Tiên Quốc Đại Đế

Chương 548: Phá Nát Hư Không: Nhất Thống Thiên Hạ!



Thập cửu thiên kiếp nổ tung, vô số lưu quang lao thẳng về phía Hoàng đang cầm đao đứng trên không trung. Rất nhiều lưu quang xông vào trong cơ thể của Hoàng, dường như đang biến nguyên khí trong cơ thể Hoàng thành tiên nguyên vậy.

Trên người Hoàng nhất thời phát ra hàng ngàn hàng vạn hào quang. Đồng thời, cũng đúng vào lúc này khí thế Hoàng được gột rửa một phen, bước vào Thiên tiên cảnh giới.

- Như vậy là xong rồi sao?

Mạnh Lăng Thiên hoá đá nói.

Đám tiên nhân:......!

Những người như Diêm Xuyên chưa từng vượt qua tiên kiếp chỉ cảm thấy điều này thật kinh diễm. Nhưng trong mắt của một đám tiên nhân lại lộ vẻ vô cùng cay đắng. Cùng là độ tiên kiếp, so với người nào đó lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

Hào quang hội tụ trên người Hoàng suốt một canh giờ. Lúc này Hoàng mới hồi phục như lúc ban đầu. Khí thế của Thiên tiên nhất thời khiến vô số cường giả kinh ngạc cảm thán.

- Hoàng, chúc mừng!

Diêm Xuyên quay về phía trên không kêu lên.

Hoàng vẫn đưa lưng về phía Diêm Xuyên. Trong thời khắc Diêm Xuyên chúc mừng, thân hình Hoàng khẽ run rẩy, nắm chặt trường đao trong tay, không hề trả lời Diêm Xuyên.

Sau đó nàng phất tay áo, mười hai đệ tử nhất thời bị Hoàng kéo tới phụ cận.

- Mở!

Hoàng chém một đao về phía hư không.

- Kèn kẹt!

Hư không trước mặt Hoàng giống như bị chém nát, nhất thời lộ ra một lỗ hông lớn bằng ba người.

- Chúng ta đi!

Hoàng trầm giọng nói.

Lôi mười hai đệ tử, Hoàng nhất thời chui vào trong đó.

Ầm ầm ầm!

Lỗ hổng lớn kia chậm rãi phục hồi như cũ. Trong chớp mắt dường như lúc trước chưa từng có lỗ hổng như thế.

Trời vẫn xanh thẳm. Ánh mặt trời chiếu khắp. Tất cả khôi phục như lúc trước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Chỉ có vô số sự tàn phá trên mặt đất mới chứng minh có sự tồn tại trước đó.

Hoàng đi rồi!

Nhìn theo hướng Hoàng rời đi, chẳng biết tại sao Diêm Xuyên đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng mất mát.

- Phi thăng, Hoàng phi thăng. Hơn nữa còn mạnh mẽ phá nát hư không để phi thăng! Mang theo mười hai đệ tử?

Sắc mặt Mạnh Lăng Thiên phức tạp nói.

Đâu chỉ Mạnh Lăng Thiên, giờ phút này đám tiên nhân cũng có cảm giác không nói lên lời. Nhìn theo hướng Hoàng rời đi, khóe miệng đám tiên nhân chỉ còn lại cay đắng.

- Tiên giới sao?

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.

Hoàng đã rời đi, Diêm Xuyên nhanh chóng che giấu tâm tình của mình. Tiên giới? Nếu đi tới Tiên giới, sớm muộn sẽ gặp lại.

Hít sâu một cái, Diêm Xuyên lại nhìn về phía trường thi!

Bên trên trường thi, có vài thí sinh thi văn chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra. Nhưng cũng có vài vẫn đang vùi đầu viết.

Luận sách, nhất thống thiên hạ!

Trải qua quãng thời gian này, có vài thí sinh đã viết xong bài văn của mình.

Vù!

Có một thí sinh hạ bút xuất hiện khí tượng.

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, trên bài thi phát ra một khí tức huyết sắc xông thiên, hình thành một huyễn ảnh.

- Giết!

Bên trong huyễn ảnh, vô số tướng sĩ chém giết, tư thế hào hùng, da ngựa bọc thây. Trong giết chóc tàn khốc, chủ nhân bình định thiên hạ một phương!

Hạ bút xuất hiện ra khí tượng như vậy, khiến thí sinh này cảm thấy thỏa mãn.

Cách đó không xa, lại một thí sinh hạ bút hiện ra khí tượng.

Bên trên bài thi, hạo nhiên chính khí trùng thiên. Trong hạo nhiên chính khí có mấy đại hiền mặc áo bào trắng, ân đức thiên hạ, cùng trợ giúp đế vương. Đế vương quân lâm, thiên hạ đến chầu.

- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!.........

Lại một phen giống như thiên hạ đại trị.

Hai người hạ bút xuất hiện khí tượng còn chưa đủ. Tiếp theo lại không ngừng xuất hiện khí tượng khi hạ bút.

