Tiên Quốc Đại Đế

Chương 509: Lý Tư Đi Theo



Diêm Xuyên gật đầu nói:

- Thần tử Đại Trăn, theo trẫm trở về đi thôi!

- Vâng!

Một đám thần tử ầm ầm lên tiếng trả lời.

- Chờ một chút!

Mạnh Lăng Thiên bỗng nhiên kêu lên.

Giờ phút này, vẻ mặt Mạnh Lăng Thiên đầy lo lắng. Diêm Xuyên chủ động từ bỏ cơ hội? Vì sao lại như vậy?

- Ồ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Hai mắt Diêm Xuyên híp lại nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.

Vẻ mặt Mạnh Lăng Thiên có phần phức tạp nhìn Diêm Xuyên, sau đó lại nhìn Quyết đứng bên cạnh, cuối cùng lại nhìn Lý Tư. Hình như hắn đang hối hận về quyết định sai lầm của mình vậy.

Quyết giật mình, nhất thời hiểu rõ sự ngại ngần của hắn.

- Mạnh Lăng Thiên, Lý Tư là đại biểu thư viện Cự Lộc gia nhập Đại Trăn sao?

Quyết nhất thời kêu lên.

- Không sai!

Trên mặt Mạnh Lăng Thiên thoáng có chút vui mừng.

- Giờ phút này đế triều Yêu tộc ta, cầu hiền như nhược khát. Nếu như Lý Tư không tức giận, đế triều Yêu tộc ta nguyện lấy tước vị bá tước, chức quan ngũ phẩm! Không biết hai vị nghĩ thế nào?

Quyết cười nói.

Diêm Xuyên thoáng nhíu mày.

Quyết làm vậy là trực tiếp đào người sao? Tuy nhiên, cũng không trách được hắn. Đổi lại là mình, giờ phút này tất nhiên cũng sẽ mở miệng. Khả năng của Lý Tư không nhỏ. Chỉ một mình hắn đã có thể địch ngàn vạn đại quân!

- Ha ha, vậy đa tạ. Lý Tư, không bằng ngươi vào đế triều Yêu tộc đi!

Mạnh Lăng Thiên cười nói.

Đế triều Yêu tộc, Thiên Cơ Tông, thư viện Cự Lộc, thư viện Lộc Sơn. Trong nháy mắt, trong lòng Mạnh Lăng Thiên đã suy nghĩ tới việc kết thành liên minh lớn. Với liên minh như vậy, trong thời loạn lạc mới có thể càng vững vàng hơn.

Nhất thời sắc mặt Đông Phương Chính Phái quýnh lên nói:

- Lão Mạnh, ta xem thường ngươi!

- Hả?

- Ngươi biết cái gì? Thiên hạ đã biến thành như vậy, ta nhất định phải cân nhắc cho thư viện Cự Lộc!

Mạnh Lăng Thiên gầm thét nói.

Đông Phương Chính Phái còn muốn quở trách, Lý Tư lại bỗng nhiên đứng dậy.

- Mạnh Lăng Thiên!

Lý Tư nhíu mày kêu lên.

- Sao?

- Một thần không thờ hai chủ. Ta chỉ ở lại Đại Trăn! Cuộc đời của ta, còn chưa tới phiên ngươi tùy tiện làm loạn. Nếu ta đã đáp ứng báo ơn thư viện Cự Lộc, ta tất nhiên sẽ làm được. Nhưng, ta chỉ dùng phương thức của ta!

Lý Tư trịnh trọng nói.

- Ngươi!

Sắc mặt Mạnh Lăng Thiên trầm xuống.

- Ha ha, lão Mạnh, thật đau nha!

Đông Phương Chính Phái cười nói.

Mạnh Lăng Thiên:...!

Diêm Xuyên nhìn về phía Lý Tư, trong mắt loé ra một tia thoả mãn.

- Đi!

Diêm Xuyên đạp không bay vút lên trời. Lý Tư, Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn theo sát phía sau. Tiếp theo là sáu cường giả đại tông môn đã bị thu phục.

Một nhóm người bay về phía đông nam.

Đứng trên đỉnh một ngọn núi, hai mắt Quyết híp lại.

- Diêm Xuyên này không đơn giản!

Yêu Thiên Thương cau mày nói.

- Ngày hôm nay, anh hùng chỉ có Diêm Xuyên và Quyết ngươi!

Quyết trầm giọng nói.

...—–

Mấy tháng sau, tại Yến Kinh đế triều Đại Trăn!

Khổng Ma Kha dẫn theo hơn một trăm thần tử, phong trần mệt mỏi rốt cuộc chạy tới nơi. Đứng trên một đỉnh núi, trong mắt Khổng Ma Kha phóng ra một tia sáng thù hận.

Khổng Ma Kha ngẩng đầu nhìn lên Kim Long Khí Vận trên không trung, trên người tản mát ra sát khí ngập trời.

Trong nháy mắt dường như Cửu Trảo Kim Long Đại Trăn cảm ứng được cỗ sát khí ngập trời này, nhất thời gầm lên cảnh báo.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều thần tử Đại Trăn nhất thời biến sắc.

Hoắc Quang dẫn theo Tham Lang lập tức bước ra khỏi Hoắc phủ.

Miệng núi lửa phía xa, Kim Đại Vũ toàn thân mặc kim bào, nhất thời xuất hiện.

