Tiên Thê Nam Đương

Chương 27: Tiên quân trở về



Edit: Teade

Beta: LP

_______

Phượng Dương nghĩ chắc mình sẽ tức đến nỗi có thể đi bộ tới khi trời tối, nhưng thời gian của cậu không thể lãng phí như vậy được. Thế nên sau khi đi được khoảng hai kilomet, cậu đã quyết định không đi nữa. Cậu quay người trợn mắt nhìn Ban Dục, chặn lại chiếc xe của Lưu Giang Hà đi như rùa bò.

Ban Dục mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, xoa đầu cậu như đang dỗ dành con nít. Y nói: “Bảo bối, em hết giận rồi à?”

Phượng Dương hất cái móng heo của Ban Dục ra: “Không được gọi tôi là bảo bối! Còn nữa, đừng có động tay động chân!”

Ban Dục gật đầu: “Được, em không cho tôi động tay động chân, vậy tôi có thể động vào chỗ nào?”

Phượng Dương trừng y: “Không được động vào chỗ nào cả!”

Ban Dục cúi đầu bật cười thành tiếng: “Được được được, tôi nghe lời em.”

Nụ cười đầy vẻ cưng chiều kia khiến Lưu Giang Hà nổi hết cả da gà da vịt.

Phượng Dương cũng cảm thấy có chỗ là lạ không thể nói rõ. Sau khi bị Ban Dục hôn trộm ở trang trại, hình như có cái gì đó đang dần thay đổi. Rõ ràng y vẫn là một tên ngốc nhưng lại khiến người ta tức giận hơn trước rất nhiều, từ sàm sỡ trong lời nói chuyển sang sàm sỡ thân thể.

Nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được!

Xe chạy vào sân vườn rộng rãi của nhà họ Ban. Đây là lần đầu tiên Phượng Dương chủ động đến đây mà không cần người ta mời tới. Cậu hùng hổ đi vào như đang chuẩn bị đòi nợ, trái ngược hoàn toàn với Ban Dục khoan thai mỉm cười đi sau lưng cậu. Ban lão thái gia thấy vậy, đau đầu không biết hai thằng nhóc này đang định làm gì.

Phượng Dương đứng lại trước mặt Ban lão thái gia: “Ông à, cháu có thể xin ông giám sát Ban Dục chặt chẽ hơn được không? Anh ta cứ quấy rầy cuộc sống của cháu.”

Ban lão thái gia trợn mắt trừng Ban Dục: “Cháu lại làm gì đấy?”

Ban Dục nói: “Ta có làm gì đâu, ta chỉ cưng chiều vợ chưa cưới của mình thôi. Điều này rất hợp lý mà.”

Phượng Dương: “Hợp lý cái rắm! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải vợ chưa cưới của anh! Đừng đi theo tôi nữa! Anh còn dám đi theo, tôi sẽ báo công an!”

Ban Dục nghe thấy cậu nói vậy, bộ dạng rất đau lòng. Y buồn bã nhìn Phượng Dương: “Em ghét bỏ tôi đến thế sao?”

Phượng Dương: đâu chỉ là ghét, tôi bị anh chọc tức sắp thăng thiên luôn rồi đấy!

Nhưng khi trông thấy ánh mắt đau khổ của Ban Dục, những lời định nói như bị mắc kẹt lại trong cổ họng, khiến Phượng Dương nói không nên lời. 

Hoa Thành sợ cứ thế này, Phượng Dương sẽ làm tổn thương Ban Dục. Cậu nhóc vội vàng bay đến: “Ngài cân nhắc cho kĩ nha!”

Phượng Dương nói: “Vừa rồi anh ta bị thương, nếu không gấp thì cứ đưa đến bệnh viện khám là tốt nhất. Ngoài ra, sau này nếu mọi người có chuyện gì xin hãy cố gắng tự giải quyết, tốt nhất là đừng, khụ, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”

Ban lão thái gia thở dài: “Khoảng thời gian này đúng là đã làm phiền cháu quá nhiều. Yên tâm đi nhóc à, ông sẽ nói chuyện đàng hoàng với cháu mình.”

Phượng Dương gật đầu, khi cậu chuẩn bị đi, ma xui quỷ khiến lại liếc mắt nhìn Ban Dục, bắt gặp Ban Dục cũng đang nhìn mình. Ánh mắt kia khiến cậu cảm thấy y như đứa bé sắp phải rời xa ba mẹ, trông rất đáng thương tội nghiệp.

Không được mềm lòng!

Phượng Dương coi như không nhìn thấy, dứt khoát quay người rời khỏi nhà họ Ban. 

