Tiên Quốc Đại Đế

Chương 570: Lý Do Thoát Chết



Hồ lô Hồng Mông bỗng nhiên quay về phía một đám tiên nhân kia.

- Mời bảo bối, thu!

Mộng Tam Sinh lạnh lùng nói.

Lực hút cuồn cuộn đột nhiên phóng về phía đám tiên nhân.

- A, tại sao lại như vậy?

- Lực hút quá mạnh. A, ta không chống đỡ được. Đại nhân, cứu ta!

- Đại nhân, cứu ta!

.........

Bất luận là Nhân tiên, Huyền Tiên, thậm chí Địa tiên, giờ phút này đều không chống đỡ được lực hút như thế. Trong ánh mắt Mộng Tam Sinh lộ vẻ hung mãnh. Lực hút cuồn cuộn đã bao phủ đám tiên nhân.

Trong chớp mắt, đám tiên nhân bị hút vào trong hồ lô Hồng Mông.

Bụp!

Mộng Tam Sinh đậy nắp hồ lô.

Thế lực hai phe xung quanh đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt. Tiên nhân. Đó chính là tiên nhân.

Mộng Tam Sinh lắc lắc hồ lô Hồng Mông, sau đó lại mở nắp hồ lô ra.

Một tia tử khí Hồng Mông đậm đặc nhất thời tràn vào trong mũi Mộng Tam Sinh, bị Mộng Tam Sinh hoàn toàn thu nạp.

Quyết lắc đầu một cái, thoáng cười khổ.

Quyết không sợ Mộng Tam Sinh, nhưng cũng không làm gì được Mộng Tam Sinh. Thực lực hai người tương đương. Muốn tranh đoạt 'Thượng vị' nghiệp vị thiên địa từ trong tay Mộng Tam Sinh gần như là không thể.

- Đi!

Quyết dẫn theo một nhóm người đạp không rời đi.

Bên trên biển rộng, Mộng Tam Sinh nhìn théo bóng Quyết rời đi, trong mắt loé ra một tia cảm thán.

Ngôi Thành, Công Dương điện!

Giờ phút này sắc mặt sáu huynh đệ Công Dương tái nhợt một mảnh.

Trong đại điện còn có hơn một trăm tiên nhân đang đứng. Mỗi người đều đang nghiến răng nghiến lợi.

Cái U Vương ngồi bên cạnh sáu huynh đệ Công Dương. Xà Hoàng đứng phía sau hắn. Giữa đại điện, Lý Thương Hải và một vị tiên nhân đang đứng.

Đám tiên nhân dường như đang thẩm vấn Lý Thương Hải.

Lý Thương Hải lộ vẻ thương tiếc nói:

- Các ngươi nhất định phải báo thù cho các vị đại nhân. Bởi vì Lý mỗ thể chất quá kém, tu hành không tốt. Nhưng tám vị Địa tiên đại nhân kia căn bản không chê tiểu nhân, còn nhiều lần chỉ điểm cho tiểu nhân. Tiểu nhân vẫn luôn nhớ ơn. Nhưng, Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha tâm tính quá mức tàn nhẫn a!

- Lúc đó, tám vị đại nhân nói, muốn bắt Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha cho Công Dương đại nhân. Bọn họ nói, trong khoảng thời gian này tâm tình Công Dương đại nhân không tốt. Bọn họ muốn báo đáp ơn tri ngộ của Công Dương đại nhân, muốn bắt hai tên khốn kiếp này, giao cho Công Dương đại nhân phát tiết mối hận trong lòng. Tiểu nhân muốn ngăn cản, nhưng tiểu nhân thấp cổ bé họng, căn bản không ngăn cản được tám vị Địa tiên đại nhân! Tám vị Địa tiên đại nhân một lòng kính hiếu, đã trúng phải độc kế của Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha độc kế!

Lý Thương Hải nước mắt rơi như mưa nói.

Sắc mặt sáu huynh đệ Công Dương càng thêm khó coi.

- Vậy vì sao một người cũng không chạy thoát được?

Công Dương Đại Long trầm giọng nói.

- Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha quá mức ác độc, sớm bố trí trận pháp. Các vị đại nhân trúng phải gian kế của bọn chúng. Công Dương đại nhân, Thương Hải khẩn cầu ngài nhất định phải báo thù giúp bọn họ. Là Thương Hải hại bọn họ. Nếu như Thương Hải có năng lực, sẽ không tới mức không cản được các vị đại nhân!

Lý Thương Hải tỏ ra tự trách sâu sắc.

Đùng!

Công Dương Tam Long vỗ một chưởng đập nát bàn trà.

Tất cả mấy huynh đệ Công Dương, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

Cái U Vương, Xà Hoàng lại không nói bất kỳ điều gì, chỉ lặng lặng nhìn.

Lý Thương Hải thấy sát khí của sáu huynh đệ Công Dương từ trên người mình dời đi chỗ khác, cũng hiểu rõ mình đã thành công. Mình thành công kéo mình ra khỏi từng sự kiện do mình nhúng tay vào.

