Tiên Quốc Đại Đế

Chương 597: Phùng Thiệu Nêu Ý Kiến



Nghe Phùng Thiệu nói chuyện, Khổng Ma Kha đã lĩnh ngộ được. Ý của Phùng Thiệu là bảo mình giả vờ không địch nổi, để lão tổ tông Khổng gia đi ra. Như vậy, mình không chỉ dấu đi lực lượng của mình, còn thấy được thực lực của lão tổ tông Khổng gia. Vì chuyện nhất thống Khổng gia, mình phải nắm vững đầy đủ cơ sở.

- Thánh thượng, chuyện này rất nguy hiểm!

Triệu Tiên Tri lo lắng nói.

Dù sao, Triệu Tiên Tri hiểu rõ một điểm. Lão tổ tông Khổng gia, hẳn là một nhân vật cường hãn đến cực điểm. Nếu như chọc giận lão tổ tông thì phải làm sao bây giờ?

- Không, Triệu đại nhân. Không nguy hiểm. Bên ngoài là đại tiên khiêu chiến, đã là mạnh nhất giới này. Thánh thượng có tới cầu viện, đều theo lý thường phải làm!

Phùng Thiệu khẳng định nói.

- Nhưng..

Triệu Tiên Tri nhíu nhíu mày.

Ánh mắt Khổng Ma Kha lại phát ra từng đợt tinh sáng. Đúng vậy, Khổng Ma Kha thật ra đã sớm nghĩ tới chuyện thu phục Khổng gia. Nhưng lão tổ tông kia vẫn là một cái gai trong lòng hắn. Bây giờ lấy phương pháp của Phùng Thiệu, khiêu động tất cả Khổng gia, khiến mình có thể đo lường được thực lực của lão tổ tông. Đây chẳng phải là hoàn mỹ đến cực điểm sao?

- Ừm! Được!

Khổng Ma Kha thoả mãn gật đầu một cái.

- Vậy nên làm như thế nào đây?

Khổng Ma Kha thản nhiên hỏi.

- Thánh thượng lập tức đi tới chỗ lão tổ tông Khổng gia. Một người dẫn đám tiên nhân đi tới cấm địa của Khổng gia, để lão tổ tông đứng ra đấu tiên!

Phùng Thiệu trịnh trọng nói.

Khổng Ma Kha gật đầu một cái. Thực lực của lão tổ tông vĩnh viễn là một cái gai trong lòng hắn. Nếu như lão tổ tông không địch lại đại tiên, mình có thể tùy tiện ra tay với Khổng gia bất kỳ lúc nào.

- Được! Các vị ái khanh, ai nguyện ý đi dẫn đám tiên nhân?

Khổng Ma Kha trầm giọng hỏi.

Khổng Ma Kha vừa hỏi, quần thần nhất thời do dự một hồi. Dù sao, đối mặt với một đám tiên nhân, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ phải nuốt hận tại chỗ.

Thấy không có người nào mở miệng, sắc mặt Khổng Ma Kha lập tức trở nên âm trầm.

- Thánh thượng, thần nguyện vi thánh thượng tới gặp đám tiên kia!

Phùng Thiệu nhất thời lại nói.

- Ồ?

Khổng Ma Kha bất ngờ nói. Hắn không thể tưởng tượng được Phùng Thiệu lại không sợ chết như vậy.

- Mong thánh thượng thứ tội. Lúc trước thần đến Thiên triều Đại Phật thật ra là có mục đích!

Phùng Thiệu nhất thời nói.

- Mục đích?

Quần thần ghé mắt.

- Phụ thân thần là Phùng Thiên Vũ bị Diêm Xuyên ép chết tại Hà Đại Điện. Thánh thượng, thần cùng cẩu tặc Diêm Xuyên kia có thù không đội trời chung. Nhưng cẩu tặc Diêm Xuyên kia quá lợi hại. Đại Trăn, Thiên triều Đại Trăn, có lẽ cả đời thần cũng không báo được thù. Thù giết cha, không đội trời chung. Thần sao có thể sống lay lắt qua ngày được? Thần đến Thiên triều Đại Phật, thật ra chính là muốn báo thù, hy vọng có thể tận lực phụ trợ thánh thượng, sớm ngày tiêu diệt cẩu tặc Diêm Xuyên kia.

Hai mắt Phùng Thiệu đỏ ửng nói.

Nghe thấy Phùng Thiệu nói vậy, ánh mắt Khổng Ma Kha bỗng nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.

- Thánh thượng, lần này đi dụ đám tiên nhân kia, có lẽ sẽ chọc giận đám tiên nhân. Nếu vậy hẳn thần sẽ bỏ mình tại chỗ. Nhưng thần khẩn cầu thánh thượng, thay thần báo thù. Kẻ thù của thần không phải là đám tiên nhân kia, mà là Diêm Xuyên. Cầu xin thánh thượng tương lai hãy báo thù cho thần!

Phùng Thiệu bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu mấy cái trên mặt đất phát ra những tiếng vang lớn.

Thần sắc Khổng Ma Kha chớp động. Sự đề phòng đối với Phùng Thiệu nhất thời biến mất.

Hắn là kẻ thù của Diêm Xuyên sao? Kẻ thù của Diêm Xuyên chính là người mình. Xem ra trước kia là mình đã hiểu lầm Phùng Thiệu.