Cậu vừa mới rời đi, Ban lão thái gia liền nói: “Tiểu Dục à, mặc dù ông nội không biết tại sao con cứ nói Phượng Dương là vợ chưa cưới của mình, nhưng nếu người ta đã không thích thì con cũng đừng ép buộc. Trước đó ông nội đã nói với con rồi, đừng để ý nhiều quá, nếu không sẽ bị phản tác dụng. Con thấy không, bây giờ Phượng Dương không vui, mọi người cũng xấu hổ biết nhường nào?”

Ban Dục lơ đãng cầm bình sứ được bày trong tủ kính lên chơi, khó chịu nói: “Ta không muốn bất kỳ ai nhúng tay vào chuyện của ta.”

Giọng điệu của y không hề ngoan ngoãn, kính trọng như khi Phượng Dương còn ở đây mà trở nên trầm thấp, lạnh lùng như có một áp lực vô hình khiến người khác không dám phản bác. Ban lão thái gia nghe thấy vậy hơi giật mình. Một lát sau, ông cụ mới “à” một tiếng rồi im lặng quay người đi vào phòng phơi nắng.

Ban Dục đặt bình sứ về chỗ cũ, đưa mắt quan sát cảnh vật bốn phía. Linh khí gần như cạn kiệt, kiến trúc thiết kế không ra thể thống gì, vật dụng trong nhà cũng toàn đồ rởm. Chậc chậc, quá tầm thường!

Ban Dục chắp tay sau lưng đi lên phòng mình, lượn qua lượn lại một hồi, trông thấy một đống đồ lấp la lấp lánh trong phòng mới thấy ánh dễ chịu hơn một chút. Y ngồi xuống chiếc ghế thủy tinh, nhắm mắt tập trung tinh thần, linh khí xung quanh lập tức ồ ạt tràn vào cơ thể. Y tập trung những linh khí này vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng búng một cái, một chùm sáng màu trắng từ từ xuất hiện trên cánh cửa cũng làm bằng thủy tinh. 

Ngay sau đó, một thiếu niên mặc áo choàng dài màu xanh lam bước ra khỏi chùm sáng. Người này không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy mươi lăm, da trắng, mặt tròn, khi cười sẽ lộ ra cặp răng nanh nhỏ. Bên hông người này có một chiếc tiêu bằng bạch ngọc.

“Tiên quân?” Yến Lưu trông thấy người đàn ông khoác áo choàng lấp lánh đang ngồi trên ghế, hờ hững chọn lựa những chiếc nhẫn ngọc to trong hộp trang sức đeo lên tay, lập tức nhận ra chủ nhân nhà mình!

“Ừm.” Ban Dục đáp một tiếng, hỏi anh ta: “Lão tiên quân sao rồi?”

“Lão tiên quân đã bình an vượt qua thiên kiếp.” 

“Hửm?” Ban Dục bất ngờ ngẩng đầu hỏi: “Vậy tại sao lại để bản tiên quân ở đây lâu như vậy?”, y còn tưởng bọn họ để y ở lại phàm giới vì cụ nhà độ kiếp thất bại.

“Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ, lão tiên quân nói khi nào ngài nên về thì sẽ tự về, bảo bọn tôi đừng xen vào, cũng không cho bọn tôi chú ý đến.” Có vẻ Yến Lưu cũng rất hoang mang: “Sau đó Đế quân đến núi Long Thai tìm ngài, lão tiên quân cũng nói với Đế quân như vậy.”

“Hừ, ông già thúi! Vì giúp ông ấy độ thiên kiếp nên nguyên hồn của ta bị tan rã đến tận lúc này mới khôi phục lại thần trí. Ông ấy thì hay rồi, bỏ mặc ta tự sinh tự diệt đấy à?!”

“Chuyện này…” Yến Lưu nói: “Thuộc hạ nghĩ là, ngài là người đi sau nhưng lại thành tiên sớm hơn bề trên, còn thành thượng tiên nữa. Mặc dù lão tiên quân không nhắc đến nhưng ít nhiều trong lòng cũng sẽ ghen tỵ. Bây giờ khó khăn lắm ngài ấy mới có thể đứng trong hàng thượng tiên giống ngài, dĩ nhiên là muốn hưởng thụ đãi ngộ cao cấp một tí. Ngài không ở núi Long Đài thì ở đó chỉ có một thượng tiên duy nhất là lão tiên quân.”

