Tiên Quốc Đại Đế

Chương 553: Cương Thi Diêm Xuyên: Doãn Hận Thiên, Vương Tiễn



Dù âm khí cuồn cuộn hội tụ vào thân thể nam tử này, nhưng nam tử vẫn nằm yên. Ở miệng, lộ ra hai cái răng nanh màu đỏ tươi, nhìn qua thật dữ tợn.

Dáng dấp của nam tử này không phải ai khác, chính là thánh thượng Đại Trăn, Diêm Xuyên! Thật sự giống Diêm Xuyên như đúc.

Cỗ thi thể giống Diêm Xuyên này, đột nhiên run lên, giống như bị điện giật vậy.

Vù!

Thi thể lại run lên, giống như xác chết muốn vùng dậy vậy.

Vù! Vù! Vù!...

Thi thể không ngừng rung động. Giờ phút này rất nhiều pháp bảo đặt trong không gian nhỏ cũng phát sinh những rung động giống như đang vui mừng vậy.

Trong đó thứ phát ra tiếng rung lớn nhất chính là một thanh trường kiếm màu huyền hoàng. Hình dạng của thanh trường kiếm này so với Ngọc Đế Kiếm, Thượng Đế Kiếm của Diêm Xuyên thật sự giống nhau như đúc.

Rốt cuộc, sau một canh giờ nữa, thi thể kia rốt cuộc đã có biến hóa. Chỉ thấy hai mắt của thi thể, đột nhiên mở ra.

Vù!

Hai mắt thi thể đỏ ửng, giống như hai đèn lồng màu đỏ, trong nháy mắt chiếu sáng cả không gian nhỏ kia.

Không gian nhỏ nhất thời để lộ ra một màu đồng thau bên trong, giống như phía trong của một quan tài.

Thi thể đã tỉnh.

Thi thể dường như không có ý thức của riêng mình, đột nhiên dữ tợn rít gào. Tiếng rít gào cực lớn, chấn động xung quanh khiến các pháp bảo đều không ngừng rung động.

Hai cái răng nanh lớn đã nói rõ thân phận của nam tử kia.

Cương thi, một cương thi vừa thức tỉnh!

Cương thi ầm ầm đứng lên, lại rống to. Trên mặt hắn đầy oán khí, thậm chí có thể nhuộm đen tất cả thiên địa.

Ầm!

Cương thi đánh một quyền vào trên vách của quan tài.

Vù!

Quan tài đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Ánh sáng màu xanh xông thẳng về phía cương thi.

Ầm!

Ánh sáng màu xanh đang trấn áp cương thi.

Cương thi phẫn nộ giãy dụa gầm lớn. Nhưng uy lực của ánh sáng màu xanh này quá lớn.

Vù!

Cương thi không thể động đậy. Quan tài phóng ra ánh sáng màu xanh. Dưới sự trấn áp của ánh sáng màu xanh, hai mắt cương thi màu đỏ tươi, chậm rãi hồi phục. Oán khí rít gào quanh thân lập tức bị áp chế quay về.

Chậm rãi, cương thi dần dần tỉnh táo. Răng nanh thu hồi vào trong miệng.

Sắc mặt cương thi dần dần trở nên bình tĩnh.

- Chân Hùng, trả Nhu nhi cho ta. Bách Ế trẫm chắc chắn sẽ băm thây ngươi ngàn đao! A!

Cương thi bỗng nhiên há mồm rít gào lên.

Vù!

Cương thi lại rung động.

Tiếp theo, dường như ký ức của cương thi lại thức tỉnh.

- Ta là Bách Ế? Không, ta là Diêm Xuyên?

Cương thi không ngừng run rẩy.

Dường như thần sắc cương thi dần dần trở nên hỗn loạn.

- Bách Ế? Diêm Xuyên? Bách Ế? Diêm Xuyên?

Cương thi gầm lên giận dữ.

- Bách Ế chính là Diêm Xuyên, Diêm Xuyên chính là Bách Ế. Ta là thánh thượng Đại Trăn. Ta là Diêm Xuyên!

Thần sắc cương thi bỗng nhiên trở lại bình tĩnh.

Dường như trong nháy mắt tất cả ký ức đều trở về.

Vù!

Ánh sáng màu xanh do quan tài phát ra áp chế cương thi chậm rãi biến mất. Phía đầu rộng, chậm rãi xuất hiện một mảnh văn tự thật dài.

Diêm Xuyên duỗi hai tay ra. Hắn nhìn hai tay trắng bệch, lại nhìn xung quanh một chút.

- Ta không phải mộng nhập thiên cơ, tiến vào Tiên giới sao? Nơi này là đâu?

Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

Nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên, con ngươi Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.

Tay hắn cầm thanh Huyền hoàng bảo kiếm có ngoại hình giống với Ngọc Đế Kiếm và Thượng Đế Kiếm như đúc.

- Thái Đế Kiếm? Thái Đế Kiếm sao? Nơi này là bên trong táng thiên đồng quan của trẫm kiếp trước. Những pháp bảo này đều là của trẫm, đều là của trẫm!

