Tiên Quốc Đại Đế

Chương 346: Lý Thương Hải



Phong Thủy Nam tông, Âm Dương phong.

Trên Âm Dương phong bỗng vang hai tiếng rồng ngâm hung mãnh cùng với tiếng trùng kích ầm ĩ, phút chốc vang bốn phương trời.

Ngoài thành trì các tu giả ngửa đầu nhìn, xa xa thấy hai cự long đang giằng co.

*Vèo!*

*Vèo!*

*Vèo!*

Thật nhiều tu giả lao hướng đỉnh núi Âm Dương phong.

Có người nhận ra, kêu lên:

- Đó là Phụng Âm Dương? Còn có Minh Lăng Thiên?

- Đôi sư huynh đệ này sao bỗng đấu với nhau vậy?

- Còn dẫn đại địa long mạch đấu nữa chứ? Cái này chỉ phong thủy sư mới làm được đi?

............

......

...

Mọi người chép miệng kinh thán.

Phụng Âm Dương, Minh Lăng Thiên biểu tình hung tợn.

Ảo ảnh đầu rồng bao phủ hai người cũng đầy hung tợn, gầm rống, hai hoàng long va vào nhau.

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

Song long va chạm, phút chốc dấy lên lốc xoáy mạnh mẽ, bão tố tàn phá, động đất rung rinh.

*Ầm!*

Lại là một tiếng vang thật lớn.

*Bộp!*

Phụng Âm Dương lùi một bước.

Minh Lăng Thiên không nhúc nhích, nhưng mặt đỏ rực.

*Vèo!*

Hai đầu rồng tán đi.

Minh Lăng Thiên biểu tình âm trầm nói:

- Phụng Âm Dương, hèn chi sư phụ nói ngươi là thiên tài phong thủy, thuật phong thủy của ngươi đúng là tinh thâm.

Phụng Âm Dương lạnh lùng trừng Minh Lăng Thiên.

Minh Lăng Thiên lạnh băng nói:

- Tiếc rằng thuật phong thủy không đại biểu cho tất cả, tu vi của ngươi vẫn là yếu. Hạ hư cảnh? Nếu ngươi giống như ta đạt đến Trung Hư cảnh thì hôm nay ngươi thua chính là ta.

Phụng Âm Dương mặt lạnh như tiền nói:

- Hạ hư cảnh? Trung Hư cảnh? Hừ, hèn chi sư phụ nói ngươi tu hành lệch đường. Phong thủy sư trước nay chỉ tu phong thủy, tu vi là kèm theo mà thôi. Trung Hư cảnh? Thế thì sao chứ?

Minh Lăng Thiên há mồm định trách mắng:

- Vớ vẩn, ngươi...!

Phụng Âm Dương giang hai tay vung lên.

*Ầm ầm!*

Đằng sau lưng Phụng Âm Dương bỗng xuất hiện mười đầu rồng to lớn, giống như cái vừa rồi nhưng là một lần tăng tới mười. Mười đầu rồng vây quanh Phụng Âm Dương, cùng rống hướng Minh Lăng Thiên.

- Grao!!!!!!!!!

Mười con rồng cuồng rống, thanh âm chấn tầng trời.

Tiếng gầm điếc tai mang theo khí thế gầm mười lần lao hướng Minh Lăng Thiên.

*Bộp bộp!*

Trước khí thế này Minh Lăng Thiên bất giác thụt lùi hai bước.

Phụng Âm Dương lạnh lùng nói:

- Ta đã nói rồi, đây là Âm Dương phong của ta, Minh Lăng Thiên, mang theo nhi tử của ngươi cút đi, nếu không thì đừng trách ta không niệm sư tình huynh đệ!

Minh Lăng Thiên biểu tình lúc xanh lúc trắng, nhìn mười đầu rồng, mắt lóe kinh sợ. Dẫn đại địa long mạch? Đồng dẫn mười con? Thuật phong thủy này vượt xa Minh Lăng Thiên.

Minh Lăng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tốt, tốt, tốt, Phụng Âm Dương, ngươi chờ coi!