- Còn ngươi nữa, các ngươi lại xảy ra chuyện gì?

Công Dương Đại Long nhìn một vị tiên nhân đứng bên cạnh Lý Thương Hải nói.

- Đại nhân, ngày ấy ta bởi vì một chút việc riêng, nên trì hoãn một lát. Sau đó...

- Chờ một chút, việc riêng gì?

Công Dương Đại Long lạnh lùng nói.

- Ách!

- Nói đi!

Công Dương Đại Long hét lớn một tiếng.

- Vâng, thuộc hạ nhìn trúng một nữ tử phàm nhân. Ngày ấy chúng ta...

Tiên nhân kia khúm núm nói.

- Khốn kiếp!

Công Dương Đại Long nhất thời hiểu rõ.

Ngày ấy thời điểm tiên nhân này cùng nữ tử phàm nhân khanh khanh ta ta, các tiên nhân khác đã đi ra ngoài.

- Đại nhân, sau đó ta nhanh chóng đuổi theo. Nhưng, tất cả đều đã quá muộn. Người kia hẳn là Mộng Tam Sinh. Hắn có một cái hồ lô. Hồ lô kia mở ra, liền hút tất cả đồng liêu vào trong hồ lô. Thuộc hạ, lúc đó thuộc hạ không dám ở lại!

Tiên nhân kia khúm núm nói.

Đùng!

Công Dương Tứ Long cũng đập nát một bàn trà.

Trong đại điện nhất thời rơi vào một bầu không khí cực kỳ tĩnh mịch.

Yên lặng một hồi lâu, Công Dương Nhị Long mới mở miệng:

- Đại ca, xem ra chúng ta thật sự đã có chút xem thường người trong thiên hạ này!

Hai mắt Công Dương Đại Long híp lại, nhìn về phía Cái U Vương.

- Các vị đại nhân, Cái U Vương ta đến giới này cũng không được bao lâu. Ta biết, nhưng không hề có chút che giấu nào!

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Thánh thượng Đại Ngạc quá lo lắng, ta sao có thể trách ngươi?

Công Dương Đại Long lắc đầu nói.

- Đại nhân anh minh!

- Thực lực của Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha, Mộng Tam Sinh nằm ngoài dự liệu của ta. Ta chuẩn bị bố trí một đại trận tại Ngôi Thành để đề phòng bất trắc!

Công Dương Đại Long nhìn về phía Cái U Vương.

Trong ánh mắt Công Dương Đại Long không có ý trưng cầu, dường như đang ra lệnh vậy.

- Nếu Đại Ngạc Thiên Triều lệ thuộc vào Đại Tề, tất nhiên không có vấn đề!

Cái U Vương gật đầu một cái.

- Vậy thì tốt!

Công Dương Đại Long gật đầu nói.

- Các vị đại nhân, vậy trước hết ta trở lại bàn giao một chút?

Cái U Vương nói.

- Mời!

Công Dương Đại Long mỉm cười nói.

Cái U Vương đứng dậy, dẫn theo Xà Hoàng, Lý Thương Hải chậm rãi rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng lưng ba người Cái U Vương, trong mắt Công Dương Đại Long đột nhiên xuất hiện một tia âm hàn.

- Đại ca, Cái U Vương này không phải là kẻ tốt lành gì!

Công Dương Tam Long trầm giọng nói.

Sắc mặt Công Dương Đại Long âm trầm nói:

- Hừ, ta tất nhiên nhìn ra được. Hắn lại không biết những chuyện này sao? Nếu hắn dám đào hầm đối với chúng ta, đến lúc đó để hắn đi chết đi!

- Ách, vâng!

Một đám huynh đệ nhất thời gật đầu một cái.

...

Tây Thần Châu, thư viện Khổng Lỗ.

Khổng Đạo Khâu nhíu mày nhìn một người con cháu Khổng Gia đang đứng trước mắt.

- Khổng Ma Kha không cầu viện gì vế phía Khổng gia sao? Chỉ dẫn theo một đám thần tử đi tới Nam Thần Châu? K

hổng Đạo Khâu nhíu chặt lông mày.

- Vâng!

Người của Khổng Gia kia gật đầu một cái.

- Trong khoảng thời gian này, thực lực Khổng Ma Kha tăng vọt. Hai tiên nhân kia đã bị phong tỏa tu vi. Thưởng cho hai thần tử!

Người của Khổng Gia kia bổ sung nói.

Khổng Đạo Khâu nhíu chặt lông mày.

- Không đúng. Trong vòng hai trăm năm ngắn ngủi, sao thực lực của Khổng Ma Kha lại tăng vọt đến trình độ như thế?

Trong mắt Khổng Đạo Khâu chợt hiện lên vẻ không tin.

- Gia chủ, hay là Khổng Ma Kha thuộc về người có đại tài nhưng trưởng thành muộn!

Người của Khổng Gia kia cười nói.

- Hừ, hắn sao?

Ánh mắt Khổng Đạo Khâu rõ ràng không tin.

- Thực lực của Khổng Ma Kha tăng thêm, không phải là chuyện tốt sao?