Trong mắt Diêm Xuyên có phần kích động nói.

Tiếp theo, Diêm Xuyên lại nhìn về phía thân thể của mình.

- Vậy ta bây giờ là gì? Kiếp trước, không phải ta đã chết rồi sao? Đây là thân thể của ta kiếp trước, đây là thi thể của ta kiếp trước? Ta nhập vào thi thể kiếp trước để tỉnh lại sao?

Con mắt của Diêm Xuyên trợn tròn tới cực điểm.

- Thân thể cương thi? Thi thể của mình kiếp trước đã biến thành cương thi?

Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

- Ta hiểu, soán mạng diễn sinh. Năm đó trước khi chết, thi triển soán mạng diễn sinh chuyển thế thành Diêm Xuyên. Trong soán mạng diễn sinh Sinh tử chia lìa. Năm đó là ta hiểu lầm. Sinh, tử chia lìa? Không phải là chuyển thế sống lại, mà là mệnh cách của ta chia ra làm hai!

Chân mày Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại nói.

- Soán mạng diễn sinh khiến mệnh cách của ta chia ra làm hai. Mệnh cách được tạo thành bởi hai phần là sinh cơ và tử cơ. Sinh tử chia lìa, soán mạng diễn sinh, là sinh cơ và tử cơ chia lìa? Phần mệnh cách chuyển thế, tất cả đều là sinh cơ. Phần cương thi này tất cả đều là tử cơ. Soán mạng diễn sinh? Thân thể cương thi?

Diêm Xuyên nhất thời bừng tỉnh. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Đây không phải là thân ngoại hóa thân. Cái này so với thân ngoại hóa thân càng chân thực hơn. Hai thân thể đều là ta. Ta có hai thân thể!

Trong mắt Diêm Xuyên đột nhiên lộ ra một tia mừng như điên.

Lúc này, Diêm Xuyên mới phát hiện, âm khí cuồn cuộn đang không ngừng tràn vào trong cơ thể mình.

- Lần trước trở lại, bắt được một tu giả, nói vị trí táng thiên đồng quan của ta bị Từ Phúc dẫn vào cõi âm của Tiên giới, rơi vào trong u tuyền. Táng thiên đồng quan đang lấy ra âm khí thuần túy nhất cho ta? Tẩm bổ thân thể của ta?

Diêm Xuyên nhất thời hiểu rõ tình cảnh của mình.

- Nơi này là táng thiên đồng quan? Nó đang tẩm bổ thân thể cương thi của ta? Táng thiên đồng quan, xem ra thật sự có liên quan với ta. Táng thiên đồng quan là của ta! Có lẽ là rất nhiều kiếp trước, nó cũng chính là của ta?

Diêm Xuyên nhất thời suy đoán nói.

Diêm Xuyên quay đầu lại nhất thời nhìn thấy một đầu của táng thiên đồng quan đang phát ra ánh sáng màu xanh thăm thẳm. Dường như đó có một phần văn chương.

Diêm Xuyên đạp không đi đến, xem.

—–

Liên Thần siêu thoát, thành tựu trường sinh bất tử, sắp tới tam giới hủy diệt. Siêu thoát? Nếu như lại cho trẫm một trăm ngàn năm nữa, trẫm cũng có thể thành tựu. Tất nhiên, không giống như Liên Thần, trẫm nguyện dùng hết một đòn, thành thì lại siêu thoát; Nếu không được, thì giúp người khác siêu thoát. Sinh diệt một kích, sinh diệt một kích. Trẫm lưu lại một con đường sống, muốn nhìn thấy thiên địa an khang. Nguyện có kiếp sau, nguyện có kiếp sau...

——

Đây là một đoạn tự thuật đầy thê lương. Diêm Xuyên nhíu chặt lông mày.

Trường sinh bất tử? Tiên nhân không phải trường sinh bất tử sao? Khó khăn như thế sao? Siêu thoát là ý gì?

Người này là chủ nhân táng thiên đồng quan ngày xưa. Chẳng lẽ là ta kiếp trước? Nếu thật sự như vậy, mình chính là một con đường sống này?

Trong lòng Diêm Xuyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đúng là mình sao? Nhưng mình căn bản không có trí nhớ trước kia.

- Nhanh. Một khi trẫm độ kiếp thành tiên, trẫm có thể nhớ ra tất cả kiếp trước. Cho dù đời có táng thiên đồng quan này, trẫm cũng có thể nhớ ra. Thành tiên, chỉ cần thành tiên!

Trong mắt Diêm Xuyên mang theo một kiên định.

Ký ức kiếp trước, nhất định phải chờ thành tiên mới có thể giải phong.

Phía sau bản tự thuật này còn có một phần công pháp.

- Thân thể tướng thần? Đây là công pháp chuyên dành cho cương thi?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn.

- Thân thể tướng thần. Bản công pháp này thật dài.

Diêm Xuyên không ngừng quan sát.