Tiện Nô

Chương 5



Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Giam công Tiểu Đinh vì muốn tiến độ công việc nhanh hơn, nên cũng không có ý định cho tiện nô ăn cơm, hắn cho rằng đó là lãng phí thời gian. Nhưng quản gia lại nghĩ khác, theo kinh nghiệm của hắn thì cho tiện nô ăn một ít, hắn sẽ khôi phục thể lực nhanh hơn, làm việc năng suất hơn. Hơn nữa quản gia hình như bắt đầu bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thê mỹ của tiện nô khi bị xâm phạm, hắn cũng không muốn tiện nô bị chết quá nhanh.

Hôm nay bữa trưa của các nô lệ là bánh khoai cùng với ít củ cải xanh còn thừa từ bữa sáng của các giam công. Nhưng Ly chỉ được phân một cái bánh khoai nhỏ bằng nắm tay cùng một nắm dưa muối làm thức ăn, chỉ bằng một phần ba so với đồ ăn của một nô lệ trưởng thành. Tuy không đủ ăn nhưng Ly đã vô cùng cảm kích, người chủ nhân trước của hắn thường bốn ngày mới cho hắn một ít rau, khi đó hắn gần như phải dựa vào gặm vỏ cây cùng ít cỏ để sống sót. Tại đại lục Vân Trạch, tiện nô vốn lại chủng tộc thấp kém nhất, căn bản không được cho là con người, phải làm cả những việc khổ nhất, mệt nhất mà bất cứ nô lệ nào cũng không muốn làm, đã vậy còn thường xuyên phải chịu đói, đôi khi các chủ nhân còn không cho phép tiện nô mặc quần áo, bọn họ muốn tước đi cái tôn nghiêm làm người cuối cùng của các tiện nô. May mà nơi đây là vương phủ, dù là người hạ đẳng đến đâu cũng đều tỏ vẻ có văn minh một chút, nên Ly mới có thể có hai miếng vải rách che nơi riêng tư.

Bánh khoai mùi vị có chút quái dị, củ cải muối làm thức ăn dường như ổn hơn, Ly vì miễn bị ăn roi nên cố gắng ăn nhanh nhất có thể. Ngày hôm qua cổ họng chịu đủ lăng ngược đên giờ vẫn còn sưng đỏ nhiễm trùng, khi nuốt vô cùng đau đớn nhưng dường như Ly đã quá quen, giống như hắn đã quen luôn luôn ngậm miệng không nói một lời. Hắn chưa bao giờ được coi như một con người, vậy thì tại sao hắn còn muốn nói đây? Thậm chí hắn từ khi bắt đầu nhiệm vụ này đã thề, trừ phi gặp đồng tộc, nếu không hắn không bao giờ mở miệng nói chuyện.

Kéo theo thân thể đau xót, Ly căn bản không thể hoàn thành xong công việc được giao, cơm tối đương nhiên là không có, cũng đã phải ăn một trận no đòn roi, bây giờ Ly đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, mặc cho giam công Tiểu Đinh tạt nước lạnh cùng đấm đá chửi bậy, thật sự hắn đã không còn chút khí lực nào để có thể đứng dậy tiếp tục công việc. Ly cảm thấy rất lạnh, cho dù da thịt hắn lại vô cùng nóng bỏng. Hạ thể hắn đau đến tê dại, đầu óc mê man không mở nổi hai tròng mắt, hắn thầm nghĩ muốn cứ như vậy thiếp đi mãi.

Ly hôn mê sốt cao liên tục hai ngày, hắn bị khoá vào cái cột đá ở giữa sân. Sợi xích trên cổ cũng bị cố định vào chân cột đá nên Ly không thể đứng lên được, mà hắn cũng không còn khí lực để đứng lên, chỉ có thể cuộn mình trên mặt đất thở hổn hển. Môi hắn khô nứt ra, vết thương lại chảy ra máu, từ trong miệng hắn thi thoảng lại phun ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, cái hình ảnh thê thảm này làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà rơi lệ.

Nhưng chưa người nào xem bệnh cho nô lệ, càng huống chi vốn là một tên tiện nô, ngã bệnh bị mặc kệ sống chết cũng không sao, nhưng quản gia tuyệt đối không cho phép lãng phí thứ gì cho hắn, cho nên ngay cả chút nước Ly cũng không được uống, cơm càng không được ăn. Nếu không phải giam công Tiểu Ất có lòng tốt, len lén một lần mang cho Ly chút nước, sợ rằng trước khi chết vì bệnh, Ly đã chết vì đói khát rồi.

