Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 39: Cặn bã (1)



Dãy núi vây quanh, cỏ xanh tươi tốt, có hoang vu núi, cũng có vực sâu vạn trượng, nơi này là Thần Vệ doanh của thành Bất Khuyết.

Chính là nơi đóng quân Cự Linh Thần của thành Bất Khuyết, đề phòng vô cùng sâm nghiêm.

Lâm Uyên và La Khang An cần phải trải qua kiểm tra cẩn thận mới được tiến vào, điều kiện đi đến đây cũng là phải nhận được sự cho phép trước đó.

Thần Vệ doanh tuy nằm bên ngoài thành Bất Khuyết, bất quá phạm vi khu vực của thành Bất Khuyết rất lớn, hai người đến là đã giữa trưa.

Hai người vừa đến thì được đưa vào một cái sơn động, sau khi bấm một số nút ngẫu nhiên, cửa lớn sơn động mới mở ra, trong một không gian hình trụ cao lớn có một bóng người cao to đứng đấy, người đứng trên mặt đất phải ngẩn cao đầu hết mức mới có thể thấy rõ bộ dáng.

Người khổng lồ nhắm mắt đứng yên, cách ăn mặc nghiêm trang, cao khoảng chừng 15 trượng, dựa theo giải thích của nhân gian, độ cao khoảng chừng 45 mét, thứ này được gọi là Cự Linh Thần.

Lâm Uyên tiếp xúc với nó không ít ở Linh Sơn, nhìn một cái đã nhận ra ngay, Cự Linh Thần này cũng không phải phân loại chính thức của Tiên Đình, Cự Linh Thần thuộc Tiên Đình đều có bề ngoài là người mặc giáp chiến, giống hệt với những thiên binh thiên tướng, có thể nói là phiên bản phóng đại.

Đương nhiên, Cự Linh Thần thuộc Tiên Đình cũng không phải thật sự mặc giáp chiến, chỉ đơn giản là bề ngoài được luyện chế thành người mặc giáp chiến.

La Khang An đưa ta vỗ bả vai Lâm Uyên, ra hiệu cho hắn cùng tiến đến, hai người đi đến bậc thang nằm một bên, cất bước đi lên.

Điểm đích là đầu của Cự Linh Thần nằm ở vị trí cao nhất, hai người lên xuống bậc thang lại dọc theo không gian kim loại hình trụ trên vách tường, cuối cùng đi tới một cây cầu chia thành hai hướng, phân biệt tới bên hai cái tai của Cự Linh Thàn.

Đầu của Cự Linh Thần chính là khu vực khống chế chủ yếu, hai bên lỗ tai chính là đường vào trong.

Hai người tiến vào lỗ tai đứng trước một vật hình tròn, phía trước là các loại mặt kính, La Khang An là người nắm quyền khởi động, đưa tay nhấn vào một khối mặt kính trên cửa, pháp lực trên người bắt đầu dao động. Theo luồng pháp lực rót vào, mặt kính phát ra ánh sáng, các mặt kính vây xung quanh lập tức co vào.

Từng khối cầu gai sắt kín kẽ lần lượt rút vào trong bốn vách tường, không chỉ một tầng, mà chính là từng tầng co rút lại.

Sau cùng La Khang An đẩy mặt kính ra phía trước, vừa đi vừa nói với người bên cạnh:

"Sau khi đi ra ngươi cũng đưa vào pháp lực nhận chủ với Cự Linh Thần, say này thuận tiện cho việc ra vào."

Phía sau mặt kính là một cây cột kinh loại, trên cây cột tràn đầy gai sắt có một cái lỗ tròn giống con mắt.

Mặt kính chịu áp lực rúc về phía sau, mãi cho đến khi co vào vừa khít với lỗ mắt, cánh cửa bên trong rốt cuộc mở ra.

Hai người bước vào cửa xong, La Khang An đè xuống một cái chốt, một mặt tường đang di động chuyển đổi, cánh cửa phía sau tự động đóng lại, bên ngoài ong ong vài tiếng, một lần nữa vô số quả cầu gai sắt phong kín đường đi.

Trong không gian nhỏ, hai người bước lên mười bậc thang, từ trong lỗ đi lên phía trên, đi tới một không gian hình tròn rộng rãi, có có dưới đất là bằng phẳng.

La Khang An nhấn một cái nút trên vách, đường đi vào tự động đóng lại, hai người tựa như tiến vào một không gian bịt kín.

Dưới đất là một cái hình ngôi sao sáu cánh, nó chính là một tòa trận pháp kết nối với khu vực trung tâm.

Toàn bộ dưới mặt đất trong suốt vuông vức, khảm đầy các viên linh thạch màu đen tràn đầy năng lượng.

Mỗi viên linh thạch dồi dào này đều có giá trị không nhỏ, thế mà nơi này được lắp đầy, Lâm Uyên nhìn vài lần đã có thể thấy mức độ giàu có của Tần thị, không biết chuyện này phải chăng có liên quan gì với Tần thị vốn khai thác mỏ linh thạch.

La Khang An đi tới một bên trượt ra mặt tường tròn, lấy một bộ nối mốc cài lên người mình.

Thứ này giúp người mặc giữ chặt bản thân ở một chỗ, sau đó y quay người chỉ chỉ bốn phía, nói:

"Ngươi đoán đây là Cự Linh Thần đời thứ mấy? Đời thứ sáu! Không thua kém gì một tôn được luyện chế bởi Tiên Đình, Tần thị có thể làm ra một tôn này, chắc hẳn đã bỏ ra giá tiền rất lớn."

