Tiên Ngục

Chương 160: Động phủ Vu tộc (thượng)




- Ngươi...

Lúc này người kia sững sờ, nguyên vốn là sắc mặt trắng bệch khó coi, lần này, trực tiếp biến thành tro tàn. Có lẽ là bị Tô Triệt chọc tức giận, cũng có thể là chân khí trong cơ thể xác thực còn không có mấy.

- Đi nhanh lên, miễn cho người phía sau đẩy ngươi xuống.

Tô Triệt căn bản không quan tâm đến phản ứng của hắn, ngược lại là thúc giục một câu.

Nếu hắn là người tốt, điều kiện tiên quyết là không tổn hại ích lợi bản thân, Tô Triệt cho rằng, thuận tay giúp hắn một chút cũng có thể, chỉ là, cái đức hạnh kia, dựa vào cái gì phải giúp hắn?

- Hảo, hảo, hảo.

Trong ánh mắt người kia nhúc nhích vẻ điên cuồng, tuy dưới chân còn không có đình chỉ đi đường, nhưng trên tay khẽ động, liền từ túi càn khôn lấy ra một hạt châu màu tím sậm.

Hắn cắn chặt răng hung dữ nói ra:

- Nếu ngươi không giúp ta, chúng ta cùng một chỗ đồng quy vu tận, biết rõ ta lấy là cái gì không?

Tô Triệt tùy tiện nhìn thoáng qua đã đoán được, tất nhiên là một loại lôi châu uy lực cường hãn, ngày đó, ma tu kia có thể trọng thương được Chân Chân là dựa vào một quả lôi châu như vậy, uy lực kia không thua kém một kích của Kim Đan kỳ. Loại vật này, dưới tình huống trước mắt, xác thực có đủ lực uy hiếp đồng quy vu tận.

Tô Triệt rõ ràng biến sắc, cau mày toát ra thần sắc do dự.

- Nhanh lên, ta sắp nhịn không được.

Người kia đè thấp giọng, khàn cả giọng hô:

- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không giúp ta, chúng ta cùng một chỗ xong đời.

Lời của hắn, ngược lại làm cho vài tên đệ tử Thiên Huyền Tông ở sau lưng Tô Triệt bị hù sợ, lập tức thả chậm cước bộ, muốn kéo ra cự ly an toàn, miễn cho chết oan chết uổng.

Mấy người kia thả chậm cước bộ, người ở phía sau đương nhiên là không vui, trong nháy mắt đưa đến một nhóm người đằng sau bắt đầu thấp giọng chửi rủa, liên tục thúc giục.

Nguy cơ trước mắt như thế, tất cả mọi người đau khổ chèo chống, thậm chí nghĩ đi được nhanh một ít, mau rời khỏi thang trời chết tiệt này...

- Được rồi.

Tô Triệt rốt cục gật đầu nói:

- Ta giúp ngươi, bất quá...

Người phía trước kia biểu lộ dừng một chút, cho rằng cuối cùng Tô Triệt là thỏa hiệp, không nghĩ tới...

Pằng bùm.

Tô Triệt bạo nổi công kích, tay trái sử dụng hấp lực, một cái xuất kỳ bất ý, thu lấy lôi châu trong tay hắn; cùng lúc đó, chân phải đá bay ra, nặng nề đạp vào lồng khí phòng hộ của hắn.

- A…

Tu vi người kia vốn là yếu hơn Tô Triệt, giờ phút này sớm đã là dầu hết đèn tắt, ở đâu chịu nổi đả kích của Tô Triệt còn sinh long hoạt hổ. Một cước đơn giản như thế, cũng đá bay hắn lên, hơn nữa ở giữa không trung, lồng khí hộ thể của hắn giống như bọt biển tiêu tán ra.

- A...

Giọt mưa màu đen dày đặc lập tức rơi xuống trên người của hắn, trong nháy mắt, cả người hắn bốc lên khói đen dày đặc.

Đợi cho hắn ngã xuống Thâm Uyên, lâm vào trong sương mù dày đặc, sắp thoát khỏi tầm mắt mọi người, đã biến thành một bộ khô lâu hắc hồng giao nhau đáng sợ, tiếng kêu thảm thiết mà hắn phát ra kia, có thể thấy được, thân thể gặp phải loại hủ thực kia là tư vị đáng sợ đến bực nào...

- Đau dài không bằng đau ngắn, cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy...

Dưới chân Tô Triệt không ngừng, lúc này mới nói những lời còn chưa nói xong ra, đồng thời, lôi châu vừa mới đoạt đến tay cũng thu vào trong túi.

Sau lưng vài tên đệ tử Thiên Huyền Tông cũng đều yên lặng không nói gì, đối với cách làm của Tô Triệt không dị nghị chút nào. Bởi vì, nếu đổi lại là bọn họ, cũng sẽ làm như vậy.

