Tiên Quốc Đại Đế

Chương 306: Đại Trăn hoàng triều



Bạch Long ngạc nhiên hỏi:

- A? Cái gì?

Chu Tước khó hiểu hỏi:

- Sao có thể?

Thanh Long lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào cho đúng.

Trong mắt của Mặc Vũ Hề lóe tia kích động, nói:

- Mỏi mắt trông chờ!

Cách cung điện Mặc Vũ Hề ở không xa, trong một cung điện khác.

Bạch Đế Thiên chắp tay sau lưng đứng, sau lưng gã có mấy tên đại yêu.

Một đại yêu nhíu mày nói:

- Khai quốc? Chí tôn, Diêm Xuyên muốn làm cái gì?

Một đại yêu khác nhíu mày nói:

- Đúng vậy. Chí tôn, chỉnh thể cấp thấp như quốc mà Diêm Xuyên cũng muốn? Tại sao hổ tộc chúng ta phải trú đóng tại đây?

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:

- Bớt nói nhảm, nhìn nhiều chút!

Đám đại yêu hổ tộc gật đầu, nói:

- A, vang!

Bạch Đế Thiên là ai? Tám ngàn năm trước là chí tôn của hổ tộc, bầy yêu trong thiên hạ. Lúc trước hổ tộc mạnh mẽ vô địch, sau tám ngàn năm hổ tộc suy sụp, Bạch Đế Thiên trở về, đám hổ tộc còn có ai dám không phục?

Mấy tháng trước khi Bạch Đế Thiên tìm đến bầy yêu thật khiến chúng giật nảy mình, nhưng nhiều hơn là sự mừng như điên, không trong chốc lát đã thuần phục gã.

Mặc dù trong một năm nay Bạch Đế Thiên không thu phục tất cả hổ tộc trong thiên hạ nhưng đó là vì không đủ thời gian. Bạch Đế Thiên đã phái nhiều Ầm ầm!9 hổ tộc đi tới nơi bốn phương hổ tộc cư trú, tụ tập lực lượng hổ tộc.

Hôm nay là ngày chín tháng chín, đại điển khai quốc của Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên dẫn theo đám hổ tộc quay về trước.

Phía xa, trên thảm đỏ, Diêm Xuyên đã bước lên đài cao.

Quần thần cung kính đứng một bên. Diêm Xuyên nhìn đài cao, vén long bào, từng bước một đi tới.

Trên đài cao có chín mươi lăm bậc thang, ý nghĩa ngôi cửu ngũ.

Diêm Xuyên từng bước một bước lên đài cao.

Trên đài cao có một bàn ngọc, một cái bồ đoàn, cùng với Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn mặc y phục hoạn quan, cung kính hành lễ với Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên gật đầu, trở tay lấy ra bảng Phong Thần, Đại Định Thiên Tỉ.

Diêm Xuyên đặt hai thứ lên bàn ngọc.

Lưu Cẩn hét dài:

- Lạy trời!

Diêm Xuyên vén long bào, quỳ trên bồ đoàn, hai tay mở ra làm đại lễ vái trời.

Lưu Cẩn cao giọng quát:

- Lạy!

Diêm Xuyên cung kính cúi đầu hướng trời.

- Lại lạy!

- Ba lạy!

Cùng với Lưu Cẩn cao giọng quát, Diêm Xuyên cung kính lạy trời ba cái.

- Đứng dậy!

Diêm Xuyên đứng dậy.

- Nhất bái thiên, tạ thiên ban tặng. Nhị bái địa, tạ địa ban ân!

Lưu Cẩn lại hét dài:

- Quỳ xuống!

Diêm Xuyên quỳ xuống, hai tay mở ra, lần nữa làm đại lễ.

- Lạy!

- Lại lạy!

- Ba lạy!

Lưu Cẩn cao giọng quát:

- Đứng dậy!

Diêm Xuyên đứng dậy.

Lưu Cẩn cao giọng quát:

- Lễ thành!

Hét xong Lưu Cẩn cung kính hành lễ với Diêm Xuyên, chậm rãi đi xuống đài cao.

Trên đài cao chỉ còn lại một mình Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên mặc long bào, nhìn xuống tứ phương, dần đặt Đại Định Thiên Tỉ lên trên bảng Phong Thần. Diêm Xuyên tay phải cầm ngự tỉ, nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng.

Diêm Xuyên chậm rãi nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, trẫm, Diêm Xuyên, lễ bái thiên địa, được thiên địa ban tặng, lập quốc hiệu 'Trăn', Đại Trăn hoàng triều, Thụ mệnh với trời, ký thọ Vĩnh Xương!

Ầm ầm!

Khi Diêm Xuyên thốt ra chữ 'Trăn' thì trên bảng Phong Thần đột nhiên vang tiếng nổ, chậm rãi nhô lên một chữ 'Trăn' to lớn.

Diêm Xuyên vươn tay lấy Đại Định Thiên Tỉ.

- Grao!

Trên bảng Phong Thần bỗng vang tiếng rồng ngâm tận trời.