Đời thứ sáu? Lâm Uyên tốt xấu gì cũng xuất thân từ Linh Sơn, đương nhiên biết đời thứ sáu có ý nghĩa thế nào.

Cự Linh Thần tốt nhất trước mắt là đời thứ bảy, cũng chính là phân phối ở Tiên Đô, vì tránh cho thần binh lợi khí rơi vào tay người làm loạn, phạm vi đưa vào sử dụng đã được khống chế nghiêm ngặt. Không có cách, một khi sử dụng trên phạm vi lớn rất dễ cho người khác lợi dụng sơ hở, rút nhỏ phạm vi sử dụng là biện pháp quản chế tốt nhất.

Mà thần vệ bên ngoài Tiên Đô, phần lớn đều sử dụng mặt hàng đào thải của Tiên Đô, chỉ khi nào thần về Tiên Đô tiến hành thay đổi, địa phương khác mới được phổ cập.

Mặc dù như thế, Cự Linh Thần đời thứ sáu này không thể coi thường, rất nhiều nơi vẫn còn chưa được sở hữu, vẫn còn nhiều nơi chỉ sử dụng đời thứ tư hoặc thứ năm, Tần thị có thể thu tới tay một tôn này, giá tiền bỏ ra có thể nghĩ.

Lâm Uyên biểu hiện nghi hoặc, hỏi:

"Tần thị muốn làm gì?"

La Khang An cười ha hả, nói:

"Buôn bán, còn có thể làm gì, khẳng định là có liên quan đến mua bán rồi."

Vấn đề nhìn như rất nhỏ khiến người ta khó hiểu, kết quả y có thể thuận miệng nói một câu vạch phá.

Lâm Uyên lập tức bừng tỉnh, nhưng vẫn có chỗ chưa thông, hỏi tiếp:

"Mỏ linh thạch vẫn đang làm ăn buôn bán tốt, mua bán nhẹ nhõm đơn giản không làm, bỏ tiền làm một tôn này có ý gì?"

"Đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm."

La Khang An dùng sức giật giật móc cài trên người mình, xác nhận ổn thỏa, quay đầu nói:

"Nếu ngươi tu luyện thứ này ở Linh Sơn, chắc không cần ta nói vị trí trợ thủ ở đâu chứ?"

Lâm Uyên nhìn chung quanh một lần, chuẩn xác đi đến một chỗ, ngồi xuống trên một cái ghế chỗ lõm, kéo đai cố định cài ở trên người.

La Khang An cất bước đi tới chính giữa, đứng vững trong ngăn chứa của trận pháp ngôi sao sáu cánh.

Y hoạt động chân tay một chút, một lần nữa đứng vững, hai mắt nhắm lại, trên người toát ra một nguồn sóng pháp lực, luồng pháp lực của y dung nhập vào trận pháp bên dưới, một nguồn năng lượng không rõ dao động khắp phòng.

Lâm Uyên biết tên này đã dung hợp pháp lực của mình cùng với trận pháp của Cự Linh Thần, nói cách khác, y đã thành công khởi động Cự Linh Thần.

Còn có một phương pháp khởi động không cần dùng pháp lực, bất quá phương thức đó không phải dành cho người tu hành, người không chế sử dụng phương thức đó sẽ nhanh chóng tiêu hao năng lượng của linh thạch.

Mà lúc này La Khang An chính là Cự Linh Thần, Cự Linh Thần chính là y.

Quả nhiên, La Khang An bỗng mở ra hai mắt, cặp mắt phía ngoài Cự Linh Thần cũng mở ra, sáng ngời có thần.

Trong khoang chính, hư không hiện ra một cảnh tượng, chính là hình ảnh phía không gian kim loại hình trụ bên ngoài, cảm giác này đối với La Khang An tựa như y đang đứng trong không gian này. Cự Linh Thần nhìn thấy mọi thứ chính là y nhìn thấy.

La Khang An hơi lắc nhẹ đầu, hình ảnh trước mặt cũng theo đó chuyển đổi, nói:

"Thị giác bình thường."

Y tạm thời rút một bàn tay ra khỏi trận pháp kết nói với Cự Linh Thần, nắm tay đấm ra một luồng gió, đánh về một khối lập phương ở mặt trước phía trước, làm cho khối lập phương có đánh số “một” lõm vào trong.

Lâm Uyên xem một phát đã hiểu, La Khang An đang muốn điều chỉnh trạng thái giữa bản thân và Cự Linh Thần đến mức cân đối.

Dưới tình huống bình thường, loại mức độ cân đo này là tốt nhất, nếu như gặp phải địch nhân có thực lực mạnh hơn, chỉ dùng một phần năng lượng là không đủ, cần phải giải phóng thêm năng lượng của Cự Linh Thần, kích phát ra uy lực của nó, bất quá hậu quả chính là gia tăng mức độ tiêu hao năng lượng của Cự Linh Thần.

Dưới chỗ ngồi hai bên của Lâm Uyên, cũng có khối lập phương tương tự có thể nhấn xuống.

Bình thường tu sĩ khống chế Cự Linh Thần không cần đến trợ thủ hỗ trợ, chỉ có người bình thường khống chế mới cần.

Đương nhiên, nếu như gặp phải tình huống giao chiến khẩn cấp, người khống chế chính thậm chí không rảnh tay xử lý, vậy phải nói khác.