“Thôi được, cứ để ông ấy hưởng thụ thêm chút đi, vừa hay ta cũng có chuyện vui, tạm thời chưa muốn quay về.” Ban Dục lột hết nhẫn trên tay xuống, chỉ chừa lại một chiếc nhẫn bạch kim khảm ngọc xanh lam trông không bắt mắt lắm ở ngón tay giữa. Chợt y lên tiếng dặn dò: “Yến Lưu, ngươi đi điều tra linh hồn của chủ nhân thân xác này đang ở đâu, tình trạng như thế nào, nếu vẫn chưa đầu thai chuyển kiếp thì dẫn về đây.”

“Vâng thưa tiên quân, ngài còn dặn dò gì nữa không ạ?”

“Không… À đúng rồi, gần đây trên núi Phượng Đài có chuyện gì mới lạ không?”

“Chuyện mới lạ ấy à?” Yến Lưu suy nghĩ một lát rồi nói: “Thuộc hạ cũng không biết chuyện này có được coi là mới lạ hay không, dù sao một năm ở phàm giới chỉ bằng một ngày ở tiên giới. Thuộc hạ nghe nói thái tử của núi Phượng Đài bị nhốt vào ngục Huyền Băng, hình như là vì vô lễ với mẹ kế của mình? Tiên quân, sao ngài lại đột nhiên quan tâm đến tộc Phượng vậy?”

“Không có gì, đi làm chuyện của mình đi.” Ban Dục nghịch chiếc nhẫn trên tay,  thầm nghĩ thảo nào trong người em ấy có cỏ Tiên Giác. Chỉ cần bị y chạm vào cơ thể thì sẽ tức giận nóng bừng lên, đúng là một cậu nhóc thú vị.

Ban Dục liếm môi hồi tưởng mùi vị của Phượng Dương, đồng thời cũng tò mò không biết tại sao hôm qua hôn Phượng Dương xong, tinh thần của y lập tức tỉnh táo trở lại. Đây mới là nguyên nhân trực tiếp khiến y không quay về tiên giới.

Lúc trước, lão tiên quân – cũng chính là cha của y – tìm được một cơ duyên có thể phi thăng thành tiên từ thượng thần. Mặc dù vô cùng nguy hiểm nhưng cơ duyên hiếm có, lão tiên quân quyết tâm phải thử một lần. Nhưng vì chuyện này mà suýt nữa cái mạng già của ông ấy cũng đi tong. Y có tức giận cũng không thể bỏ mặc người nhà, bèn cản gần hết thiên kiếp cho ông già nhà y. Người nhỏ hơn chắn thiên kiếp, số lượng thiên kiếp sẽ nhân đôi, nguyên hồn của y bị sấm sét đánh trúng, chia năm xẻ bảy văng ra khắp nơi, chủ hồn lang thang rất lâu mới tìm được thân thể của Ban Dục để “tạm trú”.

Đáng lẽ y phải cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục ký ức, vậy mà chỉ mới hôn Phượng Dương một cái đã khôi phục được ngay. Chuyện này rất kỳ quái.

Chẳng lẽ bé Phượng Hoàng này còn có tác dụng đặc biệt gì đó?

Phượng Dương đi thật xa nhà họ Ban mới bắt taxi. Sau khi nói chuyện về Ban Dục ở nhà họ Ban xong, ánh sáng công đức của cậu lại giảm. Cậu nghĩ quay về khách sạn cũng buồn bực, bèn bắt taxi đến trang trại Cầu Vồng.

Nhóm người Quan Cẩm Phi và Chu Hiên thấy Phượng Dương quay lại, lập tức vui vẻ chào đón.

“Phượng Dương, cậu quay lại rồi. Ban đại ca không sao phải không?” Quan Cẩm Phi hỏi.

“Tàm tạm.” Phượng Dương cũng không biết phải nói như thế nào. Sau khi rời khỏi nhà họ Ban, tâm trạng của cậu khá là bối rối. Trong đầu cậu cứ có hai con chim mập cãi nhau om sòm, một con bảo cậu quá đáng, Ban Dục ngốc nghếch nhưng ngày nào cũng tặng sữa nóng cho cậu, còn mời bạn học của cậu đi uống nước, con người y vẫn tốt chán. Nhưng con còn lại thì kêu phiền phức lắm, đã cưỡng hôn người ta còn cứ tự nhận cậu là vợ chưa cưới của mình, vợ chưa cưới cái con khỉ!

“Sao sắc mặt cậu kém vậy?” Chu Hiên hỏi Phượng Dương: “Người nhà họ Ban làm khó cậu à?”

“Không phải. Thôi không nói chuyện này nữa, các cậu đang định làm gì đó?” Phượng Dương phát hiện bọn họ đều cầm một cái thau inox.

