mông, thật sự không tưởng tượng ra, sao Tiểu Di Tiên Cảnh lại ở vào vị trí địa lý như vậy, lẽ ra, hẳn là ở hoàn cảnh núi non trùng điệp hiểm ác, hoặc là trong hạp cốc thâm thúy ngàn trượng...

Nhưng mà, lần đầu tiên Tô Triệt chứng kiến bình nguyên này đã cảm thấy nhìn quen mắt, ngày đó ở hỏa mạch dưới mặt đất thu lệnh kỳ Di Tiên, một đoạn hình ảnh ảo giác nhìn qua kia, chính là một cái bình nguyên như vậy, chỉ có điều, thiếu đi một tòa tế đàn cựđại mà thôi.

Giờ phút này, bên trên bình nguyên đã không có cự nhân thân cao trăm trượng, nhưng lại tụ tập rất nhiều tu tiên giả.