Ngày hôm sau khi mặt trời lặn, trời đột nhiên mưa to, quản gia cho các giam công nghỉ sớm, các nô lệ cũng đều trốn về nhà đất trú mưa. Trong sân chỉ còn lại Ly bại lộ hoàn toàn dưới trời mưa tầm tã.

Nước mưa không chút lưu tình mà thấm vào trong vết thương, nhưng cũng làm cho đôi môi khô khốc của Ly dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn trong tiềm thức mở miệng ra, uồng từng ngụm từng ngụm nước mưa, đau đớn cùng lạnh lẽo làm hắn dần dần tỉnh táo lại. Thậm chí Ly còn chậm rãi bò lên, quỳ gối trong mưa, nhìn lên trời cao bị mây đen che phủ, hắn lặng yên cầu khẩn trong lòng, cầu xin nước mưa có thể tẩy đi tất cả dơ bẩn trên thân thể hắn, trên trái tim hắn, trên linh hồn thuần khiết của hắn.

Sáng sớm trời mới ngừng mưa, Ly cảm giác mình đã trở lại bình thường, bên cạnh hắn có rất nhiều quả bị mưa đánh rớt, tuy quả còn xanh, ăn vào có vị vừa chua vừa chát nhưng dù sao cũng có thể ăn được.

Quản gia vốn có chút hội hận đã không thả  tiện nô ra khi trời mưa, sợ rằng hắn ốm càng nặng rồi sẽ chết, nhưng không ngờ buổi sáng đó, cái tên tiện nô kia lại tỉnh dậy, nhìn qua có vẻ có thể đứng dậy làm việc được. Chắc là do trong người tiện nô có chảy dòng máu của Ma tộc đây, thật là không thể coi bọn họ là người được.

Vì vậy cuộc sống của Ly lại bắt đầu như xưa, công việc thì làm không xong, ba ngày thì hai ngày đã bị đánh đập cường bạo, thậm chí còn bị mang đến nhà đá cho hai con Ngao tiết dục, nhiều nhất Ly cũng chỉ hôn mê hai ba ngày, sau đó tỉnh lại và tiếp tục làm việc. Thân thể Ly dường như đã quen bị ngược đãi tàn nhẫn, chỉ là trong lòng Ly, vết thương ngày càng trở nên nặng hơn.

Ly không bao giờ đi vào nhà đất của các nô lệ để nghỉ ngơi nữa, bởi vì có nô lệ sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, mặc dù bọn họ cũng không nói gì, nhưng Ly tự biết mình. Hắn là hậu duệ của Ma tộc, cho nên bọn họ sợ hãi hắn sẽ mang tới điều không may.Vì vậy, mỗi tối Ly đều nằm dưới cái cây cao nhất trong sân, cuộn mình ngủ thiếp đi. Những chiếc là héo úa rơi vào người hắn, êm ái mà chạm vào da thịt hắn, thật giống như bàn tay ôn nhu mềm mại của mẫu thân.

Lại một hồi bão táp trôi qua, khí trời dần chuyển lạnh, lá cây tử quy biến thành màu vàng chói mắt. Ly đang xay bột nhưng lại bị quản gia gọi đi. Quản gia cho người dùng nước tắm ngựa đem Ly rửa sạch sẽ, sau đó nghiêm túc ra lệnh: ” Tiện nô, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, hôm nay trong vương phủ có một vị khách quý, cũng là hoàng tộc, Vương gia tâm tình vui vẻ cố ý chỉ định ngươi biểu diễn một tiết mục góp vui. Ngươi tốt nhất đừng làm cho chủ nhân thất vọng, nghe chưa?”

Ly cứng nhắc gật đầu, hắn rõ ràng cái tiết mục mua vui này là gì, vốn là các quý tộc thích nhất xem các nô lệ bị hành hạ, bị luân bạo, phải giao hoan với dã thú, các loại kiểu đánh biến thái, các nô lệ càng thống khổ, các chủ nhân sẽ càng hưng phấn vui vẻ. Ly trên mặt mang theo một chút sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia khác lạ, hắn thầm nghĩ, cuối cùng có thể đi đến nơi chủ nhân ở rồi. Một người hầu mặc quần áo khá hoa lệ nắm lấy xích sắt trên cổ Ly kéo xuyên qua hoa viên tới hàng lang, cẩn thận quy củ mà đi tới tiền viện.

