Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 10: Tiền lương là 10.000 châu!



Có lỗ thủng thì mới có quản chế, thế mà dưới sự quản chế cẩn thận vẫn không tránh được sai sót, chỉ cần mang lại lợi ích thì sẽ không thiếu người lợi dụng sơ hở, một chút đồ vật buôn lậu từ nhân gian rốt cuộc vẫn xuất hiện ở Tiên giới, bất quá không ai dám có biểu hiện công khai mà thôi.

Mà vị hội trưởng thương hội Tần thị này, dám ngang nhiên trắng trợn bày trí đồ vật buôn lậu ngay trong phòng làm việc của mình!

Tần Nghi hờ hững đáp lại một câu:

"Là đồ vật nhân gian đấy, thì sao nào?"

Lâm Uyên nói:

"Không nhất thiết phải bày trí ở chỗ này, một khi có người lén lút báo cáo, đến lúc bị ập đến kiểm soát thì Tần thị ngươi cũng không gánh nổi. Ngang nhiên vi phạm luật pháp của Tiên giới, sợ rằng thành chủ thành Bất Khuyết cũng không dám bao che cho ngươi!"

Tần Nghi nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn hắn nói:

"Đây cũng là cơ hội tốt đẹp cho ngươi trả thù. Nếu như ngươi muốn báo cáo thì cứ việc làm thế, bất quá ta cam đoan ngươi chỉ dã tràng xe cát mà thôi, ở chỗ này của ta muốn tra cái gì cũng không ra."

Thực chất không nghe hết lời bài hát này, chẳng có ai ngờ rằng cái đĩa than này là đồ vật đến từ nhân gian, cho nên phô bày trước mặt người khác cũng chẳng sao. Hơn nữa ngày thường nàng cũng không nghe những ca khúc này trước mặt người khác, nàng còn chưa dại dột đến mức tự tạo phiền phức cho mình.

Dù có người báo cáo nhưng chưa có sự cho phép, người ngoài cũng không cách nào tiến vào căn phòng kia, một khi cưỡng chế tiến vào, cấm chế bảo vệ sẽ phá hủy toàn bộ tang chứng, một cái đĩa than há có thể chống đỡ sự tàn phá. Cho nên mới nói, muốn bắt nàng với tội trữ hàng cấm là điều không thể.

Lâm Uyên hỏi:

"Ta không có vô vị như thế. Nói đi, lúc nào ta có thể nhận việc?"

Điều này đồng nghĩa với chấp nhận! Tần Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên một vòng mỉm cười biểu thị trêu tức, đưa tay chải chải mái tóc toát thêm mấy phần gợi cảm, nói:

"Sáng sớm mai!"

"Cáo từ!"

Lâm Uyên quay đầu bước đi.

Tần Nghi chậm rãi nâng ly rượu lên, nói:

"Ngay cả tiền lương của mình cũng không cần hỏi, ngươi không sợ ta chỉ trả 100 châu mỗi tháng hay sao?"

Đùa cái gì vậy? 100 châu, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không thấp đến thế. 100 châu, muốn trả hết 1,5 triệu phải đến ngày tháng năm nào? Lâm Uyên bị nghẹn một họng, đành phải dừng bước, quay đầu lại hỏi:

"Ngươi rốt cuộc trả bao nhiêu?"

Tần Nghi đảo đảo ly thủy tinh trong tay, nói:

"10,000 châu."

Thần sắc Lâm Uyên hơi đanh lại, 10,000 châu cũng không tính thấp ở thành Bất Khuyết này, đãi ngộ đã coi như tương đối cao.

Tần Nghi nói tiếp:

"Chỉ phát cho ngươi 2000 châu, 8000 châu còn lại trừ vào nợ gốc. Cứ như thế tính toán, một năm trả cũng không gần 100.000 châu, vài chục năm là có thể sạch nợ. Đương nhiên, siêng năng và cố gắng làm tốt công việc sẽ có phát thưởng, trong vòng mười năm trả dứt nợ cũng không phải là không thể. Như thế không thể nói là ta ức hiếp ngươi đúng chứ?"

Mau chóng trả hết nợ?