Về phần cái chết của phụ thân Phùng Thiệu, Khổng Ma Kha cũng đã điều tra rõ ràng, ngày ấy thật sự là Diêm Xuyên ban cho cái chết.

- Được, ái khanh, trẫm sẽ tiêu diệt Diêm Xuyên cho ngươi một công đạo!

Khổng Ma Kha nói.

- Vâng, tạ thánh thượng!

Phùng Thiệu lại dập đầu một cái. Sau đó, Phùng Thiệu đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, lại nói:

- Thánh thượng, thần đi đọ sức, vẫn xin thánh thượng sớm đi tới Khổng gia!

- Được!

Khổng Ma Kha gật đầu một cái.

Phùng Thiệu đi ra khỏi đại điện.

Bên trên long ỷ, Khổng Ma Kha nhìn theo bóng dáng Phùng Thiệu rời đi, trong mắt loé ra một tia phức tạp. Trước đây mình thật sự hiểu lầm hắn sao?

Ngoài điện, Phùng Thiệu đạp không xông lên trời, bay về phía đám tiên nhân.

Tại thư viện Khổng Lỗ cách Vạn Phật Thành một đoạn xa.

Khổng Đạo Khâu đứng ở trên đỉnh núi cao nhất, tay cầm trúc giản, khẽ nhíu mày nhìn về phía xa.

- Đại tiên? Hừ, Khổng Ma Kha, ta xem ngươi làm sao đối mặt!

Sắc mặt Khổng Đạo Khâu âm trầm nói.

Bỗng nhiên, phía xa có một bóng người phi qua.

- Đó là Phùng Thiệu sao? Một thần tử cũng muốn ngăn cản hộ sao? Hắn là tự đi tìm chết?

Khổng Đạo Khâu lộ vẻ nghi hoặc.

Ngoại trừ Khổng Đạo Khâu, một trăm tiên nhân trên bầu trời cũng lộ vẻ nghi hoặc. Đặc biệt là Công Dương Thao Lược đứng phía trước.

- Thiên triều Đại Phật, Phùng Thiệu, ra mắt các vị! Không biết các vị xưng hô thế nào?

Phùng Thiệu trịnh trọng một đạo quốc lễ nói.

Hai mắt Công Dương Thao Lược thoáng nheo lại:

- Khổng Ma Kha đâu?

- Muốn gặp thánh thượng triều ta, vẫn xin hãy xưng tên ra đã!

Phùng Thiệu lại nói.

- Muốn chết!

Một vị tiên nhân phía sau nhất thời giận dữ nói. Nhưng Công Dương Thao Lược lập tức vung tay lên, ngăn cản đám tiên nhân phía sau.

- Thánh đình Đại Tề, Công Dương Thao Lược!

Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.

Công Dương Thao Lược vẫn giữ được bình tĩnh. Huống hồ, quan viên trước mắt chỉ có tu vi Thần Cảnh. Mình lại đặc biệt ra tay, trái lại sẽ mất hết mặt mũi.

- Hóa ra là Đại Tề Công Dương đại nhân. Không biết đại nhân muốn gặp mặt thánh thượng triều ta vì chuyện gì? Như vậy ta cũng tiện thông báo giúp các vị!

Phùng Thiệu không nhanh không chậm nói.

- Ha ha ha ha ha, thật sự là can đảm!

Công Dương Thao Lược cảm thấy có chút bất ngờ nhìn Thần Cảnh trước mắt.

- Đa tạ!

- Nếu như ta nói rằng, ta tới diệt ngươi Thiên triều Đại Phật, ngươi tính thông báo như thế nào?

Công Dương Thao Lược giễu cợt nói.

- Diệt triều? Ha ha ha, đây là chuyện quốc sự. Tại hạ cấp bậc vẫn còn nhỏ, không có cách nào làm chủ. Tốt nhất là các vị theo ta đi gặp mặt thánh thượng đi!

Phùng Thiệu thản nhiên cười nói.

- Ngươi không sợ chết?

Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.

Phùng Thiệu lại không trả lời, ra dấu tay xin mời:

- Các vị, người tới là khách, xin mời!

Một đám tiên nhân cảm thấy mờ mịt.

Công Dương Thao Lược thoáng hiếu kỳ nhìn Phùng Thiệu. Sau đó hắn lại theo Phùng Thiệu đạp không bắt đầu bước đi.

Phía xa, chân mày Khổng Đạo Khâu nhíu lại.

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn họ lại đi về hướng Khổng gia?

Sắc mặt Khổng Đạo Khâu khó coi nói.

——–

Tại một sơn cốc trong cấm địa của Khổng gia.

Khổng Ma Kha cung kính nói:

- Lão tổ tông, đang thời điểm sinh tử tồn vong Khổng gia, sinh tử tồn vong Thiên triều Đại Phật, thỉnh lão tổ tông làm chủ!

...

Tây Thần Châu.

Đám tiên nhân tiến về phía Khổng gia, sắc mặt Khổng Đạo Khâu liền biến đổi.

- Đứng lại!

Khổng Đạo Khâu hét lớn một tiếng, nhất thời chắn trước mặt đám tiên nhân.