Hai tay Ly bị còng ra đằng sau, khi sắp tới tiền viện, tai trái của Ly đột nhiên cảm thấy bỏng rát đau đớn. Ly âm thầm mừng rỡ, trong vương phủ quả nhiên có kim hoàn hộ thể, bây giờ hắn dám khẳng định kim hoàn hộ thể chắc chắn được giấu trong tiền viện. Vì khi đến gần kim hoàn hộ thể vô chủ, tai trái của Ly sẽ có cảm thấy bỏng rát đau đớn, đây là năng lực từ khi sinh ra đã có, phong ấn của Thần tộc trên người hắn đã bắt đầu suy yếu đi.

Quỳ gối trên sàn nhà đá cẩm thạch trong tiền viện, Ly còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân cùng vị khách kia đã bị kéo đến chỗ mấy người nô lệ. Ly toàn thân xích loã bị mấy người nô lệ cường tráng luân phiên xâm phạm, mở ra hai chân, giãy dụa vòng eo tiếp nhận một lần rồi lại một lần xỏ xuyên thô bạo, dùng miệng cố gắng nuốt dục vọng cực nóng của bọn họ, tốt nhất trên mặt còn phải nở nụ cười sung sướng một cách dâm đãng.

Lúc thân thể đau đớn đến mức sắp bất tỉnh, Ly nghe được giọng nói nịnh nọt của quản gia: ” Tam điện ha, ngài xem, đây là tên tiện nô Vương gia mới mua, rất dâm đãng đúng không? Cái thứ chủng tộc thấp kém này, chỉ xứng làm trò mua vui thôi.”

Thạc Thân Vương sớm đã nở nụ cười khả ố, ngồi bên cạnh hắn là một thiếu niên anh tuấn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đó chính là hoàng tử được đương kim hoàng đế sủng ái nhất – Tử Đình. Từ Đình từ nhỏ đã thông minh chăm học, vì tăng cường kiến thức nên thường xuyên ra cung du lịch khắp nơi. Lần này đi tới Định Châu, đương nhiên muốn ở trong phủ của hoàng thúc Thạc Thân Vương mấy ngày.

Tử Đình mặc dù lớn lên trong hoàng gia xa mỹ dâm loạn, nhưng lại rất phản cảm với hành động tàn bạo của họ, bản tính từ bi, không bao giờ bắt nạt ngược đãi nô lệ, lại luôn khoan dung hiền hoà. Nhưng ưu điểm này của hắn lại bị con cháu hoàng tộc nhạo báng là nhu nhược, cho nên trước mặt mọi người, hắn luôn cố gắng che dấu. Nhưng hôm nay tại phủ của hoàng thúc, chứng kiến cảnh máu tanh bạo lực này khiến Tử Đình cảm thấy rất khó thích ứng, hắn hơi nhíu mày nói: ” Hoàng thúc, ngài không cảm thấy tiết mục này không hay sao?”

Nhưng Thạc Thân Vương lại hiểu lầm hoàn toàn ý của Tử Đình: ” Có phải rất không sáng tạo? Quản gia, dắt hai con Ngao đến.”

Tử Đình không hiểu hoàng thúc muốn làm cái gì, nhưng Ly lại sợ hãi quá độ cùng đau đớn mà bất tỉnh.

Tiếp theo, ánh mắt của bọn người đều bị hai con Ngao hùng tráng uy mãnh hấp dẫn, người nào cũng không chú ý một hộp gấm nhỏ trên tủ có chút động đậy.

Thực tế Ly cũng không phải mất đi ý thức, tuy nhắm mắt nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh cái hộp gấm cách hắn khoảng mười thước kia. Cái hộp gấm ở trong đầu hắn dần dần trở nên trong suốt, hắn thấy rõ bên trong là một cái kim hoàn có khắc đầy chú ngữ, động đậy một chút rồi đột nhiên biến mất.

Cách Thạc Thân vương phủ không xa có một nhà trọ, trong phòng có một người che mặt mặc đồ đen đang kích động nắm chặt tay phải. Hắn ở đây đã hai tháng, vốn là chờ đợi cái ngày hôm nay đây. Lúc này, tay phải hắn nóng bỏng như bị hoả thiêu, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong tay trống không bỗng hiện lên một cái kim hoàn, an tĩnh mà nằm trong ấn ký màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay hắn. Ấn ký như một cái ấn chương, ở giữa vốn là một chữ “Lưu”.