*Vèo!*

Minh Lăng Thiên vung tay áo định bỏ đi.

Trước khi đi Minh Lăng Thiên không cam lòng liếc Tham Lang, lại lạnh lùng trừng Diêm Xuyên.

Đối diện ánh mắt lạnh lùng của mt, Diêm Xuyên không tỏ ra yếu thế, thậm chí khóe môi cong lên khinh thường.

Nụ cười khẩy kia ở trong mắt Minh Lăng Thiên là nỗi nhục nhã ê chề.

Minh Lục sốt ruột nói:

- Cha, bây giờ làm sao đây? Tiểu súc sinh đó...!

- Đi!

Mặc dù Minh Lăng Thiên không cam lòng nhưng cũng hiểu thuật phong thủy của mình không bằng Phụng Âm Dương, cứ dây dưa tiếp chỉ rước lấy nhục.

Minh Lục vẫn là không cam lòng nói:

- Nhưng mà...!

Bỗng có một thanh âm vang lên:

- Ha ha ha ha! Phụng Âm Dương, mấy năm không gặp thuật phong thủy càng tinh thâm nhỉ!

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy phía xa có mười sáu bóng áo trắng bay đến, dẫn đầu là một người khuôn mặt trắng bệch, cực kỳ nho nhã, còn toát ra vẻ từ cao nhìn xuống thế nhân.

Minh Lục biểu tình vui mừng nói:

- Lão sư, người đã đến!

Chợt có người đứng xem giật mình kêu lên:

- A? Tông chủ của Nam tông, Lý Thương Lan?

- Không phải, hắn không là Lý Thương Lan, kiểu hạo nhiên chính khí đó, hắn là viện chủ Nhạc Sơn thư viện, Lý Thương Hải!

- Nhạc Sơn thư viện? Lý Thương Hải? Tại sao hắn tới đây vậy?

.........

......

...

Xung quanh vang lên tiếng tò mò không dứt.

Đám Phụng Âm Dương cực kỳ lễ độ nói:

- Kính chào Thương Hải viện chủ!

Viện chủ Nhạc Sơn thư viện và tông chủ của Nam tông là huynh đệ song sinh. Phụng Âm Dương, Minh Lăng Thiên sẽ không thất lễ, đệ đệ của sư phụ dù không xưng hô trưởng bối thì vẫn phải tỏ ra tôn kính.

- Lý Thương Hải?

Diêm Xuyên nhíu mày nhìn Lý Thương Hải.

Lý Thương Hải đến có mục đích gì thì Diêm Xuyên đã đoán ra, chắc vẫn là vì Tham Lang. Họ chú ý Tham Lang như vậy khiến Diêm Xuyên càng nghiêm túc hơn, Nhạc Sơn thư viện có tính toán gì vậy? Tại sao để ý Tham Lang đến thế?

Mười sáu người đáp xuống quảng trường đằng trước Âm Dương điện, mọi người đứng sau lưng Lý Thương Hải. Lý Thương Hải nhìn hướng đám người.

Lý Thương Hải hỏi:

- Minh Lăng Thiên, ta khiến ngươi giúp ta truy tìm vật của Nhạc Sơn thư viện, có tìm ra chưa?

Minh Lăng Thiên cười nói:

- Thương Hải viện chủ, tiểu súc sinh trộm ý chí của tham lang tinh của người ở bên kia!

Minh Lăng Thiên chỉ hướng Tham Lang.

- Grao!!

Tham Lang biểu tình hung tợn nhưng bị Hoắc Quang đè lại.

Diêm Xuyên mắt lóe tia sáng lạnh, nói:

- Tiểu súc sinh? Minh Lăng Thiên, ngươi đang mắng ai đó?

- A?

Minh Lăng Thiên nhíu mày nhìn hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Thần tử của Đại Trăn ta sao để cho ngươi ô miệt được!

Minh Lăng Thiên cười lạnh nói:

- Ta nói hắn là tiểu súc sinh thì sao chứ? Bị dã thú nuôi lớn, không khác gì con thú, hắn chính là tiểu súc sinh!