Phụng Âm Dương cũng bước ra khỏi Khâm Thiên Giám.

Mọi người đều cảm nhận được cỗ sát khí lớn lao này. Tất cả đồng thời nhìn về phía một ngọn núi cách đó không xa.

Sắc mặt Khổng Ma Kha âm trầm nói:

- Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên đều không có ở đây. Giết cho ta, Yến Kinh, một tên cũng không để lại. Giết, giết, giết!

- Vâng!

Hơn một trăm thần tử nhất thời lên tiếng trả lời.

Một đám cường giả ầm ầm lao thẳng đến. Phía trước là một cường giả thượng Hư Cảnh, trong tay cầm đao cương bỗng nhiên chém xuống. Trong hư không có đao quang từ trên trời giáng xuống, dường như muốn chém tất cả Yến Kinh thành hai nửa.

- Đồ vô sỉ!

Trong Yến Kinh đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh.

Hoắc Quang cầm thương chỉ tay lên trời.

Vô số huyết sát vờn quanh thương cương bay vút lên trời, ầm ầm đánh tới đao cương kia.

Ầm!

Một đòn của thương cương với huyết sát vờn quanh va chạm vào đao cương khiến đao cương ầm ầm nổ nát.

Phụng Âm Dương đưa tay ra một chiêu.

Xung quanh dường như đột nhiên xuất hiện một biển mây, trong nháy mắt che kín Yến Kinh, bảo hộ cho bách tính Yến Kinh.

Vù vù!

Tiếp theo, sương lớn cuồn cuộn cuốn về phía một đám cường giả kia.

Trong nháy mắt Yến Kinh đã được bảo hộ. Phía xa vang lên một tiếng chuông lảnh lót.

- Coong!

Một sóng âm màu xanh lam nhanh chóng dao động tràn về phía một đám cường giả kia.

- A!

Một đám cường giả của Khổng Ma Kha đau khổ thét lên ầm ĩ.

- Chết!

Trường thương của Hoắc Quang vung lên. Nhất thời có ba cường giả bị nổ tung tại chỗ.

Sương lớn tràn ngập, nhất thời cắt đứt sự liên minh cả tất cả các cường giả kia. Thương trận của Hoắc Quang hung mãnh xông vào chiến trường.

- Chết!

- A!

Ầm!

Trong màn sương lớn truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Phụng Âm Dương lạnh lùng nhìn vào chiến trường.

Tử Tử cũng đi tới quảng trường.

Dịch Phong đạp không đi tới, một mặt bảo hộ Tử Tử, một mặt bẩm báo tất cả mọi chuyện trước mắt.

- Hoàng hậu, là người của Đại Phật Đế Triều. Khổng Ma Kha dẫn đầu!

Dịch Phong nói.

- Đại Phật Đế Triều?

Ánh mắt Tử Tử lạnh như băng nói:

- Truyền lệnh của bản hậu, giết, một tên cũng không để lại!

- Vâng!

......

Hoắc Quang chính là hung tinh chuyển thế. Sau khi trải qua vạn năm gột rửa, giờ phút này tuy rằng hắn vừa lên thượng Hư Cảnh không lâu, nhưng tư thế hung mãnh không cách nào ngăn cản. Một người một thương có thể chống lại hàng ngàn hàng vạn dũng sĩ.

Ầm!

Từng cường giả bị thương của Hoắc Quang giết chết. Trong màn sương trắng, bọn họ lại không thẻ liên hệ với nhau, trong lúc nhất thời bọn họ trở nên tán loạn.

- Tại sao lại như vậy được?

Khổng Ma Kha đứng phía xa nhất thời biến sắc.

Khổng Ma Kha xoay tay muốn phá tan đại trận!

Ầm!

Một trận gió lớn thổi qua. Kim Đại Vũ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Khổng Ma Kha.

- Là ngươi?

sắc mặt Khổng Ma Kha trầm xuống.

- Khổng Ma Kha, ngươi còn dám đến đây sao? Bắt giam ngươi, nhất định là một công lớn!

Kim Đại Vũ cười nói.

- Chỉ bằng vào ngươi sao?

Khổng Ma Kha cười lạnh nói.

Trong lúc đang nói chuyện, tay hắn đánh ra một chưởng. Trong hư không xuất hiện một bàn tay kim sắc lớn, chộp về phía Kim Đại Vũ.

- Coong!

Thần Hoàng Chuông lại vang lên. Tiếp đó, một đạo sóng âm màu xanh lam xông thẳng tới. Trong không trung, chung chồng chất lên nhau đánh thẳng Khổng Ma Kha.

Ầm!

Sóng âm, kim chưởng va chạm vào nhau. Bàn tay kim sắc kia ầm ầm vỡ nát.

- Oa!

Một tiếng kêu lớn vang lên. Thái Dương Chân Hỏa cuồn cuộn di chuyển về phía Khổng Ma Kha.

- Không tốt. Không tốt, bệ hạ, đi mau, nhanh!

Tiên Tri Phật Đà cả kinh kêu lên.

Thái Dương Chân Hỏa ầm ầm nổ tung. Nhất thời toàn thân Tiên Tri Phật Đà cháy đen mới đỡ được cho Kim Đại Vũ một đòn.

>[/LEFT]