“Hái rau đó. Trong nhà kính của dì tôi trồng rất nhiều rau, không hề phun thuốc trừ sâu.” Quan Cẩm Phi nói: “Phượng Dương, cậu về đúng lúc đấy, lát nữa có thể kịp giờ ăn cơm. Cho cậu cái thau này, tôi đi lấy cái khác.”

Nhà bác Quan có tổng cộng sáu cái nhà kính, mặc dù chỉ có một cái là để trồng rau nhưng rất đáng đồng tiền bát gạo. Phượng Dương cầm thau, chờ Quân Cẩm Phi quay lại rồi cùng đi hái rau với bọn họ. Bọn họ đứng khá gần nhau, hơn nữa bên trong cũng chỉ có mấy người bọn họ vì hiện giờ nơi đây chưa mở cửa cho người ngoài nên nói chuyện rất vui vẻ thoải mái.

Vương Uy đầu óc chậm chạp, thần kinh thô hỏi Phượng Dương: “Ban đại ca là anh trai cậu à?”

Phượng Dương nói: “Không phải.”

Quan Cẩm Phi vẫn luôn cho rằng Ban Dục là anh trai của Phượng Dương, nghe vậy liền sửng sốt: “Ủa? Không phải à? Vậy Ban Dục làm thế với cậu…”

Phượng Dương bất lực ôm trán: “Trước kia anh ta từng bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại đầu óc hơi…”, Phượng Dương tỏ vẻ một lời khó nói hết: “Sau đó anh ta cứ nói tôi là vợ chưa cưới của anh ta. Hừ, đúng là thần kinh!”

Lớp trưởng: “Vậy chắc không phải anh ta đến trường chúng ta mở siêu thị vì cậu đấy chứ?”

Phượng Dương nhíu mày: “Ừ, bình thường thì ổn lắm, chỉ là thỉnh thoảng anh ta lại phát điên. Mọi người chỉ cần biết vậy là được rồi, đừng để ý nhiều.”

Mọi người gật đầu. Không biết Vương Uy nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên cười hí hí ôm Phượng Dương: “Phượng Dương, may mà cậu là con trai, nếu là con gái thì chắc chắn cậu sẽ phải đổ gục trước sự tấn công mạnh mẽ của Ban đại ca. Vì cậu, Ban đại ca dám thuê cả siêu thị trường chúng ta, bái phục bái phục! Tội nghiệp người anh em nhà tôi, nụ hôn đầu bị cướp mất, đau lòng thay cậu!”

Phượng Dương đập vào ót Vương Uy: “Cậu hái rau đi! Đừng nói nhảm nhiều thế!”

Lớp trưởng: “Ồ? Thật sự là nụ hôn đầu à?”

Chu Hiên: “Chẳng lẽ lớp trưởng cũng là người từng trải rồi?”

Vương Uy giơ trái dưa leo đến gần miệng lớp trưởng: “Nào nào nào, micro của cậu đây! Xin mời cậu kể chuyện của mình!”

Phượng Dương thấy bọn họ chuyển chủ đề, cũng không nhắc đến Ban Dục nữa. Nếu có thể cậu hy vọng sau này có thể làm bạn với Ban Dục, nói không chừng hai người bọn họ còn có thể tìm cơ hội về thần giới cùng nhau. Nhưng tuyệt đối không thể làm vợ chưa cưới!

Buổi chiều, năm người tụ tập thành một mâm, uống bia, ăn ngỗng, Hoa Thành cũng được ăn no nê.

Phượng Dương uống hết một chai bia, hơi ngà ngà say. Cậu đi dạo xung quanh để giảm bớt mùi rượu trên người, tiện thể nói chuyện với Hoa Thành. Mấy tên kia còn chưa uống xong đã vào phòng hát hò, cậu cảm thấy mùi rượu quá nồng nên lấy cớ đi vệ sinh để chuồn ra.

Hoa Thành thì thào: “Bác Quan nấu ăn ngon quá! Đáng tiếc là cô gia không được ăn.”

Phượng Dương: “Lát nữa ta bảo bác Quan nấu ngươi luôn.”

Hoa Thành sợ hãi vội nhảy xa ra: “Thật ra Ban Dục cũng có thể là cô gia nhà chúng ta đấy. Ngài cũng thấy đó, ngài không nhìn được tương lai của người ta, rõ ràng Ban Dục rất đặc biệt. Không phải chỉ có người nhà và người yêu mới không nhìn được tương lai à?”

Phượng Dương nói: “Cũng chưa chắc, còn cả quan hệ thầy trò nữa.”

Hoa Thành: “Nhận Ban Dục làm đồ đệ? Ngài muốn bị chọc tức thăng thiên luôn hả?”

Phượng Dương nhíu mày: “…Chắc là sau này sẽ không như vậy nữa.”