Diêm Xuyên nheo mắt, lạnh băng nói:

- Hãy nhớ lời ngươi vừa nói, ngươi sẽ hối hận! truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Minh Lăng Thiên lộ vẻ xem thường. Hối hận ư? Thần cảnh nho nhỏ cũng dám uy hiếp lão?

Lý Thương Hải không để ý ân oán giữa Diêm Xuyên và Minh Lăng Thiên, nhìn hướng Tham Lang ở không xa.

Mắt Lý Thương Hải lóe tia sáng:

- Con Của Sói? Ý chí của tham lang tinh? Thật là hoàn mỹ!

Phụng Âm Dương đúng lúc mở miệng nói:

- Thương Hải viện chủ, không biết người đích thân ghé Âm Dương phong ta có chuyện gì không?

Lý Thương Hải thu lại tầm mắt, cười thân thiết nói:

- Phụng Âm Dương, từ khi gia huynh thu ngươi làm đồ đệ thì ta đã nhìn người một đường lớn lên.

Phụng Âm Dương nhướng mày, vẫn là gật đầu nói:

- Thương Hải viện chủ giống như là trưởng bối của ta vậy.

Lý Thương Hải cười nói:

- Hôm nay ta đến chỉ là vì lấy lại vật của Nhạc Sơn thư viện ta, chắc hiền điệt sẽ không khó xử với ta chứ?

Phụng Âm Dương giật mình, nhíu mày nói:

- Thương Hải viện chủ muốn thì tất nhiên tại hạ không dám không đồng ý, nhưng Diêm Xuyên là khách quý mà gia sư đích thân dặn, nếu như Thương Hải viện chủ cưỡng ép thì tại hạ vì quy củ trong tông, không thể không...!

Lý Thương Hải cười nói:

- Ha ha ha ha! Hiền điệt quá lo rồi, sao ta phá hỏng quy củ của Nam tông ngươi được. Tất nhiên là sẽ không động võ, mọi chuyện đều có đường bàn bạc cả.

Phụng Âm Dương thế mới gật đầu.

Lý Thương Hải nhìn hướng Diêm Xuyên, nói:

- Vị này chắc là Đông Thần châu Đại Trăn hoàng triều, Diêm Xuyên chứ gì?

Diêm Xuyên gật đầu đáp:

- Đúng là ta, kính chào Thương Hải viện chủ.

Lý Thương Hải cười nói:

- Một bức tranh bi lệ nữ thần, đấu bại Tư Mã Vân Thiên, thối lùi Mão Nhật đạo quân, dựng lên Đại Trăn hoàng triều, diệt Đại Vũ Thiên Tông, những sự kiện đều là hành động vĩ đại, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

- Đã quá khen.

Lý Thương Hải vẫn cười nói:

- Nhưng Diêm Hoàng, ngươi nên biết ý chí của tham lang tinh là của Nhạc Sơn thư viện ta, không biết có thể trả lại được không?

Lý Thương Hải ngôn ngữ khách sáo nhưng chỉ thẳng tận gốc.

Diêm Xuyên mỉm cười, lắc đầu nói:

- Thương Hải viện chủ nói sao rồi, ý chí của tham lang tinh chính là tinh thụ, làm sao là của Nhạc Sơn thư viện ngươi được? Sao đầy trời, ai dám nói nó là của riêng ai?

Minh Lăng Thiên lạnh lùng nói:

- Hừ, Diêm Xuyên, ngươi đang cưỡng từ đoạt lý! Tiểu súc sinh đó ngươi không giữ được đâu!

Diêm Xuyên gằn giọng:

- Trẫm lặp lại một lần nữa, hắn là thần tử của Đại Trăn ta!

Lý Thương Hải cười nói:

- Ha ha ha ha! Diêm Hoàng, nếu không thì vầy đi, nếu ngươi cũng tu khí vận thì hãy đánh cuộc một trận với Nhạc Sơn thư viện ta, nếu thua thì ngươi giao Con Của Sói cho ta, sao hả?