Một tiếng rồng ngâm, mọi người trông thấy trên bảng Phong Thần bỗng có con Kim Long to lớn lao ra. Ki long to ngàn trượng, trừng mắt dữ tợn, gầm rống tận trời.

Từ chỗ đài cao Diêm Xuyên đứng, cùng với Kim Long lên trời, gió to mạnh mẽ thổi lên trời. Gió to thổi lên trời đánh tan tất cả áng mây.

Kim Long bay lên trời cao, quanh thân bao phủ khí vận bàng bạc.

Rồng vặn vẹo nổi trên độ cao nhất định, thật nhiều khí vận chậm rãi khuếch tán hình thành vân hải khí vận to lớn.

Trên vân hải khí vận, Kim Long khí vận bỗng vặn người, lại phát ra tiếng ngâm nga.

- Grao!

Long ngâm kéo dài xuyên thấu thiên địa, lên tận chín tầng trời. Giờp hút này, trong tia trăm vạn đại quân chỉ có tiếng rồng ngâm vui thích.

Xung quanh các nho tu, tu giả đều nín thở nhìn trời, lòng vô cùng rung động. Bởi vì tiếng rồng ngâmn hư ma âm vào tai, thẳng hướng trái tim mỗi người, mang đến cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Ngày tùng dương, giờ thìn, ánh nắng như có quý khí mạnh mẽ chiếu xuống, chiếu khắp Đại Trăn!

Đám quần thần Lưu Cẩn, Hoắc Quang, Dịch Phong cung kính la lên:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trăm vạn đại quân bất giác cung kính bái theo:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Giờ phút này trang nghiêm như cảmn hiễm mọi người, cùng nhau bái hướng Diêm Xuyên trên đài cao.

Dân chúng bốn phía Yến Kinh cung kính bái:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Truyện được copy tại Truyện FULL

Thậm chí Kim Long khí vận hú dài, thanh âm xuyên thấu mạnh mẽ khoảnh khắc xông đến tất cả thành trì Đại Trăn hoàng triều.

Dân chúng, quan viên các đại thành trì nghe tiếng rồng ngâm thì ngàn ngập kinh ngạc.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Lãnh thổ Đại Trăn hoàng triều đều lạy Diêm Xuyên.

- Grao!

Đang khi Đại Trăn cung bái Diêm Xuyên thì phía đông Yến Kinh bỗng phát ra tiếng rồng ngâm.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy phía đông Yến Kinh, nơi xa xôi có ngọn núi cao bay khỏi mặt đất. Không, đó không phải núi cao mà là một dãy núi, một sơn mạch to lớn bay hướng phái đông Yến Kinh.

Sơn mạch bay lên mặt đất?

Có người kinh kêu:

- Đó là đại địa long mạch?

- Grao!

Phía tây Yến Kinh cũng vang tiếng rồng ngâm, từ phương tây Yến Kinh có một long mạch xông tới.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Phía nam bắc, đông nam, đông bắc, bốn phương tám hướng Yến Kinh đều là tiếng rồng ngâm.

Bách long hú dài, trăm đại địa long mạch xông tới, bách long đua nhau ngâm.

Phút chốc xung quanh Yến Kinh đều là tiếng rồng gầm rống. Bách long thi nhau hú, cùng tôn lên Kim Long khí vận của Đại Trăn.

Kim Long khí vận của Đại Trăn hú dài không dứt:

- Grao!

Mặt đất Yến Kinh bỗng rung động dữ dội, như là động đất. Mặt đất rung rinh, trăm long mạch đụng chạm nhau.

- Có chuyện?

- Mặt đất đang dâng lên, đất đang trồi lên cao!

............

......

...

Vô số tu giả kinh kêu.

- Grao!

- Grao!

Hàng trăm đại địa long mạch không ngừng va chạm nhau, xung quanh Yến Kinh, khu vực to lớn mặt đất bỗng tăng cao lên.

Trong tiếng gầm rú, mặt đất càng lúc càng cao, Yến Kinh cũng cao hơn.

Đứng ở Yến Kinh có thể thấy rõ phương xa mặt đất như trầm xuống.

Tu giả bình thường không thấy sao, bởi vì bọn họ không trông thấy được phía xa, trăm long mạch chiếm khu vực quá lớn.

Đất càng lúc càng cao, dần dần tu giả cao giai phát hiện, phía xa chỗ biên duyên Yến Kinh xuất hiện từng vân hải.

Yến Kinh bỗng tăng vọt ngang ngửa với vân hải?

Một số tu giả bay hướng phía xa.

Ầm ầm!

Yến Kinh bay qua độ cao tầng mây, đứng ở biên duyên thậm chí có thể thấy dưới chân là áng mây phương xa.

Có người giật mình kêu lên:

- Mấy ngàn trượng? Mặt đất tăng cao lên mấy ngàn trượng?

- Nguyên khí thiên địa thật đậm!

- Gấp mấy lần tông ta!

...............

.........

...

Vô số tu giả cảm thán nói.

Mạnh Tử Thu nhíu mày cảm nhận nguyên khí thiên địa nơi đây.