Trong lúc nhất thời, trong hai mươi lăm vạn thí sinh có ba trăm thí sinh hạ bút tạo ra phong mưa kinh thế. Trong lúc nhất thời phong vân nổi lên bốn phía, thiên hạ kinh ngạc.

Ba mươi người hạ bút hiện ra khí tượng, hình thành ba mươi bức Cẩm Tú Sơn Hà.

Diêm Xuyên hít sâu một cái, trong mắt loé ra một tia thoả mãn.

Ba trăm người hạ bút xuất hiện ra mưa gió kinhthế, ba mươi người hạ bút hiện ra khí tượng?

Nhưng đây là đại trị thế gian. Khoa thi những đời tước chưa từng có lần nào lại có hiện tượng như vậy.

Ánh mắt quần thần Đại Trăn cũng nhanh chóng nhìn đến. Mỗi người bọn họ đều vui mừng dị thường.

Đám tiên nhân thư viện Cự Lộc, thần sắc lại cực kỳ phức tạp.

Văn đàn Thánh địa? Vạn năm nay Thư viện Cự Lộc cũng chưa từng xuất hiện văn phong cường thịnh giống như vậy!

Trước mắt chỉ là một cuộc thi lớn, Đại Trăn lại thu nạp nhiều nhân tài như vậy sao?

Ba mươi bức khí tượng, mỗi người mỗi vẻ, không ai phục ai.

Lúc này ánh mắt Diêm Xuyên dần dần chuyển hướng sang Doãn Hận Thiên. Chỉ thấy bài thi của Doãn Hận Thiên cũng đã được viết xong.

Ánh mắt Doãn Hận Thiên có chút ngưng trọng, viết ra nét bút cuối cùng. Viết xong, Doãn Hận Thiên mang theo vẻ hào hiệp, cầm bút lông trong tay nhất thời ném sang một bên.

- Ầm!

Bên trên bài thi của Doãn Hận Thiên đột nhiên có một ánh sáng màu xanh khổng lồ bắn ra.

Ánh sáng màu xanh vừa ra, lập tức bao phủ tất cả quảng trường Triều Thiên Điện. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Bút hạ hiện ra khí tượng? Không chỉ có như vậy, còn là ánh sáng màu xanh bắn ra chèn lên hình ảnh của ba mươi khí tượng khác lấn át, bài thi của ba mươi người khác.

Ầm! Ầm! Ầm!.........

Ba mươi tiếng nổ giống như trấn áp ba mươi phần bài thi giống. Trong chớp mắt, nó đã thu nạp ba mươi phần bài thi kia.

Ba mươi hình ảnh giống như ba mươi quốc gia.

Phần khí tượng này của Doãn Hận Thiên nhất thời trấn áp ba mươi quốc gia, nhất thống ba mươi quốc, bao quát ba mươi quốc gia trên cùng một mảnh đất.

Về phần những mưa gió phong vân hình thành do hạ bút cũng bị bao quát bên trong đó.

Thiên hạ nhất thống, nhất thống thiên hạ!

Hình ảnh của Doãn Hận Thiên rất đơn giản, chính là một mảnh trời.

Bầu trời xanh thăm thẳm quan sát đại địa phía dưới.

- Lấy trời làm quốc, nhất thống thiên hạ?

Lý Tư khẽ nhíu mày, trong mắt loé ra một tia than thở.

Quần thần ghé mắt, nhìn về phía một đám thí sinh.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc màu xanh của Doãn Hận Thiên. Một tài năng kinh diễm. Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt cảm thán.

Văn nhân tự có khí khái văn nhân. Một phần văn chương, dù chưa đọc, nhưng từ khí thế biểu hiện ra như vậy đã nói rõ tất cả.

Ba mươi thí sinh hạ bút hiện ra khí tượng lúc trước, không có nửa điểm không phục. Lúc trước ba mươi người vẫn là từng người tranh đấu. Nhưng Doãn Hận Thiên dùng một bài văn, lại định càn khôn.

Nhất thống thiên hạ, che lấp 250 ngàn thí sinh!

- Đưa bài văn của Doãn Hận Thiên tới!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Lưu Cẩn lập tức tiến lên.

Bài thi phát ra ánh sáng màu xanh trùng thiên của Doãn Hận Thiên nhanh chóng được đưa tới trước mặt Diêm Xuyên.

——

Thiên phú!

Người trong thiên hạ, trời cũng vậy! Người trong thiên đạo, trời cũng vậy! Lấy lòng trời chế ngự lòng người, lấy thiên uy uy hiếp thiên hạ! Thưởng thuận phạt nghịch, lôi đình mưa móc đều làm theo thiên ân, thiên phạt sát khí...

.........

—–

Một phần thiên phú đọc tới, nói ra thiên tâm khó lường, nói ra hùng tâm nhất thống thiên hạ.

Phải là người có ý chí như thế nào, mới có thể viết ra bài văn như vậy. Qua bài văn này, Diêm Xuyên dường như thấy được một bộ đại trị vậy, giống như hưng thịnh!