Minh Lăng Thiên kêu la:

- Thương Hải viện chủ, cần gì nói đạo lý với hắn, súc sinh đó vốn chính là của người!

Lý Thương Hải lắc đầu, nói:

- Lăng Thiên, ngươi không nghe ra ý của Diêm Xuyên sao?

Minh Lăng Thiên nhướng mày:

- A?

Lý Thương Hải lắc đầu nói:

- Ta luôn nói là ý chí của tham lang tinh, còn Diêm Xuyên thì luôn nói là Con Của Sói, hai bên vừa tách biệt mà vừa liên hệ. Ý chí của tham lang tinh là của ta, mà Con Của Sói là của hắn, hai bên hợp lại thì không tồn tại nhất định thuộc về ai!

Minh Lăng Thiên nghe đã hiểu:

- A!

Lý Thương Hải cười hỏi:

- Diêm Xuyên, ngươi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?

Diêm Xuyên cười hỏi lại:

- A? Đánh cuộc? Cược cái gì?

Lý Thương Hải là người thông minh, ít nhất gã hiểu hai người đang tranh luận là cái gì.

Lý Thương Hải cười nói:

- Cờ! Sao hả?

Diêm Xuyên hỏi:

- Cờ? Ha ha, nếu ta thắng thì sao?

Lý Thương Hải chắc chắn nói:

- Nếu ngươi thắng thì ta mang tất cả mọi người rời đi, từ nay không truy xét ý chí của tham lang tinh nữa!

Diêm Xuyên lắc đầu.

Diêm Xuyên khinh thường nói:

- Thương Hải viện chủ, ngài tính hay quá đấy. Tham Lang vốn là thần tử của Đại Trăn ta, dựa vào cái gì lấy làm tiền cược hai bên? Cũng giống như ngươi cược Nhạc Sơn thư viện, thắng thì tặng nó cho ta, thua thì ta không truy xét Nhạc Sơn thư viện của ngươi. Ngươi nói, đây mà là cá cược sao?

Lý Thương Hải trầm giọng hỏi:

- Vậy ngươi muốn sao?

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Tham Lang là thần tử Đại Trăn ta, ta sẽ không dùng thần tử làm tiền cược. Nếu thua, ta sẽ lấy ý chí của tham lang tinh từ người Tham Lang ra đưa cho các ngươi. Nếu ta thắng thì chỉ cần tát Trung Hư cảnh đại phong thủy sư, Minh Lăng Thiên mười bạt tai, thế nào?

Minh Lăng Thiên tức giận mắng:

- Khốn kiếp, ngươi nói gì đó!

Lý Thương Hải nheo mắt, nói:

- Thiên hạ không chỉ có một Con Của Sói, ta không tin không tìm thấy kẻ thứ hai. Nếu Diêm Hoàng đã mở miện thì cứ làm như vậy đi!

Minh Lăng Thiên giật mình kêu lên:

- Thương Hải viện chủ!?

Lý Thương Hải nhìn hướng Minh Lăng Thiên, thản nhiên nói:

- Cho ngươi uất ức rồi!

Minh Lăng Thiên nhìn Lý Thương Hải, sắc mặt thay đổi cuối cùng gật đầu.

Ván cược đã định xong nhưng Diêm Xuyên cứ cảm thấy sự việc kỳ lạ. Mới rồi đánh cuộc chỉ là Diêm Xuyên thử thăm dò, qua đó hắn phát hiện nhiều chỗ không hợp lý.

Tại sao Minh Lăng Thiên nghe lời như vậy? Chỉ là một ý chí tinh thần mà thôi, Lý Thương Lan lại tiếp dẫn tinh thần là được, đối vói Nam tông nó không có gì quá quý giá, làm sao đáng đánh đổi tôn nghiêm của Minh Lăng Thiên?

Lý Thương Hải là đệ đệ tông chủ của Nam tông, hiện tại cho người cảm giác khép nép cầu toàn.

Diêm Xuyên bỗng cảm thấy trong Phong Thủy Nam tông hình như che giấu âm mưu to lớn nào đó.