Tiên Quốc Đại Đế

Chương 157: Độc chiến



​​

- Bên này ta có chút việc vặt, Vương gần đây khỏe chứ?

Dịch Phong hỏi.

- Tự nhiên, Vương tu hành thâm sâu, hơn nữa danh chấn tu hành giới, nhất dịch Phong Yêu sơn mạch…

Lưu Cẩn không hề giấu diếm tình huống trong những ngày vừa qua, đại khái kể hể ra một lần.

- Thế giới tu giả thật đúng là nhiều màu săc!

Dịch Phong cảm thán, nói.

- Đúng vậy! Quân đoàn đầu tiên của Vương hiện tại đã có đại quân bốn vạn tu giả rồi, mấy ngày này, thực sự giống như nằm mơ!

Lưu Cẩn cười nói.

- Vương có gì phân phó không?

Dịch Phong nhíu mày, nói.

- Lần này ta ở Vô Ưu Thành mua được rất nhiều công pháp tu giả, còn có đan dược, pháp bảo. Vương nói, tất cả đều giao cho ngươi an bài, toàn dân phổ cập công pháp tu giả cũng được!

Lưu Cẩn trịnh trọng nói.

- Toàn dân tu tiên?

Thần sắc Dịch Phong khẽ động.

- Đúng vậy, phổ cập thế nào, không chế ra sao, đương nhiên cũng do ngươi quyết định cả. Vương nói, không tới mấy năm sẽ trở về khai quốc! Nói sớm cho ngươi chuẩn bị tư tưởng.

Lưu Cẩn trịnh trọng nói.

- Vậy khi nào quân đoàn đệ nhất trở về?

Dịch Phong trầm giọng nói.

- Quân đoàn đệ nhất? Quân đoàn đệ nhất không trở lại, trừ phi sau khi khai quốc!

Lưu Cẩn nói.

Dịch Phong gật đầu, trên mặt thoáng chậm.

- Thế nào? Có gì khác nhau sao?

Lưu Cẩn hiếu kỳ hỏi.

- Ha ha, phàm nhân giới chỗ chúng ta có thế chân vạc, chinh chiến không ngớt, nếu quân đoàn đệ nhất tham gia, căn bản không cần ta bố cục, rất nhanh là có thể quét quang ba nước kia, nhưng Vương không có ở đây, ta làm sao biết ý tứ của Vương thế nào.

Dịch Phong cười nói.

- Ý gì?

Lưu Cẩn không giải thích được, nói.

- Vương có ý chí quảng đại, tính toán sâu xa, một quân đoàn dù cường thịnh tới đâu đi nữa, đó cũng chỉ là một quân đoàn. Đây là Vương đang bắt đầu chuẩn bị phát triển quân đoàn thứ hai rồi!

Dịch Phong mỉm cười, nói.

- A?

Trong mắt Lưu Cẩn sáng ngời.

- Được rồi, hai gã tu giả tới đây là thế nào?

Dịch Phong hỏi.

- Bọn họ là Đại Kiếm Hiệp, Nhị Kiếm Hiệp trước đó ta đã nhắc tới, Vương cố ý phái tới phụ trách an toàn cho ngươi, chuyên trách bảo hộ ngươi.

Lưu Cẩn trịnh trọng nói.

Dịch Phong thở sâu, hơi cúi đầu về phương bắc, nói:

- Đa tạ Vương của ta!

- Được rồi, Vương còn có một nhiệm vụ cho ngươi!

Lưu Cẩn suy nghĩ một chút, nói.

- A?

- Lưu Cương, nguyên cung phụng Đại Trịnh Quốc, Vương muốn ngươi nhanh chóng thu thập tin tức của hắn tại phàm nhân giới!

Lưu Cẩn suy nghĩ một chút, nói.

- Được!

***

Vô ưu Thành, phủ thành chủ! Phùng Thái Nhiên đang tụ tập với điện chủ bốn điện.

- Đã như thế, vậy trước hết lão phu đi trù bị!

Phùng Thái Nhiên nói với mọi người.

- Được!

Mọi người gật đầu.

Phùng Thái Nhiên dẫm bước đi ra khỏi Vô Ưu Điện, bay về phía xa xa.

Trịnh Hồng, Mục Dã Vương, tông chủ Thượng U Tông, tông chủ Hạ U Tông, mọi người đều nhíu mày nhìn Phùng Thái Nhiên.

- Đại Hà Tông thực sự nguyện ý công bố cho chúng ta đại trận thủ sơn?

Tông chủ Hạ U Tông không giải thích được, nói.

- Mục Dã Vương, ngươi nghĩ sao?

Trịnh Hồng nhìn về phía Mục Dã Vương.

Mục Dã Vương hơi trầm mặc, lắc đầu nói:

- Nếu Phùng Thái Nhiên đã mở miệng, như vậy tự nhiên không làm giả được, có điều không biết hắn sẽ xuất ra bao nhiêu về đại trận thủ sơn Đại Hà Tông?

- Hừ, Hạ U Tông ta khẳng định sẽ không thực lấy ra toàn bộ!

Tông chủ Hạ U Tông lạnh lùng nói.

- Trong lòng các vị đều biết là được!

Mục Dã Vương mỉm cười, không muốn nhiều lời.

Tất cả mọi người đều trầm mặc một trận.

- Chư vị, ta cũng đi thôi, cáo từ!

Mục Dã Vương cười nói.