Lâm Uyên không muốn làm điều này, cũng không có ý định như thế, chỉ cần khiêm tốn ngày qua ngày, chính vì hắn không cần sự nổi bật nên mới không cần phải cố gắng làm việc.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, vừa hay bản thân có một thân phận chính thức ở thành Bất Khuyết, mượn nhờ bối cảnh của Tần thị có thể giúp mình giảm bớt không ít phiền phức.

"Đã rõ."

Lâm Uyên để lại một câu rồi rời đi.

Tần Nghi lại bồi thêm một câu:

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết làm công việc gì? Tiền lương 10.000 cũng không tính là thấp trong cái thành Bất Khuyết này."

Lâm Uyên đã đi mất hình, bỗng dưng lại quay đầu trở về, bước đến trước bàn ăn nhìn nàng, đợi đối phương mở lời.

Thực chất hắn rất muốn nói thẳng một câu: Có chuyện gì mau nói, có cái rắm mau thả!

Tần Nghi đặt ly thủy tinh xuống rồi dựa vào thành ghế, hỏi:

"Nghe nói ở Linh Sơn, ngươi tu luyện chủ yếu là Cự Linh Thần?"

Lâm Uyên giữ im lặng để suy nghĩ nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, sau nhiều năm xa cách, hắn cảm thấy không thể hiểu nổi tâm tư của nữ nhân này, so sánh với sự ngây thơ năm đó mặc cho hắn lừa gạt, có thể nói là hai người khác biệt.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn rốt cuộc vẫn “ừm” một tiếng.

Tần Nghi khoanh tay trước ngực, nói:

"Chỗ này của ta vừa mới tuyển dụng một người, y cũng là học viên tốt nghiệp từ Linh Sơn, vừa hay phương diện tu luyện chủ yếu cũng là Cự Linh Thần, có thể coi là học trưởng của ngươi ở Linh Sơn, gia nhập sớm hơn ngươi 100 năm, bất quá người ta học tập mấy chục năm đã có thể tốt nghiệp, không phải loại người nào đó học 300 năm vẫn chưa thể tốt nghiệp."

Lâm Uyên hỏi:

"Người rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tần Nghi đáp:

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi làm trợ thủ cho y đi."

Lâm Uyên lạnh nhạt nói:

"Chỉ có vậy thôi? Hay còn có công việc khác?"

Tần Nghi nói với gương mặt nghiêm lạnh:

"Ngươi không cần phải thái độ như thế, vị học trưởng này của ngươi không phải hạng xoàng, dư nghiệt tiền triều tấn công Tiên Đô lần này, vị học trưởng này là người từng giao thủ với một trong mười ba Thiên Ma - Bá Vương, đồng thời đả thương Bá Vương. Ta đã hao phít một phen công phu, rốt cuộc mới chiêu mộ được hắn từ Tiên Đô. Muốn đi theo học hỏi một người đầy kinh nghiệm như thế, người khác có cầu còn không được, ta trao cơ hội cho người thì phải biết trân trọng, đi theo học người ta thật tốt, tranh thủ sớm ngày trả sạch nợ cho ta."

Lâm Uyên lóe lên tia dị sắc trong ánh mắt, nói:

"Đả thương... Bá Vương? Người nào? Ngươi đừng có nói là Chiến Thần Dương Chân bị ngươi chiêu mộ đấy nhá."

Tần Nghi nhịn không được liếc hắn một cái, nói:

"Tần thị ta muốn xách dép cho Nhị gia còn không xứng, ngươi thấy có khả năng này hay sao? La Khang An, cựu Cự Linh Thần Vệ ở Tiên Đô, ngày mai ngươi nhìn thấy là biết."

"La Khang An?"

Lâm Uyên giáy lên tia nghi hoặc trong mắt, cái tên này có chút quen tai, trong đầu ngẫm lại dường như đã từng nghe thấy cái tên này, não hắn đảo qua các thành viên trong danh sách Cự Linh Thần Vệ khóa trước ở Linh Sơn, xác thực đã từng nhìn thấy cái tên này nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không còn ấn tượng gì khác, một tên vô danh tốt thí có thể đả thương Bá Vương?

