Tiên Quốc Đại Đế

Chương 686: Cái Giá Xâm Phạm Hàm Dương



Quỷ Cốc Tử lắc đầu, nói:

- Vô dụng, không phải Tổ Tiên thì không thể lay động thiên đạo. Bạch Đế Thiên dùng Hổ Thần Sát có thể làm được một bước này đã là rất khá.

Tử Tử lo lắng hỏi:

- Vậy là hết cách?

Mắt Diêm Xuyên lóe tia sáng:

- Trẫm có thể giết nó!

Tử Tử kinh ngạc hỏi:

- A?

Không phải nói Cổ Tiên vĩnh viễn không địch lài Đạo Thần sao? Tại sao lại....

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Nhưng hiện tại trẫm không muốn giết Long Ngũ, trẫm còn thiếu một công cụ đại bộ.

Tử Tử kinh ngạc hỏi:

- A?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Trẫm kiềm giữ Long Ngũ, nàng hãy hạ nguyền rủa cho nó, khiến nó không thể biến hóa!

Tử Tử gật đầu, nói:

- Ừm!

Vèo!

Diêm Xuyên đạp bước bay lên trời.

Trên trời khói đen dày đặc, tại Hàm Dương trừ những trọng thần lờ mờ thấy được thì những người khác không thể thấy một chút gì.

Bạch Đế Thiên đối chiến với Long Ngũ.

Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương liên tục thụt lùi, dư âm cuộc chiến đấu của hai người quá hung mãnh.

Ầm!

Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện ở trung tâm chiến trường.

Bạch Đế Thiên, Long Ngũ khựng lại.

Đấu nửa ngày Long Ngũ hơi run, trước kia gã chưa từng nghe tên Bạch Đế Thiên, tại sao Hàm Dương bỗng chui ra một người như vậy, khiến gã luống cuống.

Hàm Dương còn có bao nhiêu cường giả?

Trong lòng Long Ngũ căm hạn Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương.

Hai nô tài chó chết dám lừa gạt mình? Cái gì chỉ có Cổ Tiên? Có cái đầu ngươi! Thật hói hạn không nghe lờig của đại ca. Hàm Dương có thể hù Vương Hà, Kình Vương hành như vậy làm sao dễ đối phó được?

Long Ngũ nghĩ rằng sau khi trở về phải trừng phạt hai nô tài chó chết này.

Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện.

Long Ngũ thấy Diêm Xuyên, mí mắt giật giật.

Diêm Xuyên lạnh lùng quát:

- Bạch Đế Thiên, hãy giao nó cho trẫm, còn hai tên đầu sỏ kia, nếu chúng đã đến thì không được đi nữa, giết!

Bạch Đế Thiên lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Đến giờ phút này Bạch Đế Thiên hiểu là dù gã có được mệnh cách của Hổ tổ nhưng so với Diêm Xuyên thật là cách biệt chân trời.

Vèo!

Bạch Đế Thiên nhào hướng Vương Hà, Hải Long giáo chủ, Kình Vương ở phía xa.

Lệ khí cuồn cuộn rậm rạp che trời.

Long Ngũ rống to:

- Diêm Xuyên? Tốt, tốt, tốt, là ngươi tự đưa lên cửa!

Long Ngũ vung tay:

- Thiên đạo trói buộc!

Ầm!

Thiên đạo lại hiện ra, từ bốn phương tám hướng co rút trói Diêm Xuyên vào giữa. Sức mạnh đè ép khổng lồ như muốn đè nát Diêm Xuyên.

Long Ngũ đứng ở ngoài thiên đạo, nhìn thiên đạo đè ép Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lộ nụ cười lạnh nhạt nói:

- Cổ Tiên? Không có thân hợp thiên đạo, ngươi vĩnh viễn chỉ là Cổ Tiên!

Ầm!

Quanh thân Diêm Xuyên cũng lao ra một thiên đạo màu xanh.

Chẳng qua thiên đạo này là loại tàn phát, bên trên có vô số vết rạn.

Nó chính là thiên đạo mà Thôn thiên đạo kinh dựng dụng ra, nhưng chưa hoàn toàn.

Không hoàn toàn cũng không sao, quan trọng là Diêm Xuyên hiểu thiên đạo nhiều hơn Long Ngũ không biết bao nhiêu lần. Mặc dù thiên đạo tàn phá nhưng Diêm Xuyên lại thân hợp thiên đạo.

Thiên đạo của Long Ngũ là trong suốt, thiên đạo của Diêm Xuyên tựa như thực thể.

Ầm!

Thiên đạo tàn phá trướng to, chớp mắt chen nổ thiên đạo của Long Ngũ.

Bùm!

Thiên đạo của Long Ngũ vỡ nát, như hóa thành vô số tinh thể, nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Long Ngũ giật mình kêu lên:

- Chuyện này không thể nào!

Chớp mắt Diêm Xuyên xuất hiện ở trên đầu Long Ngũ, đạp xuống một cước.

Ầm!

Long Ngũ bị đạp lún xuống đất. Lực lượng một cước của Diêm Xuyên vô cùng khủng bố, mang theo lực lượng thiên đạo như muốn đạp nát Long Ngũ.

- Grao!