Nói xong, Mục Dã Vương cất bước rời đi.

Chỉ còn lại có tông chủ Tam U Tông.

- Thiên tượng ngày đó còn chưa điều tra đươc sao?

Trịnh Hồng trầm giọng nói.

- Vũ trưởng lão muốn biết, chúng ta ai cũng muốn biết, có điều không tìm được đầu mối nào!

Tông chủ Thượng U Tông trầm giọng nói.

- Đúng vậy, căn bản không có chút tin tức!

Tông chủ Hạ U Tông lắc đầu.

- Được rồi, sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh, có phải nên phân chia ra không?

Tông chủ Hạ U Tông một lần nữa nói.

Tông chủ Thượng U Tông nhăn mặt, nói:

- Còn chưa kiểm kê xong, chờ một chút đi!

- Chờ? Chờ cái gì? Ngươi sẽ không muốn độc chiến chứ?

Sắc mặt tông chủ Hạ U Tông trầm xuống, nói.

- Độc chiếm cái gì, hiện tại ta phụ trách công tác thống kê, tự nhiên sẽ phụ trách với mọi người!

Tông chủ Thượng U Tông biến sắc.

- Ngươi!

Tông chủ Hạ U Tông biến sắc.

Sắc mặt Trịnh Hồng cũng trầm xuống.

- Được rồi, ta đi về trước, làm xong công tác thống kê, ta sẽ thông báo trước cho các ngươi!

Tông chủ Thượng U Tông trầm giọng nói.



Vô Ưu Thành, Tử Tâm sơn trang!

Phùng Thái Nhiên triệu tập rất nhiều đệ tử Đại Hà Tông, bắt đầu bố trận tại Vô Ưu Thành, Diêm Xuyên lại lén đến chỗ Tử Tử, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.

- Ta có thể giúp ngươi cái gì không?

Tử Tử ngồi một bên, nhẹ giọng nói.

- Không cần, tuy rằng tương đối phức tạp, nhưng ta có nắm chắc!

Diêm Xuyên mỉm cười.

- Không, ta biết không dễ dàng như vậy, có việc gì cần ta làm cứ nói.

Tử Tử lắc đầu nói.

Nhìn ánh mắt kiên định của Tử Tử, thần sắc Diêm Xuyên hơi nhuyễn lại.

- Được rồi!

Diêm Xuyên buông chén rượu, gật đầu.

Trong mắt Tử Tử hiện nét cười, nói:

- Ta phải làm gì?

- Để ta chải đầu cho ngươi một lần nữa!

Diêm Xuyên mỉm cười.

- A? Không được!

Tử Tử nhất thời kêu lên.

Chải đầu? Lần thiên phạt trước đó thiếu chút nữa dọa Tử Tử sợ chết mất.

- Không sao, có Miêu Miêu đây rồi!

Diêm Xuyên mỉm cười.

- Meo meo?

Cách đó không xa, Miêu Miêu nằm trong đống linh thạch kêu lên một tiếng nghi hoặc.

- Không được, quá nguy hiểm rồi! Nguồn tại http://Truyện FULL

Tử Tử lo lắng nói.

Miêu Miêu ngó đầu ra khỏi đống linh thạch, hạnh phúc xông ra.

- Đại lưu manh, ngươi lại muốn xâm phạm Tử Tử tỷ tỷ rồi?

Miêu Miêu hiếu kỳ nói.

Sắc mặt Diêm Xuyên tối sầm, sắc mặt Tử Tử lại đỏ lên.

- Yên tâm đi, nếu chỉ là chải đầu, ta có thể ngăn trở thiên phạt, nếu như lại xâm phạm sâu hơn nữa, ta cũng không còn biện pháp nữa!

Miêu Miêu rung đùi đắc ý, nói.

- Xâm phạm sâu hơn cái gì! Còn thế nữa ta sẽ không cho ngươi thêm linh thạch! Đống linh thạch người nằm lên kia, ta cũng sẽ thu hồi!

Tử Tử đỏ mặt kêu lên.

- Meo meo, Miêu Miêu không có nói gì cả, meo meo!

Miêu Miêu một lần nữa cắm đầu trở lại đống linh thạch.

Diêm Xuyên cổ quái nhìn Miêu Miêu trong đống linh thạch, Diêm Xuyên phát hiện con mèo con do mình nhặt về này, không chỉ có năng khiếu lưu manh, còn rất biết cách bán chủ! Con vật này cực phẩm tới như vậy sao?

***

Quý phủ Mục Dã Vuong.

Mục Dã Vương đứng trước mặt một đám đệ tử, trong tay cầm một bái thiếp! Nhìn vào bái thiếp này, trên mặt Mục Dã Vương hiện vẻ mờ mịt.

- Sư tôn, là bái thiếp của ai?

Đan Thanh Tử hiếu kỳ nói.

Mục Dã Vương liền đưa bái thiếp ra.

Một chúng đệ tử đều truyền tay nhau nhìn xem.

- Diêm Xuyên? Bái thiếp của Diêm Xuyên?

Đan Thanh Tử kinh ngạc nói.

- Địa điểm bái phỏng cư nhiên là trong Ngự Yêu Tông ta?

Lưu Cương nhíu mày, nói.

- Sư tôn, nếu Diêm Xuyên muốn tới gặp, vì sao không trực tiếp tới đây, ngược lại còn muốn ra bên ngoài thành Ngự Yêu Tông?

Đan Thanh Tử không giải thích được, nói.