Tần Nghi nói:

"Nhiều năm rời đi thành Bất Khuyết, vẫn còn ở quen chỗ Nhất Lưu quán chứ? Tần thị sẽ sắp xếp nơi ở cho nhân viên, điều kiện cũng không quá tệ, ít nhất không thua kém so với Nhất Lưu quán, bất quá cần phải trừ phí sinh hoạt từ tiền lương, bao ăn ở chỉ với 1000 châu, ngươi có thể cân nhắc."

Lâm Uyên vừa lấy lại tinh thần, ngay tức khắc cự tuyệt, nói:

"Không cần, ta vẫn thích ở lại Nhất Lưu quán."

Tần Nghi cũng không miễn cưỡng, hất cằm lên nói:

"Thức ăn ở chỗ ta có hương vị cũng không tệ, ngươi không muốn nếm thử sao?"

Lâm Uyên đáp:

"Không cần, còn có vấn đề gì khác không?"

Tần Nghi không vui không buồn nói:

"10,000 châu cũng chẳng phải cho không, ngoại trừ việc làm trợ thủ cho La Khang An, chỗ này của ta có thể sẽ cần ngươi chạy một chút việc vặt, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Lâm Uyên không có sự lựa chọn, đồng thời không muốn nói nhiều, hỏi:

"Còn gì nữa không?"

Tần Nghi cười lạnh, nói:

"Ngươi không cần bày ra bộ mặt thiếu kiên nhẫn với ta, không muốn ăn thì biến đi. Đi xuống hỏi một chút về giờ làm việc ngày mai, cần phải nhớ đến làm đúng giờ."

Lâm Uyên quay đầu bước đi.

Tần Nghi rót đầy một ly cho mình khi bóng người đã biến mất, ngẩng đầu “ực ực” sạch vào bụng.

Sau đó nàng cầm theo bình rượu, bước chân tiến đến phía trước máy quay đĩa, nhìn xem thành Bất Khuyết dần dần sáng đèn trước màn đêm tĩnh lặng, thần sắc của nàng không vui cũng chẳng buồn, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì...

Đợi đến lúc nàng rời khỏi phòng làm việc, ngoài trời cũng đã tối đen, thay một bộ trang phục khác, trên người vẫn mang theo mùi rượu.

Một người nhanh chóng bước ra từ trên đường đi, đó chính là Bạch Linh Lung, cô nàng không có nghe lời trở về trước, thay vào đó vẫn luôn đứng bên ngoài chờ đợi.

Tần Nghi nhìn một cái đã hiểu, không cần phải nói lời vô nghĩa, chỉ nói một câu:

"Đi thôi, trở về."

Bạch Linh Lung lập tức hạ tay xuống, sau tên hộ vệ xuất hiện từ chỗ tối, trong đó có một cặp song sinh cõng kiếm trên lưng.

Sáu tên hộ vệ, có người đi mở đường ở phía trước, có người cảnh giác ở phía sau, có người bảo vệ hai bên trái phải, che chắn cho hai người ở giữa, chậm rãi rời đi...

Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ vừa chạy nhanh, vừa quan sát bốn phía.

Kể từ ngày trở về thành Bất Khuyết, hắn vẫn luôn dưỡng thưởng ở bên trong Nhất Lưu quán, ban đêm không có ra ngoài, tối hôm nay có thể xem là lần đầu tiên trở về.

Trong rừng rậm thưa thớt dưới màn đêm, từng cây đại thụ tuy không có cao to như cái cây của thương hội Tần thị, nhưng phía trong vẫn cải tạo đủ cho người ở, phía trên rất nhiều cây toát ra ánh đèn, đèn đuốc lộng lẫy góp phần tô điểm cho thành Bất Khuyết.

Rất nhiều nơi trên Tiên giới đều làm như vậy, nguyên nhân dường như là do môi trường sinh thái, người có điều kiện đều thích cải tạo thân cây thành chỗ ở.

Đương nhiên, sẽ có người ưa thích ở phòng, hoặc buông tay thỏa sức kiến tạo theo bố cục mình thích.