Long Ngũ ăn đau biến thành bản thể, kim long to lớn ngàn trượng, thân hình rắn chắc, muốn vùng khỏi chân Diêm Xuyên.

Nhưng lực lượng của Diêm Xuyên lớn biết bao, làm sao Long Ngũ tránh thoát được?

Ầm!

Long Ngũ bị đạp vào mặt đất, Diêm Xuyên đạp chặt chẽ không cho gã nhúc nhích.

Long Ngũ rít gào:

- Ngươi là bổ thiên giả? Không, thiên đạo phá toái đó của ngươi không hoàn toàn, làm sao có thể làm nổ thiên đạo hoàn chỉnh của ta?

Diêm Xuyên đạp Long Ngũ, ánh mắt lạnh lùng nói:

- Đông Hải long cung? Trẫm vốn không muốn đi, nhưng ngươi đã tự mình tìm đến thì ở lại đi, long xa của trẫm còn thiếu nghiệt súc kéo xe!

Long Ngũ sợ hãi rống to:

- Ngươi muốn bổn vương kéo xe? Khốn kiếp, ta là Đông Hải Long Vương, ngươi dám kêu ta kéo xe? Long Hoàng sẽ không tha cho ngươi!

- A?

Diêm Xuyên dùng sức đạp.

Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ đạp Long Ngũ đau nín thở, bị Diêm Xuyên đạp dưới chân không thể nhúc nhích.



Lệ khí cuồn cuộn che đậy bốn phía Hàm Dương, mặc dù dân chúng không trông thấy chiến trường nhưng không thể thay đổi sự thật hiện giờ.

Đạo Thần, Long Ngũ bị Diêm Xuyên đạp dưới chân.

Thậm chí Long Ngũ không thể phát ra tiếng rống.

Phía xa, Bạch Đế Thiên giết chóc rất hung hãn, mạnh như Vương Hà cũng bị gã xé rách.

- A!

Vương Hà chỉ kịp hét thảm một tiếng đã bị xé thành hai khúc.

Bạch Đế Thiên quăng cái xác đi xông hướng Hải Long giáo chủ, Kình Vương.

Xác của Vương Hà rơi xuống, hấp hối, thấy phía xa Long Ngũ bị Diêm Xuyên đạp dưới chân.

Vương Hà phát ra tiếng rống tuyệt vọng cuối cùng:

- Không!

Khi đến hùng hổ, ai có ngờ đám phàm nhân mới phi thăng này hung mãnh như vậy?

Không, không chỉ là hung mãnh, thiên hạ này là của Đạo Thần, đây chính là Đạo Thần được thiên đạo thừa nhận, vậy mà bị Diêm Xuyên giẫm dưới chân?

Đạo Thần mà còn bị đạp dưới chân?

Trong mắt của Vương Hà tràn ngập tuyệt vọng hối hận, hối hận khôn vặt lần này mượn đao giết người.

Có lẽ lúc trước Vương Hà có thể rút khỏi 35e.

Nhưng Vương Hà đã không làm như vậy, tại sao? Tại sao?

Hối hận đã vô dụng, Vương Hà chết không toàn thây, rớt xuống đất.

Giây phút Vương Hà chết thì tại Đại Đào thánh đình, kim long khí vận bỗng nhiên gào thét.

- Grao!

Thập bát trảo kim long khí vận gào thét tận trời, vô số quan viên thấy lòng thít chặt.

Ầm ầm!

Khí vận cuồn cuộn nhanh chóng chảy hướng Đại Trăn thánh đình, kim long khí vận tán loạn.

- Sao có thể như vậy?

- Thánh vương chết?

- Thánh vương chết rồi? Không, sao có thể như vậy?

- Không phải thánh vương nói Đại Trăn thánh đình không đáng lo sao? Tại như vậy?

............

.........

...

Đại Đào thánh đình xáo động.

Tại Hàm Dương.

Diêm Xuyên đạp Long Ngũ, trước mặt Tử Tử xuất hiện một quyển sách, Sinh Tử Bộ.

Tử Tử giở một trang, hét hướng Long Ngũ:

- Lấy nguyền rủa của Sinh Tử Bộ, trừ phi ta và Diêm Xuyên giải chú, Long Ngũ vĩnh viễn không thể biến hóa, súc sinh đạo luân hồi chứng kiến, vĩnh viễn!

Ầm!

Một luồng sáng đen bay hướng Long Ngũ.

Vù vù!

Long Ngũ màu vàng kim chớp mặt bị khói đen bao phủ, nó nhanh chóng thấm vào thân thể của gã.

Khi nguyền rủa nhập thể thì Long Ngũ cảm thấy bất ổn, nhưng Diêm Xuyên đạp gã, không thể nhúc nhích.

- Không! Ta là Đông Hải Long Vương, các ngươi...

- Grao!

Long Ngũ tuyệt vọng không thể phát ra tiếng người, bị phong lại khả năng biến hóa.

Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi:

- Nghiệt súc, ngươi có phục hay không?

Long Ngũ bướng bỉnh vùng vẫy:

- Grao!

Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Rồi sẽ có lúc ngươi phục!

Diêm Xuyên chợt dùng sức đạp.

Ầm!

Long Ngũ ngất xỉu.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Lưu Cương!

Lưu Cương vội bay đến:

- Có thần!