Mặc dù người kia là hậu bối của chưởng giáo Chí Tôn, nhưng hắn thuần túy chỉ là một cái pháo hôi, cũng chẳng mang đến uy hiếp gì cho mọi người...

Hành trình Thang trời, còn đang duy trì liên tục.

Theo không ngừng đi về phía trước, trước sau hai đầu thỉnh thoảng sẽ nghe đến tiếng kêu thảm thiết.

Mặc dù đều là cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn, trước khi đến cũng đều chuẩn bị sung túc, nhưng vẫn có người thật sự chống đỡ không nổi nữa, chân khí hao hết, phápbảo không ánh sáng, bị mưa đen dày đặc hủ thực thành bộ dạng vô cùng thê thảm,ngã xuống Thâm Uyên.

Tô Triệt vẫn là nhàn nhã như vậy, đồng thời, cũng yên lặng lưu ý trạng thái của Phỉ Vân ở sau lưng cách đó không xa, bất kể nói thế nào, một phần tình cảm kia của nàng đối với mình, mặc dù là do Tình Ti gây ra, nhưng nếu như nàng lâm vào nguy nan, vẫn không thể ngồi nhìn mặc kệ.

Cũng may, trạng thái của Phỉ Vân coi như không tệ, trên tay nâng một pháp bảo hình Hắc Liên, cùng nhau đi tới, ứng phó tương đối tự nhiên.

Không riêng gì nàng, mười đệ tử của Huyễn Ma giáo ứng đối loại mưa đen có tính hủ thực rất mạnh này, hình như là có chút thủ đoạn, so với những môn phái khác, hẳn làchiếm cứ lấy công pháp hoặc là pháp bảo ưu thế nào đó.

Rốt cục, mọi người dọc theo thang trời, xuyên qua trên vực sâu không đáy, trước mắt rộng mở trong sáng, chẳng những đi ra khỏi phạm vi mưa đen bao phủ, còn nghe được phía trước nhất truyền đến tiếng nói, tiếng hoan hô đè nén.

Tất cả mọi người thấy được, cuối cùng của thang trời là đỉnh núi của một tòa núi cao, trên núi có cây có cỏ, màu xanh dạt dào, biểu hiện ra mà xem, cùng núi non trong thế giới bình thường không có gì khác nhau, không thể nghi ngờ, những nơi như thế này ở trong tử địa, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.

Mọi người đáp đến đỉnh núi, đều ngồi xuống nghỉ ngơi, mặc dù cùng một chỗ không thể ngưng lại thời gian dài, nhưng cũng phải nắm bắt thời gian bổ sung chân khí khô kiệt.

Tô Triệt đơn giản xem xét, nguyên bản đi ở trên thang trời hơn bốn trăm người, giờ phút này, còn lại không đến ba trăm người, chỉ là cửa ải thang trời này, quân số đãgiảm một phần ba... Còn muốn ở Tiểu Di Tiên Cảnh đợi một tháng, ngẫm lại cũng cảm thấyda đầu run lên.

Đến nơi này, Tô Triệt sẽ không muốn cùng những người khác ở cùng một chỗ, bởi vì những người này đã không giúp đỡ được cái gì, thời khắc nguy cấp, còn có thể hướng về phía mình triển lộ ra sắc mặt dữ tợn như bệnh tâm thần, vừa rồi một màn trên thang trời kia, đầy đủ nói rõ điểm này.

Vì vậy, Tô Triệt chỉ lén lút truyền âm nói cho Phỉ Vân một câu "bảo trọng", sau đó, không đợi đệ tử của Thiên Huyền Tông làm ra phản ứng, thân hình lướt đi, hướng phía dưới núi mà chạy.

- Ai, Tô sư đệ...

Sau lưng truyền đến tiếng kêu của người nào đó, Tô Triệt cũng không quay đầu lại, qua trong giây lát đã tan biến ở trong bụi cỏ tươi tốt.

Người gọi đúng là đệ tử của Thiên Huyền Tông mà lúc còn ở trên bàn tay lớn quyết định muốn đi theo Tô Triệt, người này tên là Trịnh Dung, cốt linh đã là ba mươi bốn tuổi, tư chất coi như trung thượng, nhưng mà ở trong Phong Vân Bảng của đệ tử nội môn, lại không có tên trên đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hiện nay, nhóm người Ngọc Thanh, Hoa Lộc bài danh trước mười trên Phong Vân Bảng kia, vì trốn tránh tai hoạ Tiểu Di Tiên Cảnh, sớm đã đều Trúc Cơ. Trịnh Dung cũng là bởi vì một hồi cơ duyên, ở nửa năm trước, một cái không cẩn thận khóa nhập cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn, lại bị một đại nhân vật hạ độc thủ, lại là một không cẩn thận xúc phạm môn quy, lúc này mới bị bức vào Tiểu Di Tiên Cảnh, mỹ danh nói là lấy công chuộc tội.